Nhìn vào ánh mắt trong veo tràn đầy linh động của tiểu bạch hổ, trong lòng Lý Ngọc có chút xấu hổ.
Dù sao viên đan lần trước là cho nó ăn với mục đích không tốt đấy, đưa nó vốn chỉ vì muốn nó làm chuột bạch thí nghiệm mà thôi.
Tiểu bạch hổ đương nhiên không biết điều ngày, phát ra âm thanh gầm gừ, không ngừng thúc giục Lý Ngọc xuống hái quả.
Lý Ngọc phi thân xuống đó, đem viên Chu Quả kia hái xuống, sau khi quả bị hái, cây chu quả kia cũng liền khô héo, cuối cùng hóa thành bụi đất theo gió bay đi.
Một cây Chu Quả, cả đời chỉ kết một viên trái cây, nó là tất cả kết tinh linh khí của cây thu được, quả tách cành, cây sẽ khô héo.
Linh quả trong tay truyền đến từng luồng hơi nóng, trong lòng Lý Ngọc cũng đang nóng rực, năm trăm linh tệ, đây là một khoản tiền lớn đối với hắn, có thể đổi được rất nhiều thứ từ chỗ Tôn trưởng lão, có mấy thứ như bùa chú phòng thân, pháp khí gì đó nữa thì sau này có thể đi nhận những nhiệm vụ cao cấp hơn một chút.
Trong lòng Lý Ngọc vừa mới hiện lên ý tưởng này thì bỗng cảm thấy ngực hơi nóng lên, sau đó dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Chu Quả trong tay hắn đang dần héo rũ, hóa thành một cỗ nhiệt lưu, chảy về phía dấu ấn trên ngực.
“Mẹ kiếp!”
Lý Ngọc sững sờ, trơ mắt nhìn linh quả trong tay hóa thành bột mịn.
Trong lòng hắn vô cùng bi phẫn, buột miệng nói ra :”Đừng mà, Chu Quả của ta, linh tệ của ta…”
Lý Ngọc chỉ biết lư hương kia có thể hút quỷ, không nghĩ tới ngay cả linh dược nó cũng hút, viên Chu Quả có dược tính ít nhất cũng phải trăm năm tuổi này, hắn cầm còn chưa nóng tay đã thành may áo cưới cho nó.
Sớm biết Lư hương tà môn như vậy, hắn đã không đưa tay ra!
Tuy nhiên, không đợi Lý Ngọc đau lòng, thân thể hắn bỗng chấn động.
Hắn nhận ra dòng nhiệt lưu này chính là Chu Quả hóa thành, ấn ký ở ngực không hấp thụ hoàn toàn dược lực của nó, mà chỉ lấy đi một phần, phần còn lại sau khi lưu thông mấy vòng trong cơ thể, thì tràn vào kinh mạch của hắn.
Sau đó, Lý Ngọc càng ngạc nhiên hơn, Huyệt Thiếu phủ mà hắn bận rộn mất nửa ngày trùng kích vẫn không có bất kỳ tác dụng, dưới cỗ nhiệt lưu này đã được đả thông.
Lý Ngọc ngơ người mất một lúc, cái lư hương kia còn có tác dụng như thế này?
Linh dược có dược lực cuồng bạo, không thể ăn trực tiếp mà phải trung hòa nó trước bằng cách luyện thành đan dược, sau đó mới phục dụng, phương thức trực tiếp hấp thu dược lực như thế này chẳng phải là bớt đi một cái trình tự luyện đan à, hơn nữa còn giữ được phần lớn dược lục của linh dược.
Khi Lý Ngọc đang sửng sốt, Tiểu bạch hổ cũn ngây ngẩn cả người. Lấy trí thông minh của nó, không đủ để giải thích được vì sao viên trái cây mà nó thèm dỏ dãi thật lâu kia, làm sao lại biến mất rồi.
Nhưng mà quả đó vốn là đồ vật mà nó dùng để báo đáp ân công, nó cũng không suy nghĩ nhiều, một lần nữa gầm nhẹ với Lý Ngọc rồi chạy về hướng khác.
Lý Ngọc theo sát phía sau nó, một lúc sau thì dừng lại ở một thung lũng khác.
Lý Ngọc cảm nhận rõ ràng, cây cối ở trong thung lũng này phát triển cực kỳ tươi tốt, thậm chí là tốt quá mức bình thường, mọc tràn lan đầy cả thung lũng, trong số những khu vực có cây cối tươi tốt nhất, lại có một khu đất trống, Lý Ngọc nhìn thấy trong đó là một loại thảo dược mầu xanh lá cây.
Gốc dược thảo này có lá dài như hoa Lan, trên đó còn có những bông hoa nhỏ mầu tím.
