• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Thượng)

“Anh yêu em, anh yêu em.”

***

Đêm nay, từ phòng vệ sinh ra tới cửa sổ sát đất, lại tới trên giường, hai người họ không tách ra một giây nào.

Trời sắp sáng, Thời Mông mệt mỏi rã rời, mắt mở không lên, Phó Tuyên Liệu tuy vẫn còn dư sức, cũng không muốn chưa gì đã khiến cây nấm nhỏ mệt lả, anh tựa nghiêng vào đầu giường, vai làm gối cho Thời Mông, ngón tay rảnh rỗi đùa nghịch mái tóc cậu.

“Anh cắt đầu đinh được không?” Phó Tuyên Liệu đột nhiên hỏi. Thời Mông cựa quậy, điều chỉnh vị trí thoải mái: “Tại sao?” “Em có thể cắt tóc vì anh, anh cũng phải thể hiện chứ.”

“Đã thể hiện rồi mà.” “Sao cơ?”

Thời Mông giơ bàn tay mềm mại, chọc chọc vào vị trí hình xăm trên ngực Phó Tuyên Liệu.

“Cái này không tính.” Phó Tuyên Liệu nói, “”Vẽ không được đẹp.” “Đẹp mà.” Thời Mông lại nói.

Phó Tuyên Liệu tưởng cậu đùa: “Anh chỉ học vẽ trong một tuần.” Thời Mông bày ra tư thế đàn anh trong nghề: “Em nói đẹp là đẹp.” Phó Tuyên Liệu ngẩn người, kế đó thì cười: “Ừ, đẹp.”

Tưởng như bị cây nấm nhỏ kéo vào dưới tai nấm, thầm nghĩ thì ra yêu nhau là cảm giác như vậy, ngọt ngọt ngào ngào, rồi lại có một cảm giác an toàn khi được đối xử đặc biệt.

Nếu lúc này không có người ngoài sát phong cảnh.

Thời Mông ngủ không được, lấy điện thoại ra lướt, nhận được một tin nhắn đêm qua.

Đến từ Vệ Lương Ký, không biết đối phương từ đâu hay tin 《 Diễm 》 đã được sửa tên tác giả, vì đang công tác ở nước ngoài nên chỉ có thể nhắn tin tỏ ý chúc mừng, còn mượn cớ này mời Thời Mông cùng ăn tối.

Lúc Thời Mông đọc tin nhắn không che giấu gì, Phó Tuyên Liệu nheo mắt lại, giễu cợt: “Âm hồn không tan.”

“Ông ấy là người tốt.” Thời Mông nói, “Ông ấy nói em nên buông bỏ quá khứ, phát triển một quan hệ ổn định, lành mạnh.”

Phó Tuyên Liệu giơ tay báo danh đầu tiên: “Anh họ Ổn Định tên Lành Mạnh.”

Chọc Thời Mông bật cười, cậu cong mắt lên: “Anh là con thỏ.”

“Con thỏ ổn định lành mạnh.” “Là thỏ lửa.”

“Thỏ lửa chẳng phải đã chín rồi à?” “Ừ, thơm.”

“… Không phải đói rồi chứ?” Thời Mông gật đầu: “Ừm.”

Phó Tuyên Liệu lập tức rời giường, mặc quần áo xuống lầu mua đồ ăn.

Giờ này quán điểm tâm bên ngoài đều chưa mở cửa, chỉ có thể mua ít thức ăn nóng ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ để lót dạ.

Thời Mông không ăn được thịt thỏ cắn Phó Tuyên Liệu mấy cái, Phó Tuyên Liệu hỏi có thơm không, cậu bảo thúi.

Phó Tuyên Liệu tưởng trên mình có vị mồ hôi, bèn vào nhà vệ sinh tắm rửa, lúc đi vào Thời Mông lại đi theo, ngáp hoài, lẩm bẩm: “Cũng không thúi cho lắm.”

Nghe cậu nói một đằng nghĩ một nẻo mà bó tay, Phó Tuyên Liệu đưa Thời Mông vào cùng tắm.

Tiện thể nhân lúc Thời Mông thần trí không tỉnh táo gần gũi cậu: “Có phải em quên cho anh cái gì không?”

Thời Mông lắc lắc đầu: “Không có.” “Có, em nghĩ kỹ lại đi.”

Thời Mông nghĩ không ra, ngước lên nhìn Phó Tuyên Liệu thắc mắc, đôi mắt ướt át tràn đầy quyến luyến không phòng bị.

Tim Phó Tuyên Liệu lại mềm nhũn như nước, anh khom lưng, ghé vào tai Thời Mông, áp rất sát, môi đã chạm đến vành tai.

“Danh phận.” Anh dùng giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy hỏi Thời Mông, “Em định khi nào cho anh danh phận?”

Người từng trải đều nói, đừng đưa ra quyết định khi không đủ bình tĩnh, khi ấy Thời Mông chỉ cảm thấy lỗ tai nóng ran, tim cũng đập thình thịch điên cuồng, có thể nói là vô cùng mất bình tĩnh.

Vì thế Thời Mông không trả lời, kiên định trước nam sắc, tựa vào vai Phó Tuyên Liệu giả ngủ, sau đó nghe thấy người kia cười khẽ một tiếng, thở dài rất bất đắc dĩ.

Sáng sớm hôm sau, lại đi dạo bờ biển. Thấy thuyền chài cập vào cửa cảng, hai người đều cảm thấy rất quen thuộc, lại rất ăn ý không nhắc gì, mà nắm chặt tay đối phương, để lại hai hàng dấu chân trên bãi cát, quay đầu lại nhìn chúng bị nước biển vỗ vào bờ san lấp.

Sau khi về Phong thành, Phó Tuyên Liệu lại bị Phó Khải Minh bắt đi làm, Thời Mông vừa phải chuẩn bị cho cuộc thi vừa chạy đôn chạy đáo cùng Lý Bích Hạm, tham gia mấy buổi họp mặt bạn cũ.

Có lẽ đã được báo trước, đến nơi không khí đều rất tốt, có mấy người dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá, cũng không ai to nhỏ sau lưng. Lý Bích Hạm nóng lòng cho cả thế giới biết Thời Mông là con của mình, cũng ôm ý định trải đường tương lai cho Thời Mông, hào phóng giới thiệu cậu với tất cả bạn bè bên cạnh, nhờ bọn họ quan tâm nhiều hơn.

Còn đưa Thời Mông về quê ngoại, tại đó, lần đầu tiên Thời Mông được gặp ông ngoại bà ngoại.

Từ rất xa Thời Mông đã trông thấy một đôi cụ già đầu tóc bạc phơ, dìu nhau đứng trước cổng, nghe thấy Thời Mông hô chào ông bà ngoại, bà cụ liền rơi nước mắt.

Trước khi về hưu ông ngoại dạy ở trường đại học, khí chất nho nhã vẫn không mai một, dẫn Thời Mông vào phòng sách, tự tay viết tranh chữ cho cậu, chúc cậu bình an thuận lợi, tiền đồ rộng mở trong giới vẽ.

Hai mẹ con ở lại dùng bữa cơm, ăn xong Lý Bích Hạm cùng cha ra ngoài tản bộ, bà ngoại kéo tay Thời Mông trò chuyện.

Đại loại là mấy câu thân tình như bảo cậu sau này thường xuyên đến, xem nơi này là nhà của mình, sau đó mới nói đến chuyện nhà họ Thời, nghe nói Thời Hoài Diệc đã tỉnh, bà cụ hừ bảo: “Ban đầu ta đã không đồng ý cho Bích Hạm lấy hắn, xem xem, bao nhiêu năm nay hắn đã làm biết bao chuyện xấu.”

Trong mắt bà ngoại, hôn nhân bi kịch của của Lý Bích Hạm và bất hạnh hơn 20 năm trước của Thời Mông, đều do Thời Hoài Diệc mà nên.

Sự thật cũng đúng là như vậy, có lẽ trải qua sinh tử đã nhìn thấu điều gì đó, Thời Hoài Diệc tỉnh lại liền muốn gặp Thời Mông đầu tiên.

Tuy đeo mặt nạ oxy không nói chuyện được, nhưng ít nhất Thời Mông cũng nhìn ra được mấy phần hối hận từ tròng mắt run run của ông.

Vì thế sau đó, nhận được giấy chuyển nhượng cổ phần của Thời Hoài Diệc, Thời Mông cũng không thấy kỳ lạ.

Lý Bích Hạm cũng nhận được, vốn định lạnh giọng mắng làm trò vuốt đuôi, đến khi nghe được vụ tai nạn kia khiến Thời Hoài Diệc đại thương nguyên khí, nửa đời sau có thể sẽ phải ngồi xe lăn, bà lại không nỡ nhẫn tâm, rốt cuộc cũng không xé giấy tờ ngay tại chỗ, mà giao cho Thời Mông, để cậu xử lý cùng lúc.

Thời Mông không có gì phải đắn đo, gửi trả cả hai văn bản chưa ký tên. Xử lý như vậy, khiến Giang Tuyết phải khen hả lòng hả dạ.

“Tôn Nhạn Phong cũng gửi đồ cho em.” Thời Mông cầm lấy một phong thư chưa bóc.

Bị Giang Tuyết nhanh tay lẹ mắt giật lấy: “Không cho xem, nói không chừng lão đó lại ra bài tình cảm với em, nói họ Dương kia yêu em thương em cho xem.”

Giang Tuyết liệu sự như thần, Thời Mông mở ra đọc sơ một lượt dưới sự giám sát, quả nhiên câu nào cũng không ngoài Dương Ấu Lan, từng chữ đều lộ ý nhờ Thời Mông đi thăm bà ta, hóa giải hiểu lầm giữa mẹ con.

“Giữa mẹ con? Còn hiểu lầm?” Ngữ điệu Giang Tuyết cao vút, “Đúng là mặt dày, làm bẩn cả tiếng ‘mẹ’ này.”

Đại khái Thời Mông đã biết hiểu nhầm mà Tôn Nhạn Phong nói là gì. Trong nhiều đêm khó ngủ, cậu cũng từng không kìm được hồi tưởng lại mọi chuyện từ nhỏ đến lớn, căn nhà trệt dột nước khắp nơi là đoạn phim ký ức đầu tiên từ khi cậu nhớ được, người phụ nữ nuôi cậu đến 8 tuổi, không phải hoàn toàn không có tình cảm với cậu.

Cậu nhớ Dương Ấu Lan năm đó vứt cậu ra đường lớn người qua kẻ lại, sau đó lại đỏ mắt tìm cậu về, cũng nhớ mùa đông gió rét căm căm, trong nhà chỉ có một chiếc chăn dày, Dương Ấu Lan miệng thì mắng nhiếc, đêm khuya vẫn đắp chăn ấy ủ ấm cậu.

Dù là một loại tình cảm thay thế, cậu thậm chí có thể hiểu được oán hận và địch ý của Dương Ấu Lan đối với mình. Nhưng đường là do bà ta tự chọn, mượn danh tình yêu để tổn thương, còn khiến người ta khinh thường hơn thẳng thắn hận thù.

Vì điều khắc sâu trong ký ức nhất, là nỗi hoang mang vì không ngừng bị đánh mắng và rủa xả, lại không biết mình đã làm sai điều gì.

“Hầy.” Một tiếng thở dài của Giang Tuyết kéo suy nghĩ của Thời Mông về hiện thực, “Chỉ đáng tiếng cho cổ phần của nhà họ Thời.”

Lại còn đi tiếc nuối cho văn kiện bị Thời Mông trả về.

Thời Mông nói: “Em có tiền.”

“Ai lại chê tiền nhiều chứ?” Giang Tuyết khuyên cậu, “Cũng đến lúc em nên sở hữu bất động sản cho riêng mình rồi.”

Thời Mông ngẫm nghĩ: “Có nhà rồi.”

Giang Tuyết đập mạnh bàn: “Em được lắm, mua nhà cũng không nói với tôi một tiếng.”

Thời Mông lắc lắc đầu, như có chút do dự: “Cơ mà, tôi vẫn chưa nghĩ xong có nên chuyển qua không.”

Cuộc thi đã gần kề, Thời Mông đương nhiên không đi thăm tù, cậu về thành phố Tầm đóng cửa luyện tập, cả Phó Tuyên Liệu cũng chỉ có thể gặp cậu một lần vào thứ Bảy.

Hôm nay lại nghe tiếng gõ cửa, Thời Mông vốn không định đoái hoài, thì Phó Tuyên Liệu đã gọi điện tới, giọng tủi thân: “Anh đã đến rồi, cho anh nhìn một cái đi.”

Thời Mông xuống lầu mở cửa, thấy người ở cửa mái tóc rất ngắn thì ngẩn người, Phó Tuyên Liệu cũng không quen, giơ tay lên xoa xoa chân tóc ngắn ngủn châm chích, hơi ngượng nghịu nói: “Chắc là… không đến nỗi quá khó coi?”

Thực tế Phó Tuyên Liệu mặt đẹp tóc cũng đẹp, nên để kiểu tóc gì cũng không mấy ảnh hưởng.

Thời Mông lại không khen anh, mà hỏi anh đến làm gì.

“Nhớ em.” Phó Tuyên Liệu hỏi gì đáp nấy, “Đến để gợi nhắc sự tồn tại.”

Tiện thể giặt đồ nấu cơm, giải phóng ham muốn cho họa sĩ đang bận rộn sự nghiệp, mang lại ý tưởng vân vân.

Sau đó, Phó Tuyên Liệu nắm lấy bàn tay Thời Mông đang làm loạn trên người anh, cắn đầu ngón tay cậu: “Cậu Thời có hài lòng về lần phục vụ tận cửa này không ạ?”

Thời Mông cho điểm đạt chuẩn: “Cũng tạm.” “Vậy thứ trong hộp giấy…”

Không đợi Phó Tuyên Liệu nói hết, Thời Mông đã nghiêng đầu, giả vờ ngủ.

Phó Tuyên Liệu hết cách, tiếp tục nghịch bàn tay mềm mại của cậu, đặt nụ hôn vào lòng bàn tay.

Nhờ luyện tập phục hồi chức năng kiên trì không nghỉ, thương thế trên tay Thời Mông đã tốt hơn rất nhiều, vết sẹo đã tiêu giảm, khóe miệng lướt qua chỉ cảm thấy hơi gồ lên.

Phó Tuyên Liệu phối hợp đóng kịch với Thời Mông: “Nấm nhỏ ngoan ngoan, mau mở hộp ra.”

Nói thật thì, nghe còn dị hơn cả hát.

Thời Mông “đang ngủ” khóe miệng nhúc nhích, không phản ứng.

Phó Tuyên Liệu được nước lấn tới, lại thơm một cái: “Cục cưng cục cưng nói anh nghe, khi nào em mới mở hộp ra?”

Thời Mông chịu không nổi mở mắt ra: “Rốt cuộc em là cây nấm, hay là cục cưng?”

“Cả hai.” Phó Tuyên Liệu mưu kế đắc thủ, cười vui vẻ, “Em muốn là cái nào cũng được.”

Chỉ cần vết thương lành lại, tất cả sẽ phát triển theo chiều hướng tốt.


(Hạ)

Sau đó Thời Mông chê ồn ào tỏ ý muốn làm người xa lạ với Phó Tuyên Liệu một thời gian, đến khi cậu thi xong.

Phó Tuyên Liệu kiên quyết không chịu, sau đó ngoan ngoãn giảm độ tồn tại, cho Thời Mông đủ không gian và thời gian, đợi đến ngày dự thi mới lái xe đến đón, trước mặt Thời Mông cũng kéo khóa miệng mình, ý rằng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng cậu.

Chung kết là vẽ tranh tại chỗ, Phó Tuyên Liệu giống như phụ huynh đợi con cái bên ngoài phòng thi, thấy Thời Mông đi ra, lập tức bước tới hỏi: “Thế nào?”

Thời Mông không nói gì, vẻ mặt không rõ vui buồn, chỉ cúi đầu nhìn tay phải mình.

Phó Tuyên Liệu vội an ủi: “Không sao, lần này không phát huy tốt thì lần sau, đợi tay khỏi rồi…”

Thời Mông mặc kệ anh, quay đi gọi một chiếc taxi, quẳng lại một câu “Em đi trước đây”, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Để lại Phó Tuyên Liệu đứng đực tại chỗ, thầm nghĩ chẳng lẽ còn phải làm người xa lạ đến khi có kết quả cuộc thi sao?

Lòng sầu não, Phó Tuyên Liệu chạy đi tìm bạn cũ kể khổ.

