Đến bữa tối, Lý Bích Hạm nấu một bàn thức ăn. Lúc trước nhà họ Thời lắm quy củ, trên bàn cơm không ai dám cất tiếng, giờ thì khác rồi, Phó Tuyên Liệu khen lấy khen để, từ hình thức đến mùi vị rồi thành phần dinh dưỡng, khen đến mức người không để ý thiệt hơn như Lý Bích Hạm cũng cười rạng rỡ.
“Cá này từ ngoài nhà đã ngửi thấy mùi thơm, mẹ cháu nấu cũng không tươi được như thế.”
“Coi chừng dì mách mẹ anh đấy nhé.” Lý Bích Hạm nói.
“Cháu nói thật mà.” Phó Tuyên Liệu dùng đũa chung gắp miếng bụng cá cho Thời Mông, “Không tin dì hỏi em ấy đi.”
Tính Thời Mông dù ở đâu cũng không thích nói chuyện, lúc vẽ tranh tập trung vẽ tranh, lúc ăn cơm tập trung ăn cơm, tự dưng bị kéo vào màn tâng bốc này, ngơ ngác “Ừm” một tiếng, Phó Tuyên Liệu xem như cậu tán đồng, nói: “Đấy, cháu nói đúng mà.”
Tâm trạng Lý Bích Hạm vốn đã tốt, ăn bữa cơm lại được hai đứa nhỏ hùa nhau khen, vui tươi hớn hở, bữa tối còn chưa xong, đã vội xuống bếp nghiên cứu món tráng miệng.
Thời Mông đi vẽ tranh, không cho nhìn, Phó Tuyên Liệu nhàm chán ngồi nghỉ trên sô pha, nửa tiếng sau Lý Bích Hạm từ nhà bếp đi ra, thấy anh đã tựa sô pha ngủ thiếp đi.
Thời Mông đang do dự có nên đánh thức anh không, Lý Bích Hạm đã khẽ nói: “Mấy ngày nay bôn ba vất vả, chắc là mệt rã rời rồi, để nó ngủ một lát đi.”
“Anh ấy đi đâu?” Thời Mông hỏi.
Lý Bích Hạm lắc đầu: “Trước khi đi nó không nói, có thể là chuyện gia đình, lâu lắm rồi không đi làm.”
Thời Mông ngẫm nghĩ giây lát liền hiểu ngay, dù sao không phải ai ai cũng có thể làm việc tại nhà như cậu.
Sợ Phó Tuyên Liệu cứ ngủ như vậy sẽ lạnh, Thời Mông lấy chăn bông bên cạnh đắp lên cho anh. Lúc đắp ngón tay chạm vào cằm anh, nhiệt độ bất thường khiến Thời Mông sững ra.
Lý Bích Hạm thấy cậu ngẩn người, hỏi: “Sao thế?”
Thời Mông xòe bàn tay, áp lên trán Phó Tuyên Liệu, sau đó sờ lên trán mình, so sánh xong thì lộ vẻ mặt ngơ ngác: “Anh ấy lại sốt rồi.”
Phó Tuyên Liệu từ nhỏ đã khoe khoang cơ thể cường tráng, ngoại trừ chút bệnh kinh niên về đường hô hấp, bình thường cũng rất hiếm khi cảm vặt, bây giờ lại cảm sốt liên tục trong một thời gian ngắn, giống các bạn nhỏ thể chất yếu ớt vậy, tự anh cũng thấy xấu hổ vô cùng.
Thời Mông lay tỉnh anh, nói phải đến bệnh viện, anh kiên quyết không đi.
Cũng may trong nhà có chuẩn bị thuốc hạ sốt, tiện đó uống với nước ấm, đặt cốc xuống, Phó Tuyên Liệu thấy Thời Mông đang ngồi bên cạnh nhìn anh, hỏi: “Có muốn lên giường nằm không?”
Đương nhiên Phó Tuyên Liệu muốn rồi.
Thời Mông sắp xếp bệnh nhân ở phòng của mình, cứ cách nửa tiếng lại thăm nhiệt một lần, chăm sóc Phó Tuyên Liệu như trẻ con.
Tuy nói Phó Tuyên Liệu không phải cố tình để mình bị bệnh, nhưng được chăm sóc như thế… cũng dễ chịu ra trò.
Chỉ là đôi lúc Thời Mông quá sốt sắng, muốn biết cái gì là sẽ hỏi tới cùng mới thôi.
“Mấy hôm trước anh đi làm hả?” Thời Mông hỏi.
Phó Tuyên Liệu không muốn Thời Mông biết mình đã đi đâu, ậm ừ đáp: “Ừm.”
“Bố anh bảo anh đi?” “Ừ.”
“Ông ấy không biết anh bệnh?” “… Chắc là không.”
“Bản thân anh cũng không biết hả?”
“Hai ngày nay hơi bận, tôi cũng không ngờ…”
Không ngờ dầm mưa sẽ cảm sốt, cũng có khi là mệt mỏi quá độ dẫn đến sức đề kháng giảm.
Lúc này Thời Mông nói: “Anh không phải là con nít nữa, tôi cũng không cần anh cứ quấn lấy tôi.”
Phó Tuyên Liệu giật mình, tưởng Thời Mông cho đây là “khổ nhục kế”.
“Tôi không mà…”
Song còn chưa dứt lời, Thời Mông đã đứng dậy bỏ đi.
Giận đùng đùng, đồ ngọt trên tay chưa ăn miếng nào đã mang đi luôn.
Xuống dưới lầu, Lý Bích Hạm vẫn còn thức đan áo len, thấy cái bát Thời Mông bưng trên tay, hỏi: “Nó không ăn?”
Thời Mông lắc đầu: “Không cho anh ấy ăn.”
Lý Bích Hạm trước là ngạc nhiên, rồi bật cười: “Dỗi nhau hả?” Thời Mông vẫn lắc đầu.
“Thế là… xót hả?”
Thời Mông không lắc đầu cũng không gật đầu.
Chỉ chỉ sô pha đơn bảo Thời Mông ngồi, Lý Bích Hạm pha hai tách trà hoa bưng tới, khói nóng bốc lên nghi ngút, lúc này có vẻ giống bầu không khí tâm sự.
Vốn tưởng Lý Bích Hạm sẽ hỏi chuyện giữa cậu và Phó Tuyên Liệu, không ngờ bà chỉ hỏi: “Sau này định ở lại đây, hay có dự định khác?”
Thời Mông ngớ ra, sau đó thành thật đáp: “Con chưa nghĩ xong.”
“Không sao, chuyện này không gấp.” Lý Bích Hạm dịu giọng nói, “Giả dụ thế này, nếu bây giờ mẹ, hoặc Tuyên Liệu, hy vọng con về Phong thành, con có đồng ý không?”
Lời dứt đã lâu, Thời Mông vẫn không đáp được.
Lý Bích Hạm đã dự đoán trước kết quả này, bà cười nói: “Chính vì biết con do dự, biết con có khúc mắc, chúng ta sẽ không ép con đưa ra quyết định, mà đến đây bầu bạn với con.”
“Nhưng mà, con không muốn mọi người như vậy.” Thời Mông đấu tranh hồi lâu, mới nói, “Mọi người sẽ ốm, sẽ đau khổ… sẽ bất hạnh.”
Cậu đã quen bị người khác bạc đãi và xem thường, trước sau vẫn không thể điềm nhiên chấp nhận chuyện này.
Thậm chí cậu còn cảm thấy bọn họ ở bên mình sẽ là đau đớn, là bất hạnh.
Lý Bích Hạm lại hỏi cậu: “Vậy lúc con yêu cậu ấy, có đau khổ không?” Thời Mông gật đầu.
“Có cảm thấy ngọt ngào không?” Thời Mông ngẫm nghĩ, lại gật đầu.