Hắn cũng không nhận ra đây là loại dược thảo gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ở bên trong gốc dược thảo này ấn chứa linh khí cực kỳ nồng nặc.
Điều này cho thấy, gốc dược thảo này cũng là một loại Linh dược, Tiểu Bạch hổ chép miệng với Lý Ngọc, ra hiệu rằng đây cũng là cho hắn.
Cùng lúc đó, Lý Ngọc cũng cảm nhận được một loại khát vọng từ chiếc ấn ký lư hương trên ngực của mình.
Đã có kinh nghiệm như vừa nãy nên lần này, Lý Ngọc chậm rãi đi đến bên cạnh cây linh dược kia, vươn tay ra đụng vào lá cây của nó, sau một khắc, bụi linh thảo này cũng trực tiếp khô héo thành tro, hóa thành một luồng năng lượng truyền từ cánh tay của hắn về phía ngực.
Không giống với năng lực cuồng bạo như của Chu Quả, luồng dược lực này ôn hòa hơn rất nhiều, còn tràn đầy sinh cơ bừng bừng, hẳn là linh dược Mộc thuộc tính.
Giống như lúc nãy, hầu hết năng lượng của cây linh dược này đều chảy vào ấn ký trên ngực, một phần nhỏ thì chạy loạn trong cơ thể Lý Ngọc.
Hắn đang tràn đầy mong đợi, hy vọng có thể lại mượn đạo linh khí này để trùng kích huyệt vị thứ ba, nhưng kết quả lại không như ý hắn.
Đạo linh khí kia không tập trung về huyệt vị thứ ba của Hỏa Linh mạch, mà hung hăng xông thẳng về một huyệt đạo khác trên người Lý Ngọc.
Sắc mặt Lý Ngọc đại biến, kinh hãi nói :”Không cần a, nơi đó không thể..”
Huyệt đạo kia cũng không thuộc về bất kỳ huyệt vị nào của bảy mươi hai huyệt vị trong Hỏa Linh mạch. Cưỡng ép trùng kích nó có thể sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Ầm, ầm!
Lý Ngọc chỉ cảm thấy đầu “ong” một tiếng, huyệt đạo ka bị linh khí mạnh mẽ mở ra, một vết máu từ khóe miệng của hắn chảy ra, tuy nhiên Lý Ngọc cũng không có cảm thấy đau đớn gì, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái.
Hắn có thể cảm nhận được sinh cơ bừng bừng trong thung lũng, và cả trong cây cỏ xung quanh mình nữa.
Trong nháy mắt, Lý Ngọc nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ huyệt vị vừa bị trùng kích kia mở ra là Mộc Linh Mạch?
Hắn nhìn xuống và thấy từng vết bẩn mầu đen đang rịn ra từ cơ thể mình, tình huống này quá là quen thuộc rồi, Hắn hình như lại tụ khí một lần nữa…
Tụ Khí chính là dùng linh khí xông ra Linh mạch, trong cơ thể mỗi người đều tồn tại năm đầu Linh mạch, năm Linh mạch này tiên thiên bế tắc, cho nên về mặt lý thuyết thì một người có thể tụ khí năm lần, nhưng rất ít người làm như vậy.
Tu hành chi đạo, gian khổ dị thường, mỗi tu tiên giả đều là đang tranh mệnh với trời, mỗi người đều hận không thể sống thêm trăm năm nữa, chỉ tu hành một linh mạch đã vô cùng gian khổ và nguy hiểm, áp lực phá cảnh trước khi hao hết thọ nguyên khiến rất ít người nguyện ý lãng phí thời gian đi tu hành linh mạch khác.
Đối với tu tiên giả, lãng phí thời gian chính là lãng phí thọ nguyên, lãng phí cuộc sống.
Đương nhiên, nếu tu thêm một linh mạch, chỗ tốt cũng rất lớn, pháp lực sẽ thâm hậu hơn so với đồng giai, luyện khí kỳ tu hành năm linh mạch cùng với Luyện khí kỳ một linh mạch, thực lực cách biệt rất lớn.
Không chỉ như vậy, đồng thời tu hành hơn hai linh mạch, còn có thể phát huy ra uy lực vượt xa với duy nhất một linh mạch.
Đồng tu Hỏa linh mạch và Thủy linh mạch, sau khi Trúc cơ có thể tu hành Lôi pháp, so với Hỏa thuộc tính pháp thuật càng thêm cuồng bạo.
Mà Thủy linh mạch cùng Mộc linh mạch đồng tu, sau khi Trúc cơ cũng sẽ dung hợp ra Phong thuộc tính, tốc độ so với tu sĩ cao hơn một đại cảnh giới cũng nhỉnh hơn một chút.
Ngoài ra, Luyện đan sư cao giai, để thuận tiện khống hỏa, dược tính, đều phai tu hành Hỏa, Mộc hai loại linh mạch, mà Luyện khí sư lợi hại cũng nhất định phải đồng thời tu hành Hỏa, Kim hai loại linh mạch.