Cao Lạc Thành nghe nói anh lần nữa soạn hợp đồng, ngoại trừ kéo dài thời gian hiệu lực đến khi tử vong sinh lý, và sửa thứ Bảy thành một năm 365 ngày, những nội dung khác không khác gì trước đây, thì líu lưỡi: “Thế chẳng đồng nghĩa phán tù chung thân cho mình sao? Mua dây buộc mình, thành ý tràn đầy, chịu chơi thật.”

Phó Tuyên Liệu thở dài: “Nhưng em ấy không chịu mở ra xem.” “Có phải cậu ấy còn giận ông không?”

Phó Tuyên Liệu mặt mày ủ rũ: “Thù mới hận cũ cộng lại một chiếc xe tải chở không hết, giận là đúng rồi.”

Ngoài miệng chán nản thất vọng, hành động lại không hề chậm trễ.

Uống hai ấm trà giải sầu, Phó Tuyên Liệu lái xe đến phía đông thành phố.

Ở đó có một căn nhà anh mua trước Tết, hôm nay dì gửi tin nhắn nói đã đưa vật dụng hàng ngày đến, bảo anh có rảnh thì đến kiểm tra, xem có thiếu gì không.

Xe rẽ vào cổng tiểu khu, đỗ vào hầm xe.

Tương tự là một căn chung cư lớn, vì Phó Tuyên Liệu nhớ trước đây khi Thời Mông đến nhà anh đã đứng trước cửa sổ chạm đất rất lâu, ánh đèn lấp lánh của thành phố chiếu vào mắt cậu đẹp lạ lùng.

Lúc đi thang máy lên, Phó Tuyên Liệu vẫn đang nghĩ ngày mai có nên bớt thời gian chạy đến trung tâm nội thất một chuyến không. Thời Mông kén chọn về thẩm mỹ, anh không dám giao hết đồ dùng cho công ty trang trí, định tự mình đi chọn, lúc cần còn định liên hệ mấy người thu mua, ra nước ngoài tìm những vật dụng có phong cách riêng về.

Anh xem nơi này là ngôi nhà tương lai của mình và cây nấm nhỏ, đương nhiên phải dốc lòng dốc sức.

Chỉ là Thời Mông còn không chịu mở hộp giấy ra, càng không thể…

Nghĩ như thế, Phó Tuyên Liệu ỉu xìu rút chìa khóa mở cửa, lúc đèn huỳnh quang cảm ứng sáng lên anh vẫn chưa cảm thấy gì, đến khi cúi đầu, nhìn thấy trong tủ giày để một đôi giày.

Thời Mông sợ lạnh, trong nhà phải có hệ thống sưởi, lúc nhà mới mua điện nước còn chưa nối xong, Phó Tuyên Liệu đã lên kế hoạch phải lắp đặt hệ thống sưởi sàn nhà bên trong.

Mà lúc này, máy sưởi rõ ràng đã bật lâu, Phó Tuyên Liệu cởi giày bước lên sàn nhà cũng không thấy lạnh.

Anh gần như lảo đảo chạy vào trong, đẩy cửa phòng ngủ chính, chỉ thấy đập vào mắt là một tầng màu vàng ấm áp.

Đèn đầu giường cũng sáng, một bóng lưng cao gầy ngồi xổm dưới đất quay lưng về phía anh, đi chân trần, đang khom người lấy từng chiếc quần áo từ trong vali ra ngoài, đá quý màu xanh sapphire trên cổ tay phản chiếu đủ màu theo từng động tác.

Nghe tiếng mở cửa, người đó quay đầu lại nhìn, là một gương mặt hớp hồn nhiễu mộng Phó Tuyên Liệu.

Thời Mông cong môi với anh, trong mắt tràn ngập ánh sao li ti nhấp nháy.

Cậu hỏi anh: “Em ở phòng này, được không?”

Định sẵn một đêm không yên, hai người chỉ ôm ấp đã tốn không ít thời gian.

Phó Tuyên Liệu thở dồn dập, giọng nói cũng nghẹn ngào, ôm Thời Mông lúc thì nói “Cảm ơn”, khi lại “Xin lỗi”, nói năng lộn xộn.

Phải nửa ngày mới điều hòa được cảm xúc, Phó Tuyên Liệu khom lưng nằm lên vai Thời Mông, như đứa trẻ to xác nhõng nhẽo.

Được hỏi xem lúc nào, Thời Mông nhẹ nhàng vỗ lưng Phó Tuyên Liệu, đáp: “Xem từ lâu rồi.”

Vào đêm cậu về thành phố Phong xử lý mọi việc.

Phó Tuyên Liệu hừ một tiếng, như bất mãn lại không dám phát tiết: “Vậy mà giờ mới tới?”

Thời Mông nói: “Cuộc thi kết thúc rồi.”

“Ồ.” Phó Tuyên Liệu ra chiều bất mãn: “Lúc bận thì mặc kệ anh, không bận thì nhớ đến anh, đó gọi là gì nhỉ… gọi thì đến đuổi thì đi?”

Thời Mông nhìn ra anh cố ý, thầm nói trẻ con, lại thỏa mãn tâm nguyện của anh, nói: “Chìa khóa vẫn luôn mang bên người, thi xong còn sớm, nên về thu dọn trước…”

Chưa nói xong, đã bị Phó Tuyên Liệu cướp lời.

“Anh biết, anh biết cả.” Anh nói, “Em không cần giải thích.”

Em không làm sai gì cả, em tốt như vậy, anh có thể tự nhận ra. Đối với em mà nói, từ đầu đến cuối đến không cần giải thích.

Mà lời này, khiến Thời Mông nhớ đến một vật khác tìm được trong hộp giấy, một bức thư đến từ Phó Tuyên Liệu.

Hiển nhiên Phó Tuyên Liệu không có kinh nghiệm viết thư, trình bày lộn xộn, chữ lại ngay ngắn nghiêm chỉnh, từng nét từng dấu.

Trong thư anh nói lan man rất nhiều, chuyện xảy ra gần đây, người mà anh mơ thấy, còn có cuộc sống tương lai mình kỳ vọng.

Anh viết: Không biết em có hối hận vì đã tha thứ cho anh hay không, mong là em sẽ không. Em không cần hối hận, hơn nữa việc hối hận cũng không hợp với em, để anh làm là được.

Anh còn viết: Em có thể không cần tha thứ cho anh quá nhanh, em cứ việc khiến anh bất an. Anh đã chuẩn bị rồi, như vậy thì lúc bị ném xuống nước, cũng không đến nỗi quẫy đạp vô ích như người không biết bơi, mà sẽ nổi lên, bơi về bờ tìm em.

Giống như thay Thời Mông giải quyết câu đố “Muốn sống cuộc đời có người ấy hay không có người ấy”, Phó Tuyên Liệu cứng rắn trả lời – Dù là giai đoạn nào của cuộc đời, anh cũng sẽ tìm được em.

Thời Mông cảm thấy người này đúng là vẫn ngang ngược như trước.

Ôm đủ rồi buông ra, hai người cùng nhau thu xếp đồ đạc, không biết ai nhắc đến trại đông cách đây 12 năm, Phó Tuyên Liệu cười nói: “Người ta đều là học sinh lớp 9 hoặc cấp 3 tham gia, một học sinh mới lớp 7 như em, ham hố gì chứ?”

Dường như Thời Mông cảm thấy rất ngại vì bị lạc đường trong núi, hồi lâu sau mới hé răng: “Năm đó, nếu không vì anh…”

Phó Tuyên Liệu tưởng cậu trách móc mình, giải thích: “Anh không ngờ em lại chạy đến nơi khuất nẻo như vậy, loanh quanh dưới chân núi mấy vòng, mới nhỡ thời gian.”

Thời Mông nghe rồi, lại nhìn anh một lúc.

Lời tiếp theo không phải là “Không sao”, mà là hai chữ mang theo ý cười: “Đồ ngốc.”

Tối đó nằm trên giường mới, hai người đều hơi khó ngủ.

Bèn tiếp tục chủ đề chưa nói xong lúc chiều, Phó Tuyên Liệu hỏi Thời Mông dự thi vẽ ai, Thời Mông hé mắt nhìn anh: “Anh.”

Niềm vui đến quá đột ngột, Phó Tuyên Liệu không dám tin: “Thật ư?” “Ừm.” Thời Mông nói, “Đầu đinh dễ vẽ.”

Phó Tuyên Liệu lại ỉu xìu, giơ tay xoa xoa cái đầu châm chích, tự an ủi mình: “Cũng coi như phát huy tác dụng.”

Sau đó Phó Tuyên Liệu vào giấc trước.

