Cố lẽ sợ làm anh bị thương thật, dao Thời Mông mua vẫn chưa được mở lưỡi ra, cũng không quá sắc.
Chỉ mài đứt một sợi dây thừng cũng phí hết sức lực của Phó Tuyên Liệu, trước ngực sau lưng đều toát mồ hôi.
Vừa định mượn sức của cánh tay để thoát khỏi vòng trói đã lỏng ra, bất chợt, một tờ giấy được giơ ra cách mắt không đến 10cm.
Phó Tuyên Liệu vội vàng xoay lưỡi dao lại nắm trong lòng bàn tay, nén đau nhìn qua —— Là một bức ký họa đen trắng đơn giản, bởi được vẽ bằng tay trái không quen, nên ổ gà vẽ bên rìa không đủ nhẵn nhụi, nhưng vẫn có thể nhìn ra bối cảnh là thao trường, có một thiếu niên mặc áo ngắn tay đang chạy trên đường băng.
Tần suất nhịp tim chợt dâng lên như bão nổi, nặng nề đập từng cú từng cú vào màng nhĩ, Phó Tuyên Liệu từ từ mở to hai mắt, xác nhận mỗi một nét vẽ, một một đường chì, hầu hết đều trùng với bức tranh anh nhận được ở phòng y tế, ngay cả thị giác cũng giống nhau như đúc.
Anh vĩnh viễn nhớ rõ xúc cảm khi bàn tay kia vuốt ve trán anh, nhớ rõ sự dịu dàng đau lòng và quý trọng ấy.
Anh vẫn cho rằng đó là Thời Mộc.
Trong đầu sôi trào, hoảng hốt nghe thấy Thời Mông hỏi “Đẹp không”, Phó Tuyên Liệu chuyển ánh mắt qua người Thời Mông, khó nhọc hít sâu vài hơi, rồi mới mở miệng: “… Là em ư?”
Ngoài miệng là câu hỏi hình thức, còn trong lòng Phó Tuyên Liệu thì lại dần dần, dần dần khẳng định ——
Tới phòng y tế thăm tôi chính là em, lúc nghỉ trưa tới lớp tìm tôi chính là em, sinh nhật hàng năm lén nhét tranh vào hộc bàn của tôi chính là em, đêm Giáng Sinh được tôi coi là dấu mốc đôi bên trao đổi tình cảm, cũng là em.
Thời Mông không trả lời, mặt không chút thay đổi thu bức tranh lại, sau đó ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời, đứng dậy đi ra khỏi phòng điều khiển.
Phó Tuyên Liệu đi theo.
Dây thừng trên tay lỏng ra, bị anh gỡ đôi ba lần rồi quẳng xuống sàn thuyền. Khi Thời Mông quay đầu nhìn thấy, chẳng những cậu không cảm thấy kinh ngạc, mà còn nở nụ cười trong dự liệu.
Bốn phía boong thuyền chưa được lắp lan can, Thời Mông đi tít ra ngoài rìa, thân thể lắc lư theo thân thuyền, Phó Tuyên Liệu sợ cậu rơi xuống nước, muốn bước tới kéo cậu, cậu quay lưng ra phía biển cả, ra lệnh: “Không cho phép tới đây!”
Phó Tuyên Liệu tiến thoái lưỡng nan, đành phải đứng nguyên tại chỗ để làm yên lòng Thời Mông.
Anh vừa tức vừa vội, nhịn không được cất tiếng hỏi cách 2 3 mét: “Vì sao không nói cho tôi?”
Khi tôi hoài nghi ký ức, muốn xác nhận lại với em, vì sao em không nói ra?
Từ 5 năm trước, Phó Tuyên Liệu đã mang thành kiến rằng Thời Mông chỉ cố chấp chiếm hữu anh, Thời Mộc có cái gì là cậu phải đoạt cái ấy. Cho dù sau này nhận ra tình cảm của Thời Mông đối với anh không hẳn là độc chiếm, thì anh cũng đã quen thuộc với Thời Mông như một lẽ dĩ nhiên,và nghĩ rằng cậu lầm tưởng sự ỷ lại là yêu thích.
Anh sợ tình cảm vốn không nên nảy sinh này làm nhiễu loạn suy nghĩ của anh, ảnh hưởng đến phán đoán của anh, thế là hung ác quyết tâm rút lui cho bằng được. Bây giờ sự thật ập đến không hề báo trước nói cho anh biết rằng —— Mày đoán sai rồi, thực tế không phải như vậy, tình cảm của Thời Mông đối với mày là yêu mến thật lòng thật dạ.
Các thể loại tâm tình phức tạp đan cài vào nhau, cái nào cũng đủ khiến Phó Tuyên Liệu hoài nghi chính bản thân mình.
Mà hiện thực thì không cho anh thời gian suy nghĩ.
Thời Mông đứng ở mũi thuyền, đối lập với làn da của cậu là màu mắt đen như mực thấu tỏ hết thảy.
Cậu nói: “Em nói cho anh, thì anh có tin không?”
Vận mệnh gán cho cậu một con đường bết bát nhất, tới mỗi ngã ba cậu lại lựa chọn hướng đi xấu nhất. Lưng cậu đeo quá nhiều tội danh bịa đặt không có căn cứ (*), dưới tình trạng tứ bề thọ địch, chiếm được tín nhiệm của một người bất kỳ là hi vọng xa vời.
(*) gốc ở đây là 莫须有 [mòxūyǒu/mạc tu hữu]: vào thời Tống, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình,
bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “mạc tu hữu” (có lẽ có). Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Phó Tuyên Liệu vội nói: “Tôi biết thì tôi sẽ tin tưởng.”
Thời Mông khẽ giật mình, rồi nhấc khóe môi cười: “Tin em, vậy anh không tin Thời Mộc à?”
Bấy giờ đến lượt Phó Tuyên Liệu sửng sốt.
Đúng vậy, lúc ấy anh đưa ra lời chất vấn không phải là mong Thời Mông cho anh câu trả lời khẳng định, mà là hi vọng Thời Mông phủ nhận, để
anh nói với bản thân rằng đó đúng là Thời Mộc, rằng mình không nhớ lầm, để duy trì lời hứa và niềm tin bấp bênh của anh.
Anh đã đồng ý sẽ không quên Thời Mộc, đầu tiên là biến lời hứa này thành một cây thước đo đạo đức, sau lại biến nó thành một nhà tù vây nhốt chính bản thân. Anh không dám bước ra ngoài một bước, sợ bị người ta chỉ trích là không tuân thủ ước hẹn, sợ nửa bàn chân chệch hướng cũng thành chứng cứ phản bội.
Sợ niềm tin giữ vững bấy lâu bị phá vỡ, càng sợ Thời Mông xâm nhập nhiễu loạn trái tim anh.
Nên anh dựng thẳng hàng phòng ngự, dùng việc nói những lời khó nghe để ngăn cản chân tướng tiếp cận, nhìn thì vô cùng anh dũng, thực ra là nhu nhược không hơn không kém.
Lần đầu tiên nhìn thẳng vào nội tâm của mình, như buông tất cả đề phòng xuống, xé toạc lớp da bảo vệ yếu ớt. Phó Tuyên Liệu bị sốc đến mức suy nghĩ tạm thời trôi đi mất, bờ môi mấp máy vài lần, còn chưa kịp nói gì đã lại nghe Thời Mông nói: “Cho anh một cơ hội.”
Thời Mông chỉ ra hướng biển: “Anh có thể rời đi cùng chiếc tàu này.”
Nhìn theo hướng ngón tay, Phó Tuyên Liệu nhìn thấy một chiếc tàu lớn đang đi qua, chỉ cần phát tín hiệu là có thể vẫy nó tới.
“Vậy còn em?” Phó Tuyên Liệu hỏi. “Em không đi.” Thời Mông đáp.
Không hề do dự, Phó Tuyên Liệu lắc đầu nói: “Vậy tôi cũng không đi.”
Thời Mông hạ khóe môi xuống: “Anh không sợ em ném xuống biển cho cá ăn à?”
“Em sẽ không làm thế.” Phó Tuyên Liệu khẳng định.
Nụ cười đông cứng bên môi, Thời Mông xoay người sang chỗ khác, hướng mặt về phía chiếc tàu to lớn hơn vô số lần so với con thuyền dưới chân, mờ mịt không biết phải xử lý tín nhiệm đến bất thình lình này như thế nào.
Trước kia rõ ràng chưa từng tin tưởng cậu cơ mà.
“Không sao.” Thời Mông tự an ủi mình, “Không sao, em chỉ cần, một chút thời gian mà thôi.”
Trong thế giới chỉ còn lại hai cá nhân, Phó Tuyên Liệu và Thời Mông ngồi đối diện với nhau, gió biển thổi qua, nghe tiếng bọt sóng đập vào khoang thuyền.
Thời Mông dựa vào thùng mồi câu trống rỗng bên cạnh, nghĩ lại cách đây không lâu, vì để lừa Phó Tuyên Liệu quay về cậu đã nói láo là bị ốm, Phó Tuyên Liệu vô cùng lo lắng chạy về, thấy cậu không chịu uống thuốc chữa bệnh thế là giận dữ hỏi cậu “Có phải muốn chết ở đây không”.
Sau đó cậu uống thuốc, mượn cớ “báo ân” nịnh nọt hỏi Phó Tuyên Liệu có muốn làm hay không, Phó Tuyên Liệu đen mặt cự tuyệt, cậu giận lên kêu anh không làm thì biến. Đến lúc Phó Tuyên Liệu đứng dậy định đi thật thì cậu lại quýnh quáng nhào tới không cho phép anh đi khỏi.
Kết quả đương nhiên là Phó Tuyên Liệu bị cậu giữ lại, ngữ khí mang vài phần trêu tức vài phần bất đắc dĩ: “Bảo tôi tới là cậu, bảo tôi đi cũng là cậu, tôi đi thật thì cậu lại nổi điên.”
Lời này khi đó rơi vào tai Thời Mông có chút ngọt ngào, bây giờ nghĩ lại, chỉ còn lại không rét mà run.
Quả nhiên là thằng điên —— Thời Mông đứng ở góc độ bên ngoài quan sát chính mình, đạt được kết luận đi thẳng vào trọng tâm.
Cậu nghĩ, chẳng trách Phó Tuyên Liệu muốn chạy.
Thế tại sao bây giờ Phó Tuyên Liệu không chịu bỏ chạy?
Bốn mắt giao tiếp, Thời Mông không hiểu Phó Tuyên Liệu ngồi cách cậu không xa đang suy nghĩ gì. Cậu không muốn để Phó Tuyên Liệu biết được điều gì từ ánh mắt của cậu, thế là nhanh chóng dời ánh mắt, lại nhìn về biển cả mênh mông.
Thật ra Phó Tuyên Liệu không nghĩ gì cả, hoặc có thể nói là không muốn hiểu bất cứ điều gì.
Cả người anh như bị ném vào khoảng không, những thứ anh từng một lòng tin tưởng bị đánh phá, tất cả cảm xúc hoặc là tức giận hoặc là phiền chán mất đi điểm tựa, anh như bị quẳng lên cao, lại nhẹ nhàng rơi xuống, biến thành một chiếc thuyền nhỏ bơ vơ không mục đích trên biển.
Mà những lời nói từng làm tổn thương Thời Mông như biến thành thực thể, trôi nổi bốn phía, cản trở anh đi tìm tòi mấu chốt.
Trước ngày hôm qua, anh còn hoàn toàn không hay biết gì về những thứ Thời Mông từng trải, hậu quả thê thảm đau đớn như giờ cũng không phải
do anh một tay gây nên. Thế nhưng đây thật sự là lý do để anh chối bỏ trách nhiệm ư? Nếu anh không trốn tránh, lựa chọn đối mặt từ sớm, thì biết đâu mọi chuyện đã không ra nông nỗi này?
Nông nỗi này… Là nông nỗi nào?
Thình lình lấy lại tinh thần, sắc trời đã tối, mặt trời từ đỉnh đầu ngã về tây, bị đường chân trời nuốt hết một nửa, Phó Tuyên Liệu nhìn thấy Thời Mông đứng dậy đi về phía đuôi thuyền, anh vội vàng đi theo.
Ở đuôi thuyền có cái thang thông xuống nhà kho bên dưới, trên đó treo một sợi dây thừng.
Thời Mông túm đầu sợi dây, kéo lên một bức tranh cao cỡ nửa người được bọc một lớp giấy rất dày.
Sợ cậu động tới vết thương ở sườn, Phó Tuyên Liệu muốn đi tới hỗ trợ, nhưng bị Thời Mông cảnh giác lách mình tránh đi.
Mãi đến khi Thời Mông ôm bức tranh vào lòng, Phó Tuyên Liệu mới bắt đầu ý thức được mục đích thực sự cậu đưa anh tới đây.
Thời Mông ôm tranh lùi lại, đứng ở tít ngoài rìa đuôi thuyền, cảnh cáo anh: “Đừng tới đây, không thì em sẽ cùng nó…”
“Tôi không tới!” Phó Tuyên Liệu nhấc tay đầu hàng ngay lập tức, “Tôi không tới, em đừng lùi về sau nữa, đừng lùi nữa.”
Thời Mông đứng tại chỗ, sau đó cúi người, loạt soạt vài cái, mở lớp giấy bọc ra.
Khi ánh mắt chạm vào bức tranh tên là 《Diễm》đau đáu bao năm qua mong mà không được, con ngươi của Phó Tuyên Liệu co rụt lại, nín thở miêu tả từng tấc của nó.
Nó đẹp đẽ là vậy, nó thổi bùng nhiệt lượng và sự sống giữa làn mưa mịt mờ và sương mù sánh đặc là vậy, tầm mắt được chạm vào mảng ánh sáng và màu sắc tung trào cuồn cuộn, không tài nào dời đi được nữa.
Thế nhưng nó sắp bị dập tắt rồi.
Chạng vạng, sóng cả bắt đầu mãnh liệt ập tới, hất ướt boong thuyền.
Gió cũng lớn dần lên, thân thể gầy gò của Thời Mông chập chờn trong đó, như thể sẽ bị một cơn cuồng phong cuốn đi bất cứ lúc nào.
Phó Tuyên Liệu vươn tay nhưng cũng không dám bắt cậu lại, anh sợ bạo lực áp chế sẽ tăng thêm nguy hiểm, muốn trấn an lại lực bất tòng tâm.
Bởi vì Thời Mông rất yên tĩnh, gần như yên lặng một cách tuyệt tình, thể hiện rằng tất cả mọi thứ đang tiến hành theo kế hoạch của cậu.
“Bức tranh này vẽ đẹp đến vậy.” Phó Tuyên Liệu muốn khơi nới sự không nỡ ở cậu, “Hủy đi thì rất đáng tiếc.”
Thời Mông lại như không nghe hiểu: “Ai nói muốn hủy nó đi?”
Lòng bàn tay chậm rãi lướt qua lớp sơn lộng lẫy trên bức tranh, cậu nói: “Em chỉ khiến nó biến mất.”
Biến mất khỏi thế giới này.
Hai chữ biến mất còn khiến trái tim Phó Tuyên Liệu thắt lại hơn cả hai chữ hủy diệt, như một cây đao xuất hiện giữa khoảng không, đâm thẳng vào chỗ hiểm, khiến anh trở tay không kịp.
Sợ hãi đến từ những điều không biết, mà cái không biết này rất có thể làm anh không chịu đựng được, bởi vậy Phó Tuyên Liệu còn chưa ý thức được sẽ mất đi thứ gì đã bị sự sợ hãi chi phối tất cả.
Anh dùng trăm phương ngàn kế để khuyên nhủ: “Tôi biết em tức giận, em khổ sở… Bây giờ vẫn còn kịp, tôi và em ở bên nhau, lấy lại những thứ nên thuộc về em, có được không?”
Anh cũng dùng giọng cầu khiến, hi vọng Thời Mông có thể nghe lọt, có thể thay đổi ý định.
Anh chỉ sợ Thời Mông bị gió thổi đi.
Thật ra Thời Mông cũng từng sợ hãi, sự sợ hãi cũng bắt nguồn từ những điều không biết.
Nghiêng đầu nhìn về phía mặt biển dần dần chìm vào bóng tối, Thời Mông nghĩ, vì sao bây giờ không còn sợ hãi chút nào?
Cậu đã từng không chịu buông tha, nửa đời trước khốn quẫn liều mạng nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Hiện tại cậu buông bỏ, không còn sợ mất đi, thế là sợ hãi trở thành cảm xúc vô dụng nhất.
“Còn 5 năm lẻ 2 tháng.” Bị Thời Mông lạnh lùng khước từ nhiều lần, trạng thái của Phó Tuyên Liệu đã gần đi tới tuyệt vọng cái gì cũng thử, “Hợp đồng của chúng ta còn 5 năm lẻ 2 tháng, Thời Mông, trước tiên em đừng…”
Thời Mông nghe mà chỉ thấy nực cười, nghĩ bụng hợp đồng này thật sự là món đồ tốt, trước kia bị em lấy ra trói buộc anh, giờ lại bị anh dùng để ràng buộc em.
Trước kia là em cam tâm tình nguyện bị ràng buộc, nếu em không muốn thì sao?
Thời Mông cúi người, lấy một xấp giấy cài phía sau khung ảnh lồng kính, trong ánh mắt sợ hãi của Phó Tuyên Liệu, cậu vung tay ném chúng vào bầu trời.
Giấy quá nhẹ, gió biển thổi tới là bay múa khắp nơi, bay đi quá nhanh, nhanh đến mức Phó Tuyên Liệu chỉ kịp túm lấy một tờ.
Là tờ cuối cùng của hợp đồng, trên đó viết tên bên A và tên bên B, có lẽ là bị ẩm, tên của Thời Mông đã mờ nhòe đến mức sắp không nhìn ra.
Cây đao cắm vào tim bị rút ra, những thứ bên trong tràn ra ngoài như cát chảy không ngăn lại được.
Có lẽ Phó Tuyên Liệu đã biết không thể vãn hồi, bàn tay nới lỏng, vùng vẫy giãy chết nhìn Thời Mông: “Vậy thì không cần hợp đồng nữa… Chúng ta về nhà, tôi đưa em về nhà, có được không?”
Nghe thấy chữ “nhà”, Thời Mông có chút phản ứng cực kỳ bé nhỏ.
Có điều chỉ ngắn ngủi một giây mà thôi, cậu xoay lưng, nhìn mặt biển đen ngòm không có mặt trời, đối mặt với bóng tối vô biên vô tận, lấy một cái bật lửa trong túi áo âu phục ra.
Bình tĩnh như muốn châm một điếu thuốc. Ngoài miệng cậu cảnh cáo: “Đừng tới đây.” Trong lòng lại nghĩ, nhà là nơi ấm áp biết bao. “Nếu anh tới đây ——“
Vì sao không sớm một chút, sao không phải là khi em còn có thể? “Em sẽ mang theo nó nhảy xuống.”
Còn hơn để em nhìn thấy mặt trời rồi lại khiến nó đắm chìm, em thà chưa từng có được.
Trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, con mắt Thời Mông như bị bỏng, cảm giác đau đớn đã lâu không thấy ùa lên, đến mức vành mắt cậu ửng hồng, nụ cười cũng tái nhợt hẳn đi.
Còn Phó Tuyên Liệu không thể ngăn cản những điều này đã lảo đảo đến mức suýt nữa quỳ sụp xuống đất, hé miệng nhưng không thể phát ra thanh âm nào, trừng muốn rách mí mắt nhìn cảnh ngọn lửa nóng ấm cắn nuốt ngọn lửa lạnh buốt.
Ánh lửa vặn vẹo giương nanh múa vuốt trong con mắt anh, cuối cùng anh đã hiểu mục đích của Thời Mông —— Để cho anh biết được sự thật mà anh đã bỏ lỡ, sau đó lại trơ mắt nhìn nó biến mất.
Tựa như tạo ra một giấc mơ hão huyền và đẹp đẽ cho anh, rồi lại tự tay phá hủy nó.
Ngay sau khi anh thu hoạch được một tình cảm chân thành, giây tiếp theo phần dịu dàng và chờ mong giấu trong tình yêu bất chấp hậu quả, rung động lòng người ấy đã táng thân biển cả, từ đây không còn tồn tại.
Hết chương 35 (Hạ).