Nam tử trẻ tuổi trên đài cao mặt biến sắc, lập tức nói nhanh :”Sư muội, điều này không hợp quy củ…”
Nữ tử xinh đẹp nói :”Thế nào là không phù hợp quy củ? Đừng quên là ta cũng có một cái danh ngạch đệ tử nhập môn đấy, lẽ ra ta cũng không muốn dùng ở đây, nhưng vì các ngươi không đồng ý nên ta cũng chẳng còn cách nào khác.”
Nam tử trẻ tuổi giật giật bờ môi, định nói gì đó nhưng lại kìm lại.
Đối với đệ tử mới, mỗi vị chấp sự đều sẽ có một cái danh ngạch cố định mà không cần biết lý do gì, Hứa Khuynh Tâm trực tiếp sử dụng đặc quyền này nên hắn có phản đối cũng vô dụng.
Lý Ngọc sau khi giật mình, đã bình tĩnh lại.
Vừa rồi hình như hắn đã hiểu sai ý của nàng, thì ra người ta vốn không phái tìm hắn để song tu.
Lý Ngọc hơi xấu hổ đỏ mặt lên, áy náy nhìn qua Chu Tử Tuyền ở phía dưới, xem ra ý định kế thừa di sản của trưởng lão Trúc Cơ xong đi nuôi nàng là không thực hiện được rồi.
Hứa Khuynh Tâm chú ý tới ánh mắt của Lý Ngọc, nàng đối mắt cùng Lý Ngọc rồi liếc mắt nhìn Chu Tử Tuyền một cái, sau đó nhíu mày với Lý Ngọc.
Trong nháy mắt Lý Ngọc hiểu ý nàng, khẽ gật đầu.
Cầu phú quý vẫn phải nhớ đến nhau, với bằng hữu bên cạnh nếu có thể giúp một tay thì nên giúp đấy.
Nhưng mà, đây là như thế nào? Vì sao vị tiền bối Trúc Cơ chưa từng gặp một lần này, lại bằng lòng giúp hắn như vậy?
Hành động tiếp theo của vị tiền bối này càng chứng thực suy đoán của hắn.
Nàng chỉ Chu Tử Tuyền đang đứng ở phía dưới và nói :”Ta đề nghị cho vị cô nương kia cũng nhập môn, mấy vị có ý kiến gì không?”
Danh ngạch trong hạn định của nàng đã dùng trên người Lý Ngọc, nên bây giờ nàng đề nghị như vậy lại phải cần hai trong ba vị kia đồng ý.
Nam tử trẻ tuổi khó hiểu nói :”Sư muội lại muốn làm gì nữa, nàng rõ ràng cũng không phù hợp với tiêu chuẩn nhập môn, cũng chẳng có chỗ nào hơn người…”
Hứa Khuynh Tâm ngắt lời :”Dung mạo của nàng rất xinh đẹp!”
Nam tử trẻ tuổi cau mày lại, nói :”Dung mạo xinh đẹp cũng coi như chỗ hơn người?”
Nữ tử xinh đẹp hỏi ngược lại :”Không tính ư?
Nhìn vào giương mặt không thể khiêu khích của nàng, Lục Hành Châu cũng cạn lời, miễn cưỡng nói :”Nếu hai người khác không có ý kiến thì ta cũng vậy”
Lão giả tóc trắng kia bấy giờ mới mở miệng :”Lão phu không có ý kiến!”
Người phụ nữ cồng kềnh cũng nói tiếp :”Lão thân cũng không có ý kiến!”
Nữ tử kia nhập môn cùng bọn họ cũng không có bất kỳ quan hệ gì, nên không cần vì chuyện này mà đắc tội một trong bảy người gọi là “Côn Luân thất tử” kia, Mặc dù mọi người đều là Trúc Cơ kỳ, nhưng địa vị của họ trong tông môn còn lâu mới so sáng được với nàng.
Trong bốn người đã có ba người đồng ý, nên ý kiến của nam tử trẻ tuổi kia cũng không quan trọng nữa.
Sau đó lại rơi vào yên lặng, lần tuyển chọn nhập môn này xem như đến đây cũng kết thúc rồi, Bạch Vân quán có ba người được chọn, khiến đám đệ tử còn lại hâm mộ đến đỏ mắt.
Trở thành đệ tử chính thức của phái Côn Luân, liền được hưởng thụ tài nguyên mà tông môn vun trồng, từ nay về sau, ba người này sẽ một bước lên trời, bỏ xa tất cả bọn họ.
Ngay lúc Tôn trưởng lão đang định tuyên bố kết thúc lần tuyển chọn nhập môn này, thì dưới đám người bỗng vang lên một thanh âm.
Một thân ảnh trong đám người đi ra, hướng về phía phụ nhân cồng kềnh trên đài cao nói :”Tiền bối, ngươi nhìn ta xem, ta đồng ý làm đạo lữ song tu của ngươi!”
Thanh âm quen thuộc này khiến cho Lý Ngọc sửng sốt.
Người bước ra khỏi đám đông rồi lên tiếng tự tiến cử không phải ai khác mà chính là Trần Minh.
Một tiếng hô to của Trần Minh không chỉ làm cho chúng đệ tử Bạch Vân quán xung quanh sửng sốt, mà ngay cả mấy vị Trúc Cơ trên đài cũng ngẩn hết cả người.
Ánh mắt của Tôn trưởng lão nhìn Trần Minh rất phức tạp, trong ánh mắt hắt có trào phúng nhưng cũng có cả thưởng thức.
Vẻ mặt của Hứa Khuynh Tâm thì vô cùng ngạc nhiên, Lão giả tóc trắng thì ánh mắt nghiềm ngẫm, nam tử trẻ tuổi kia thì lại đầy vẻ coi thường cùng chán ghét ra mặt, thậm chí hắn còn giễu cợt một câu :”Trên đời này sao lại có loại người mặt dày vô sỉ như vậy?”
Chỉ có vị phụ nhân cồng kềnh kia, sau khi nhìn Trần Minh xong thì có hơi do dự một chút, xong chớp mắt về sau vẫn hỏi gã :”Ngươi có thật sự nguyện ý?”
Trần Minh nhìn Phụ nhân cồng kềnh, lớn tiếng nói vô cùng kiên định :”Ta nguyện ý!”
Phụ nhân trúc cơ rơi vào trầm mặc.
Nàng tự biết rằng, với thiên phú của bản thân mình thì sau này sẽ rất khó Kết Đan, trước đây nàng vốn toàn tâm toàn ý tu hành, bỏ phí mất bao thời gian thanh xuân quý báu, nay thọ nguyên đã không còn nhiều nên đã nghĩ thông suốt, chẳng bằng từ bỏ tu hành, kiếm một vị đạo lữ song tu để trải nghiệm một phen làm người vui thú.
Bởi vì bản thân là tu tiên giả, nên nàng đương nhiên sẽ không chọn đối tượng là phàm nhân, đám đệ tử trong môn phái thì tâm cao khí ngạo, họ sẽ không đáp ứng nàng, lựa chọn tốt nhất của nàng chính là tìm trong đám đệ tử mới chuẩn bị nhập môn này.
Vốn dĩ nhân tuyển tốt nhất trong mắt nàng chính là cái tên Lý Ngọc kia đấy, dung mạo của hắn xuất chúng, đứng trong đám người đúng là như hạc giữa bầy gà.
Đáng tiếc là Lý Ngọc kia lại cự tuyệt nàng, nàng cũng vốn dự định sẽ đi đến nơi khác rồi tìm tiếp, lại không nghĩ rằng ở Bạch Vân quán này lại có một đệ tử đứng ra tự tiến cử bản thân.
Người này mặc dù không đẹp trai bằng Lý Ngọc, nhưng bộ dáng cũng khá nam tính, mặt mũi chính trực, không làm cho nàng thấy phản cảm. Sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng khẽ gật đầu nói :”Tốt, cho ngươi nửa canh giờ đi thu dọn đồ đạc rồi cùng ta về tông môn.”
Bấy giờ, trong đám đệ tử mới có người lộ ra vẻ mặt hối hận.
“Đáng chết, thế mà để hắn nói trước!”
“Vậy mà ta không nghĩ tới, sớm biết thế này ta cũng đứng ra!”
“Ta thật hối hận!”
….
Trần Minh cũng cảm nhận được sự hối hận trong lòng đám người xung quanh, trong lòng cười lạnh một tiếng nghĩ “một đám ngu xuẩn”. Sinh hoạt trong Hoàng thất đã để cho hắn hiểu được một đạo lý, trên trời tuyệt đối sẽ không có đĩa bánh tự rơi xuống đầu, cơ hội là do mình tự tạo ra, dựa vào chính mình tự tranh thủ.
Vị phụ nhân kia đem hạn định trong danh nghạch của mình cho Trần Minh, thế là lần này số đệ tử Bạch Vân quán tổng cộng có bốn người nhập môn, coi như là một năm có nhiều nhân số nhất rồi.
Đệ tử được tuyển chọn sẽ lập tức nhập môn, bọn họ có nửa canh giờ để thu dọn đồ đạc, rồi mới theo mấy vị chấp sự trở về Tông môn.
Lý Ngọc không có nhiều đồ đạc để thu dọn, chỉ có một chút quần áo và hơn hai trăm mai linh tệ.
Lúc hắn đang thu thập đồ đạc thì có một bóng người từ ngoài cửa bức vào.
Lý Ngọc quay đầu lại, lập tức đứng dậy, ôm quyền nói :”Đa tạ tiền bối!…”
Hứa Khuynh Tâm phất phất tay, không cần cảm ơn ta, ta cũng chỉ là chịu người khác nhờ vả!”
Lý Ngọc đầu tiên là sững sờ, nhưng ngay lập tức một hình ảnh hiện ra trong đầu, hắn cười cười hỏi :”Khương Ly hiện tại thế nào rồi?”
Nhắc đến Khương Ly, Hứa Khuynh Tâm cũng nở nụ cười, trả lời hắn :”Khương sư muội hiện giờ đang là tâm can bảo bối của Sư tôn lão nhân gia, nàng không thể ly khai tông môn nên xin nhờ ta nhất định phải mang ngươi về, thậm chí nàng lo lắng ta mang nhầm người về còn đặc biệt dặn dò ta là, trong các đệ tử Bạch Vân quán, ngươi chính là người có dáng dấp đẹp mắt nhất.”
Lý Ngọc bây giờ mới hiểu được, vì sao ngay từ đầu nàng đã nhìn hắn mấy lần. Khiêm tốn nói :”Tiền bối quá khen rồi!”
Hứa Khuynh Tâm nói :”Ta cũng không lớn hơn ngươi nhiều tuổi lắm, ngươi là bằng hữu của Khương sư muội, nên gọi ta một tiếng sư tỷ là được rồi!”
Một lát sau, Lý Ngọc đã thu thập xong đồ vật. Lại lấy từ trong ngăn tủ ra một cái bao đưa cho Hứa Khuynh Tâm, nói ra:”Đây là đồ vật của Khương Ly, lần trước nàng đi gấp gáp, cũng chưa kịp thu thập cái gì, phiền phức Hứa sư tỷ chuyển giao cho nàng giúp ta!”
Hứa Khuynh Tâm nhận lấy cái bao, sau một giây, nó liền biến mất trên tay nàng.
Đây là lần thứ hai Lý Ngọc được chứng kiến pháp bảo không gian, xem ra vị Hứa sư tỷ này có địa vị không thấp ở trong tông môn, vì Tôn trưởng lão cũng là Trúc Cơ mà cũng không có thứ đồ tốt này.
Lúc hai người vừa ra khỏi phòng thì đúng lúc gặp Chu Tử Tuyền đi tới, nàng nhìn thấy Hứa Khuynh Tâm lập tức cung kính nói :”Vừa rồi đa tạ tiền bối…”
Hứa Khuynh Tâm mỉm cười nói ra :”Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Lý sư đệ đi!”
Nàng nói xong cũng không giải thích gì mà nhanh chóng đi luôn.
Chu Tử Tuyền nhìn Lý Ngọc, lắp bắp nói :”Lý Ngọc, ngươi…”
Lý Ngọc vỗ vỗ bờ vai thơm của nàng nói ra :”Cầu phú quý chớ quên đi bằng hữu, chúng ta có quan hệ gì chứ, sau này ngươi gặp được tạo hóa cũng đừng quên chỗ tốt cho ta là được…”
Thu thập xong đồ vật rồi vẫn dư ra một lúc nữa mới đến giờ rời đi, Lý Ngọc đi đến tiểu viện của Tôn trường lão.
Tôn trưởng lão vẫn như cũ, đang nằm phơi nằng trên xích đu một cách nhàn hạ, Lý Ngọc bước tới, ôm quyền khom người nói ra :”Đa tạ Tôn trưởng lão đã tiến cử đệ tử!”
Tuy rằng Tôn trưởng lão tiến cử không thành công, nhưng phần nhân tình này Lý Ngọc vẫn phải nhận đấy.
Tôn trưởng lão khoát tay áo nói ra :”Không cần cảm ơn ta, ta suýt nữa quên mất nàng là thân sư tỷ của Khương Ly, bằng vào quan hệ của ngươi với Khương Ly, ta vừa rồi ngược lại vẽ vời thêm chuyện!”
“Chuyện nào ra chuyện đó, ân tình của Tôn trưởng lão, Lý Ngọc nhớ kỹ!”
Lý Ngọc nhìn lão, mỉm cười nói :”Lập tức liền muốn rời đi, hy vọng lần sau gặp lại Tôn trưởng lão thì ngài đã Kết Đan thành công!”
Câu nói này của Lý Ngọc khiến cho cả khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn Tôn trưởng lão giãn ra như hoa cúc nở rộ.
Lão cười mấy tiếng rồi nói ra :”đây cũng là nhờ phúc của các ngươi, đã có viên phá cảnh đan kia, lần này lão phu cũng nắm chắc sáu thành xung kích vào cảnh giới Kết Đan, nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp mặt wor trong tông môn…”
Nói xong lão bỗng vịn ghế đứng lên, đi trở về phòng, lúc trở ra thì cầm thêm một cái phù lục trong tay, lão đưa nó cho Lý Ngọc và nói :”Cũng không biết lần sau gặp mặt là khi nào, đây là một chút đê giai phù lục, ngươi cầm lấy để phòng thân…”
Hai mắt Lý Ngọc tỏa sáng, phù lục chính là đồ tốt, chỉ cần thôi động một ít pháp lực của bản thân rót vào nó, liền có thể kích phát ra pháp thuật vượt qua cảnh giới trước mắt, thời khắc mấu chốt có thể dùng để bảo mệnh đấy.
Lý Ngọc nhanh chóng nhận lấy và ôm chúng vào trong lòng, hơi suy nghĩ rồi ngượng ngùng nói :”Đa tạ Tôn trưởng lão, ngài cũng chuẩn bị lên Kim Đan rồi, mấy đồ vật Luyện Khí kỳ hẳn cũng không dùng đến nữa, để đó cũng là chiếm chỗ, không bằng ta xử lý bọn nó giúp ngài…”
Tôn trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, nói ra :”Lão phu lại không có pháp bảo không gian, những vật kia sớm đã bị ta đổi thành Linh tệ, chỉ còn thừa mấy cái đê giai phù lục này, ngươi còn muốn gì nữa!”
Lý Ngọc nghĩ nghĩ, mạnh rạn nói tiếp “Cái phi thuyền có thể biến lớn lần trước, ngài còn muốn hay không…”
“Cút!”
“Phi thuyền không được, thế cái ốc biển thần kỳ kia thì sao…?