“Vậy là được rồi.” Lý Bích Hạm cười nói, “Sẽ cảm thấy đau khổ, thậm chí đau khổ còn nhiều hơn ngọt ngào, nhưng vẫn sẽ vì chút ngọt ngào đó, cam lòng chịu đựng bao nỗi đau.”
“Mẹ cũng từng trải qua những chuyện này, chúng ta giống nhau.”
Đều đang kiên trì với việc bản thân cho là đúng, áy náy, bù đắp, nỗ lực trao đi yêu thương và sự quan tâm.
Người ở trong vòng xoáy tình cảm luôn không giãy khỏi nỗi đau kiểu vậy, quan trọng là, chút ngọt ngào đổi lại được ấy có đáng hay không.
Khi Thời Mông ngẩng đầu lên, mới phát hiện trong đôi mắt người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp trước mặt mình, lại lần nữa đong đầy nước mắt.
“Người ngoài ai ai cũng cười mẹ, nói mẹ nuôi con cho nhân tình của Thời Hoài Diệc hai mươi năm, lại không lo cho máu mủ ruột thịt của mình, vì thế mẹ từng hối hận, từng phản kháng tiêu cực, nhưng sự thực chứng minh, mẹ vẫn còn may mắn.”
Lý Bích Hạm không tránh không né, cứ thế nhìn cậu, “Ít nhất mẹ đã nhìn thấy bộ mặt thật của bọn họ, không còn ôm hy vọng nữa. Ít nhất mẹ đã nhận lại con, sau này được tốt với con nhiều năm nữa.”
“May hay không may, không do trời định, mà do bản thân con quyết định.”
Thuở nhỏ, có người nói với Thời Mông, đáng đời cậu là đứa con riêng sinh ra trong vụng trộm, đáng đời cậu bị người ta ghét, đây là lần đầu tiên có người nói với cậu, không một ai, hay quan hệ nào sinh ra đã định sẵn là bất hạnh.
Thời Mông trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi nửa tách trà hoa trên bàn đã nguội lạnh, mới lên tiếng: “Vậy, Thời Mộc thì sao?”
Cậu muốn hỏi rất nhiều —— Mẹ có thương anh ta không? Có nhớ anh ta không? Đến tìm con có phải vì đã mất anh ta rồi, để lấp đầy khoảng trống trong lòng không?
Suy nghĩ hỗn loạn, ra tới miệng rồi chỉ còn lại một cái tên.
Cũng may Lý Bích Hạm hiểu cậu, bấy giờ đáp: “Nếu nó không biết chuyện đó, bây giờ nó vẫn là con của mẹ. Nhưng rõ ràng nó biết, còn
biết rõ hậu quả có thể xảy ra, lại vẫn chọn che giấu, thậm chí lợi dụng mẹ để đạt được mục đích hiểm ác của mình.”
Bà đang nói đến chuyện ăn cắp tranh rồi vu cáo. Nhắc đến quá khứ u ám, Lý Bích Hạm hít sâu một hơi: “Kể từ giây phút nó quyết định lừa mẹ, nó đã không còn là con của mẹ nữa.”
Bà nói rất thờ ơ, Thời Mông lại không thể tưởng tượng từ lúc chấp nhận đến khi hoàn toàn chuyển biến tâm lý nghiêng trời lệch đất thế này, cần bao nhiêu sức lực và dũng khí.
Bà còn vì cậu, mà đưa con gái ruột vào ngục giam.
Thời Mông rũ mi mắt, thấp giọng nói: “Không như vậy… cũng không sao.”
Cậu thừa nhận từng hận Thời Mộc, nhưng mỗi lần cậu nhớ rằng người này đã chết, nỗi hận đó đột nhiên nhẹ hẫng, sau đó từ từ bay lên, biến thành lục bình trôi vô định.
Cho nên cậu không ngại việc Lý Bích Hạm còn nhớ nhung bọn họ, đây là chuyện thường tình, cậu nên học cách nhìn nhận của người bình thường. Dù thực ra cậu là người thiếu thốn đã quen, dù là việc gì, cũng hy vọng mình có một phần độc nhất vô nhị.
Nhưng Lý Bích Hạm nói: “Làm sao đây, bây giờ mẹ chỉ còn một đứa con là con thôi.”
Bà nhìn thấy bản tính lương thiện của cậu, cảm thấy vui mừng, và hơn cả là một sự hân hoan nằm trong dự liệu.
“Sau này mẹ sẽ luôn đi cùng con, còn sẽ gọi con là cục cưng. Cục cưng ăn cơm thôi, cục cưng vẽ giỏi quá… cục cưng ơi cục cưng à, bù lại phần đã thiếu trước đây.”
Lý Bích Hạm kéo một tay của Thời Mông, cầm trong lòng bàn tay mềm mại, tay còn lại vuốt ve mặt cậu.
Nhẹ nhàng, run rẩy, từ ngày sinh ra đã ly biệt ấy, lần đầu tiên gần gũi đến vậy.
Bà khoác dáng vẻ người mẹ, cũng xuất phát từ đáy lòng: “Cục cưng của mẹ, sao lại xinh xắn thế này, sao lại đáng yêu thế này nha.”
Nhìn bà rơi nước mắt, Thời Mông lúc này luống cuống chân tay, hoảng hốt gọi “Mẹ”.
Nụ cười cũng xuất phát từ nội tâm, Lý Bích Hạm cong môi, khàn giọng đáp lại: “Ơi, mẹ đây.”
Đêm say giấc thường trôi qua rất mau, mở mắt ra trời đã tảng sáng, não Phó Tuyên Liệu xoay một hồi, mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Da không còn nóng, triệu chứng váng đầu cũng đỡ hơn, Phó Tuyên Liệu ngồi dậy muốn tìm nước uống, nghiêng đầu thì thấy một mái đầu bù xù bò cạnh giường.
Tóc của Thời Mông vừa dài ra chút, có lẽ vì ngủ sai tư thế, mấy sợi tóc tơ mềm vểnh lên trên đỉnh đầu. Phó Tuyên Liệu không kìm được vươn tay vuốt xuống, vuốt xuống lại vểnh lên, vuốt xuống lần nữa vẫn như vậy, cũng như con người Thời Mông, vừa cố chấp vừa có cá tính riêng.
Bị nghịch như vậy, người ngủ không sâu sẽ từ từ tỉnh giấc. Đôi mắt lim dim chạm phải ánh mắt ngập ý cười, Thời Mông trước là ngơ ngác, sau đó “Ô” một tiếng như để xác nhận, nói: “Anh tỉnh rồi.”
Phó Tuyên Liệu bật cười trước vẻ mặt nghiêm túc ngốc nghếch của cậu, cười thành tiếng, cười đến mức xóc hông ho khan, lập tức nhận được ánh mắt sắc lẹm của Thời Mông.
Uống nước xong điều hòa hơi thở, Thời Mông hỏi: “Còn khó chịu không?”
Cơ thể vẫn còn hơi mệt mỏi bủn rủn, Phó Tuyên Liệu đổ nguyên nhân bị sốt tại hôm qua bận rộn về công ty, bị ba Phó kéo đi xử lý công việc không được nghỉ, ngửa mặt tựa đầu giường, thở dài: “Không chết được.”
Thời Mông nhớ ba chữ này, lần trước Phó Tuyên Liệu bị sốt, cũng nói như vậy.
Sau đó anh suýt thì té xỉu.
Vì Thời Mông cảnh giác khác thường, lại lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Phó Tuyên Liệu, thậm chí bắt chước tivi lấy khăn lông ẩm đắp lên trán Phó Tuyên Liệu.
Làm xong những việc này vừa đứng dậy, thì bị Phó Tuyên Liệu kéo cổ tay.
“Ngủ thêm lát nữa.” Phó Tuyên Liệu kéo cậu ngồi xuống, còn mình dịch qua bên cạnh, “Coi như cùng tôi.”
Khi Thời Mông thấy logic của chữ “ngủ cùng” này có gì đó là lạ, cậu đã rơi xuống đệm giường mềm mại, nằm song song với Phó Tuyên Liệu.
Lại là một buổi sáng, tia nắng nhàn nhạt rọi qua khe cửa sổ, không khí tĩnh lặng như nước.
Phó Tuyên Liệu lại muốn phá vỡ sự bình yên này, hỏi: “Còn giận sao?” Thời Mông nhìn trần nhà: “Không giận.”
“Vậy… tôi còn được theo đuổi em không?” “Đợi anh khỏe rồi tính.”
Nghĩ đến câu “Đợi anh gõ rồi tính” lúc trước, Phó Tuyên Liệu cười một tiếng: “Học hư rồi, có phải thằng ranh con hàng xóm dạy em không?”
Thời Mông đáp: “Không phải.”
“Thôi được.” Phó Tuyên Liệu nói, “Tha cho nó một mạng.”
Qua một lúc, Thời Mông lên tiếng: “Tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh.”
Phó Tuyên Liệu vốn không buồn ngủ, nghe thế thì phấn chấn hẳn: “Em hỏi đi.”
Khó lắm mới thấy Thời Mông chịu chủ động, trong thời gian ngắn Phó Tuyên Liệu suy đoán rất nhiều khả năng, bao gồm nhưng không chỉ gói gọn chuyện đoạt cổ phần năm đó, chuyện 《 Diễm 》, và những gì liên
quan đến Thời Mộc.
Ai ngờ tim anh đập như trống đợi nửa ngày, căng thẳng đến nỗi nuốt nước bọt mấy lần, Thời Mông vẫn chưa đặt câu hỏi.
Mãi đến khi anh tưởng Thời Mông đã ngủ rồi, thở phào, bàn tay dưới chăn vừa định nắm trộm tay Thời Mông, Thời Mông đột nhiên ngọ nguậy, trở mình quay mặt về phía Phó Tuyên Liệu.
Như thể đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết tâm thẳng thắn đối mặt, Thời Mông nhìn thẳng vào mắt Phó Tuyên Liệu: “Sinh nhật năm ngoái, tôi đã ước ba điều.”
Mở đầu này khiến người ta bất ngờ, Phó Tuyên Liệu nhớ lại khi ấy, cảnh tượng Thời Mông đợi anh trong mưa là rõ ràng nhất. Mà anh, lại vì tính háo thắng bất chấp lý lẽ và áy náy chuyện bắt cóc, còn không chuẩn bị bánh kem cho Thời Mông.
Nhưng Thời Mông vẫn ước ba điều, với kem trong công viên giải trí, mì gói trong bát, hay cơn mưa đột ngột kéo đến rồi vội vã rồi đi.
Một là…
“Hy vọng Phó Tuyên Liệu đừng hận tôi nữa.”
Hai là…
“Hy vọng Phó Tuyên Liệu có thể yêu tôi.”
Ba là…
“Hy vọng Phó Tuyên Liệu có thể yêu tôi, như yêu Thời Mộc.”
Ba nguyện vọng có mở đầu giống nhau, thậm chí ý nghĩa cũng trùng nhau, là một trái tim toàn tâm toàn ý yêu Phó Tuyên Liệu của Thời Mông.
Người ta đều nói ai yêu trước là kẻ thua, mà đối với Thời Mông yêu chính là phải vứt bỏ tự tôn, ném mình ra đất, mặc cho người khác giẫm vào vũng bùn.
Tối qua được Lý Bích Hạm cổ vũ, bà nói: “Chuyện con quan tâm, sao không tự mình đi hỏi?”
Thời Mông suy tới tính lui, cuối cùng dùng cách mát mặt vụng nhất, là vạch trần quá khứ, cả da lẫn xương đều phơi bày trước mặt Phó Tuyên Liệu, nói với anh – Em hết thuốc chữa rồi, không thể bỏ qua chuyện cũ.
Dù có từng chết một lần, chuyện tình yêu trong mắt em vẫn mang tính chất khác biệt, càng trao đi lòng thành, trong mắt sẽ càng không chứa nổi hạt cát.
Người bên cạnh sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc, mà Thời Mông nhiều năm vật lộn trong đố kị chỉ muốn xác nhận, Phó Tuyên Liệu rốt cuộc đang nhìn Thời Mộc thông qua cậu, hay thật sự yêu cậu.
Không phải cậu không thể chấp nhận người khác tốt với mình, mà chỉ có thể chấp nhận người khác tốt với con người tên Thời Mông, xen lẫn tâm tư gì khác đều không được.
Mà trong câu trả lời Phó Tuyên Liệu, chắc chắn cũng không thể.
Sợ cậu lại tránh né, Phó Tuyên Liệu dứt khoát trở mình đè lên người Thời Mông, để cậu không trốn đi được, để cậu tiếp tục nhìn mình.
Sau đó trả lời từng câu một: “Có thể, có thể, không thể.”
Khoảnh khắc nghe thấy chữ “Không”, Thời Mông mở to mắt, nhưng mấy lời giải thích sau đó lại khiến cậu bình tĩnh trở lại.
Một là…
“Vốn dĩ không nên hận em.” Hai là.
“Tôi yêu em.”
Ba là…
“Nếu bắt buộc phải tìm vật tham chiếu, vậy thì yêu em có thể hơn cả việc tôi yêu sinh mạng của mình.”
Dù đã nhìn thấy minh chứng, nhưng đến khi nghe thấy anh chính miệng nói ra, Thời Mông mới thật sự cảm thấy trái tim chịu đủ chấn động của mình trở lại chỗ cũ.
Thời Mông lại xác nhận lại lần nữa: “Thật ư?”
Phó Tuyên Liệu gật đầu: “Thật, năm ấy sai rồi, thực ra tôi vẫn luôn…”
Thời Mông dựng ngón tay ấn vào môi Phó Tuyên Liệu, những lời còn lại thoáng chốc tắt lịm. Như thể chỉ cần một câu “Thật” chắc như đinh đóng cột kia, cậu đã có thể tin tất cả.
“Suỵt…” Thời Mông ngáp nhẹ, ứa ra nửa giọt nước mắt sinh lý, “Em buồn ngủ rồi.”
Cứ như đang vào lúc hưng phấn nhất thì bị xối một chậu nước lạnh lên đầu, Phó Tuyên Liệu ôm một bụng lời chưa nói hết ngẩng ra, mãi đến khi Thời Mông thả tay, mới nhìn cậu khó tin hỏi: “Cứ… cứ buồn ngủ như thế?”
Thời Mông bị đè dưới thân trở mình, đồng thời thầm nhẩm đến 100, thầm nghĩ có thể chống tay lâu như vậy mà không ngã, xem ra đã khỏe lắm rồi.
“Ừm.” miệng lại nói, “Giường của em, anh còn muốn bá chiếm bao lâu?”
“Đương nhiên là… càng lâu càng tốt.”
Giống như khởi động cơ chế tự vệ nào đó, những đau khổ bao năm đã tạm thời bị chôn xuống đất, bên trên phủ kín một lớp nhựa đường, chống phân hủy chống ẩm, mưa lớn cỡ nào cũng không thấm qua được.
Nhận lấy trái ngọt, không sợ bị sâu đục, không cần gân cổ tranh cãi.
Khi cánh tay vòng qua lưng, ôm lấy thắt lưng, Thời Mông bận rộn cả đêm đã sắp thiếp đi.
Cậu nghe thấy giọng Phó Tuyên Liệu hơi có vẻ ai oán: “Vậy sinh nhật năm nay, em ước gì?”
Thời Mông lại ngáp một cái, lẩm bẩm: “Còn lâu mới cho anh biết.”