Anh ngủ rất ngoan, nằm thế nào thì ngủ thế ấy, Thời Mông nghiêng người gối đầu lên tay anh, bàn tay rảnh rỗi cũng vòng lấy hông anh, tư thế áp sát.

Sau đó nhắm mắt lại, đếm từ 1 đến 100, mở mắt ra, người vẫn còn đó.

Giống như trời trong xanh sau khi tuyết ngừng, khi tuyết đọng tan đi, đớn đau cũng càng lúc càng xa.

Như vạn vật thức tỉnh, trái tim cũng sống lại.

Phó Tuyên Liệu luôn trăm phương ngàn kế thăm dò tình yêu của Thời Mông dành cho mình, không tiếc hy sinh tôn nghiêm để đánh đổi.

Nhưng Thời Mông có nhiều bí mật nhỏ, ba ngày ba đêm cũng không kể hết.

Ví như cuộc thi buổi chiều, vốn định vẽ bản thân, thầy Mã nói tự họa sẽ dễ được điểm cao, Thời Mông khổ sở nghiên cứu mấy tháng, vào cuộc cầm giấy bút lại đổi ý, vẽ lại cảnh ngày hôm đó mở cửa nhìn thấy Phó Tuyên Liệu vừa cắt đầu đinh.

Vì biến số này, Thời Mông giận tay mình không nghe lời, cũng giận Phó Tuyên Liệu dùng mỹ sắc nhiễu loạn lòng người, cho nên lúc ra ngoài mới không nể mặt anh.

Lại ví như, trại đông tổ chức sớm mấy tiếng đồng hồ kia, Thời Mông vốn cũng không giận anh không tìm ra mình sớm hơn.

Thời Mông muốn nói là – nếu không vì anh, em vốn đã không ghi danh.

Nếu không vì đó là anh, em sẽ không nhận lấy chiếc chìa khóa kia, càng sẽ không xuất hiện ở đây.

Đêm khuya, Thời Mông mơ một giấc mơ giả thiết.

Giả thiết không có những kiếp nạn vận mệnh trắc trở kia, bọn họ quen nhau từ bé, vậy Phó Tuyên Liệu sẽ là anh hùng của cậu, cưỡi mây lành bảy sắc bay tới, phá tan tia khói mù cuối cùng. Bọn họ sẽ cùng nhau

trưởng thành, cùng nhau trải qua chua ngọt đắng cay, vui buồn tan hợp trên đường đời.

Mà Thời Mông cũng sẽ không giữa đường đòi xuống, để bản thân ở lại trong bóng tối vô biên, chỉ cần nằm trên lưng anh, tiếp tục dựa dẫm, là có thể bình yên đi đến kết cục câu chuyện.

Dù sao mỗi giấc mơ, dù tốt hay xấu, những phần rực rỡ nhiệm màu, đều có liên quan đến anh.

Khi thức giấc, Thời Mông nhìn thấy Phó Tuyên Liệu nằm nghiêng chống đầu, cười còn rạng rỡ hơn vầng dương bên ngoài.

Không đợi Thời Mông nói chuyện, anh đã lên tiếng trước: “Đột nhiên anh nhớ ra, tối qua chưa nói một câu.”

Thời Mông chớp mắt.

Cảm ơn, xin lỗi, còn có…

“Anh yêu em.” Phó Tuyên Liệu nhìn sâu vào Thời Mông, lặp đi lặp lại không biết phiền, “Anh yêu em, anh yêu em.”

Thời Mông lại giơ tay phải lên, nhẹ nhàng xoa mày anh, để từng đường nét, từng góc cạnh khớp lên tranh vẽ, tựa như trải qua mưa gió, đi sai đường, quẩn quanh quanh quẩn, cuối cùng vẫn tìm được viên mãn nên có.

Một nụ hôn không nghiêng không lệch ấn lên gò má Phó Tuyên Liệu, yên lặng giây lát, Phó Tuyên Liệu nhướng mày: “Chỉ thế thôi?”

Thời Mông biết anh đang đợi gì, vẫn nhếch khóe môi, nói: “Chào buổi sáng.”

Sau đó dưới ánh ban mai vung rải tùy ý, giữa hơi thở và tiếng tim đập vấn vít, khẽ nói ——–

“Em cũng vậy.”

Hoàn chính văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang