Tình cảnh không thể khống chế được nữa, Tưởng Dung gọi điện báo cảnh sát.
Đến khi xe cảnh sát dừng ở dưới lầu, trên mặt Lý Bích Hạm và Dương Ấu Lan đều bị thương, nếu không phải có Phó Tuyên Liệu và Tôn Nhạn Phong ở bên cạnh can ngăn, không khéo đã xảy ra án mạng.
Coi như đã thừa nhận nhưng Dương Ấu Lan vẫn cho rằng mình là bên thắng, diễu võ giương oai: “Mày là con đàn bà ngu xuẩn, đáng đời cái loại con của mình cũng không nhận ra!”
Vất vả mãi Lý Bích Hạm mới bình tĩnh lại được, vì giáo dưỡng nên bà không nói được lời quá quắt, chỉ tận dụng thời gian ép hỏi: “Ảnh của Mông Mông đâu, dù sao thì cũng phải có mấy bức chứ? Để ở đâu rồi, mau lấy ra đây!”
Dương Ấu Lan lại cười: “Lấy đâu ra, tao nuôi nó 8 năm, ngày nào cũng nhìn thấy nó, có gì hay mà chụp lại?”
“Lòng dạ cô thật độc ác!” Lý Bích Hạm nghẹn ngào, “Nó đã làm sai điều gì, nó vô tội mà! Cô nuôi nó bao như vậy chẳng lẽ không có chút tình cảm nào đối với nó?”
“Tình cảm?” Dương Ấu Lan cười ra nước mắt, “Mỗi lần tao nhìn dáng vẻ ngủ say của nó, là đều hận không thể bóp nó chết tươi! Tao để nó còn sống, đưa nó về nhà họ Thời, chính là vì chờ ngày hôm nay!”
“Cho nên cô xui Thời Mộc trộm tranh của nó? Cô đối xử với nó như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng?”
“Trộm tranh cái gì? Chẳng phải nó mới là đứa ăn trộm tranh của Mộc Mộc con tao à?” Dương Ấu Lan cất cao giọng, “Cả thiên hạ này đều biết, là Thời Mông con của mày ăn cắp ăn trộm tranh của Thời Mộc con tao, cũng như mày ăn cắp vị trí phu nhân nhà họ Thời của tao vậy, báo ứng, đây mới gọi là báo ứng!”
Thoạt đầu Phó Tuyên Liệu kinh ngạc bởi Lý Bích Hạm biết chuyện này, sau đó anh bị Dương Ấu Lan làm giận sôi lên.
Anh nói: “Bức tranh kia là tự tay Thời Mông vẽ nên, thuộc về chính em ấy, có rất nhiều cách trả lại thanh danh cho em ấy.”
Dương Ấu Lan thoáng sửng sốt, lúc này mới rời ánh mắt sang chỗ Phó Tuyên Liệu.
“Là cậu hả.” Bà ta lau nước mắt ở khóe, “Cậu yêu Mộc Mộc nhà chúng tôi mà đúng không, còn hận chết nhà họ Thời nữa?”
Phó Tuyên Liệu thản nhiên đáp lại: “Tôi chỉ hận kẻ trộm tranh thực sự.”
Có lẽ không muốn để ô danh gán lên lưng Thời Mộc, Dương Ấu Lan vội vàng nhận trách nhiệm về phía mình: “Tranh là tôi xui khiến, là tôi xui con đi ăn trộm!”
“Mộc Mộc của tôi đáng thương như vậy, nó đòi hỏi nhiều một chút thì có làm sao, các người luôn miệng nói thích nó, thương nó, chút chuyện nhỏ này còn định truy cứu gì nữa?”
“Đây không phải chuyện nhỏ.” Phó Tuyên Liệu nói, “Vào lúc cậu ta nảy ra ý đồ bất chính này thì đã không còn là Thời Mộc mà tôi quen biết nữa rồi, cậu ta không xứng với sự rộng lượng tha thứ.”
Hơn nửa đời người Dương Ấu Lan tranh đoạt vì bản thân mình, hai chữ “không xứng” quả thực là đạp trúng cái chân đau của bà ta.
“Cậu nói không xứng thì không xứng chắc? Mộc Mộc của tôi trời sinh số hưởng, xứng đáng là đích thiếu gia của nhà họ Thời!” Bà ta hất cằm lên nhìn Lý Bích Hạm, mặt tươi như hoa, “Muốn trách thì chỉ có thể trách con của mày số mệnh đen đủi, chui từ bụng mày ra mà lại, Mộc Mộc của
tao tắm nắng lớn lên, còn loại do mày đẻ ra chỉ xứng chui dưới cống ngầm!”
Có lẽ là nghĩ đến 8 năm Thời Mông không ai thương không ai yêu, sống khổ sở biết bao. Có thể là nghĩ đến mỗi lần nhìn thấy Thời Mông sợ hãi rụt rè trốn dưới gầm bàn, nên sau khi đau lòng, Phó Tuyên Liệu càng tức giận đến mức cắn chặt răng.
Anh giữ chặt Lý Bích Hạm đang muốn xông lên, nhìn chằm chằm người đàn bà ác độc trước mặt: “Mệnh của em ấy rất tốt, dính vào bà là đen đủi duy nhất trong đời em ấy. Thế nhưng em ấy đã vượt qua trở ngại này rồi, sau này cuộc đời sẽ là con đường thênh thang thẳng tắp.”
“Thứ thuộc về em ấy, các người cũng đừng hòng đoạt được.” Cảnh sát đến khiến trận náo loạn tạm thời dừng lại.
Công việc chủ yếu là giải quyết tranh chấp, lội ngược thời gian tìm hiểu những sự kiện liên quan tới 20 năm trước, cảnh sát chỉ ghi chép đơn giản, chuẩn bị chuyển hồ sơ sang cho bộ ngành liên quan xử lý.
Trực giác của Phó Tuyên Liệu cho biết trong chuyện này thầy Tôn không thoát được trách nhiệm, có điều tình hình lộn xộn không cho phép anh hỏi nhiều, anh dự định sau khi lập hồ sơ khởi tố sẽ truy cứu cũng không muộn.
Lúc ra cửa, Dương Ấu Lan vẫn lải nhải sau lưng như điên “vì sao người phải chết không phải là nó”, Tôn Nhạn Phong thì trái lại, ông đi theo dúi một túi giấy màu trắng nho nhỏ vào tay Lý Bích Hạm.
Lý Bích Hạm bắt xe từ bệnh viện đến đây, khi về thì lên xe Phó Tuyên Liệu.
Tưởng Dung và bà vốn là bạn thân chốn khuê phòng, cũng đều làm mẹ, thấy bà khổ sở như vậy cũng mủi lòng theo, ngồi ở ghế sau cầm khăn ướt khử trùng và khăn giấy cẩn thận lau vết thương trên mặt cho bà, an ủi mọi chuyện rồi sẽ qua.
Không biết Lý Bích Hạm nghe lọt được bao nhiêu. Từ sau khi lên xe bà không hề nói chuyện, nước mắt không dừng lại một khắc nào, nhất là khi bà lấy ra mấy tấm ảnh thẻ nho nhỏ từ túi giấy màu trắng kia ra, nhân vật chính trên ảnh là một cậu bé khoảng 5 6 tuổi.
Ảnh thẻ tiêu chuẩn, hiển nhiên là vì cần nên mới chụp, những năm qua không được cất giữ cẩn thận, phần rìa ảnh gần như ố vàng và nhàu nát hết.
Đến lúc dừng đèn đỏ, Tưởng Dung đưa một tấm lên chỗ ghế lái, Phó Tuyên Liệu cẩn thận đón lấy tấm ảnh ấy, soi dưới ánh đèn ngắm nhìn.
Cậu bé trên tấm ảnh có một đôi mắt to tròn xinh đẹp, mũi nhỏ thanh tú, bờ môi mím rất chặt, mặt mày căng thẳng nhìn vào ốn kính. Người không rõ tình hình chắc chắn sẽ khen cậu thanh tú ưa nhìn, hoặc là lắm miệng một câu “Sao đứa nhỏ này chẳng cười gì thế”.
Không có gì đáng vui vẻ, bảo cậu phải cười thế nào?
Cậu chỉ muốn một chút ánh nắng, chỉ muốn thu hoạch được chút ấm áp vụn vặt từ tay người khác. Khi cậu còn nhỏ chắc cũng không hiểu vì sao người xung quanh đều không thích cậu, đều đối xử với cậu không tốt như vậy.
Lý Bích Hạm ngồi ghế sau vuốt ve tấm ảnh, khóc thương thống khổ: “Đều do mẹ, hại con sống khổ bao năm qua, hại con bị ức hiếp, bị oan uổng.”
Phó Tuyên Liệu cũng muốn tự hỏi bản thân, tại sao lại không tin tưởng cậu, tại sao lại đối xử tệ bạc với cậu?
Luồng đắng chát trào từ đáy lòng lên cuống họng, như nuốt phải một viên nhộng bị bóc đi lớp vỏ bọc đường, từng vị đắng ngắt hung hăng nghiền áp lên dây thần kinh dẫn truyền cảm giác yếu ớt.
Mỗi khi biết thêm được một chút, là đau lòng đối với Thời Mông lại nhiều thêm một chút, còn thống khổ thì gấp bội, tăng lên gấp bội.
Phó Tuyên Liệu hít sâu một hơi, nén nước mắt sắp sửa trào lên.
Anh quay đầu lại, giơ tấm ảnh trong tay lên: “Dì Lý, tấm ảnh này có thể cho cháu không? Cháu cam đoan sẽ lưu giữ cẩn thận, sẽ không bao giờ làm mất nó.”
Cháu sẽ đối xử với em ấy thật tốt, không để em ấy chịu tổn thương nữa.
Phó Tuyên Liệu chưa từng thề thốt lung tung, một khi lập lời thề thì nhất định sẽ tuân thủ đến cùng.
Thế nhưng người trên tấm ảnh không cho anh cơ hội bồi thường.
Một đoàn người về thẳng bệnh viện, Giang Tuyết vẫn canh giữ ở cửa phòng bệnh, nói Thời Mông không muốn gặp bất kỳ ai cả.
“Làm phiền Giang tiểu thư chuyển giúp tôi một lời,” Lý Bích Hạm bị trận giày vò vừa rồi làm cho tổn thương nặng nề, bây giờ đang được Tưởng Dung dìu, đứng cũng không vững nhưng vẫn kiên trì nói, “Nói
với Mông Mông là, mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con, bất kể là ở phương diện nào.”
Trong lời này đã bao gồm cả việc không bao che cho Thời Tư Hủy. Mọi người thay đổi tuyến đường, đến cục cảnh sát một chuyến, quả nhiên Lý Bích Hạm không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, chỉ xin cảnh sát thực thi pháp luật một cách công bằng, trả lại chân tướng.
Phó Tuyên Liệu vẫn không yên lòng, sau khi tiễn phụ huynh về thì đi tìm cảnh sát Trần phụ trách vụ án.
Vừa lên tầng thì gặp người, từ vẻ mặt đối phương Phó Tuyên Liệu đoán được có lẽ không quá thuận lời.
Quả nhiên, cảnh sát Trần chỉ vào một gian thẩm vấn, nói: “Chắc bọn họ đã thông đồng xong xuôi, định để tên họ Chu kia gánh tội thay, cô ta không chịu nói một chữ nào, toàn nhờ luật sư đối đáp.”
Phó Tuyên Liệu nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, anh hỏi: “Có thể để tôi nói chuyện cùng không?”
Cảnh sát Trần báo cáo với cấp trên, khoảng chừng 15 phút sau, Phó Tuyên Liệu đi vào phòng thẩm vấn, phát hiện sự kinh ngạc trong mắt Thời Tư Hủy.
Có điều cũng chỉ ngắn ngủi một giây, đến khi Phó Tuyên Liệu ngồi xuống ghế đối diện, cô ta lại rũ thấp ánh mắt, vẻ mặt lạnh lùng ngoan cố đến cùng.
Phó Tuyên Liệu cũng không vội cất lời, thưởng thức cốc thủy tinh trên bàn một lát, ngón tay gõ vào thành cốc tạo thành tiếng cộc cộc, trong không gian yên tĩnh chói tai và bất thường vô cùng.
Thời Tư Hủy đã bị giam ở đây cả đêm, bị thẩm vấn đến mức cả thể xác và tinh thần kiệt quệ, không bao lâu sau đã lộ vẻ mất kiên nhẫn, không chịu được nữa đặt câu hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Lúc này Phó Tuyên Liệu mới đặt cốc xuống: “Tới xem cô có hối hận chút nào không.”
Thoạt đầu Thời Tư Hủy khẽ giật mình, tiếp đó nhếch môi: “Tôi đâu làm gì sai, thuộc hạ tự mình ra tay, không liên quan đến…”
“Tôi chỉ muốn hỏi là,” Phó Tuyên Liệu không cho cô ta cơ hội nói tiếp, “Làm tổn thương em trai ruột của cô, và sự tín nhiệm của mẹ cô, cô có hối hận không?”
Đây là tới hỏi trách nhiệm. Thời Tư Hủy vô thức giải thích: “Lúc trước tôi không biết nó là em trai ruột tôi, với lại dù thế thì sao, tận tâm tận lực ở tập đoàn là tôi, nó dựa vào đâu…”
Nói được nửa mới phát hiện đã lỡ miệng, ý thức được đây coi như đã gián tiếp thừa nhận, Thời Tư Hủy im bặt, cắn môi căm giận nhìn người ngồi đối diện.
Phó Tuyên Liệu đã xác nhận được động cơ thì không vui cho nổi. Ra nông nỗi này, thật sự là bởi vì 10% cổ phần kia, ứng với câu “hoài bích mang tội” của anh khi trước.
Dù Thời Mông không làm gì cả thì cũng có rất nhiều người đỏ mắt ghen ghét, núp trong bóng tối chờ thời cơ đâm cho cậu một nhát.
“Cho dù cô không có tình cảm với cậu ấy, thì cũng đến nỗi phải gây ra chuyện này.” Phó Tuyên Liệu nhìn thẳng vào mắt Thời Tư Hủy, nói tiếp, “Nếu cậu ấy xảy ra chuyện, các người cũng đừng mơ có kết cục tốt.”
Anh trực tiếp đặt Thời Tư Hủy vào vị trí phạm nhân, dùng những hậu quả có thể xảy ra để hù dọa cô ta, trong tình huống này hoặc là cô ta khôn ngoan không đáp lại, còn một khi mở miệng thì rất khó để không lộ sơ hở.
Thật vậy, Thời Tư Hủy không bình tĩnh nổi: “Có xảy ra chuyện gì đâu? Bị đánh mấy cái thì xảy ra chuyện gì được?” Lý trí của cô ta bị cảm xúc làm xáo trộn, lúc này đã bất chấp tất cả, “Tiện nhân Thời Mông kia nói cho cậu biết đúng không? Nó bảo cậu đừng tha cho tôi đúng không? Hừ, khi xưa nhát chết đến rắm cũng không dám thả, giờ lắc mình một cái biến thành đại thiếu gia nhà họ Thời, bắt tay vào thanh trừng phe đối lập có khác.”
Phó Tuyên Liệu để ý cách gọi Thời Mông của cô ta từ “con hoang” biến thành “tiện nhân”, thể hiện cô ta đã chấp nhận sự thật Thời Mông cùng chung dòng máu cùng bố cùng mẹ với mình. Nhưng vẫn có thể buông lời mạt sát như thế, cho thấy cô ta trước giờ là người mang tư tưởng ích kỷ, lúc trước là Thời Mộc, bây giờ là Thời Mông, trong mắt cô ta không khác gì nhau.
Không muốn nghiên cứu thảo luận tình người của cô ta trong thời gian có hạn này, Phó Tuyên Liệu không trả lời thẳng vào vấn đề, mà liệt kê lại toàn bộ chuỗi sự kiện.
“Cái này rất dễ không cần đoán. Vào ngày tổ chức đại hội cổ đông, cô không biết Thời Mông sẽ đến tòa cao ốc của tập đoàn, cô cho rằng cậu
ấy tới gây chuyện cho nên cuống lên. Ban đầu muốn đuổi cậu ấy đi, kết quả là thuộc hạ của cô vụng chèo khéo trống làm người ta bị thương, cô bèn nhân cơ hội phát tiết bất mãn tích tụ trong nhiều năm qua.”
“Nhìn bề ngoài thì cô không thiếu thứ gì, trên thực tế ở nhà họ Thời cô không hề được coi trọng, có năng lực nhưng không có thực quyền, đã khó chịu với hai đứa em không cống hiến nhưng lại có được tất cả từ lâu.”
“Chuyện đã xảy ra và nguyên nhân dẫn đến chính là như vậy.”
Không có một dấu hỏi chấm nào, khẳng định như tận mắt nhìn thấy, đồng thời từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào vết thương của Thời Tư Hủy.
Cô ta vốn định cãi lại, vốn định chống chế nói rằng tôi không hề liên quan, dù ban nãy có lỡ miệng cũng không sao, sẽ có người biện giải giúp cô ta. Nhưng nhìn người đàn ông bình tĩnh tỉnh táo trước mặt, cô thoáng hoảng hốt một cách khó hiểu.
Đến khi lấy lại được tinh thần, ý định tranh luận đã tan hết từ lâu. Như lần đầu rung động thuở thiếu thời, cũng bởi vì sự chính trực lỗi lạc, thẳng thắn vô tư của người này, ngay từ thuở nhỏ,giữa sân đấu danh lợi phù hoa, ồn ào náo động, anh đã khác biệt với những người còn lại.
Anh đoán đều đúng, chỉ là thiếu một nguyên nhân trong đó.
Lại nhấc mắt lên lần nữa, cuồn cuộn phủ kín trong mắt là sự không cam lòng, Thời Tư Hủy bất đắt dĩ cười: “Tôi hối hận rồi.”
Hối hận đã để cậu tiến vào, hối hận vì sinh lòng đố kỵ, càng hối hận vì bao lần đối xử khác biệt với cậu.
Xác nhận xong xuôi, Phó Tuyên Liệu đứng dậy định đi. Cảnh sát Trần đã nghe toàn bộ quá trình, tiếp sau đó anh ta đã biết phải thẩm vấn như thế nào.
Tới cửa, Phó Tuyên Liệu nghe thấy Thời Tư Hủy chầm chậm nói phía sau lưng: “Hóa ra cậu đã quên Thời Mộc từ lâu… Nhưng nó vốn cũng chẳng phải loại tốt lành gì.”
Phó Tuyên Liệu xoay lại: “Cô biết bức tranh đó là do cậu ta ăn trộm?”
“Không biết, nhưng cũng đoán được đại khái.” Vẻ sa sút tinh thần như chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi, Thời Tư Hủy khôi phục lại trạng thái bình thường, nhún vai nói, “Không khác gì đức hạnh của mẹ ruột nó, thủ đoạn âm hiểm không bao giờ thiếu, mẹ sao con vậy.”
Bằng những tin tức thu thập được và lội lại quá khứ trong những ngày qua, Phó Tuyên Liệu biết hẳn là Thời Mộc không thiện lương đơn thuần như anh từng nghĩ, ít ra thì với việc dùng trăm phương ngàn kế để ăn cắp bức tranh kia, Thời Mộc hoàn toàn không vô tội.
Nhưng Thời Tư Hủy cũng không biết rõ chi tiết, cô ta thỏa thích trút giận theo ý mình: “Thời Mông cũng là cái loại đê tiện, đi trên con đường người khác dọn sẵn để nhặt nhạnh món hời.”
Bị hỏi lý do, lời của Thời Tư Hủy thay đổi, chế nhạo: “Nghe nói nó trói cậu đưa ra biển, suýt chút nữa không về được?”
Thấy không khai thác được tin tức gì nữa, Phó Tuyên Liệu không đáp, một tay đặt lên tay nắm cửa.
Thời Tư Hủy thấy anh ngầm thừa nhận, cười khẩy một tiếng: “Đã thế mà cậu còn che chở nó…”
Bước chân đóng đinh tại chỗ, lời nói mỉa mai cũng bay vào lỗ tai theo gió đêm oi nồng.
“Suy cho cùng thì, cậu đối với Thời Mông là tình cảm chân thành, cái này gọi là gì nhỉ… Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén?”
“Tiếc thay, cậu cũng tham dự vào chuyện đoạt lại cổ phần, hôm đó nó đã nghe thấy hết trong điện thoại rồi, chi bằng chúng ta thử đánh cược một lần xem sao, cược xem nó có tha thứ cho cậu hay không, cậu thấy thế nào?”