“Lý Ngọc, tỉnh…”
“Lý Ngọc, Lý Ngọc…”
...
Thanh âm mờ mịt phảng phất như đến từ hư vô, không ngừng truyền đến lỗ tai hắn. Mí mắt Lý Ngọc nặng như chì, cố thế nào cũng không thể mở lên được, nhưng những âm thanh kêu gọi này lại thật sự quanh quẩn bên tai của hắn.
Không đúng, người đã chết làm sao có thể còn nghe được thanh âm?
Chẳng lẽ hắn còn sống?
Ý niệm này hiện lên trong đầu của hắn, nhưng ngay lập tức bị chính hắn hủy bỏ.
Đây… không có khả năng.
Bản thân hắn chính là một chuyên gia tinh thông súng ống đạn dược. Có thể xưng là cao thủ trong nghành này. Viên đạn kia đã đi xuyên qua tim, hắn không có bất kỳ khả năng sống sót nào, y học hiện đại còn chưa làm được đến mức này.
Nhưng mà, hắn cũng chẳng có gì sợ hãi đối với hai từ “tử vong” này.
Hắn vốn bị ung thư giai đoạn cuối, cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Từ sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, hắn chủ động xin đi làm nội ứng năm năm ở một tập đoàn tội phạm, bằng vào năng lực xuất sắc, lấy được tín nhiệm của thủ lĩnh tập đoàn, từ một nhân viên vòng ngoài, thành công ngồi lên tận vị trí thứ hai.
Bằng sự phối hợp của Lý Ngọc, cuối cùng, quân đội thành công hốt gọn một mẻ cả tập đoàn tội phạm này.
Nhiệm vụ hoàn thành, Lý Ngọc cũng chẳng vui vẻ gì mấy.
Cũng chẳng phải tự dưng mà có thể làm người đứng ở vị trí thứ hai này, năm năm làm nội ứng, vì nhiệm vụ cuối cùng, hắn đã làm rất nhiều việc không thể nói rõ, thậm chí rất nhiều lúc, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng, mình là người tốt hay người xấu nữa.
Sau đó phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối. Mặc dù hắn đã tích cực điều trị, nhưng từ lúc đó, mỗi khi đi thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm, hắn luôn xông lên phía trước. Cho đến khi bắt một tay súng nguy hiểm, để cứu con tin, Lý Ngọc đã lấy thân làm mồi nhử, bị bắn vào ngực, anh dũng hy sinh.
Đây là một đoạn ký ức trong tâm trí của hắn, và một đoạn trí nhớ khác nói với hắn rằng, hắn là một đệ tử của Bạch Vân quán thuộc Trần Quốc. Hai năm trước vừa mới bái nhập, mong bước vào con đường tu hành, nhưng đến giờ vẫn tụ khí không thành công, tối hôm qua vẫn còn trên giường tu hành, mà tỉnh dậy đã trở thành như bây giờ.
Hai đoạn ký ức hoàn toàn khác biệt, tại trong não hải của hắn không ngừng đan xen, cảm xúc phức tạp xung kích lẫn nhau khiến cho đầu của Lý Ngọc đau đến muốn nứt ra, một giọt nước mắt sinh lý từ khóe mắt của hắn chảy xuống.
Lý Ngọc còn chưa kịp nhớ lại nhiều hơn thì thân thể bỗng bị người ta lắc lắc, một giọng nói trẻ tuổi vang lên bên tai hắn :” Này, không phải chứ, ngươi đường đường là nam tử hán đại trượng phu, chẳng phải chỉ là tụ khí thất bại thôi sao, có gì mà phải khóc, cùng lắm thì không đi Côn Luân nữa, theo ta xuống núi, chờ cha ta chết rồi, ta kế thừa ngôi vị hoàng đế, phong ngươi làm vương gia, cả đời hưởng vinh hoa phú quý không hết, cũng vẫn tiêu dao khoái hoạt….”
Thanh âm bên tai quá mức ồn ào, cứ léo nha léo nhéo khiến hắn vô cùng buồn bực, Lý Ngọc chật vật cố gắng mở mắt ra.
Đập vào trước mắt hắn là một gương mặt trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi này mặc một bộ cổ trang, mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, hàng lông mày lộ ra vẻ anh khí, nhưng hắn lại không nhận ra là ai, điều này làm cho Lý Ngọc có chút mờ mịt.
Cùng với lời lải nhải của người trẻ tuổi, một số bộ phận trí nhớ không thuộc về bộ nhớ của hắn, đột nhiên tràn về tâm trí của Lý Ngọc.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh…, Côn Luân, Thục Sơn, Nga Mi, Thanh Thành, Hư Hợp Đạo, Độ Kiếp phi thăng….
Tin tức vô cùng nhiều và xa lạ, nổ tung trong đầu hắn, Lý Ngọc chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng, trước mắt liền tối sầm, lại lần nữa mất đi ý thức.
Sau ba ngày.
Trần quốc, Bạch Vân quán.
Gió sớm khẽ thổi, ngày mới dần hiện ra.
Bên trong đạo quán, từng vòng từng vòng hương khói bốc lên, coi như trong Trần quốc này, Bạch Vân quán vốn là nơi hương hỏa đông đúc. Mặt trời chỉ mới vừa nhô lên, bách tính gần đó đã sớm lên tới đây dâng hương cầu phúc rồi.
Lý Ngọc tựa lưng vào một cây bách ở phía sau quan sát, thẫn thờ nhìn mặt trời mọc.
Ba ngày vừa qua, hắn một mực suy nghĩ một vẫn đề.
Hắn cuối cùng đã chết hay chưa?
Suy nghĩ thật lâu, hắn mới ra được một đáp án.
Hắn chết rồi, nhưng không chết hoàn toàn.
Tại một thế giới khác Lý Ngọc làm nội ứng đã chết. Linh hồn của hắn lại đến thế giới này, phụ thân trên cơ thể một người, mà người này cũng tên là Lý Ngọc, hình dáng so với hắn ở thế giới kia cũng không có gì khác biệt, vóc dáng cơ thể.. ngoại trừ trước ngực có một cái bớt nhàn nhạt ra thì ngay cả kích thước cũng đều quen thuộc.
Có thể nói, điều duy nhất khác biệt chính là ở thế giới này, tóc của Lý Ngọc hơi dài một chút, còn lại thì giống nhau gần như hoàn toàn.
Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn ở ngoại hình.
Lý Ngọc vươn tay, hấp dẫn một lực lượng thần bí nào đó từ hư không , một giây tiếp theo, lòng bàn tay trống rỗng của hắn bỗng nhiên xuất hiện một đốm lửa nhỏ, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu lửa, cùng với sự xuất hiện của quả cầu lửa thì dám cỏ xanh dưới chân hắn cũng dần dần khô héo.
Nhìn hỏa cầu (1) trong tay, cảm xúc của Lý Ngọc không thể bình tĩnh được.
Mặc dù nó chỉ là một cái Hỏa Cầu Thuật nho nhỏ, nhưng đây cũng thật sự là pháp thuật, điều này trước đây hắn chỉ nhìn thấy ở trên ti vi, chính xác là trong những bộ phim tiên hiệp huyền huyễn có kèm hiệu ứng đặc biệt.
Trong ba ngày nay, Lý Ngọc tiêu hóa khá nhiều ký ức của “Lý Ngọc” (2), hắn cũng nhận ra, đây là một cái thế giới hoàn toàn khác với cái thế giới kia của hắn. Nơi này hoàn toàn không có ô tô, máy bay, không có tên lửa cùng phi thuyền vũ trụ, nhưng lại có một thứ sức mạnh thần bí mà khoa học không thể giải thích được.
Với sức mạnh này, dù là hô mưa gọi gió, lên trời xuống đất, dời núi lấp biển… cũng không phải chỉ tồn tại trong tưởng tượng, mà là thật sự có thể làm được. Không chỉ vậy, chủ nhân ban đầu của cơ thể này chính là người tu tiên, có điều tu vi của hắn lại thấp đến đáng thương, chỉ là vừa mới bước vào ngưỡng cửa tu hành.
Ký ức còn sót lại cũng nói cho hắn biết, ba ngay trước đó, cỗ thân thể này bị nguyên chủ cưỡng ép đột phá cảnh giới thất bại, thân tử đạo tiêu, cùng lúc đó ở một thế giới khác, Lý Ngọc cũng bị trúng đạn bỏ mình, linh hồn không hiểu vì sao lại lưu lạc tới đây.
Ký ức trong đầu phần nhiều không thuộc về hắn, vì vậy Lý ngọc cần có một khoảng thời gian nữa mới có thể “tiêu hóa” hết toàn bộ những ký ức đó. Trong ba ngày này, Lý Ngọc mới chỉ dung hợp được một bộ phận, trong đó có cả cái tiểu pháp thuật biến ra hỏa cầu này.
Lý Ngọc đảo đi đảo lại hỏa cầu từ tay nọ sang tay kia. Chơi mãi không chán.
Một lúc sau, hỏa cầu trong tay Lý Ngọc nhanh chóng thu nhỏ lại, sau vài lần kiên cường cố gắng lấp lóe, cuối cùng cũng tắt ngấm.
Lúc này, thân thể Lý Ngọc cũng gần như bị móc rỗng, không còn sức lực mà tựa vào gốc cây phía sau lưng.
Thực lực của cỗ thân thể này cũng thật sự là thấp đến đáng thương. Một cái pháp thuật cấp thấp nhất trong các loại pháp thuật “hỏa cầu thuật”, thi triển trong chốc lát thôi cũng đem cơ thể hắn móc sạch, mà trong trí nhớ của “Lý Ngọc”, mấy vị đại năng đứng đầu chỉ cần phất tay một cái là cả một tòa thành trì bị hóa thành biển lửa.
“Lý Ngọc, ngươi làm gì ở đây vậy? Ta tìm ngươi nãy giờ..”
Có một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến. Một thanh niên bước nhanh tới, đưa cho Lý Ngọc một cái bánh bao còn bốc hơi nóng, tùy ý ngồi xuống bên cạnh hắn, rồi ôm vai hắn nói :”Ngươi cũng đừng quá khổ sở, có hơn chín thành tu thiên giả, cả đời cũng không thể trúc cơ được. Làm một phàm nhân cũng có thể sống rất sung sướng, ngươi cứ chờ ta kế thừa hoàng vị, rồi phong vương cho ngươi là được….”
Người trẻ tuổi bên cạnh Lý Ngọc này tên là Khương Ly, là bằng hữu tốt hất của hắn tại Bạch Vân quán này. Bạch Vân quán có hơn trăm đệ tử, chỉ có Khương Ly này là có quan hệ tốt nhất với hắn, nghe nói thân phận của Khương Ly này là thái tử của một tiểu quốc nào đó, nghe rất là oách đấy, nhưng trong cái Bạch Vân quán này thì cũng có tới bảy hay tám vị thái tử của tiểu quốc như hắn vậy.
Vị trí của bọn hắn là đạo môn địa vực. mà ở nơi đây, tất cả các quốc gia dù lớn hay nhỏ đều phải dựa vào các phe phái tông môn khác nhau để tồn tại.
Còn nguyên nhân mà Lý Ngọc cùng Khương Ly có quan hệ tốt đẹp với nhau thì, thứ nhất là bọn hắn đều đẹp trai, thứ hai thì là bọn họ đều thích đồ ăn ngon.
Hai người đã cùng tu hành ở Bạch Vân quán được hơn một năm, trong gần trăm đệ tử ở đây thì có một phần đã tụ khí thành công, mà Lý Ngọc cùng Phương Ly đều còn đang trong giai đoạn dẫn khí nhập thể.
Nếu như ba tháng sau, bọn hắn còn không thể thành công tụ khí , liền phải rời Bạch Vân quán, tự xuống núi mưu sinh.
Khương Cách xuống núi còn có hoàng vị để kế thừa, Lý Ngọc thì chỉ có thể trở thành một tên tán tu, không môn không phái, mà tán tu thì thành tựu mười phần có hạn, nên có khả năng rất lớn là hắn cả đời này chỉ có thể vẫn ở Luyện Khí kỳ.
Phía sau Bạch Vân quán là Côn Luân, một trong thập đại môn phái của Đạo môn phương Đông, nếu có thể tiến vào phái Côn Luân, thì tu vi tối thiểu nhất đạt được cũng phải là trúc cơ, mà thọ nguyên cũng có thể tăng trưởng đến hơn hai trăm năm.
Sự an ủi của Khương Ly khiến cho Lý Ngọc cảm nhận được sự ấm áp, nhưng ước mơ của hắn cũng không phải muốn trở thành một vị vương gia an nhàn.
Đời trước, hắn vì đại nghĩa hy sinh cả bản thân.
Đời này, hắn nghĩ chỉ vì chính bản thân mình mà sống.
Tại một cái thế giới đầy kỳ lạ và huyền bí này, làm đại trượng phu nên hướng đến biển rộng trời xanh, lên trời xuống đất, trảm yêu trừ ma,.. mới chính là ước mơ lãng mạn nhất của nam nhân.
Lý Ngọc vỗ vỗ vai Khương Ly rồi đứng dậy rời đi.
Khương Ly nhìn ra quyết tâm của hắn, khẽ thở dài nói :”Được rồi, ta cũng không khuyên giải ngươi nữa, vị trí Vương Gia đó ta vẫn giữ lại cho ngươi, ngươi muốn làm lúc nào cũng được…”
Thân hình Lý Ngọc dần dần đi xa, Khương Ly lại nói với theo một câu :” Ây, nhớ kỹ, mấy hôm nay đừng một mình rời khỏi đạo quán, ta nghe Tôn trưởng lão nói, gần đây dưới núi có ma đạo yêu nhân xuất hiện….”
Lý Ngọc hướng về sau vẫy vẫy tay, tỏ ý đã biết.
Trong đầu hắn vẫn đang hì hục tiêu hóa ký ức của “Lý Ngọc”, cũng đã có sơ bộ hiểu biết về thế giới này. Nơi này ngoại trừ Đông Thổ Đạo Môn, còn có Tây Vực Phật Quốc, Nam Cương Yêu Đình, Phương Bắc Ma Môn cùng Trung ương Hoàng triều, nghe nói trên đại dương mênh mông còn có lục địa khác nữa.
Mặc dù một số thế lực lớn, mỗi thế lực đều hùng vĩ một phương, nhưng không phải kiểu “nước giếng không phạm nước sông”, vì tranh đoạt tài nguyên tu hành, cùng nhiều lợi ích khác mà thường xuyên có xích mích. Đạo Môn cùng Ma Môn đều cảm thấy mình chính là Tiên đạo chính thống, mấy ngàn năm qua, ân oán chất chứa càng sâu.
Những thứ này cùng Lý Ngọc cũng không có liên quan.
Bây giờ, đối với hắn mà nói, quan trọng nhất chính là tụ khí thành công, chỉ có như vậy mới có thể có cơ hội được Côn Luân phái chọn trúng, mới có thể ở trên con đường tu hành càng đi được xa.
Trở về chỗ ở về sau, Lý Ngọc liền cởi giày ra, trèo lên giường, dựa theo ký ức chỉ dẫn trong đầu, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, ngũ tâm hướng thiên, dẫn dắt linh khí trong hư không ở xung quanh hội tụ lại.
Đây chính là bước đầu tiên trong tu hành “dẫn khí nhập thể”.
Khi hắn có thể đem linh khí ở trong hư không tụ tập ở trên kinh mạch trong cơ thể mà không bị tiêu tán, mới xem như chính thức bước vào Luyện Khí kỳ, chính thức đặt chân vào con đường tu tiên.
Cơ mà, linh khí được Lý Ngọc dẫn dắt đến chỉ có thể tồn tại trong cơ thể hắn một lúc, liền tiêu tán mất.
Hắn thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng vẫn như vậy.
Lý Ngọc mở to mắt thở dài, lầm bầm nói :”Nếu có Tụ Khí Đan thì tốt rồi.”
Tụ Khí Đan là đan dược gia tăng xác suất tụ khí thành công của người tu hành , chỉ có điều, đã là đan dược thì đều cần dùng linh thảo luyện chế, giá cả không rẻ, mà lại chỉ có thể dùng linh tệ để đổi lấy, một viên cũng có giá năm trăm linh tệ, mà trên người Lý Ngọc bây giờ còn không đủ năm mươi linh tệ, chuyện ăn Đan dược, dĩ nhiên cũng khỏi cần mơ tưởng.
Hắn có ký ức rất sâu sắc với Tụ Khí Đan, vì cho tới bây giờ “Lý Ngọc” vẫn vô cùng ao ước có được một viên Tụ Khí Đan này.
Không suy nghĩ thêm mấy thứ này nữa, hắn lại tiếp tục dẫn khí, một lần lại một lần, không sợ có ai làm phiền.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sắc trời dần dần tối xuống, chẳng mấy chốc, màn đêm đã bao phủ toàn bộ Bạch Vân quán.
Trong thời gian này, Khương Ly đã tới đây hai lần, nhìn thấy Lý Ngọc vẫn đang chăm chỉ tu hành, cũng không có quấy rầy hắn, chỉ để lại ít đồ ăn, giúp hắn đốt ngọn nến trong phòng lên, sau đó đóng cửa lại rồi lui ra ngoài.
Lý Ngọc vẫn ngồi trên giường nhắm mắt tu hành, nhưng trong giây lát, phía cửa phòng truyền đến một tiếng động khẽ khàng.
Sau đó là yên tĩnh thật lâu.
Lý Ngọc nhận ra dị thường, mở to mắt nhìn về phía chính giữa gian phòng.
Trong phòng, bên cạnh chiếc bàn, có một bóng người đang ngồi đó, còn đang tự mình uống trà.
Lý Ngọc hơi sững sờ, vì người đến cũng không phải là Khương Cách.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, toàn thân mặc một bộ đồ màu đen, nhìn đai lưng kia là một vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, đôi mi dài thanh tú, mắt phượng xinh đẹp, da trắng hơn tuyết, chỉ có thần sắc là có hơi chút lãnh đạm, đang mặt không đổi sắc ngắm nhìn Lý Ngọc.
---
1 - Hỏa cầu - quả cầu lửa, mình dùng từ hỏa cầu thay thế cho nó có không khí tiên hiệp một chút :D
2 - "Lý Ngọc" - để phân biệt Lý Ngọc ở hai thế giới, thì mình sẽ để bạn "Lý Ngọc" nguyên thân ở thế giới hiện tại trong ngoặc kép.