Mục lục
Yêu Nữ Dừng Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi từ biệt Tôn trưởng lão, Lý Ngọc đi vào trước điện trên quảng trường.

Ba người Lưu Đống, Trần Minh và Chu Tử Tuyền đã ở tại chỗ trên đài cao chờ đợi, cách đó xa một chút là hơn mười vị đệ tử của Bạch Vân quán đang đứng ở đó nhìn lên ba người đầy hâm mộ.

Lý Ngọc vừa đến nơi đây thì nam tử trẻ tuổi kia nhìn mấy người bên cạnh nói ra :”Sư muội, hai vị đạo hữu, ta còn có chút chuyện quan trọng muốn làm nên sẽ về tông môn trước một bước.”

Dứt lời, một đạo ánh sáng bạc từ trong ngực hắn hay ra, hóa thành một thanh phi kiếm, nam tử trẻ tuổi nhảy lên thân kiếm, hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt đã biến mất ở chân trời.

Lão giả tóc trắng cũng cười nói :”Lão phu cũng đi trước một bước!”

Lão cũng móc ra từ trong ngực một cái phi toa, đón gió thành phi thuyền, rồi bắt lấy vai của Lưu Đống bay lên trên đó, rất nhanh cũng bay đi mất.

Phụ nhân cồng kềnh nhìn sang Trần Minh, nói ra :”Đi thôi!”

Trần Minh nhìn về phía Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói ra :”Côn Luân gặp lại!”

Nhìn theo đến khi phi thuyền kia cũng biến mất, Hứa Khuynh Tâm mới quơ quơ ống tay áo, trước mặt Chu Tử Tuyền và Lý Ngọc bỗng xuất hiện một chiếc Linh Thuyền tinh xảo, chiếc linh thuyền này dài chừng ba trượng, trên đó có đình đài lầu các xinh đẹp tinh xảo. Nó vừa xuất hiện đã làm cho đám đệ tử phía xa xa kia ngắm nhìn đến ngây người.

Ngay cả Lý Ngọc cũng không khỏi cảm khái, xem ra tu tiên giới chênh lệch giàu nghèo cũng rất lớn đấy.

CÙng là phương tiện giao thông, nhưng Phi thuyền của Tôn trưởng lão cùng hai vị Trúc Cơ kỳ trưởng lão kia so với chiếc Linh thuyền tinh xảo này của Hứa sư tỷ đúng là chênh lệch, giống như xe đạp so với xe thể thao lambogini vậy.

Hứa Khuynh Tâm nhoẻn miệng cười:”Chúng ta cũng đi thôi!”

Lý Ngọc cùng Chu Tử Tuyền bay lên Linh Thuyền, Thuyền chậm rãi bay lên không trung, hai người đứng tại mũi thuyền, nhìn về phía Bạch Vân quán không ngừng thu nhỏ, rồi biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng lẫn vào trong mây.

Bên trong Bạch Vân quán, hơn mười vị đệ tử cũng đang ngẩng đầu lên nhìn về phía họ vừa biến mất, trong lòng cũng rõ ràng, bốn người đồng môn cùng họ tu hành thời gian vừa rồi từ nay nhân sinh sẽ chẳng còn quan hệ gì với họ nữa.

Chuyến đi này cũng chính là tiên phàm ngăn cách.

Trên không trung.

Lý Ngọc đứng ở đầu thuyền, phía dưới là những đám mây dày đặc, độ cao của linh thuyền là cao hơn so với phi thuyền, phi thuyền bình thường bay ở độ cao hơn một trăm mét, cao nhất vào khoảng vài trăm mét, còn độ cao của linh thuyền ít nhất cũng phải hơn mười nghìn mét.

Luồng không khí ở đây rất ổn định, linh thuyền cũng bay rất là nhanh, bên ngoài thân thuyền hình như có một hàng rào vô hình, Lý Ngọc đứng ở ngay mũi thuyền mà không cảm thấy bất kỳ luồng gió nào, mà nhiệt độ xung quanh cũng rất thích hợp.

So sánh lại thì bỗng Lý Ngọc cảm thấy, Phi Thuyền của Tôn trưởng lão không thơm chút nào.

Lý Ngọc đang đánh giá linh thuyền này, nhìn thấy xung quanh thân nó đều khắc một số hoa văn rất rườm rà và cũng rất đẹp, còn cắm thêm vài chiếc cờ nhỏ, trên mặt lá cờ còn có hoa văn và linh quang lưu chuyển trên hoa văn đó, rực rỡ bất thường.

Nếu hắn đoán không sai thì đó chính là một bộ trện pháp, và bộ trận pháp này cũng gắn liền với Linh thuyền này.

Ngoài những thứ bên ngoài này, khi Lý Ngọc đi tham quan vị trí khác còn phát hiện ra một ấn ký. Tương tự với một bảo tháp ở vị trí thân tàu.

Đúng lúc Lý Ngọc đang chăm chú nhìn cái ấn ký kia thì Hứa Khuynh Tâm đi đến, tiện giải thích luôn cho hắn biết :”Chiếc Linh thuyền này là phái Thanh Thành chế tạo, tòa bảo tháp này chính là Tiêu chí của phái Thanh Thành đấy!”

Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền vẫn luôn ở trong Bạch Vân quán tu hành, không tiếp xúc đến quá nhiều người, Tôn trưởng lão lại là người kiệm lời, nên họ biết rất ít những sự tình trong tu tiên giới.

Từ Bạch Vân quán đến Côn Luân, cho dù ngồi trên Linh thuyền này thì bằng tốc độ của nó cũng phải mất hơn hai tiếng mới có thể đến nơi. Nên dù sao cũng rảnh rỗi nên Hứa Khuynh Tâm quyết định giới thiệu về Tu tiên giới cho hai người.

“Phái Thanh Thành đi theo con đường Luyện Khí, có một không hai trong tu tiên giới, đại bộ phận pháp khí lợi hại đều có xuất xứ từ Thanh Thành, Côn Luân chúng ta am hiểu Đan đạo, cho nên tiêu chí là một cái lò Đan..”

Lý Ngọc nhìn về phía ngực của Hứa Khuynh Tâm, trên vị trí nổi sóng trập trùng đó có thêu một cái nho nhỏ ấn ký hình lò đan.

Cái này khiến cho Lý Ngọc liên tưởng đến ấn ký trên ngực của mình, cũng là hình một cái lư hương, giờ phút này hắn mới nghĩ lại, thấy cái ấn kỳ kia hình như nhìn còn giống cái lò đan hơn là lư hương.

Tính ra thì hắn và phái Côn Luân đúng là rất có duyên đấy.

Trong Đạo Môn thập tông, Côn Luân am hiểu đan đạo, Thanh Thành am hiểu luyện khí, Mao Sơn tinh thông phù lục, Hoa Sơn thì trận pháp vô song, Thiên Cơ phái thì được truyền thừa thượng cổ cơ quan thuật, Ngự Thú môn thì có phương pháp thuần phục bồi dưỡng linh thú độc đáo, ngoài ra còn có Thiên Âm Môn, Thục Sơn, Nga My, Thiên Đạo Tông,… những điều này chờ sau khi các ngươi về tông môn ssextuwf từ hiểu rõ.”

“Đúng rồi, còn có một chuyện quan trọng, sau khi đệ tử mới nhập môn cần đưa ra phương hướng lựa chọn sau này của mình, như Luyện Đan, luyện Khí, phù lục, bồi dược, v.v… ta sẽ giới thiệu sơ qua cho các ngươi.”

Lý Ngọc nghiêm túc lắng nghe Hứa sư tỷ giới thiệu, trong lòng dần dần nhận thức rõ ràng hơn về Côn Luân thần bí.

Phái Côn Luân là đại phái của tu tiên giới, có mấy vạn đệ tử, môn phái lớn như vậy muốn duy trì hoạt động bình thường thôi tất nhiên cũng đã phải cần rất nhiều người, trong đó có người phụ trách tu luyện, bảo vệ tông môn, cũng có phụ trách ngoại vụ, phát triển ngoại môn nghiệp vụ, Luyện đan, luyện khí, bồi dưỡng linh thực, chiếu cố linh thú,… những chuyện này cũng cần người đến làm.

Gần như các đệ tử mới nhập môn đều lựa chọn một phương hướng, mỗi tháng tông môn sẽ căn cứ vào cống hiến của họ để phát lương bằng linh tệ, và trong tông môn thì hối đoái đan dược, phù lục, pháp khí hay các loại tài nguyên đều dùng bằng linh tệ.

Hứa Khuynh Tâm rất kiên nhẫn cùng giải thích cho hai người nghe kỹ càng và phân tích cho họ cả ưu khuyết điểm của các loại phương hướng tu hành.

Sau khi trở thành đệ tử Côn Luân, có thể chỉ tuyển chọn tu hành, không cần làm các cái khác như luyện đan, luyện khí hay bồi thuốc tạp vụ… nhưng nếu cứ như vậy thì điểm cống hiến với tông môn sẽ không đủ, bọn họ sẽ chỉ còn cách thông qua việc ra ngoài làm nhiệm vụ để thu hoạch linh tệ.

Cái lựa chọn này mặc dù sẽ có sung túc thời gian tu hành, có thể tương đối tự do tu hành, nhưng cũng khá là nguy hiểm, vì dù sao họ phải ra ngoài làm nhiệm vụ, mà ngoại giới thì làm sao so được với an toàn trong sơn môn, hàng năm đều có vô số đệ tử vẫn lạc vì đi làm nhiệm vụ.

Mà đối với Luyện đan, luyện khí, bồi dưỡng linh thực thì tông môn đối với những thứ này thì ngoài nghĩa vụ nhất định ra thì sẽ có thêm đãi ngộ khá phong phú mà còn không có nguy hiểm gì, chỉ có điều sẽ ít đi thời gian tu hành nên tốc độ tu hành sẽ chậm hơn một chút.

