Thời Mông nghe thấy tiếng động nên tỉnh giấc, dụi mắt hỏi: “Cần em đi cùng với anh không?”
Phó Tuyên Liệu cười thành tiếng: “Cậu lấy thân phận gì để đi? Con dâu hả?”
Vốn còn hơi lơ mơ Thời Mông tỉnh táo lại ngay, lạnh mặt xoay người đi, quay cái ót ra với Phó Tuyên Liệu.
Lúc thay quần áo Phó Tuyên Liệu ngẫm lại, cũng cảm thấy lời mới nói hơi quá đáng. Nghĩ còn phải hẹn người giúp Cao Lạc Thành, anh nhìn gương thở dài, từ phòng thay quần áo quay về phòng ngủ, sải chân dài lên giường, chống hai tay ở hai bên, đè cả người lên Thời Mông.
Bị hơi thở nóng hổi phả lên gò má và vùng cổ khiến cho cả người không được tự nhiên, Thời Mông hết cách đành quay đầu lại nhìn thẳng vào anh.
Không phải ngày làm việc, Phó Tuyên Liệu mặc quần áo đơn giản bình thường, tóc cũng không dùng sáp vuốt cố định, nhìn bớt đi vài phần chín chắn, thêm gấp đôi vẻ thanh xuân phơi phới.
Trong thoáng chốc, Thời Mông như được nhìn thấy thiếu niên mặc đồng phục năm nào, lời cự nự chực thốt ra cũng mềm nhũn: “Anh… làm gì vậy?”
“Nhìn cậu, không được à?” Phó Tuyên Liệu nhướng mày, “Nhân tiện hỏi cuối tuần sau có rảnh không?”
Trên đường tới sân bay, Phó Tuyên Liệu báo tin chuyện đã thành cho Cao Lạc Thành qua điện thoại.
Cao Lạc Thành nịnh bợ: “Lão Phó được quá nhỉ! Tôi còn tưởng không xong cơ.”
Phó Tuyên Liệu cười lạnh: “Bán nhan sắc đến thế rồi, không thành thì quá mất mặt.”
“Đừng tự coi nhẹ bản thân thế chứ, Phó tổng của chúng ta ấy hả, trừ giá trị nhan sắc, năng lực khác cũng không phải dạng vừa, không thì sao có thể mê hoặc Thời thiếu gia đến mức choáng váng đầu óc như thế.”
Càng nghe càng thấy sai trái, Phó Tuyên Liệu cảm thấy mình như biến thành mỹ nhân hồng nhan họa thủy mê hoặc quân vương thời xưa, tức
giận đổi đề tài: “Ông còn nhớ đêm Giáng Sinh năm lớp 12 không, hôm đó tôi đã làm gì?”
Cao Lạc Thành trầm ngâm một lát: “Chậc, chuyện từ lâu thế rồi… Tôi chỉ nhớ hôm đó tôi với ông uống rượu với nhau, uống xong ông bảo muốn về trường, lúc ấy tôi khuyên ông đừng đi, bên ngoài tuyết đang nặng hạt, ông cứ nằng nặc đòi đi bằng được.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi về nhà, tụi mình khác trường cũng ngược đường còn gì. Rồi hôm sau, ông vui hớn hở như tên đần, nói là đã tặng được quà rồi.”
“…” Phó Tuyên Liệu bị ví von này xúc đúng chỗ phạm, “Ai đần?”
“Ha ha ha nói đùa thôi mà, ý tôi là hôm sau ông rất vui, nói chuyện qua điện thoại mà cũng hí ha hí hửng.”
Phó Tuyên Liệu im lặng, nhìn thấy món quà của mình được người trong lòng đeo lên cổ tay, có thể không vui sao?
Nhưng anh vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, như thể đã bỏ sót cái gì đó. Sống chết không thể nhớ ra, Phó Tuyên Liệu đành tiếp tục xin giúp đỡ: “Thế đêm hôm trước, tôi không liên lạc với ông?”
“Làm gì có.” Cao Lạc Thành nói, “Ông là cái đồ gặp sắc quên bạn, chắc chắn là mải vui vẻ với người ta đúng không, nào còn nhớ thằng bạn hoạn nạn có nhau này nữa.”
Cúp điện thoại, Phó Tuyên Liệu thở một hơi thật dài.
Đúng vậy, chuyện phải là như thế —— Lúc Thời Mộc đi lấy quà thì gặp anh đang say rượu, nên đưa anh về nhà, cho anh uống canh, hai người còn nằm chung một chiếc giường, mở quà, tâm sự rất nhiều với nhau.
Động tác dịu dàng như vậy, ở chung với nhau thoải mái như vậy, sao có thể là Thời Mông được? Nếu thật sự là Thời Mông, vậy tại sao chiếc đồng hồ kia lại xuất hiện trên tay Thời Mộc?
Không ai không biết, lòng ham chiếm hữu và đam mê hủy diệt đã ăn sâu bén rễ trong bản tính của Thời Mông, một khi rơi vào tay cậu ta, thì đừng hòng cậu ta cho phép chiếc đồng hồ đó quay lại với chủ nhân của nó.
Bốn năm trước, Phó Tuyên Liệu từng chứng kiến tận mắt, tự mình trải nghiệm Thời Mông không có được thì điên cuồng phá hủy như thế nào.
Nghĩ tới đêm mưa to gió lớn đó, Phó Tuyên Liệu nhếch khóe môi, như đang cười nhạo mình lãng phí thời gian với việc vô bổ này, lại như đang
cảm thấy may mắn mình có thể kéo dài hơi tàn dưới sự khống chế cực đoan của cậu ta, đúng là không dễ dàng gì.
Tuyết tan, đường sá trơn trượt, cố gắng lắm mới kịp đón bố mẹ vừa về nước.
Phó Khải Minh vẫn như cũ, gặp mặt thì trước tiên phải nghiêm mặt hỏi tình huống của công ty, hai bố con trò chuyện suốt dọc đường, vì bất đồng về sách lược trong một dự án nào đó mà suýt chút nữa cãi nhau, Tưởng Dung dịu giọng hòa giải: “Được rồi được rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đã, ăn cơm xong thì hai bố con bàn chuyện tiếp.”
Ăn cơm tại nhà, Tưởng Dung đã gọi dì giúp việc qua nấu cơm. Tuyết đọng nên kẹt đường, dì giúp việc gọi điện qua báo sẽ trễ khoảng nửa tiếng, Tưởng Dung bèn vào bếp đi lòng vòng, muốn xem có nguyên liệu nấu ăn gì đó không, sơ chế trước.
Không tìm thấy nguyên liệu nấu ăn, trái lại thấy một bọc hạt dẻ rang đường trong tủ lạnh. Nhìn nhãn hiệu thì là cửa hàng rất hot trên mạng, Tưởng Dung từng nhìn thấy, nghe nói thường xuyên phải xếp hàng mấy tiếng đồng hồ mới có thể mua được.
Bình thường Phó Tuyên Liệu bề bộn công việc, cái này hiển nhiên không phải do anh mua. Lúc dọn dẹp nhà, Tưởng Dung lại phát hiện phòng của Phó Tuyên Liệu sạch sẽ hơn bà tưởng rất nhiều, tuy mặt bàn vẫn lộn xộn, nhưng ít ra chăn gối trên giường được gấp gọn, quần áo cũng mỗi cái một nơi, thậm chí áo ngủ đã mặc còn được gấp vuông vắn để ở đầu giường.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ trước giờ luôn chuẩn xác, ăn cơm xong, tranh thủ Phó Khải Minh xuống dưới lầu đi dạo, Tưởng Dung kéo con trai ngồi xuống sô pha, hỏi: “Tuyên Liêu, có người tới nhà chơi phải không?”
“Đúng ạ.” Phó Tuyên Liệu trả lời, “Cao Lạc Thành tới chơi mấy lần.”
Bị ánh mắt như thấu tỏ hết thảy của mẹ nhìn chăm chú, Phó Tuyên Liệu chủ động xin thua: “Ngoài ra, còn có người khác.”
Tưởng Dung không ép hỏi, dừng lại giây lát, thử thăm dò: “Là Tiểu Mông à?”
Phó Tuyên Liệu mím môi không nói, bằng mắt thường cũng thấy sắc mặt anh xấu đi hẳn.
Đây là thầm thừa nhận, Tưởng Dung nhìn vết thương rõ ràng là bị cắn ở khóe môi anh, đã hiểu: “Đúng là không có người khác.”
Giao dịch với nhà họ Thời là đề tài cấm kỵ ở nhà họ Phó, bình thường không ai muốn nhắc đến. Nhưng lần này Tưởng Dung quay về nước chính là vì xử lý chuyện này, nhổ đi cái gai trong lòng người nhà, thế là cân nhắc nhiều lần, quyết định hỏi trước cho rõ: “Vậy bây giờ con với Tiểu Mông, là thế nào?”
“Con với cậu ta thì có gì?” Phó Tuyên Liệu không chút nghĩ ngợi đáp, “Trốn còn không kịp.”
Tưởng Dung gật đầu: “Vậy mẹ và bố con có thể yên tâm tới nhà họ Thời đàm phán rồi.”
Nghe thấy hai chữ “đàm phán”, Phó Tuyên Liệu hơi sửng sốt.
“Chờ đã.” Suy nghĩ giây lát, anh nói, “Hạng mục hợp tác với nhà họ Thời vừa mới bắt đầu xúc tiến, lỡ ảnh hưởng đến…”
Tưởng Dung đã nghĩ kỹ, nói tiếp: “Chuyện này tất sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà, nhưng người nhà họ Thời cũng không phải là không hiểu đạo lý, chúng ta bày tỏ đủ thành ý ở phương diện hợp tác là được.”
Ánh mắt nhìn về phía con trai của bà tràn ngập sự đau lòng, “Mẹ và bố con đã sống quá nửa đời người rồi, kiếm thêm nhiều tiền để làm gì? Không có gì quan trọng hơn hạnh phúc và vui vẻ của con.”
Trầm mặc một hồi, chợt Phó Tuyên Liệu bật cười một tiếng: “Hạnh phúc, vui vẻ?”
Anh đã không nghĩ tới mấy chữ viển vông này trong suốt bốn năm qua, từ sau khi phải ký hợp đồng nhục nhã kia, anh đã không còn tư cách mưu cầu hạnh phúc nữa rồi.
Anh chỉ có thể tiếp thu bị động, bảo anh làm cái gì thì anh phải làm cái đó, bảo anh đi đâu thì anh phải đi đó, chính bản thân anh cũng không quan tâm mình có vui hay không, dù sao cuộc sống vẫn sẽ phải tiếp diễn, chỉ đành nhắm mắt trôi qua mà thôi.
Tưởng Dung có thẹn với con, bấy giờ mới có can đảm nhắc lại chuyện xưa: “Con còn trẻ, còn rất nhiều thời gian để bắt đầu một tình cảm mới, đã không thích Tiểu Mông, thì sau khi hủy hợp đồng không cần miễn cưỡng bản thân qua lại với nó nữa.”
Lẽ ra đây là ước mơ Phó Tuyên Liệu tha thiết nhất trong bốn năm qua, nhưng nghe mẹ nói thế, anh lại không có cảm giác nhẹ nhõm vì được
giải thoát như trong tưởng tượng.
Thậm chí anh bắt đầu hoài nghi có phải mình đã mắc hội chứng Stockholm, bị tên điên Thời Mông kia bức ép thành máu M thích ngược rồi hay không.
Vò tóc hất đi những suy nghĩ lung tung, Phó Tuyên Liệu đứng dậy.
“Con thấy nhà họ Thời không dễ nói chuyện như vậy đâu, việc này nói sau đi.” Anh cầm áo khoác lên mặc vào, “Con ra ngoài đi dạo, con còn không ra thì Phó tổng già lại nổi bão mất.”
Tưởng Dung cũng đứng dậy, tựa như vẫn còn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ đưa Phó Tuyên Liệu ra cửa, dõi mắt nhìn theo anh đi vào thang máy, sau đó thở dài khe khẽ.
…
Thường nghe tuyết là điềm báo một năm được mùa, tuyết rơi xuống, tết nhất cũng sắp tới.
Trải qua nhiều lần sắp xếp, sửa đi sửa lại thời gian, cuối cùng thì bốn người bề bộn công việc cũng cùng đi chơi trước tết Nguyên Đán, chia ra hai xe đi tới resort mới mở ở vùng ngoại ô của nhà Cao Lạc Thành.
Trên đường Thời Mông luôn cúi đầu nghịch điện thoại, không biết là tám chuyện với ai, Phó Tuyên Liệu đang lái xe ngáp liên tục mấy cái, để nâng cao tinh thần mà cố gắng tìm chủ đề nói chuyện: “Trước kia cậu không thích dùng điện thoại cơ mà?”
Lúc này Thời Mông mới ngẩng lên, nhìn sang ghế lái: “Anh cũng đã nói, là trước kia.”
Chưa gì Phó Tuyên Liệu đã bị chặn họng, bị ánh mắt như nhìn thiểu năng của cậu làm cho tức giận đùng đùng, hết cả buồn ngủ, suýt chút nữa đã nghiến nát răng.
Thật ra không phải Thời Mông cố ý bơ anh, mà chỉ là cậu vừa add Wechat của Tôn Nhạn Phong, đối phương vẫn đang trò chuyện.
—— Đây chính là mèo mẹ con nuôi, rất đáng yêu đúng không?
Nói rồi gửi một tấm ảnh qua. Trên ảnh là một con mèo đen trắng, xung quanh mắt cũng là một đen một trắng, nếu so sánh với cái thùng rác bên cạnh nó, thì cũng khá là sạch sẽ béo mập.
Thời Mông đáp lại một chữ “vâng”, ngay sau đó Tôn Nhạn Phong hỏi cậu có muốn nuôi hay không.
—— Mẹ con đăng ký một tour du lịch, thầy cũng hi vọng bà ấy ra ngoài giải khuây, chỉ cần con nuôi giúp 2 tháng.
Thời Mông nhìn chằm chằm chữ trên màn hình, ngẩn người thất thần nghĩ lại chú mèo từng nhìn thấy ở nhà thầy Tôn, dán vào ống quần cậu cọ lấy cọ để, còn ngước đôi mắt tròn xoe như bi ve nhìn cậu.
Đang nghĩ ngợi, Thời Mông bị một cú phanh gấp lôi thần trí về, cơ thể chúi về phía trước rồi lại giật ra sau, điện thoại cũng tuột khỏi tay rơi xuống chân.
Nhặt điện thoại lên rồi bật sáng màn hình, phát hiện chữ “vâng” nãy giờ nằm trong khung chat do dự không biết có nên gửi đi hay không đã được gửi, Thời Mông quay đầu qua trừng Phó Tuyên Liệu, như đang chất vấn vì sao anh lại phanh gấp như vậy.
“Đến nơi rồi.” Phó Tuyên Liệu hếch cằm lên, cây ngay không sợ chết đứng, đắc ý dạt dào như trả được mối thù lớn, “Thất thần gì nữa, còn không xuống xe à?”
Resort của nhà họ Cao tọa trên khu bất động sản đắt đỏ, xung quanh non xanh nước biếc, rừng thông bao quanh, tuy hơi xa nhưng ngày thường cũng không ít du khách nghe danh mà đến.
Dịp lễ tết càng đông như trẩy hội, lúc làm thủ tục với Cao Lạc Thành ở quầy lễ tân, Phó Tuyên Liệu không tài nào hiểu nổi: “Ông vào khách sạn của nhà mình mà còn phải đăng ký?”
“À, khách sạn nhà tôi quy định chặt chẽ về thủ tục checkin và quản lý an ninh, để đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản của khách hàng.” Cao Lạc Thành rút thẻ căn cước công dân trong tay Phó Tuyên Liệu ra, đưa cho nhân viên lễ tân đồng thời hỏi, “Ông với vị kia nhà ông, chung một phòng là đủ rồi nhỉ?”
“Cho riêng hai phòng tôi cũng không có ý kiến.” Phó Tuyên Liệu nói.
“Ơ kìa, nói như tôi keo kiệt lắm ấy.” Cao Lạc Thành cười khà khà, “Thế một phòng nhé, vợ chồng bao năm ai lại ở riêng bao giờ.”
Phó Tuyên Liệu lười đấu võ mồm với hắn, anh xoay người đi dựa vào bàn lễ tân bằng đá cẩm thạch, nhìn người đang đi dạo trên con đường cạnh suối phun nhân tạo của khách sạn ngoài kia.
Nói đúng hơn là hai người, Thời Mông và người đại diện tên là Giang Tuyết của cậu.
Trước kia Phó Tuyên Liệu chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ này, chỉ nghe nói cô hơn tuổi mình, hôm nay chính thức gặp mặt, còn chưa kịp giới thiệu, người phụ nữ này đã trợn trắng mắt quay ngoắt đi, tỏ vẻ không muốn giao lưu với anh, khiến Phó Tuyên Liệu chẳng hiểu ra sao.
Bây giờ nhìn lại, trong hai người thì Thời Mông vẫn là người hấp dẫn ánh mắt hơn. Hôm nay cậu mặc chiếc áo phao lông vũ màu trắng như lần trước hẹn nhau ở trung tâm thương mại, đôi chân thon dài mảnh dẻ bọc trong quần jean, mũ lông bao lấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, nhìn kỹ một chút, hình như cậu đang cong mắt lên cười.
“Nhìn cái gì đấy?” Cao Lạc Thành duỗi năm ngón tay huơ huơ trước mặt.
Phó Tuyên Liệu hoàn hồn thu tầm mắt lại, ho nhẹ một tiếng: “Tôi thấy mắt nhìn của ông càng ngày càng kém, cô gái kia không hợp với ông.”
Cao Lạc Thành nhìn sang hướng anh vừa nhìn, nhìn thấy Giang Tuyết là cười phơi phới sắc xuân: “Trước kia tôi cũng khẳng định ông với Thời Mông không hợp nhau, chẳng phải bây giờ hai người rất tốt đấy thôi?”
Phó Tuyên Liệu giật mình: “Mắt nào của ông nhìn ra tôi với cậu ta rất tốt?”
Cao Lạc Thành ung dung đáp: “Cả hai mắt đều nhìn thấy.”
Phó Tuyên Liệu không tin hắn, nhưng anh lại hoảng hốt một cách đáng ghét, rất khó để không bận tâm.
Để chứng minh sự “rất tốt” đó là lời nói vô căn cứ, anh lại nhìn qua bên suối phun.
Xa xa, Thời Mông nhận một chiếc ô từ tay Giang Tuyết, mở ra, giơ lên che trên đỉnh đầu, sau đó thong thả đi vào giữa chỗ suối phun.
Trời xanh mây trắng, nước suối mát sạch, mặt ô vẽ nên một đường tròn, người không thích mưa nhưng tên là mưa đứng lặng nơi đó, ngửa đầu tìm kiếm nơi phát ra tia sáng, sườn mặt thanh tú nhu hòa như được phủ một lớp men sứ trắng tinh, dung nhập thành một phần trong bức tranh tuyệt đẹp.
Đến khi sờ vào điện thoại trong túi, Phó Tuyên Liệu mới hoàn hồn, phát hiện mình thế mà vô thức muốn chụp lại cảnh đó.
Thầm chửi thề một câu, Phó Tuyên Liệu xoay vội sang chỗ khác. Cao Lạc Thành nhận ba tấm thẻ phòng, không rõ: “Sao thế?”
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ sát đất, thì hắn đã hiểu, ngay lập tức lấy điện thoại ra mở camera.
Hắn chưa kịp bấm nút chụp, thình lình điện thoại đã bị người bên cạnh cướp trắng trợn.
“Có gì đẹp mà chụp.” Phó Tuyên Liệu sầm mặt, tức giận nói, “Trông hệt như cây nấm mọc sau mưa.”