Lý Ngọc đã biết cái tên vừa gầy vừa thấp lùn trước mặt mình đây chính là một tên rất có đầu óc buôn bán.
Khi hắn biết rõ Lý Ngọc luyện chế đan dược cấp thấp có tỉ lệ thành công cao, chính hắn sau khi luyện chế ra đủ chỉ tiêu Chỉ Huyết Đan để nộp cho Hàn trưởng lão trong tháng, phần vật liệu còn dư lại dứt khoát chuyển cho Lý Ngọc luyện chế ra đan dược rồi hai người chia năm năm.
Tông môn vì bồi dưỡng người mới nên yêu cầu không cao với đan đạo học đồ, mười phần dược liệu chỉ cần chế ra một phần đan dược là được, nên hai người đều còn dư lại hẳn chín phần nên đều kiếm chác được.
Càng tuyệt hơn chính là, sách nhỏ lần trước hắn đưa cho Lý Ngọc mượn xem, hắn cũng đem đi in ra thêm nhiều phần, bán mỗi quyển hai mươi linh tệ cho đệ tử Côn Luân.
Thích nghe ngóng hóng hớt là bản tính của rất nhiều người, nên hai mươi linh tệ đối với phần lớn đệ tử ở Côn Luân này cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng nhờ đó mà Ngô Thông cũng kiếm được không ít Linh tệ.
Trong tiểu viện của Lý Ngọc, Ngô Thông đang nhỏ giọng nói với hắn :”Đối với Côn Luân thì Thông Mạch Đan này vốn không tính là hàng hiếm, dưới tình huống bình thường thì sẽ không phát sinh hiện tượng như bây giờ, trừ khi là một số nhân vật lớn trong môn phái giữ lại hết những đan dược vốn dùng để buôn bán kia…”
Lý Ngọc vô thức thắc mắc :”Đại nhân vật thì cần Thông Mạch Đan làm gì?”
Ngô Thông liếc mắt nhìn hắn rồi nói :”Đại nhân vật tất nhiên không cần, nhưng đệ tử của bọn hắn, đời sau của bọn hắn cần dùng đấy, ngươi cho rằng tất cả mọi người đều tu tiên giống chúng ta à? phải tự mình vất vả cực khổ tu luyện, hay liều mình mạo hiểm làm nhiệm vụ để kiếm Linh Tệ đổi lấy đan dược? Không hề, người ta cái gì cũng chẳng cần làm, chỉ cần gặm đan dược một ngày là được, một ngày Tụ Khí, ba ngày Trúc Cơ gì đó không phải là nói xuông, bằng không thì ngươi cho là bọn họ hơn hai mươi tuổi đã có tu viTrúc Cơ hậu kỳ, thậm chí là Kim Đan kỳ, là từ đâu mà ra?…”
Những chuyện này cũng không ngoài dự liệu của Lý Ngọc.
Một số người được sinh ra ở Rome, nhưng một số người sinh ra ở chuồng gia súc như Trâu Ngựa.
Có người sinh ra đã ở Côn Luân, nơi mà biết bao người có cố gắng cả đời cũng không đến được, đây chính là thực tế.
Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp :”Có cần phải giữ lại nhiều như vậy không?”
Côn Luân nổi tiếng với Luyện Đan thuật, Luyện Đan Sư có thể chế ra Thông Mạch Đan ở Côn Luân ít nhất cũng phải có mấy trăm vị, cho dù mỗi tháng mỗi người chỉ luyện chế một viên cũng có sản lượng mấy trăm viên đấy.
Ngô Thông lắc đầu nói :”Ngươi cho rằng những vị thiên tài cao cấp kia đều giống như chúng ta, chỉ tu luyện một đầu Linh Mạch thôi à, mà không đúng, không tính ngươi, ngươi tu hẳn bốn đầu…”
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói ra :”Nhưng bọn hắn cùng ngươi không giống nhau, coi như là Ngũ Mạch đồng tu, thì từ Luyện Khí đến Trúc Cơ cũng chỉ là ba trăm năm mươi khối Thông Mạch Đan mà thôi, nhị phẩm luyện đan sư ở tông môn có hơn hai trăm vị, nhưng vật liệu chế Thông Mạch Đan thì lại có hạn, mỗi tháng sản xuất ra chỉ tầm một ngàn viên mà thôi, trong đó một nửa là phải cung cấp cho Thiên Đạo Tông. Thục Sơn, Nga My, Thanh Thành,… những đại môn phái này đều cần phải duy trì mối quan hệ, trong quá trình này họ sẽ trao đổi một ít tài nguyên quý hiếm với nhau, Côn Luân cũng có một chút tài nguyên thiếu hụt, còn dư lại năm trăm viên thì hơn phân nửa được cung cấp cho những đệ tử cùng đời sau của mấy vị Nguyên Anh tổ sư kia, phần còn dư lại mới là số đan dược để cung cấp cho các đệ tử bình thường, mà còn phải cần Linh Tệ để đổi lấy nữa.”
Ngô Thông vẫn thao thao bất tuyệt :”Nếu có đệ tử mới nhập môn mà có thiên phú kiệt xuất, thì phần hơn hai trăm viên Thông Mạch Đan cung cấp cho đệ tử bình thường này sẽ thay đổi một chút, nếu như đệ tử này ngũ mạch đồng tu thì hẳn là phần Thông Mạch Đan tháng này cho đệ tử bình thường sẽ không có, ít nhất cũng phải đợi đến tháng sau…”
Lý Ngọc hỏi lại :”Ngươi nói là đệ tử mới nhập môn có thiên phú cực tốt?”
Ngô Thông tiếp tục phân tích :”Thiên phú cực tốt cũng không đủ hình dung vị này, phải biết là việc giữ lại toàn bộ phần Thông Mạch Đan cho các đệ tử khác, tổ sư Nguyên Anh bình thường cũng không có quyền hạn này, thấp nhất cũng phải có tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ, mà Tỏ sư có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ ở Côn Luân cũng không nhiều lắm, trong vòng nửa năm trở lại thì chỉ có một vị mới nhận thêm đệ dử, đó là vị ở Ngọc CHâu Phong Huyền Chân tổ sư, sư phụ của Hứa Khuynh Tâm sư tỷ, nàng chặn lại Thông Mạch Đan hẳn là để cho vị sư muội mới thu nhận kia, nghe đồn là người có Thiên Linh Mạch, Công Chúa Khương quốc Khương Ly…”
“Nhất định chính là cho Khương Ly. Nàng nhập môn muộn, tu hành cũng muộn, nên Huyền Chân tổ sư khẳng định phải dùng Thông Mạch Đan để đem tu vi của nàng tăng lên, một lần lưu lại số lượng nhiều như vậy chắc hắn là để cho nàng Ngũ Mạch đồng tu, loại đãi ngộ như này của nàng trong Côn Luân thất tử cũng chỉ có Tần sư tỷ mới có.”
Ngô Thông vẫn đang phân tích say mê.
Lý Ngọc nghe xong cũng ngạc nhiên.
Người đoạt Thông Mạch Đan của hắn, người khiến hắn có tiền không có chỗ tiêu lại chính là Khương Ly.
Ngô Thông có chút tiếc nuối nói :”Đáng tiếc là vị Khương sư muội này sau khi nhập môn vẫn luôn bế quan tu hành, không ra khỏi cửa, nếu như ta có bức họa của nàng thì sách nhỏ kia của ta lại có thể bán thêm lần nữa…”
Lời của Ngô Thông vừa dứt thì một đạo bóng trắng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong tiểu viện của Lý Ngọc.
Đó là một vị thiếu nữ mười bày mười tám tuổi, cái mũi đẹp tinh xảo như ngọc cao vút ngạo nghễ, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, da thịt trắng nõn như ngọc, Ngô Thông nhìn thấy nàng tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài.
Nhưng hắn không phải đang ngắm dung mạo của thiếu nữ kia, mà là y phục đang mặc trên người của nàng.
Đó là một bộ váy dài mầu đỏ, được thêu thủ công đẹp đẽ, càng làm tôn thêm vẻ đẹp tuyệt sắc cảu thiếu nữ, trên mép váy còn có hào quang lưu động, nhìn qua cũng biết không phải là pháp y bình thường.
Chỗ cổ áo còn có một tiêu ký nhàn nhạt hình cánh hoa.
Cực Phẩm Tiên Y, là xuất phẩm của Nga My.
Nhìn thấy thiếu nữ này, Lý Ngọc liền đứng lên, mặc dù nàng đang mặc quần áo con gái, để kiểu tóc của thiếu nữ, nhưng Lý Ngọc liếc một cái đã nhận ra, đây chính là hảo huynh đệ Khương Ly của hắn.
“Lý Ngọc!”
Nhìn thấy Lý Ngọc, khuôn mặt xinh đẹp của Khương Ly lập tức nở nụ cười rạng rỡ, xách váy chạy tới, nói ra :”Ta biết ngay mà, Khuynh Tâm sư tỷ nhất định sẽ mang ngươi vào…”
Không chờ Lý Ngọc nói gì, nàng đã tiếp :”Ta là thừa dịp sư phụ không có ở đây nên vụng trộm chạy dến, không lưu lại đây được bao lâu, cho ngươi cái này, cầm lấy…”
Nàng đem một cái nhẫn nhét vào trong tay Lý Ngọc, lại lén lút lấy ra một cái hộp ngọc từ trong tay áo, nói ra :”còn cái này nữa, cũng cho ngươi…”
Một đạo thân ảnh mặc váy màu lục khác từ trên trời giáng xuống, đúng lúc nàng đang lén lút đưa cái hộp ngọc kia cho hắn, bất đắc dĩ nói :”Sư muội, ngươi mang đống phù lục tứ giai này cho Lý sư đệ, hắn cũng không có biện pháp sử dụng, pháp lực cần đưa vào phù lục này để thúc giục nó đủ để hút khô hắn một trăm lần…”
“Nguy hiểm vậy sao, thế thôi vậy…” Khương Ly nghe vậy sửng sốt một chút rồi đem hộp ngọc thu lại, trong tay nàng lại lóe hào quang, xuất hiện một mảnh phù lục khác, nàng kín đáo đưa mảnh phù pục này cho Lý Ngọc rồi nói :”Đây là phù lục tam giai, phục dụng một chai Hồi Khí Đan liền có thể sử dụng, ngươi giữ lại phòng thân…”
Nàng đang muốn nói tiếp cái gì thì từ xa bỗng truyền đến một tiếng kêu.
Tiếng kêu đó lớn dần lên, hẳn là đang rất nhanh tới gần nơi này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Ly biến sắc, nói ra :”Xong rồi, xong rồi, sư phụ để Thanh Loan tới bắt ta về rồi, ta đi trước, lần sau lại vụng trộm tới tìm ngươi…”
Nói xong, nàng nhìn kỹ lại Lý Ngọc thêm lần nữa rồi phi thân lên, hóa thành một đạo lưu quàng, hướng về một ngọn núi treo ngược đang phiêu phù ở phía xa kia mà đi.
Khương Ly tới vội vàng, đi cũng vội vàng, Lý Ngọc thậm chí còn chưa kịp nói với nàng một câu.
Nhìn theo nàng một chút rồi, hắn chỉ tay vào cái nhẫn cùng một miếng phù lục trong tay, nhìn về phái Hứa sư tỷ.
Hứa Khuynh Tâm cũng bất đắc dĩ cười nói ra :”Đây là thời điểm nàng bái sư, các tiền bối trong tông môn đưa cho nàng, ngươi cứ thu lại đi, dù sao ngoại trừ mấy tấm phù lục tứ giai kia thì những đồ vật trọng yếu trên người nàng đều bị sư phụ lưu lại ấn ký, ta còn còn hiếu kỳ vì sao nàng lại giữ lại miếng phù lục kia, thì ra là để đưa cho ngươi…”
…
Khương Ly cùng Hứa Khuynh Tâm rời đi đã lâu, nhưng Ngô Thông vẫn còn đang đứng ngơ ngác tại chỗ.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, lập tức quay sang Lý Ngọc, hỏi :”Mới vừa rồi, kia là…”
Lý Ngọc cười nói :”Không phải ngươi đã biết sao?”
Ngô Thông kinh hãi nhảy dựng lên, khó có thể tin nói :”Bà mẹ nó chứ, đó là Khương Ly sư muội mà, Lý Ngọc, ngươi và Khương sư muội có quan hệ như thế nào?”
Quan hệ cùng Khương Ly…
Lý Ngọc suy nghĩ một chút, trước kia nếu ai hỏi hắn điều này, hắn sẽ lập tứ trả lời không do dự nói đó là huynh đệ của hắn, nhưng hiện tại hắn cũng không biết miêu tả mối quan hệ này như thế nào cho đúng.
Nhưng mặc kệ như thế nào thì trong mắt của Lý Ngọc, Khương Ly chính là bằng hữu tốt nhất của hắn, cũng là người thân cận nhất của hắn trên thế giới này…
Hồi lâu, Ngô Thông mới phục hồi lại tinh thần, lẩm bẩm nói :”Khó trách, khó trách lúc ngươi nhập môn lại đi cùng Hứa sư tỷ, nguyên lai là ngươi cùng Khương sư muội có một tầng quan hệ như thế, Lý Ngọc ơi Lý Ngọc, sau này ngươi phát đạt cũng đừng quên một người huynh đệ này a…”