Phi Lai Phong.
Âm thanh đột ngột truyền đến từ trong góc của khu giao dịch trái ngược với cái vẻ yên tĩnh vốn có của bình đài này, nhưng rõ ràng là hiệu quả rất tốt, trong nháy mắt đã đưa tới sự chú ý của tất cả mọi người.
“Chỉ Huyết Đan cực phẩm?”
Đồ vật mà người kia rao bán làm các đệ tử ở đây đều lộ vẻ hồ nghi, Chỉ Huyết đan thì hầu như ai cũng cần, cả kể không ra ngoài làm nhiệm vụ thì cũng cất một ít bên người đề phòng vạn nhất, nói chung là ai ai cũng có ít nhất một bình trên thân.
Nhưng Chỉ Huyết đan mà bọn hắn mua đa phần đều là trung phẩm, nếu có mua từ con đường chính quy như shop của tông môn thì cùng lắm cũng chỉ là thượng phẩm, còn Chỉ Huyết đan cực phẩm á? đừng nói là bọn hắn chưa từng thấy qua, mà còn cũng chưa từng nghe qua, loại đan dược bất nhập lưu cấp thấp này chẳng phải là loại mà dùng cho đám đan đạo học đồ kia luyện tập sao? Mà cái đám gà mờ ấy thì có thể luyện ra được phẩm chất loại trung còn tin được chứ lấy đâu ra cực với chả phẩm, nói ra thì Chỉ Huyết đan cực phẩm còn hiếm gặp hơn so với một số loại đan dược cao giai.
Đa số mọi người đều khịt mũi coi thường với thể loại khoác lác này, chỉ là trùng hợp lúc này có một đệ tử đang cần mua Chỉ Huyết đan, nghe được tiếng rao liền đi đến chỗ người phủ áo choàng đen đang che kín mặt kia, nghi ngờ hỏi :”Ngươi thực sự có Chỉ Huyết đan cực phẩm?”
Vị chủ quán kia đem một cái bình đan đưa cho thanh niên vừa hỏi này, cười nói :”Vị sư huynh này nhìn xem là biết!”
Thanh niên đệ tử kia nhận lấy bình đan, đổ ra một viên từ bên trong rồi quan sát nó, khi nhìn thấy năm đạo đường văn xinh đẹp trên đó thì cũng không khỏi sững sờ.
Ơ đúng thật con mẹ nó là Chỉ Huyết đan cực phẩm này…
“Tới, cho ta một bình”
Vị đệ tử này quanh năm nhận nhiệm vụ bên ngoài, Chỉ Huyết đan có thể coi là đồ vật vô cùng thiết yếu của hắn, nên đối với loại đan dược này cực kỳ quen thuộc, mà hiệu dụng của cực phẩm Chỉ Huyết đan so với trung phẩm Chỉ Huyết đan phải tốt hơn gấp đôi, mà giá cả cũng sấp xỉ với loại trung phẩm, cái này không mua thì phí.
Lý Ngọc âm thầm mừng rỡ nhận lấy linh tệ, trong lòng cảm khái, đúng là phải có một cái nghề trong tay mới được.
Hắn và Khương Ly ở Bạch Vân quán hai năm cũng chẳng tích lũy được lấy một trăm linh tệ, một bình đan dược này bán xong đã kiếm đủ, bảo sao mọi người đều nói Luyện đan sư cao giai ai ai cũng giầu đến chảy mỡ, ở tu tiên giới này cũng chẳng có nghề nghiệp nào béo bở hơn Luyện đan sư cả.
Đã có một người mua, rất nhanh liền có người thứ hai.
Mặc dù Chỉ Huyết đan chỉ là đan dược bất nhập lưu, nhưng trước mặt bất kỳ vật gì có gắn thêm hai chữ “cực phẩm” thì ý nghĩa của nó đều đã khác đi.
Đám người vây quanh sạp hàng vỉa hè này ngày càng đông, tiếng kinh hô cũng không ngừng vang lên.
“Năm đạo đan văn kìa, mẹ nó là Chỉ Huyết đan cực phẩm thật sự luôn”
“Ta còn lần đầu tiên nhìn thấy đan dược có năm đạo đan văn…”
“Thêm kiến thức rồi, ta vẫn cho là cực phẩm đan dược chỉ là truyền thuyết đấy..”
“Ta, cho ta mua một bình”
“Ta cũng mua một bình”
…
Đối với đám đệ tử hay ra ngoài làm nhiệm vụ thì Chỉ Huyết đan chính là đồ vật được hoan nghênh nhất, nên mấy bình đan dược mà Lý Ngọc luyện chế chẳng mấy chốc đã bán gần hết, chỉ còn lại một bình cuối cùng đang bị hai tên đệ tử tranh đoạt.
“Đây là ta nhìn trúng trước”
“Đạo lý ai trả giá cao liền được thì thế nào? Vị đạo hữu này chẳng lẽ không hiểu sao? Ta trả một trăm mười linh tệ.”
“Ngươi không phải là Luyện đan sư à? ngươi tự chế là được rồi chứ sao còn mua làm gì?”
“Đây chính là Chỉ Huyết đan cực phẩm đấy, ta cất giữ không được à?”
Hai người tranh tới tranh lui, cuối cùng vị đan đạo học đồ kia lấy một trăm năm mươi linh tệ, thành công mua xuống bình Chỉ Huyết đan cực phẩm cuối cùng này, rồi ôm lấy nó, nâng niu như nhặt được chí bảo.
Luyện chế ra được đan dược có năm đạo đan văn, chính là sự tình tối cao mà một gã luyện đan sư truy cầu.
Hắn cũng không tin vị đệ tử trẻ tuổi kia có thể luyện chế ra được loại cấp bậc đan dược này, sau lưng của hắn chắc chắn có một vị tam phẩm, thậm chí là tứ phẩm luyện đan sư, bình đan dược xuất phẩm từ tay đại sư này hắn sẽ cất giữ vĩnh viễn, xem như là một sự kích lệ, thúc giục đối với bản thân.
Lý Ngọc tất nhiên mặc kệ người mua muốn nghĩ sao thì nghĩ, trong túi của hắn đã tràn đầy linh tệ.
Giây phút này hắn vô cùng cảm tạ Hứa sư tỷ đã lựa chọn cho hắn con đường Luyện đan này, hắn đã đi đúng đường rồi.
Bán xong chín bình đan dược xong, Lý Ngọc liền rời đi ngay, giấu một khoản tiền lớn trong lòng như thế hắn rất yên tâm, cũng không có lo lắng bị người khác ăn cướp, vì đây là nội bộ của Côn Luân động thiên.
An toàn đến mức không thể an toàn hơn.
Nhưng mà dù sao vẫn phải cần thận, ra khỏi Phi Lai Phong xong, hắn vẫn đi lại quanh quẩn một hồi rồi mới trở lại Đan Đỉnh phong, thay một bộ quần áo khác rồi mới lại đi ra ngoài, tới một ngọn núi nào đó.
Ngọn núi này gọi là Tử Tiêu Phong, là phường thị trong môn phái, được xây dựng trên đỉnh núi.
Sản phẩm bày bán ở phường thị của Tử Tiêu Phong cũng không giống với bên Phi Lai Phong, nó cũng không phải nơi có các sạp hàng bên vỉa hè mà là từng gian của hàng to lớn, khí phái, tài nguyên mua bán ở đây đều là chính phẩm, ở chỗ này có thể mua được đan dược của phái Côn Luân, phù lục của phái Mao Sơn, pháp khí của phải Thanh Thành, cơ quan khôi lỗi của phái Thiên Cơ,… nếu như hàng hóa có vấn đề gì còn có thể cung cấp hậu mãi bảo hành.
Đương nhiên, so sánh ra thì giá cả những thứ này đều đắt đỏ.
Nhưng Lý Ngọc vẫn cảm thấy mua ở chỗ này an toàn hơn một chút, nhất là loại đan dược cấp hai như Thông Mạch đan này, nếu ăn phải loại kém chất lượng thì khi đó hối hận cũng không kịp.
Đan Tâm Các.
Lý Ngọc đứng ở trước mặt một kiến trúc tương tự như một cái lò đan do dự một lúc rồi cất bước vào trong.
Không gian bên trong cửa hàng này rất lớn, có mười cái quầy hàng, trước mỗi quầy đều có bóng người đang bận rộn.
Sau khi đi Lý Ngọc đi vào thì có một thân ảnh từ một quầy hàng nào đó bước tới, mỉm cười chào hỏi :”Xin hỏi vị sư huynh này cần loại đan dược gì?”
Cùng hắn nói chuyện chính là một vị tiểu cô nương khá xinh đẹp, đang ăn mặc trang phục của đệ tử Côn Lôn, nhìn kiểu nói chuyện còn hơi rụt rè thì chắc cũng là đệ tử mới nhập môn không lâu như hắn.
Hắn nhìn những đệ tử phụ trách đón khách ở các quầy khác cũng đều là tuấn nam mỹ nữ, Lý Ngọc thầm nghĩ nếu không phải Hứa sư tỷ đã an bài thì thời điểm nhập môn xong, hắn và Chu Tử Tuyền khả năng sẽ bị an bài đến nơi này làm việc.
Lý Ngọc hắng giọng một cái rồi nói ra :”Ta muốn mua một viên Thông Mạch đan.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng nói :”Một viên Thông Mạch đan thượng phẩm có giá là một ngàn linh tệ, còn Thông Mạch đan trung phẩm là tám trăm, xin hỏi sư huynh muốn lấy loại nào?”
Lý Ngọc cũng không suy nghĩ lâu, dứt khoát đáp :”Một viên thượng phẩm đi.”
Thông Mạch đan trung phẩm mặc dù rẻ hơn hẳn hai trăm linh tệ nhưng đan độc ẩn chứa trong đó sẽ nhiều hơn một chút, cần mất khá nhiều thời gian để bài độc, Lý Ngọc vẫn là lựa chọn loại thượng phẩm.
Thiếu nữ kiểm kê lại linh tệ xong nói ra :”Sư huynh vui lòng chờ một chút.”
Nàng trở lại quầy hàng, đi vào một gian phòng một lát rồi đi ra ngay, trên tay cầm một bình ngọc tinh mỹ, đưa cho Lý Ngọc và nói :”Đây là một viên Thông Mạch đan thượng phẩm, xin mời sư huynh nhận lấy.”
Lý Ngọc mở nắp bình ra, lập tức ngửi được một mùi đan hương dễ chịu khiến cho người ta say mê.
Trong bình ngọc có một viên đan dược tròn trịa mầu ngà sữa,lớn chừng ngón tay cái, trên đó có ba đạo đan văn, chính là đan dược thượng phẩm không thể nghi ngờ.
Hắn cất bình ngọc đi, vội vàng trở lại tiểu viện của mình ở Đan Đỉnh phong.
Vào phòng, hắn đem viên đan trong bình kia đổ ra lên tay mình.
Trên mặt lọ đan kia còn có một cái ấn ký đan lô nho nhỏ, đại biểu cho xuất xứ của nó từ Côn Luân, Lý Ngọc không do dự bỏ viên đan vào trong miệng.
Đan dược sau khi vào miệng liền tan ra, hóa thành một cỗ thanh lưu, bắt đầu du tẩu trong thể nội của hắn.
Lý Ngọc cảm thụ lấy sự lưu động của đạo thanh lưu kia, đột nhiên biến sắc, không nhịn được mà bật thốt lên :”Ai da, đừng đừng đừng, không phải chỗ đó, trở về đi…”
Đáng tiếc là đạo thanh lưu kia căn bản không nhận sự khống chế của Lý Ngọc, trực tiếp vọt đến bên trong Thủy Linh Mạch.
Bảy mươi hai huyệt vị của Thủy Linh mạch, sau huyệt Du Phủ thì một huyệt vị nữa cũng đã bị đả thông rồi.
Điều này khiến Lý Ngọc khóc không ra nước mắt, không biết nên vui hay nên buồn.
Huyệt vị được giải khai rồi, nhưng cùng hắn tưởng tượng lại không giống nhau.
Hắn muốn chính là đả thông cái huyệt vị thứ tư của Hỏa Linh mạch đấy, mà Thông Mạch đan lại lựa chọn cái huyệt vị thứ hai của Thủy Linh mạch, mặc dù đả thông thêm một huyệt đạo là tăng lên pháp lực đấy, nhưng cái hắn muốn là Trúc Cơ mà…
Một ngày chưa đả thông được bảy mươi hai cái huyệt vị của Hỏa Linh mạch nghĩa là một ngày hắn chưa thể Trúc Cơ, nếu như mục đích là mau chóng Trúc Cơ thì viên Thông Mạch đan này coi như ăn vô dụng.
Lúc này Lý Ngọc đã hiểu vì sao người khác đều chỉ tu một đầu Linh mạch.
Phục dụng Thông Mạch đan giống như đập hộp bí ẩn trong game vậy, nếu như chỉ có một đầu Linh mạch thì tất nhiên sẽ là từng bước đi đến cuối, nhưng nếu nhiều Linh Mạch thì đồng nghĩa với có thêm lựa chọn, người khác chỉ cần bảy mươi mốt viên Thông Mạch đan sẽ đả thông đến huyệt vị cuối cùng, còn Lý Ngọc thì phải xem vận khí.
Hắn đả thông ba đầu Linh Mạch, nếu như đều cần dùng Thông Mạch đan một cách công bằng, không thiên vị bên nào Thủy Linh Mạch hay Hỏa Linh mạch, rồi cả Mộc Linh mạch nữa, hắn sẽ cần phải ăn hơn hai trăm viên…
Một viên Thông Mạch đan là một ngàn linh tệ, hai trăm viên là bao nhiêu tiền đây…
Lý Ngọc bỗng cảm thấy mắt tối sầm lại..