Mục lục
Yêu Nữ Dừng Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“...”

Được khen ngợi trước công chúng, khuôn mặt của Chu Tử Tuyền ửng đỏ, còn Lý Ngọc thì mặt không đổi sắc.

Một câu nói của Tôn trưởng lão đã chặn họng tất cả mọi người ở đây, còn lão thì không thèm quan tâm đến cảm thụ của họ, tiếp tục nói :”từ trước đến nay thì sắc đẹp vẫn luôn là một loại ưu thế, ở tu tiên giới cũng như vậy cả thôi, muốn trách thì trách cha mẹ các ngươi đi.”

Chẳng biết tại sao, nói xong câu đó, Tôn trưởng lão bỗng im lặng thật lâu.

Mọi người cũng không dám xen vào, lặng lẽ chờ đợi lão.

Một lúc lâu sau, Tôn trưởng lão mới tiếp tục nói :”Ta kể chuyện xưa cho các ngươi vậy…”

Ánh mắt lão nhìn vào hư vô, chậm rãi nói :”hai trăm ba mươi năm trước, cũng chính tại Bạch Vân quán này, có hai mươi tên đệ tử trẻ tuổi đang đối mặt với sự lựa chọn của tông môn, vào năm đó, trong số những người đến lựa chọn, có một vị là con gái của chấp sự đã hơn hai trăm tuổi, nàng nhìn trúng hai vị đệ tử đẹp trai nhất trong số họ, muốn cùng một người trong đó kết thành song tu đạo lữ…”

Các đệ tử không ngờ mình còn có thể hóng được drama từ hơn hai trăm năm trước, mọi người đều nín thở tập trung nghiêng tai lắng nghe.

Tôn trưởng lão ánh mắt mông lung, tiếp tục nói :”Một trong hai người đó có thiên phú tốt hơn một chút, trực tiếp cự tuyệt nàng, một người khác thì đáp ứng…”

Các đệ tử nghe đến đây thì nhịn không được nữa, đồng loạt mở miệng.

“con gái chấp sự hơn hai trăm tuổi thì đủ tuổi làm cụ tổ của bà nội người ta rồi, sao nàng ta còn không biết xấu hổ mà dám mở miệng …”

“Đệ tử được lựa chọn thì nhiều nhất khoảng hai mươi tuổi, làm sao có thể đáp ứng nàng được chứ, là ta thì ta cũng cự tuyệt.”

“Thật xem thường cái tên đáp ứng kia!”

“Phi, thật không biết xấu hổ!”

“Ghê tởm!”

Tôn trưởng lão giật giật khóe miệng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra mấy phần kiêu ngạo, nói ra :”Đúng là vậy, khi đó hắn ta mới mười chín hai mươi tuổi, ngày đầu tiên tu hành đã thành công Tụ Khí, đương nhiên có ngạo khí của hắn, hắn tự nhận là thiên chi kiêu tử, đời này có thể ngồi Kim Đan mà vọng Nguyên Anh, làm sao có khả năng đáp ứng lão nữ nhân hai trăm tuổi kia?”

“Đây mới xứng đáng là tu tiên giả này!”

“Đúng vậy, tu tiên giả phải có ngạo khí!

“Sau đó đâu? Sau đó thì sao?”

Mấy vị nữ đệ tử thích hóng chuyện nhịn không được thúc giục, Tôn trưởng lão trầm mặc một lát, mới khàn khàn nói tiếp :”Sau này ư, cái người tự cho mình là thiên chi kiêu tử kia, hơn hai trăm tuổi tu vi mới là trúc cơ hậu kỳ, đã sắp chết rồi…”

Các đệ tử đều không nghĩ đến kết cục câu chuyện lại như vậy, họ vốn còn tưởng rằng, thanh niên kiêu ngạo kia đã kết thành Kim Đan, trở thành Kim đan trưởng lão của tông môn.

Một số người vẫn không nhịn được, mà hỏi :”Vậy,… còn cái ngươi không biết xấu hổ kia thì sao?”

“Cái người mà không biết xấu hổ kia, người đó đã kế thừa toàn bộ di sản của đạo lữ sau khi nàng chết đi, ba mươi tuổi Trúc Cơ, hai trăm tuổi Kim Đan, hiện tại đang giữ chức vụ quan trọng ở tông môn, ha ha ha…”

“...”

Câu chuyện bẻ cua bất thình lình khiến mọi người đều bất ngờ.

Mười mấy đệ tử ngạc nhiên sững sờ tại chỗ, im lặng hết lượt.

“Ha ha ha ha…”

Tôn trưởng lão bỗng nhiên bật cười , trong cổ họng lão phát ra những tiếng vang như ống bễ hỏng, trong đôi mắt già đục ngầu của lão thậm chí còn chảy ra mấy giọt nước mắt, lão hung hăng bắt lấy thành ghế, gân xanh hai tay nổi lên, hung tợn nhìn chằm chằm đám đệ tử, hỏi họ :”Các ngươi nói xem, có buồn cười không?”

Vào lúc này, một cỗ khí thế dọa người đang tỏa ra từ Tôn trưởng lão.

Những người đang đứng ở đây đều là những đệ tử vừa mới Tụ Khí, làm sao có thể thừa nhận được áp bách như này, đồng loạt xụi lơ ra đất, mặt như màu gan heo.

Thực lực cảu Lý Ngọc mạnh nhất, nên hắn vẫn đứng thẳng được dưỡi cỗ áp bách này.

Chu Tử Tuyền thì sắc mặt trắng bệch, bám chặt lấy tay của Lý Ngọc cố gắng đứng vững thân thể.

Cũng may là cố khí thế này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nên khi mọi người ngẩng đầu lên lần nữa thì đã thấy Tôn trưởng lão không còn điên cuồng như vừa nãy nữa, mà khôi phục lại bộ dáng bình thường, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chờ mọi người chật vật đứng lên hết, lão mới chậm rãi nói :”Cho nên ta mới nói, bộ dáng đẹp mắt luôn có ưu thế, cho dù là ở tu tiên giới cũng vậy.”

“Các ngươi xem, vị trưởng lão kia của tông môn chẳng phải vì hắn có bộ dáng đẹp mắt nên mới có cơ hội kết thành Kim Đan, thêm được hẳn hai trăm năm thọ nguyên nữa sao.”

Mọi người không khỏi đưa mắt về phía Lý Ngọc cùng Chu Tử Tuyền, hai người đang nắm tay nhau đứng ở nơi đó, thật giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.

Nói một câu thật lòng, nếu như bọn họ trưởng lão Trúc Cơ, trước khi chết cũng sẽ hưởng thụ một chút.

Một đám đệ tử trẻ tuổi, ngay cả sơn môn phái Côn Luân cũng chưa được bước vào, hiển nhiên không dám nghị luận về trưởng lão Kim Đan kia, tuy nhiên, qua chuyện này thì có một số suy nghĩ trong lòng họ đã thay đổi.

Hầu hết trong số họ đều có thân phận hiển hách ở thế tục, vì sao phải từ bỏ vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc cũng như thân phận ở nơi đó, chạy tới nơi hẻo lánh này để tu tiên?

Chẳng phải là vì trường sinh sao?

So với thọ nguyên năm trăm năm thì có một vị đạo lữ hơn hai trăm tuổi lại đã làm sao?

Khi họ mới chỉ mới Tụ Khí, đã có một đạo lữ Trúc Cơ, điều này có thể khiến họ bớt phấn đấu ít đi bao nhiêu năm?

“Vợ già ba giáp có Kim Đan” (1) , vị Kim Đan trưởng lão của tông môn kia chính là một ví dụ.

Chu Tử Tuyền đối với chuyện này chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó quay sang nói nhỏ với Lý Ngọc :”nếu như phải ở cùng một chỗ với người mình không thích, trường sinh lại có ích gì chứ, sống càng lâu lại càng thêm dày vò. Lý Ngọc, nếu là ngươi thì ngươi có đáp ứng không?”

Lý Ngọc nhún nhún vai, đáp :”Xem tình huống…”

Chu Tử Tuyền mở to hai mắt, sửng sốt hỏi lại hắn :”Xem tình huống gì?”

Lý Ngọc cười cười nói :”Nếu như vị nữ chấp sự kia nhìn trẻ tuổi xinh đẹp như Chu sư tỷ đây, dáng người cũng tốt như này nữa, ta cũng không phải là không thể cân nhắc…”

Sắc mặt Chu Tử Tuyền lại đỏ lên, khẽ nhéo bên hông Lý Ngọc một cái, xấu hổ nói :”Đáng ghét, ngươi còn mơ tưởng, lại còn có thể có vị Trúc Cơ trẻ tuổi xinh đẹp như thế à?

Tôn trưởng lão đang nằm trên ghế xích đu nghe được liền cười ồ lên một tiếng rồi nói ra :”Tự nhiên là có, ở những môn phái lớn, Trúc Cơ khi hai mươi tuổi thậm chí còn không được gọi là thiên tài, hai mươi tuổi Kim Đan cho dù chỉ là phượng mao lân giác nhưng cũng không phải là không có…”

Đám đệ tự nghe vậy đều giật mình tại chỗ, tam quan hung hăng bị đánh nát.

Họ hai mươi tuổi vẫn còn đang lo lắng về việc Tụ Khí, đa số họ còn đang bị kẹt ở huyệt vị đầu tiên của tầng một Luyện Khí kỳ, những người khác bằng tuổi họ đã là Kim Đan.

Chuyện này không khác gì thần thoại.

Tôn trưởng lão hôm nay phá lệ nói nhiều, lão cũng rất hài lòng với biểu tình chưa từng thấy qua của bọn đệ tử, vẫn chậm rãi nói :”Không cần phải ngạc nhiên như vậy, đám người kia và các ngươi không giống nhau, bọn hắn vừa sinh ra đã được đưa tới tông môn để bồi dưỡng, không chỉ có trưởng bối cảnh giới Kim Đan, Nguyên Anh dốc lòng dạy bảo từ bé, mà còn phục dụng không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, linh đan linh dược, là thiên chi kiêu tử chân chính, đời này bọn họ cùng các ngươi cũng không có bất kỳ giao điểm nào.

Lý Ngọc mặc dù cũng bị lời này của Tôn trưởng lão làm chấn kinh, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Hắn nhớ đến Yêu nữ kia.

Lý Ngọc rất giỏi nhìn mặt bắt hình dong, mặc dù chỉ tiếp xúc một lần ngắn ngủi, nhưng từ cử chỉ lời nói của nàng có thể xuy ra, yêu nữ kia tuổi cũng không lớn.

Tôn trưởng lão có tu vi là Trúc Cơ hậu kỳ, có hắn tọa trấn ở đây mà Yêu nữ kia vẫn có thể đi tới đi lui tự nhiên mà không hề bị Tôn trưởng lão phát hiện ra, thực lực của nàng rõ ràng cao hơn Tôn trưởng lão.

Nói như vậy thì hắn và một vị thiên chi kiêu tử là có giao nhau đấy.

Mặc dù đây cũng không phải là một giao điểm tốt.

Tôn trưởng lão từ trước đến giờ vốn ít nói, hiếm thấy hôm nay lại nói rất nhiều, mỗi một câu lại làm đổi mới tam quan của đám người ở đây, cho đến khi lão đã nói xong, nhiều người vẫn còn đang thả hồn bay tới tận nơi nào, ngơ ngơ ngác ngác đứng yên tại chỗ mà suy nghĩ .

Không biết trôi qua bao lâu, Tôn trưởng lão vịn ghế đứng lên, ánh mắt nhìn về đám người một lần cuối, ung dung dặn dò nốt :”Lão phu tặng thêm nhóm các ngươi một câu cuối cùng, tu tiên một đường, quan trọng nhất cần có một trái tim kiên định, một lòng hướng đạo, các ngươi nhớ kỹ, tôn nghiêm, cốt khí gì đó, đều là hư ảo, công danh lợi lộc đều là bụi đất, hồng nhan sắc đẹp cuối cùng cũng đều là xương khô…Đại đạo ngàn vạn, Tiên đạo vĩnh hằng!”

Giờ này, phút này, đám đệ tuổi này cũng không thể hoàn toàn lý giải hàm nghĩa của câu nói này.

Nhưng mấy chục năm, mấy trăm năm sau, khi bọn họ thọ nguyên gần hết, nằm ở trên giường hơi thở mong manh, nghĩ lại những thời điểm trong cả đời mình, bất luận khi còn sống, bọn hắn có bao nhiêu hiển hách phú quý, lấy được nhiều ít công danh, đặt xuống bao nhiêu gia nghiệp quốc thổ, trong đầu sẽ vĩnh viễn nhớ lại, ở quá khứ xa xôi kia, trong một nơi nào đó của Trần quốc, có một ông già trong đạo quán đã nó với họ những lời này…

---

(1) “Vợ già ba giáp có Kim Đan” : Nguyên văn của câu này là "女大两百抱金丹" - nữ lớn hai trăm tuổi ôm Kim Đan. xét về câu chuyện mà Tôn trưởng lão vừa kể, nên mình dịch thành như vậy. có bạn nào có ý kiến hay đóng góp thì qua bên luận truyện trên diễn đàn pm mình nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK