Côn Luân động thiên.
Linh Hư Phong.
Có rất nhiều ngọn núi nổi danh ở bên trong Côn Luân động thiên, như Ngọc Hư Phong, đó là nơi tu hành của Chưởng giáo, lại như Ngọc Châu Phong, là nơi thanh tu của Tổ sư Nguyên Anh hậu kỳ Huyền Chân, còn Linh Hư Phong, mặc dù thường ngày ít được chúng đệ tử nhắc tới, nhưng vào ngày mùng bảy tháng chạp hàng năm, gần như toàn bộ tầm nhìn của Côn Luân đều hội tụ ở đây.
Đan đạo học đồ mỗi năm thi đấu một lần, hôm nay cử hành tại Linh Hư Phong.
Mặc dù chỉ là tit thí của các đan đạo học đồ với nhau, nhưng tông môn lại hết sức coi trọng, nơi này ngày thường luôn được đại trận bao trùm cả ngọn núi, chỉ có trong ngày tỷ thí mới được mở ra.
Mỗi một vị Luyện Đan sư đều bắt đầu từ đan đạo học đồ, tám vị Đan đạo tông sư của tông môn, đều đã từng là người đứng đầu trong cuộc thi này khi họ vẫn còn đang là đan đạo học đồ, đối với Luyện Đan Sư mà nói thì đây cũng là vinh quang to lớn trên con đường luyện đan này.
Điều này cũng dẫn đến cuộc thi đấu của đan đạo học đồ hàng năm, có sự cạnh tranh vô cùng quyết liệt.
Có một số người đã có thực lực Luyện Đan sư nhất phẩm, nhưng lại chậm chạp không đi khảo hạch lên cấp, chính là vì chờ đến cuộc thi này, chiếm lấy vị trí đầu tiên, làm dấu ấn vững chắc trên Đan đạo sau này.
Bởi vì một số nguyên nhân mà cuộc thi năm nay còn quyết liệt hơn so với mọi năm qua.
Truy xét nguyên nhân thì vẫn liên quan đến cái quy định giới hạn mua Thông Mạch Đan kia, quy định đưa xuống khiến một ít đệ tử của các trưởng lão cũng rơi vào tình huống khan hiếm Thông Mạch Đan, vậy nên càng thêm có nhiều người chú ý đến cuộc thi này hơn.
Nếu có thứ tự tốt trong cuộc thi, có thể được ban thưởng khá nhiều Thông Mạch Đan, nếu như trước đây bọn họ còn thấy chướng mắt cái phần thưởng này, thì bây giờ lại nghĩ đủ mọi cách để đạt được nó.
Giờ phút này, đại trận của Linh Hư Phong đã được mở ra.
Trên đỉnh núi có một cái sân rất rộng, trên đó bày chi chít từng bệ đá, có một trận pháp bao trùm cả khu vực đó, trận pháp này không ảnh hưởng tầm nhìn mà chỉ có tác dụng ngăn cách âm thanh và gió, để không quấy rầy đến người dự thi ở bên trong đó.
Trên khu đất trống của bình đài bên ngoài đã bị các đệ tử tới xem náo nhiệt đứng chật ních.
Ở một vài ngọn cây cao phía xa một chút cũng có người trên đó.
Còn có cả mấy chiếc Linh thuyền to lớn đang trôi lơ lửng phía trên, trên đó có một vài trưởng lão chấp sự đang vừa uống trà, vừa quan sát cuộc thi quan trọng mà mỗi năm được tổ chức một lần, thi thoảng rảnh rỗi còn nói chuyện phiếm vài câu.
“Lần này thi đấu, các vị đoán ai là ngươi sẽ được giải nhất?”
“Vòng đi vòng lại thì cũng đến lượt ái đồ của sư thúc Đan Dương Tử rồi, Triệu Vô Lượng đã sớm có thể luyện chế được đan dược cấp một, nhưng vẫn chưa đi tham gia khảo hạch thăng cấp, chính vì đoạt vị trí khôi thủ một lần, đáng tiếc là năm nào cũng có hắc mã xuất hiện, khiến hắn bốn năm liên tiếp đều đứng thứ hai.”
“Ta thì lại coi trọng đồ nhi của Trường Xuân Chân Nhân, tiểu cô nương kia mới mười lăm tuổi, đồng tu bốn đầu Linh Mạch, tông môn đã bồi dưỡng nàng như một vị đan đạo tông sư kế tiếp rồi.”
“Tiểu cô nương kia còn rất nhiều cơ hội, ta vẫn đánh giá cao Triệu Vô Lượng hơn một chút.”
“Thế nhưng ta có nghe nói, một tháng trước nàng mở lò, một lò luyện được năm viên đan dược cực phẩm, đừng nói là những học đồ này mà phần lớn Luyện Đan sư nhị phẩm cũng không có tỉ lệ luyện ra cực phẩm cao đến như vậy, cái này là thiên phú…”
“Còn có mấy người như Hà Tiến là môn hạ của Vương sư huynh, Đặng Thanh Tùng môn hạ của Lưu sư huynh, Lưu Nhân môn hạ của Phùng sư huynh,… bọn họ cũng đều tham gia thi đấu lần này, lần so tài này chắc làn lần đáng xem nhất trong mấy năm gần đây, thật đúng là mong chờ.”
…
Linh Hư Phong.
Bình đài trên đỉnh núi.
Lý Ngọc đứng ở bên cạnh một bệ đá hình chữ nhật, trên đó đặt một ít dược thảo, bình ngọc, bát ngọc, cùng một cái lò đan, vì phòng ngừa ăn gian nên tất cả nguyên vật liệu được sử dụng trong cuộc thi, đều do tông môn chuẩn bị trước.
Chu Tử Tuyền đứng ở bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám dược thảo bên trên bệ đá, vì căng thẳng mà hai bàn tay nàng nắm chặt đến mức trắng bệch, nổi cả xương tay.
Lý Ngọc nhịn cười không được, nói với nàng :”là ta tham gia tỉ thí chứ đâu phải ngươi, sao ngươi còn căng thẳng hơn ta vậy?”
Chu Tử Tuyền mím môi, lắp bắp :”Ngươi, ngươi liền một chút khẩn trương cũng không có sao?”
Lý Ngọc nhún vai, nói nhỏ :” Tràng diện nhỏ thôi,…thả lỏng, thả lỏng…”
Nét mặt của hắn vẫn bình thường, nếu chỉ có như vậy đã căng thẳng thì hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, kiếp trước ở Đông Nam Á, hắn bị chĩa súng vào đầu ngay trước mặt ngàn người mà còn bình tĩnh nói chuyện cùng đối phương được, lần này cũng chỉ là luyện đan mà thôi, có cái gì mà căng thẳng?
Nhưng mà hắn nhìn xung quanh, không ít người bên cạnh đều đang hoặc có chút căng thẳng.
Điều này cũng rất bình thường, luyện đan sư đều luyện đan trong môi trường yên tĩnh và kín đáo, đột nhiên lại ở hoàn cảnh như thế này, người bình thường sẽ hơi khó thích ứng được, đây cũng là một loại khảo nghiệm của tông môn với bọn họ.
Nhưng Lý Ngọc lại vững như bàn thạch.
Bên cạnh hắn cũng có một thiếu nữ, nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi gì đó, xinh xắn đáng yêu, cũng không thấy căng thẳng chút nào, đang nghiêng người tựa vào bệ đá, miệng còn ngâm nga hát một khúc dân ca nào đó.
Ngay cả trợ thủ bên cạnh nầng cũng không có chút nào luống cuống, đang cười hì hì và nói gì đó với nàng.
Lý Ngọc cũng thuận miệng nói vài câu với Chu Tử Tuyền để giúp nàng giảm bớt cảm giác căng thẳng, một lúc sau, bên tai truyền đến mấy tiếng chuông nặng nề, rồi một giọng nói hùng hậu vang lên, quanh quẩn bên trên bọn họ.
“Thi đấu Đan đạo học đồ lần này chính chức bắt đầu!”
Tiếng nói vừa dứt, đám người đều đồng loạt hành động, bên cạnh một nghìn cái thạch đài, mọi người bắt đầu lu bù công việc.
Vòng tỉ thí thứ nhất chỉ có một canh giờ, nhóm trợ thủ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chiết xuất đan dược, nhóm luyện đan sư thì đứng bên cạnh lo đan, đem tình trạng của mình chuẩn bị đến tốt nhất, để đảm bảo luyện đan thật tốt.
Thi đấu có ba vòng, quy tắc mỗi vòng cũng không giống nhau.
Vòng thứ nhất có một ngàn người tham gia, sau vngf một sẽ đào thải chín thành, chỉ để lại một trăm người.
Vòng này yêu cầu tương đối lỏng lẻo, có ba phần vật liệu trên bệ đá, yêu cầu tất cả luyện đan sư luyện chế ra được mười viên Chỉ huyết Đan, và trên mỗi viên đó đều phải có ba đạo đan văn trở lên.
Ba phần vật liệu, nếu không luyện chế ra được mười viên Chỉ Huyết Đan thượng phẩm thì trực tiếp bị loại.
Nếu có hơn một trăm người hợp cách thì lại xem xét hao phí vật liệu, phẩm chất đan dược, lấy một trăm người thành tích tốt nhất vào vòng hai.
Vòng một ngày yêu cầu chính là dùng ít vật liệu nhất để luyện chế ra nhiều đan dược nhất và chất lượng đan dược tốt nhất.
Luyện Đan sư khác thì đang điều chính trạng thái của bản thân, Lý Ngọc thì đang xem Chu Tử Tuyền chắt lọc linh dịch, nàng chính là học cái này ở Bích Vân Phong, động tác của nàng lưu loát rõ ràng như mây trôi nước chảy, ngay cả cô gái bên cạnh cũng phải nhìn nàng thêm mấy lần.
Rất nhanh, một phần đan dịch thể đã được chuẩn bị xong.
Lý Ngọc đem đan dịch thể mà Chu Tử Tuyền đã chuẩn bị tốt rót vào lò đan, bắt đầu luyện chế, gần như cùng lúc, cô gái bên cạnh cũng đã bắt đầu luyện đan.
Khi lần đầu tiên luyện đan, Lý Ngọc mất gần nửa canh giờ mới luyện chế xong một lò đan dược.
Theo tu vi tăng lên, thời gian luyện đan của hắn ngày càng rút ngắn, đến bây giờ, nhanh nhất khoảng chừng một khắc đồng hồ, nhưng đây mới chỉ là vòng thứ nhất, cũng không cần dùng hết súc làm gì.
Trong quá trình luyện đan, trên bình đài cũng có liên tiếp sự cố phát sinh.
Đùng!
Một tên luyện đan sư, vì quá căng thẳng đến mức run tay, khiến rơi mất bát ngọc đang đựng đầy đan dịch, tiếng rơi vỡ dọa đến một vị đan sư khác ngay bên cạnh.
Vị này vốn đã cho đan dịch vào lò luyện đan rồi, nhưng vì chuyện này khiến tay run lên mộ cái, hỏa diễm liền bị mất khống chế.
Phốc…
Một làn khói đen bay ra từ trong lò đan, lò này của hắn thế là hỏng mất.
Hắn hung hăng trợn mắt với vị thí sinh bên cạnh một cái rồi lại vội vàng thúc giục tợ thủ chuẩn bị phần thứ hai.
Theo thời gian trôi qua, trên bình đài to lớn này có rất nhiều thí sinh xuất hiện sai lầm, thậm chí có người còn bị ảnh hưởng liên tiếp hai lần, khiến tâm tính nổ tung, trực tiếp xông đến đánh nhau cùng vị ảnh hưởng mình ngay bên cạnh, đương nhiên kết quả là bị đệ tử chấp sự duy trì trật tự lôi xuống, trong vòng ba năm tiếp theo bị cấm thi đấu.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, phạm vi ba trượng xung quanh Lý Ngọc chỉ còn lại cô gái luyện đan sư kia.
Xung đột vừa rồi của hai vị luyện đan sư cạnh hắn đưa tới phản ứng dây truyền liên tiếp. Khiến luyện đan sư xung quanh đó đều bị ảnh hưởng, làm lãng phí hết vật liệu, đành phải bất đắc dĩ rời khỏi…
Trên lò đan của Lý Ngọc, hỏa diễm vẫn bình ổn.
Rất mau, hắn đã ngửi được một cỗ đan hương nồng đậm.
Bên cạnh hắn, thiếu nữ kia cũng vừa mở lò.
Mười viên đan dược, hai viên cực phẩm, tám viên siêu phẩm.
Chỉ ngửi đan hương, Lý Ngọc cũng đoán ra được phẩm chất của đan dược, bởi hắn đã quá quen thuộc với hương vị này.
Điều này cũng khiến hắn khác kinh ngạc, quả nhiên là không thể coi thường anh hùng trong thiên hạ được, phái Côn Luân quả nhiên là ngọa hổ tàng long, thiếu nữ còn nhỏ tuổi như vậy mà trên thuật luyện đan đã có trình độ bằng sáu bảy phần của hắn…