Mặc dù với tư chất của Lý Ngọc, đồng tu hai loại linh mạch không nhất định là chuyện tốt, nhưng pháp lực nhiều hơn lại còn được tặng không như này, không cần cũng phí, mà cũng không tốn bao nhiêu thời gian của hắn.
Lý Ngọc còn chưa kịp suy nghĩ thêm nữa thì Tiểu Bạch hổ đã gọi hắn đi tới nơi tiếp theo.
Lý Ngọc lộ vẻ vui mừng, hỏi :”Còn nữa?”
Lại một nửa canh giờ sau, bên cạnh một thác nước chỗ khe núi.
Thác nước cao hàng chục trượng, rơi xuống từ trên đỉnh núi, tạo thành một đầm nước sâu, tiểu bạch hổ xoay đầu vè phía thác nước, Lý Ngọc ngay lập tức hiểu ý nó, bay lên xuyên qua màn nước, sau đó phát hiện ra sau màn nước là một động thiên khác.
Đây là một hang động rộng vài trượng, có một số vũng nước đọng trên mặt đất, ở giữa hang có một bệ đá, trên đó có một bông sen trắng.
Lại là một gốc linh dược nữa!
Tiểu Bạch hổ nhẹ nhàng nhảy vào theo.
Lý Ngọc quay đầu lại nhìn nó, Loại thiên tài địa bảo như thế này bình thường chỉ sinh trưởng ở trong những động thiên phúc địa kia, rất khó phát hiện ra chúng ở bên ngoài, cũng không biết vì sao nó tìm được gốc linh dược này ở đâu…
Lần này Lý Ngọc cẩn thận hơn, hắn cũng không trực tiếp dùng tay đụng vào bông sen, mà cách ống tay áo mới chạm vào, nên bông hoa sen kia cũng không có gì khác thường xảy ra.
Xem ra, chỉ có trực tiếp cùng linh dược tiếp xúc thì mới có thể phát động lư hương kia.
Sau đó hắn vươn tay ra, chạm vào bông sen này.
Không ngoài dự liệu của hắn, cùng với sự lấp lóe của ấn ký trên ngực, gốc linh dược đã bị rút khô linh khí, biến thành bột mịn.
Cùng lúc này, một đạo lực lượng nhu hòa ở trong cơ thể hắn du tẩu, đạo lực lượng này không cuồng bạo như Hỏa hệ linh lực, cũng không sinh cơ bừng bừng như Mộc hệ linh lực, mà đặc điểm lớn nhất của nó là rả rích không dứt, nó du tẩu trong thân thể Lý Ngọc mấy vòng xong lại ầm vang giải khai một huyệt đạo, để cho Lý Ngọc một lần nữa cảm nhận được tư vị Tụ Khí.
Chỉ có điều, tạp chất cơ thể của hắn lần này đã không còn nhiều, Lý Ngọc nhảy vào đầm nước, tắm rửa một cái, lại đem quần áo giặt qua một lần, mặc lại lên người rồi vận chuyển pháp lực, một sức nóng phát từ trong cơ thể hắn ra ngoài làm cho quần áo ướt nhanh chóng khô ráo.
Sau đó, hắn điều khiển pháp lực chạm vào ấn ký trên ngực, một lần nữa tiến vào không gian nơi lư hương được đặt.
Không gian nơi này vẫn giống hệt như lần trước hắn đến, Lư hương vẫn đang đứng đó và bị bao phủ bởi các vết nứt dày đặc, Lý Ngọc đi xung quanh Lư hươn vài vòng, cuối cùng phát hiện ra một số điểm bất thường.
Hắn nhớ lần trước khi hắn vào đây, bên trên nét ngang đầu tiên của chữ “Càn” có một vết rạn rất nhỏ cắt qua,khi đó hắn đã nhìn chằm chằm vào hai chữ “Càn Khôn” đó rất lâu, nên nhớ rất rõ ràng cái chi tiết nhỏ này.
Nhưng bây giờ, cái vết rạn mảnh như cọng tóc kia đã biến mất.
Cái nét ngang này đã liền lại phẳng phiu, không có bất kỳ tì vết nào.
Cái đồ chơi này rõ ràng còn có thể tự chữa trị?
Hình như nó có thể sửa chữa các vết nứt của mình bằng cách hấp thụ linh lực trong linh dược.
Tuy nhiên, hấp thụ dược lực của tận ba cây linh dược mới sửa được một cái vết nứt mảnh như sợi tóc, vậy muốn sửa chữa toàn bộ cái lư hương này không biết còn phải nuốt bao nhiêu thứ tốt nữa, Lý Ngọc cũng không có thể tưởng tượng hay tính toán được.