Hai người tranh đấu đã thành quen, chỗ nào cũng muốn phân thắng thua, ai có thể tác động đến cảm xúc của đối phương, ai có thể làm đối phương rối tung lên, thì đó là người thắng.
Bởi vậy hôm nay là lần đầu tiên Phó Tuyên Liệu chiếm được thế thượng phong, khi ôm Thời Mông thả cậu lên giường, anh nắm lấy khoeo chân cậu, ép toàn thân cậu lún xuống giường, vươn một tay vỗ vỗ khuôn mặt cậu, ngả ngớn dỗ dành: “Hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, hôm nào lại ôm ấp yêu thương cục cưng tiếp nhé.”
Đến nhà họ Thời đơn giản chỉ là việc nằm ngoài kế hoạch, đi qua tầng hai thì đẩy cửa vào nhìn thử, bị Thời Mông ôm lấy càng là chuyện ngoài ý muốn.
Có điều, nói thế nào nhỉ, trong hợp đồng có ghi, để cho bên A chút lợi nhuận thì phe mình cũng không thiệt.
Ngồi dậy, Phó Tuyên Liệu đá đôi dép lê rơi ở ban công đến bên giường, đi tới cửa lại quay đầu, mãi mới hỏi: “Cậu cai thuốc rồi?”
Thời Mông đang nằm tại chỗ, lật người, mặc kệ anh.
Vì duy trì thói quen tập thể hình tốt đẹp, nên quanh năm suốt tháng hiếm khi Phó Tuyên Liệu cảm sốt, từ trên xuống dưới chỉ sót lại chút bệnh cũ do viêm đường hô hấp năm xưa để lại.
Trước kia cứ đến giao mùa là bị dị ứng, có khi vừa về đến nhà thấy Thời Mông đang ngậm điếu thuốc đứng ngoài ban công, một cơn gió thoảng qua, mùi khói xộc thẳng vào mũi, khiến Phó Tuyên Liệu bị sặc, hắt hơi ho khan liên tục, suýt chút nữa ho cả phổi ra.
Nên khi trên người Thời Mông không còn mùi thuốc lá, Phó Tuyên Liệu phát hiện ra rất nhanh. Nhưng vì một tờ hợp đồng ràng buộc, hơn nữa một tuần hai người chỉ ở chung một đêm, nên anh không tự mình đa tình đến độ cho rằng nguyên nhân Thời Mông cai thuốc lá có liên quan đến mình.
Xuống lầu đi tới phòng khách, trong không khí nồng đượm mùi cam quýt, ngọt gắt khiến Phó Tuyên Liệu suýt chút nữa lại hắt hơi.
“Tiểu Phó tới đây, ngồi xuống chơi.”
Nữ chủ nhân nhà họ Thời đã đợi ở đó, trên bàn hương trà lượn lờ, cũng có chút không khí bàn chuyện.
Phó Tuyên Liệu ngồi xuống, sau khi hàn huyên chán chê thì không vội đi vào chủ đề chính, anh cầm chén trà trong tay chậm rãi thưởng thức.
Chiều nay đi cùng Cao Lạc Thành tới sân golf nhà hắn mới mở, lúc vô tình gặp phu nhân của Thời Hoài Diệc – Lý Bích Hạm, Phó Tuyên Liệu chỉ cảm thấy kiệt sức, sau đó Lý Bích Hạm mời anh đến nhà chơi, với lại hôm nay Thời Hoài Diệc không ở nhà, anh càng vững tin vào suy đoán của mình.
“Hôm qua lão Thời chỉ lo kéo cháu đi trò chuyện về chuyện làm ăn, dì không chen vào được.” Lý Bích Hạm ngồi trên sô pha đơn, cười dịu dàng, “Nghe nói mẹ cháu ra nước ngoài điều dưỡng thân thể, dì bận bịu không thể đi thăm nom, chờ bà ấy quay về, thì đưa bà ấy tới nhà chơi, dì nấu canh cho bà ấy uống.”
Tất nhiên là Phó Tuyên Liệu đáp ứng lời mời này.
Lý Bích Hạm và mẹ anh Tưởng Dung tuổi tác xêm xêm nhau, lại cùng tốt nghiệp ở trường Sư phạm, sau khi lấy chồng họ thường xuyên qua lại trong tầng lớp các quý phu nhân, hai người được coi là chị em bạn dì thân thiết.
Cũng bởi vậy, năm đó hai nhà từng kết thông gia qua miệng, muốn ghép Phó Tuyên Liệu và Thời Tư Hủy thành một đôi, sau này chuyện không thành, quanh co lòng vòng Phó Tuyên Liệu vẫn rơi vào nhà họ Thời, thôi coi như là duyên phận.
Nhắc đến chuyện xưa, Lý Bích Hạm cảm thán: “Khi còn bé, ba đứa tụi cháu chơi thân với nhau, không khác gì anh em một nhà, lúc đó chúng ta đã cảm thấy quả là duyên phận hiếm có, sau này có thêm Thời Mông…”
Nhắc đến cái tên này, ánh mắt Lý Bích Hạm tối đi một chút.
“Từ nhỏ tính tình đứa trẻ này đã ngang bướng, không chịu nghe lời, ở bên cạnh dì lâu như vậy mà không chịu thay đổi.” Bà thở dài, “Chỉ thương cháu, đang lúc tuổi trẻ tài cao xông pha làm ăn nhưng lại bị vây nhốt ở nhà họ Thời bọn dì, còn phải thường xuyên tới thăm.”
Phó Tuyên Liệu cười cười: “Khách sáo rồi, cháu còn phải nhờ bác trai dìu dắt nhiều, tuần nào cũng dành thời gian tới đây nghe dạy bảo, là cháu được hời.”
Vất vả mãi mới gợi chuyện được lại bị khách sáo đẩy quay về, sắc mặt Lý Bích Hạm hơi không vui, nhưng không thể hiện ra ngoài, lúc nâng tách trà lên lại mang theo nụ cười.
Lúc này là nụ cười bi thương đành cam chịu số phận, Lý Bích Hạm nhìn về bức tranh đang treo ở chính giữa phòng khách, trên đó vẽ mười dặm khói sương, dãy núi hàng cây xanh mướt chập trùng.
“Nếu Mộc Mộc vẫn còn, nhìn thấy chúng ta vui vẻ hòa thuận ngồi tâm sự thế này, chắc sẽ vui mừng biết bao.”
Trong bốn năm qua, Phó Tuyên Liệu cố gắng không nghĩ về Thời Mộc, bây giờ bị người bên cạnh liên tục nhắc đến, khiến anh có cảm giác không chốn dung thân.
Đi qua trường học, nhớ lại hai người từng bá vai bá cổ cùng đi vào cổng trường; Đi qua nơi triển lãm, nhớ mình phải tạm thời đứng ra làm thợ chụp ảnh ghi lại khoảnh khắc Thời Mộc nhận giải thưởng; Chạy xe qua một góc cua không đáng chú ý, cũng có thể nhớ ra mình từng nói câu gì với Thời Mộc ở đây.
“Bố em hi vọng em học kinh doanh, nhưng em chỉ muốn vẽ tranh thôi.” Thiếu niên xoay người lại, ánh nắng nhỏ vụn rơi vào mắt, “Anh cũng không muốn tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc đúng không? Sau này em thuê anh làm nhiếp ảnh gia chuyên dụng của em, thấy được không?”
Hoàng hôn phủ đầy góc phố, nụ cười của Thời Mộc như vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
…
Đến Hạc Đình, thời gian vừa qua mười giờ đêm.
Cao Lạc Thành đích thân xuống đón, lúc trong thang máy còn tấm tắc lấy làm lạ: “Hôm qua còn chê chỗ này ăn chơi sa đọa, hôm nay đã tự chạy tới.”
Phó Tuyên Liệu đính chính: “Là hôm kia.” Vẫn là phòng riêng yên tĩnh trên tầng cao nhất.
Lần trước bàn chuyện hợp tác với một nhà khác ở đây, gọi mấy nhân viên vào phục vụ tiếp khách như thói thường, Phó Tuyên Liệu bị ép có người ngồi cạnh, sắc mặt xấu đến nỗi như thể một giây sau sẽ hất bàn rời đi.
Bây giờ Cao Lạc Thành rút kinh nghiệm rồi, không gọi một ai, khiến quản lý sợ hãi, còn tưởng lần trước phục vụ không chu toàn, chọc giận Phó tổng.
Phó Tuyên Liệu nghe vậy đáp lại rằng: “Ầm ĩ nhức đầu, tay chân còn không đàng hoàng.”
“Không đàng hoàng” là chỉ cậu trai người mới lần trước muốn giành ấn tượng tốt, tận dụng mọi cơ hội cọ vào người anh. Cao Lạc Thành nghe thấy thế, khoát tay bảo quản lý lùi ra ngoài: “Hôm nay Phó tổng của chúng ta không có hứng, để hôm nào vui, nhớ tìm một người sạch sẽ chỉn chu.”
Được hỏi từ đâu đến, Phó Tuyên Liệu đáp là nhà họ Thời, con ngươi Cao Lạc Thành xoay tròn: “Lại đi thăm mỹ nhân lạnh lùng nhà ông? Chẳng phải hôm thứ bảy vừa mới gặp rồi đấy thôi?”
“Không phải.” Hạng mục đang tiến hành có áp lực rất lớn, giữa lông mày Phó Tuyên Liệu tích một cụm khí đen, anh nhắm mắt lại day day, “Phu nhân nhà họ Thời gọi tôi tới ngồi chơi một lúc.”
Cao Lạc Thành cũng không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút là ra: “Bảo sao chiều nay ở sân bóng… Hóa ra là mượn danh nghĩa ôn chuyện để lôi kéo về phe mình.” Hắn vuốt cằm, cười nhạo, “Chẳng lẽ lại muốn gả con gái cho ông?”
Phó Tuyên Liệu cười hừ một tiếng: “Điên mới làm thế, biết rõ tôi thích đàn ông, mà còn đẩy con gái vào hố lửa?”
Người ngoài chỉ biết nhà họ Phó với nhà họ Thời có mối quan hệ tốt, tốt đến nỗi không ngại để hai đứa con trai kết hôn với nhau, lại có vài người biết, năm đó thiếu gia nhà họ Phó không chỉ kháng cự đủ kiểu với tiểu thư nhà họ Thời, mà còn có tình cảm với đứa con trai duy nhất của Thời
phu nhân, Thời phu nhân từ giận tím mặt biến thành phản đối kịch liệt, suýt nữa đã ầm ĩ to chuyện với nhà họ Phó.
Đây cũng là nguyên nhân Lý Bích Hạm nói ra lời kia.
Cao Lạc Thành nở nụ cười: “Cũng phải, năm đó chuyện của ông với Thời Mộc gây huyên náo ồn ào bao nhiêu.”
Thực sự rất mệt mỏi, Phó Tuyên Liệu ngả người dựa lên ghế sô pha, đôi chân dài tùy ý buông trên mặt đất, híp mắt không tỏ vẻ gì.
Quan sát sắc mặt của Phó Tuyên Liệu một lúc, Cao Lạc Thành lại không nhịn được, tò mò: “Vậy ông nghĩ thế nào, theo hay là không theo? Tôi thấy lão gia tử nhà họ Thời vẫn rất thiên vị đứa con nhặt được bên ngoài kia, cậu ta muốn gì là cho cái đó…”
Suýt chút nữa lại giẫm phải bom, may Cao Lạc Thành phản ứng nhanh, vội kéo chủ đề về: “Dù sao giờ trước mặt ông chỉ có hai phe, xem ông chọn phe nào thôi.”
Người đứng xem cũng có thể hiểu thấu đáo thì dĩ nhiên Phó Tuyên Liệu quá hiểu.
Về mục đích của cuộc trò chuyện, dù Lý Bích Hạm chạm đến là thôi, nhưng quá rõ ràng, bà ta chỉ muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình, không có con trai thì còn con gái, tóm lại gia sản khổng lồ như vậy không thể để “người ngoài” béo bở.
Chỉ trách lão gia tử nhà họ Thời có tư tưởng truyền thống, đứa con rơi cũng có thể được chia hơn 10% cổ phần, không sợ cậu ta cầm phỏng tay hay sao.
“Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (*).” Phó Tuyên Liệu vươn tay chống lên thái dương, “Huống chi cậu ta sai lầm chất đống tội ác đầy rẫy, dù tôi chọn hay không chọn, chọn bên nào, thì sẽ luôn có người chỉnh cậu ta.”
(*) Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội 匹夫无罪,怀璧其罪: thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích
mà thành tội. Ý đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại.
Lời này vô tình lạnh nhạt đến mức đến Cao Lạc Thành cũng nghe ra vài phần ý lạnh. Hắn rót một ly rượu đưa qua, nói bâng quơ: “Một mỹ nhân nhường ấy, ông bỏ được à?”
Tự dưng trong đầu Phó Tuyên Liệu xuất hiện hình ảnh của mấy tiếng đồng hồ trước, Thời Mông nhảy khỏi ghế ngồi, chạy chân đất tới chỗ mình —— trong mắt lấp lánh ánh sáng, lọn tóc bay lên theo bước chân, nắng chiều phủ sau lưng, đẹp như một bức họa.
Đáng tiếc dịu dàng ngắn ngủi không đủ bù cho mưu tính lâu dài, cánh tay anh khẽ động đậy, vết thương chỗ tay hãy còn mới nguyên, cảm giác đau nhức kích thích hệ thần kinh, có muốn né tránh cũng không được.
Tất cả đều không phải thứ anh muốn, tất cả đều là bị cưỡng ép nhét vào tay bắt phải cầm.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Phó Tuyên Liệu càng thêm âm trầm, nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“Gặp dịp thì chơi mà thôi, có gì mà không nỡ.”
…
Đêm tối lặng yên không một tiếng động, biệt phủ nhà họ Thời yên tĩnh im ắng.
Tòa nhà này là kiến trúc được giữ lại từ thời Dân quốc, xây dựng tu bổ bao nhiêu năm nhưng vẫn không được kiên cố vững chắc như nhà xây mới, mỗi khi đến mùa thu đông, gió bấc lại chui vào phòng qua những kẽ hở.
Gác xép lâu không được sửa chữa càng tệ hơn, sợ độ ẩm mất cân bằng ảnh hưởng đến giấy vẽ và màu sắc, Thời Mông không mở lò sưởi, đứng trước giá vẽ cả đêm, đến khi tay lạnh cứng không đưa được bút nữa mới dừng lại.
Lần này vẽ một bức tranh có liên quan đến mùa đông, tuyết trắng mênh mông, vùng đất hoang vắng quạnh quẽ, một bóng người đơn độc đi trên đó, ánh nắng di chuyển giữa những nhành cây khô kiệt trong chốn núi rừng hoang vu. Lúc tắt đèn xuống dưới tầng, chỉ có tiếng bước chân của một mình cậu, dường như Thời Mông đã đắm chìm trong nỗi cô độc và rét buốt như người trong tranh kia.
Xuyên qua hành lang tầng hai, Thời Mông cúi đầu nhìn thoáng qua khe cửa căn phòng ở cuối đường, có ánh sáng, người bên trong vẫn chưa ngủ.
Dưới sân chỉ có hai chiếc xe, hôm nay Thời Hoài Diệc lại không về nhà. Về đến phòng, Thời Mông nhìn chằm chằm bát canh trên bàn hồi lâu.
Trong trí nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy canh được đựng trong một chiếc tinh xảo như thế, cậu không dám vươn tay ra nhận, sợ làm bẩn cái bát.
Sau này cậu trưởng thành, mới hiểu sự tồn tại của bát canh này không phải là lo lắng cậu bị cảm lạnh, mà là tượng trưng cho sự lịch sự cho có, người phụ nữ xinh đẹp tên là Lý Bích Hạm kia tươi cười với cậu không phải vì yêu thích. Suy cho cùng, không ai thích người hai mặt, trước người ngoài cười đến là dịu dàng, lúc không có ai lại lạnh lùng như băng.
Thời Mông cũng không hiểu vì sao mình lại nhớ rõ những thứ này đến thế, có lẽ nó cũng vô lý như chuyện mèo nhà thầy Tôn thích dán vào cậu vậy, trước khi ngủ, cậu vẫn uống hết bát canh này vào.
Nửa đêm bừng tỉnh, Thời Mông cảnh giác vểnh tai, chỉ nghe thấy tiếng gió bấc đập vào cửa sổ.
Dạ dày đau âm ỉ, cậu xuống giường đi tới phòng thay quần áo, lấy một chiếc áo len nhìn thoáng qua kích thước cũng biết không phải của cậu từ trong cùng ngăn kéo ra.
Ôm áo len nằm xuống giường, ngửi ngửi hương vị gần như đã bay mất, Thời Mông vẫn không ngủ được.
Có lẽ cơn nghiện thuốc lá hành hạ, cậu nghĩ thế.
Khi dục vọng không được thỏa mãn, các suy nghĩ bình thường bị ngó lơ sẽ bật lên xoát độ tồn tại, khiến Thời Mông nghĩ tới một số chuyện không vui.
Ví dụ như khi còn bé học vẽ tranh cùng hai người kia, mình không bao giờ được giáo viên khen ngợi;
Ví dụ như rõ ràng sinh ra cùng một ngày, cùng một bệnh viện, nhưng mình lại phải gọi người kia là “anh trai”;
Lại ví dụ như, hôm nay Phó Tuyên Liệu đến nhà, bọn họ ôm nhau, hôn nhau, nhưng lúc Phó Tuyên Liệu đi lại không lên nói lời từ biệt với cậu.
Vì sao lại thế?
Bỗng nhiên ngồi dậy khỏi giường, Thời Mông mở mật mã ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một xấp tài liệu từ bên trong ra, lại móc thêm một tập giấy, mượn ánh đèn trong sân ngoài cửa sổ lật xem.
Một tờ tiếp một tờ, nhưng hoàn toàn không đủ để áp chế nỗi bực bội, Thời Mông đành phải lấy một điếu thuốc, không thể hút, bèn vặn gãy
đầu lọc, để sợi thuốc lá rơi vào lòng bàn tay, vân vê vài cái tạo mùi, hít tạm để thể xác và tinh thần thả lỏng.
Cậu soi mói từng câu từng chữ, như đay nghiến dây thần kinh, lúc mùi thuốc lá xộc vào mũi, chợt nhớ tới phản ứng của Phó Tuyên Liệu khi ngửi thấy mùi khói.
—— Phó Tuyên Liệu không thích, không thể để anh ngửi thấy được.
Thời Mông như nhận được mệnh lệnh, xuống giường một lần nữa, nhanh chóng đi tới ban công, mở toàn bộ cửa sổ ra.
Một giây sau, gió ào vào phòng thổi tung tóe mớ giấy tờ trên giường, rèm cửa bay phấp phới, cái bóng loạn xạ chiếu vào bức tường trắng, đan cài xen kẽ, không khác gì ma quỷ nhảy múa.
Cảnh tượng nhất thời trở nên hỗn loạn, Thời Mông nhảy bật lên túm lấy, rồi nằm rạp xuống đất tìm, chui vào gầm giường nhặt, vất vả mãi mới thu thập toàn bộ hợp đồng về chỗ cũ.
Làm xong đã toát hết mồ hôi, tóc mái dán vào trán dính ướt. Thời Mông vừa bình phục hô hấp vừa ngồi quỳ xuống bên giường, mu bàn chân dán vào sàn nhà, mạch máu màu xanh thấm sương lạnh, chút nhiệt độ bám trên da cũng bị cắn nuốt.
Hỗn loạn lắng xuống, mặt trăng ngoài cửa sổ treo cao trên ngọn cây, người trong phòng mệt lử không muốn động đậy.
Quờ tay sờ lên áo len trên giường, túm lấy, ôm vào trong ngực cùng với bản hợp đồng luôn coi như vật báu, Thời Mông cong eo, mặc cho khuôn mặt dán vào bọn chúng, nhắm mắt ngủ thật say.