“Ta không nhìn nhầm chứ?”
“WOW, mười viên đan dược cực phẩm, thật sự có người luyện chế ra được?”
“Không phải hắn vừa mới thất thần sao, ai giải thích hộ ta vụ này là saooo?”
“Ngươi bị ngốc à? không nhìn thấy biểu lộ của hai vị Luyện Đan Sư tam phẩm kia à? động não tí là đủ hiểu, vừa rồi chắc chắn không phải là thất thần.”
“Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến, có một người ở trong lúc thi đấu đan đạo học đồ, luyện chế ra một lò mười viên đan dược cực phẩm..”
“Ta nhớ hình như dã từng đọc được trên điển thích môn phái, bốn hay năm trăm năm trước gì đó có một vị tiền bối, cũng ở trong cuộc thi đan đạo học đồ này, luyện chế được mười viên đan dược cực phẩm, ta nhớ được hình như là khi đó hắn tiến nhập vào một loại cảnh giới hình như gọi là Thiên Nhân…”
“Đúng, đúng, đúng, ngươi nói làm ta cũng có ấn tượng, vị tiền bối kia bây giờ hình như đã là Đan sư tứ phẩm, còn đang là một vị tổ sư Nguyên Anh của môn phái…”
…
Đám đệ tử còn là lần đầu tiên được thấy kỳ cảnh này, tụm năm tụm bảy nghị luận với nhau, trong số họ cũng có người có kiến thức uyên bác, giải đáp nghi hoặc cho bọn họ.
Bấy giờ bọn họ mới biết được không phải vừa rồi Lý Ngọc ngẩn người, mà đang tiến nhập một loại cảnh giới thần kỳ, loại cảnh giới này có thể Luyện Đan sư luyện đan vượt xa trình độ của mình, thậm chí có thể luyện ra cả loại đan dược mà trình độ bản thân chưa thể luyện.
Đó cũng chính là nguyên nhân dẫn đến mười viên cực phẩm đan dược kia.
Lý Ngọc kia không nhất định có thực lực, nhưng chắc chắn hắn có vận khí.
“Ai, Triệu sư huynh đáng thương…”
“Chỉ cần hắn có tham gia thi đấu, liền nhất định xuất hiện bất ngờ.”
“Sự tình bốn trăm năm khó gặp đều đã xảy ra, hắn cũng phải cam chịu số phận thôi.”
…
Bên trong trận pháp, Triệu Vô Lượng ngơ ngác nhìn mười viên đan dược cực phẩm kia, hồi lâu mới thở dài, trên mặt cũng tiêu tan hết cảm xúc, quay sâng ôm quyền đối với Lý Ngọc, nói ra :”Vị sư đệ này, xin chúc mừng ngươi!”
Vẻ mặt Lý Ngọc vẫn mờ mịt như cũ, lẩm bẩm nói :”Ai có thể cho ta biết, vừa rồi đến cùng đã xảy ra cái gì?”
Triệu Vô Lượng mỉm cười giải thích cho hắn :”Vừa rồi sư đệ tiến nhập một trạng thái mà luyện đan sư đều tha thiết ước mơ, gọi là cảnh giới Thiên Nhân, nhìn bề ngoài thì như đang thất thần, nhưng kỳ thực là đang tập trung tinh thần cao độ, chỉ là chính bản thana ngươi không ý thức đến…”
Lý Ngọc lẩm bảm :” Thì ra cái này gọi là Cảnh giới Thiên Nhân sao? Ta còn bảo, lần đầu tiên ta luyện đan cũng bị thất thần, còn luyện chế được đan dược cực phẩm, ta còn tưởng ta có thiên phú dị bẩm cơ…”
Lý Ngọc thầm nghĩ cảnh giới Thiên Nhân à? tuyệt vời, cái tên này không tệ, sau này có thể dùng nó để lấy cớ rồi mở hack.
“Cái gì, lần đầu tiên luyện đan ngươi liền tiến vào cảnh giới Thiên Nhân”
Những lời lẩm bẩm của Lý Ngọc khiến hai vị Luyện Đan sư không còn giữ được bình tĩnh nữa. Cảnh giới Thiên Nhân, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, cả đời họ còn chưa được trải qua một lần, mà chỉ là một tên học đồ nho nhỏ, trong thời gian ngắn đã trải qua hai lần… đây không phải đơn thuần là may mắn nữa, có lẽ là có bí quyết gì..
Lý Ngọc gật đầu đáp :”Lần đầu tiên ta luyện chế liền cho ra đan dược cực phẩm, nếu các vị không tin thì có thể hỏi Hàn trưởng lão, hắn có thể làm chứng.”
Một tên luyện đan sư tam phẩm hỏi hắn :là Hàn trưởng lão nào?”
Lý Ngọc đáp :”là trưởng lão Hàn Thiên Hành, Đan ĐỈnh Phong.”
Vị này nghe vậy liền đi tới bên ngoài đại trận, lớn tiếng hỏi :”Đan Đỉnh Phong, Hàn Thiên Hành, có ở nơi này hay không?”
Thanh âm của hắn được gia trì bởi tu vi Kim Đan kỳ, truyền ra như một tiếng gầm, vang vọng toàn bộ Linh Hư Phong, rất nhanh, một bóng người từ trong góc phòng bay nhanh tới, ôm quyền nói “thưa tiền bối, vãn bối ở đây!”
Vị này nhìn Hàn trưởng lão, hỏi :”Có phải Lý Ngọc lần đầu tiên luyện đan đã luyện ra đan dược cực phẩm không?”
Hàn Thiên Hành lập tức gật đầu, nói ra :”Thưa tiền bối, đúng là có chuyện đó, vãn bối có tận mắt nhìn thấy, viên thuốc đó vãn bối vẫn đang cất giữ, nếu cần thì tiền bối có thể cùng vãn bối đến Đan Đỉnh Phong để xem xét.”
Vị Luyện Đan sư tam phẩm khoát tay áo, nói ra :”Không cần!”
Lời nói của Lý Ngọc đều được nghiệm chứng, vậy rõ ràng là hắn nói thật, lúc lão trở lại trước mặt Lý Ngọc, thì vẻ mặt của lão đã trở nên tươi cười, hiền hòa. Rồi hỏi hắn.
“Lý Ngọc à, hai lần ngươi thất thần này có bí quyết gì không?”
Lý Ngọc lắc đầu nói ra :”Ta cũng không biết, chẳng biết vì sao lại thất thần vào thời điểm luyện đan nữa.”
Câu trả lời này của hắn cũng không ngoài dự đoán của hai vị kia, hắn chỉ là một tên học đồ nho nhỏ, đến cảnh giới Thiên Nhân còn chưa từng nghe qua, thì biết cái gì mà nguyên với cớ, nhưng mà hai lần hắn có thể tiến nhập trạng thái này, nhất định là có nguyên nhân gì đó.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn kỹ Lý Ngọc, ngoại trừ đẹp trai ra thì đúng là chẳng có ưu điểm gì.
Hắn không có cường giả trong tông môn thu làm đệ tử, nói rõ thiên phú tu hành của hắn cũng không cao, tu vi hiện tại đều nhờ đan dược nâng lên đấy, nếu không phải ăn cơm chùa thì cũng chẳng khác gì đệ tử bình thường.
Vậy nhưng vì sao một người chẳng có cái gì đặc biệt, lại nhiều lần tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân như thế?
Nhất định phải có nguyên nhân gì đó, hai người lại cố gắng khai thác ưu điểm của Lý Ngọc để xem xét.
Nói đến ưu điểm, ừm… cũng không phải là không có, tại vòng thi đấu đan đạo cuối cùng, hắn rất thoải mái, cũng chẳng hề căng thẳng, còn có tâm trạng liếc mắt đưa tình với nữ trợ thủ, trừ hắn ra thì mấy trăm năm nay chưa có ai làm như vậy.
Có lẽ là hắn được Thiên Đạo chiếu cố, chính bởi vì cái tâm tính tùy tiện này?
Rất có thể!
Càng nghĩ muố có được cái gì đó, thì cầng không chiếm được, mà càng không quan tâm đến gì đó thì lại dễ dàng nhận được…, đây chẳng phải là “Vô tình cắm liễu” như nhân gian hay nói sao?
Hai vị luyện đan sư tam phẩm cảm thấy, dường như họ ngộ đến điều gì đó.
Nếu quả thật có thể khám phá được huyền bí trong đó, có lẽ đời này có hy vọng đạt tới ngưỡng cửa tông sư tứ phẩm.
Một vị phất tay gọi một vị trưởng lão Trúc Cơ đến, dặn dò :”Lão phu đi về trước, chuyện còn lại ở nơi này giao cho các ngươi.”
Dứt lời lão liền vội vàng đi mất, phải mau chóng về bế quan tìm hiểu bí quyết trong này mới được. Một vị tam phẩm khác cũng đồng suy nghĩ, nên sau khi nhìn Lý Ngọc thật kỹ, rồi cũng hóa thành mọt đạo lưu quang rời đi.
Hai vị Luyện Đan Sư tam phẩm đều rời đi vội vàng, tới kết quả cuộc thi còn chưa công bố.
Lúc vừa rồi cũng có vài vị đệ tử cho ra lò đan dược, nhưng mọi người đều đang chú ý Lý Ngọc, cũng không để ý bọn họ.
Thành tích của bọn họ cũng không cao hơn Triệu Vô Lượng và Trịnh Khả Kỳ.
Thi đấu đã có quy tắc, nên mặc kệ Lý Ngọc tiến vào cảnh giới gì để luyện đan, thì hắn cũng đã thật sự luyện chế ra được mười viên đan dược cực phẩm, chuyện cũng đã rõ như ban ngày, nên màn nước bên ngoài lúc này cũng đâng xuất hiện một dòng chữ mới.
“Lý Ngọc, đan dược cực phẩm mười, đan văn năm mươi.”
Lần thi đấu đan đạo học đồ này, hắn đã dùng kết quả tuyệt đối để áp chế lại tất cả, trở thành một con hắc mã (1) lớn nhất.
Lúc này, khắp trong ngoài Linh Hư Phong sớm đã sôi trào.
“Vậy mà hắn lại đoạt giải nhất, tiểu tử này đúng là có chút bản lĩnh, à không, là khá nhiều đấy chứ?”
“ Hu hu hu, Triệu sư huynh của ta!”
“Vòng thi cuối cùng lại tiến nhập loại cảnh giới thần kỳ này, tiểu tử này thật may mắn.”
“Nói thừa, không may mắn mà được Khương sư muội ưu ái à?”
“Ba mươi viên Thông Mạch Đan, thật hâm mộ quá, nếu ta có ba mươi viên Thông Mạch Đan thì có thể Trúc Cơ rồi…”
…
Trên một chiếc linh thuyền đang lơ lửng trên không, có mấy bóng người đang đứng trên đó.
Một người đàn ông trung niên hỏi người bên cạnh :”Triệu huynh, nghe nói Lý Ngọc này còn chưa bái sư, ngươi có hứng thú thu hắn làm đồ đệ hay không?”
Người đoạt giải nhất của cuộc thi đan đạo học đồ hàng năm đều là đối tượng bị các Luyện Đan sư tranh giành đến vỡ đầu, nếu ai chưa bái sư thì có khi còn bị cả Luyện Đan sư tam phẩm tham gia tranh đoạt.
Bồi dưỡng được một đệ tử kiệt xuất, bọn họ cũng được vinh dự lây.
Người đàn ông trung niên đâng mặc áo choàng Luyện Đan sư tam phẩm kia, nghe hắn hỏi vậy thì lắc đầu, nói ra :”Đáng tiếc một hạt giống luyện đan tốt như vậy, mà thiên phú tu hành lại kém như thế, Luyện Khí Kỳ còn có thể đi đường tắt, nhưng đến Trúc Cơ Kỳ thì với thiên phú của hắn, bao giờ mới có thể Kết Đan? Tông môn lấy đâu ra lắm Thác Mạch Đan cho hắn như vậy?”
Người kia nghe vậy cũng gật đầu, biểu lộ đồng ý, nói ra :”Cũng là ngũ mạch đồng tu, chờ hắn Trúc Cơ còn chưa biết đến lúc nào, đời này muốn kết thành Kim Đan là chuyện không thể nào, trên đan dạo tối đa cũng chỉ đi tới được nhị phẩm, dù có đem đan dược nhị phẩm luyện tốt đến mấy thì cũng không có giá trị quá lớn.”
Tài nguyên của môn phái là có hạn, Luyện Khí Kỳ còn đỡ, một số thiên tài được tông môn hết sức bồi dưỡng, có thể rất nhanh Trúc Cơ.
Nhưng sau khi Trúc Cơ, tốc độ tu hành sẽ chậm lại, đan dược có thể làm cho Trúc Cơ kỳ tăng tu vi là đan dược tam phẩm, mà tông môn chỉ có không đến năm mươi người có thể luyện chế được đan dược tam phẩm, lại thêm hạn chế vật liệu, số lượng mỗi tháng đều có giới hạn, còn chẳng đủ phân chia cho nhóm đệ tử thiên tài trong tông môn, thì lấy đâu ra mà để phần cho một đệ tử có thiên phú bình thường như hắn, lại còn ngũ mạch đồng tu nữa..
Trước đây thì vừa kết thúc thi đấu, đã có cả luyện đan sư cấp cao đến cướp người.
Nhưng lúc này lại không có ai đả động gì với người đoạt giải nhất năm nay.
Rõ ràng là bọn họ đều đã điều tra qua tình hình của Lý Ngọc, và đều cho rằng hắn không có giá trị bồi dưỡng quá lớn, cho dù là Luyện Đan sư tam phẩm, cũng không năm chắc mình có thể bồi dưỡng được một tên ngũ mạch đồng tu lên đến Kim Đan kỳ.
Mà tu vi không đến Kim Đan kỳ thì cũng chỉ là Luyện Đan sư nhị phẩm mà thôi, mà luyện đan sư nhị phẩm thì ở Côn Luân này nhiều không kể xiết, thêm hay bớt một người thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
…
Người đàn ông trung niên đang đứng trên linh thuyền, ánh mắt lập lòe.
Mặc dù hắn không hứng thú gì với việc nhận Lý Ngọc làm đồ đệ, nhưng hắn lại vô cùng hứng thú, khát vọng với nguyên nhân tại sao mà một cái học đồ nho nhỏ lại có thể tiến nhập được cảnh giới Thiên Nhân thần kỳ đó, chuyện này có thể là đột phát để hắn tiến vào Luyện Đan sư tứ phẩm.
Thậm chí hắn cò sinh ra ý nghĩ muốn sưu hồn Lý Ngọc.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã đè cái ý nghĩ lớn mật này xuống, tu tiên giả đẳng cấp cao tiên shanhf sưu hồn với tu tiên giả đẳng cấp thấp, mặc dù có thể chiếm được trí nhớ của bọn hắn nhưng sẽ gây r tổn thương rất lớn đối với linh hồn của bọn họ, sau khi sưu hồn, nhẹ thì thành ngu dại, còn nặng thì trực tiếp tử vong, nơi này là Côn Luân, không phải Ma Đạo, tông môn sẽ không cho phép hắn làm ra loại chuyện này với đệ tử bản môn.
Một khi bị tra ra thì dù hắn có là Luyện Đan sư tam phẩm đi nữa, cũng không tránh khỏi bị chế tài.
Ngoài ra, thì thana phận của Lý Ngọc cũng có chút đặc thù, nếu là đệ tử khác hì dù có mạo hiểm hắn cũng muốn thử một phen, nhưng người này lại có quan hệ không bình thường với thiên kiêu vừa nhập môn, là đệ tử thân truyền của sư tổ Huyền Chân, trong lòng của hắn vẫn có kiêng kỵ đấy.