Hứa Khuynh Tâm nhìn sang phía Chu Tử Tuyền, nói với nàng trước :”Chu sư muội tu hành chính là Mộc Linh mạch, ta đề nghị ngươi lựa chọn con đường bồi dưỡng linh thực này, mỗi ngày chỉ cần chăm sóc linh dược xong là được rồi, còn có dư dả thời gian để tu hành, mà tại xung quanh linh điền thì linh khí cũng rất sung túc, có nhiều chỗ tốt đối với tu hành của ngươi.”

Chu Tử Tuyền cảm kích nói :”Đa tạ Hứa sư tỷ!”

Sau đó, nàng lại quay sang Lý Ngọc, nói tiếp :”Lý sư đệ, ngươi đả thông ba đầu Linh Mạch, có thể thử đi theo con đường đan đạo, Hỏa, Mộc song linh mạch, có thể giúp ngươi ở trong con đường này làm ít công to, phái Côn Luân chúng ta lấy đan đạo đặt chân tu tiên giới, có được truyền thừa đan đạo hoàn chỉnh, thập đại đan sư của tu tiên giới thì đã có tám vị thuộc Phái Côn Luân của chúng ta.

Lý Ngọc chọn con đường nào, thực ra cũng không có quan hệ gì với nàng, nhưng nàng nhìn ra được hắn địa vị rất quan trọng trong lòng Khương sư muội, nên vẫn là đề nghị cho hắn con đường thích hợp nhất.

Trong lòng Lý Ngọc cũng đang âm thầm cân nhắc.

Tu tiên chính là để cầu lấy trường sinh, vô luận là luyện đan, luyện khí, vẽ bùa hay những thứ khác, ở trước mặt trường sinh đều chỉ là kỳ kỹ dâm xảo (1) tu tiên quan trọng nhất vẫn chính là tăng lên tu vi của mình.

Nhưng Lý Ngọc cũng không phải Khương Ly, hắn không có thiên phú nghịch thiên như nàng, cũng chẳng có tài nguyên vô tận, ngay cả khi mỗi ngày hắn đều tu luyện không bị gián đoạn, thì đời này cũng chỉ dừng lại ở Trúc Cơ, nhiều nhất thì giống như Tôn trưởng lão, đợi đến thọ nguyên gần hết mới có cơ hội trùng kích Kim Đan.

Với lại, cách làm nhiệm vụ để đổi lấy tài nguyên, rủi ro đi kèm là quá lớn.

Lý Ngọc vẫn còn nhớ, hắn mới chỉ nhận hai nhiệm vụ, mà kết quả thì gần như cả hai lần đều gần ngủm. Điều này cũng cho thấy vận khí của hắn cũng không quá tốt, mà đi gần bờ sông thì làm gì có chuyện không ướt giày, ai biết được làm đến nhiệm vụ nào thì gặp bất trắc rồi hẻo luôn thì sao.

Cho nên, con đường thứ nhất mà Hứa sư tỷ đã nói, hắn không thể chọn.

Đi theo con đường luyện đan, chính là một lựa chọn tốt đối với hắn.

Đan dược có khác biệt một chút so với luyện đan, luyện khí, vẽ bùa. Nó không hoàn toàn là “vật ngoài thân” mà đan dược do chính mình luyện chế, bản thân mình cũng có thể phục dụng để tăng tu vi lên, hơn nữa hắn còn có cả cái lư hương thần bí kia có thể biển thủ rất nhiều linh dược, chỉ cần linh dược qua tay hắn chạm nhẹ một cái là … đến lúc đó, hắn chỉ cần cắt xén chỗ nãy một tí, chỗ kia một chút, chẳng phải còn nhanh hơn so với tự mình tu luyện hay sao?

Hứa Khuynh Tâm hiển nhiên không biết trong lòng Lý Ngọc đang nghĩ gì, mỉm cười tiếp tục nói :”Thân phận luyện đan sư ở tại Tu Tiên giới cũng rất được tôn kính, phái Côn Luân chúng ta mặc dù không phải là môn phái có thực lực mạnh nhất, nhưng địa vị ở trong Tu Tiên giới lại rất siêu nhiên, ổn thỏa đứng ở vị trí thứ hai trong thập đại môn phái của chính đạo. Trở thành luyện đan sư cũng coi như là con đường tốt nhất của đệ tử bổn phái, nếu có thể đi lên con đường này, môn phái cũng sẽ tận lực vun trồng, tốc độ tu hành cũng sẽ không chậm so với các đệ tử khác.”

Thực ra chỉ cần cái lý do “có thể biển thủ linh dược”, cũng đủ làm cho Lý Ngọc đưa ra quyết định rồi.

Hắn cũng đã nghĩ kỹ, nên đối với thiện ý nhắc nhở của Hứa Khuynh Tâm, hắn cũng mỉm cười gật đầu :”Ta nghe lời sư tỷ đấy!”

Hứa Khuynh Tâm cũng nhoẻn miệng cười :”Hy vọng Lý sư đệ tại đan đạo một đường sẽ có thành tựu, nói không chừng sau này sư tỷ có ngày phải cầu đến ngươi!”

Lý Ngọc cũng trịnh trọng nói :”Nếu thật sự có ngày đó, Lý Ngọc chắc chắn đem hết khả năng…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK