Tuy đúng là Khương Ly đã nhờ nàng, nhưng Lý Ngọc có thể tiến vào Côn Luân toàn bộ là nhờ vào Hứa sư tỷ ra mặt, phần ân tình này đương nhiên Lý Ngọc sẽ không quên.
Hứa Khuynh Tâm lại cùng hai người họ trò chuyện thêm một chút sự tình của tông môn, gần nửa canh giờ nữa trôi qua, Lý Ngọc phát hiện ra tốc độ của chiếc linh thuyền này đang chậm lại, đồng thời cũng đang hạ xuống dần dần.
Hứa Khuynh Tâm nhìn bọn họ, cười nói :” Lý sư đệ, Chu sư muội, chúng ta đã đến nơi rồi!”
Lý Ngọc đi ra khỏi lầu các của linh thuyền, đến phía trên boong tàu, nhìn xuống phía dưới thấy những dãy núi nhấp nhô trập trùng, những ngọn núi cao chót vót, khiến hắn không khỏi sinh ra một cảm giác chóng mặt.
Chu Tử Tuyền cũng có cảm giác tương tự, nàng phải bám chặt lấy cánh tay của Lý Ngọc mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Côn Luân Sơn Mạch mặc dù nguy nga, nhưng Lý Ngọc cũng không nhìn thấy phái Côn Luân ở chỗ nào, phía dưới kia từng dãy núi trải dài, ngoại trừ núi ra thì chính là núi tuyết, không có kiến trúc rộng lớn nào cả, không giống như là nơi có một chỗ môn phái tu tiên nào ở đây.
Lý Ngọc đem theo sự hoang mang trong lòng, cuối cùng Linh Thuyền hạ xuống rơi trên một ngọn núi.
Ngọn núi này có mây trắng lượn lờ, trông không khác gì một ngọn núi bình thường, nhưng vị trí của sườn núi lại được gọt ra thành một nền tảng khổng lồ, và có một số tòa nhà giống như là cung điện được xây trên đó.
Bên trong những cung điện kia, thi thoảng lại có bóng người ra vào, quảng trường bên ngoài cung điện cũng có rất nhiều người đang chờ đợi.
Những cung điện này mặc dù nhìn cũng rất hoành tráng, so với Bạch Vân quán cũng khí khái hơn nhiều, nhưng so với tưởng tượng về một đại phái đứng số hai trong tu tiên giới trong lòng Lý Ngọc thì kém hơn một chút.
Linh thuyền dừng ở phía trước một đại điện trên quảng trường, ở những tòa đại điện khác, có không ít người đã phát ra tiếng than thở.
“Là linh thuyền của Hưa sư tỷ!”
“Hứa sư tỷ đã trở về!”
“Đó chính là Hứa sư tỷ sao? Nghe nói tu vi của nàng đã đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, đã sớm có thể Kết Đan rồi, nhưng nàng cần phải tôi luyện tâm tính nên mới chậm chạp chưa Kết Đan…”
…
Lý Ngọc nghe được những tiếng xôn xao kia, trong lòng có chút giật mình.
Mặc dù hắn biết Hứa sư tỷ có thực lực Trúc Cơ kỳ, nhưng không nghĩ tu vi của nàng so với Tôn trưởng lão còn mạnh hơn, nàng cũng mới nói cho Lý Ngọc biết là nàng chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, hẳn là cũng sẽ chưa vượt quá hai mươi lăm, nhiều nhất là hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, từng này tuổi nàng đã tu hành tới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, so với Tôn trưởng lão đã sống hơn hai trăm năm mươi năm cũng vẫn đang còn loay hoay ở Trúc Cơ Kỳ ….
Đây chính là Tu Tiên giới sao? chênh lệch của người so với người còn lớn hơn là người so với chó!
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đi theo Hứa Khuynh Tâm đến một chỗ trong đại điện.
Nơi này cực kỳ rộng lớn, trong điện lại được ngăn cách ra khá nhiều căn thạch thất (1) , Hứa Khuynh Tâm đi dến một căn trong số đó, gõ cửa, một thanh niên trong phòng quay đầu nhìn thoáng qua, đầu tiên hơi sững sờ, sau đó thì nhảy từ trên ghế xuống, mừng rỡ kích động chạy đến nhưng vẫn cung kính nói :”Hứa, Hứa sư tỷ, ngài, ngài sao lại tới đây?”
Hứa Khuynh Tâm nói :”Ta mang hai vị sư đệ sư muội mới nhập môn tới đây làm ngọc bài thân phận, là nhận lấy ở chỗ này đúng không?”
Thanh niên đệ tử kia liên tục gật đầu, nói ra :”Vâng, Vâng, Vâng, Hứa sư tỷ, hai vị sư đệ, sư muội, các người ngồi xuống uống chén trà trước, những chuyện này ta sẽ giúp các ngươi xử lý…”
Thanh niên hỏi thăm tính danh Lý Ngọc cùng Chu Tử Tuyền xong rồi lập tức chạy ra ngoài.
Không đến một khắc đồng hồ sau, hắn đã quay trở lại, đem hai cái ngọc bài giao tận tay Lý Ngọc cùng Chu Tử Tuyền, còn nhiệt tình giới thiệu :”Hai vị sư đệ, sư muội! Cái này là ngọc bài thân phận của các ngươi, nhất định phải cất giữ bên mình cẩn thận, ngọc bài này chính là bằng chứng cho thân phận đệ tử tông môn, sẽ cần dùng đến khá nhiều, nếu như mất đi sẽ rất phiền phức…”
Lý Ngọc cầm lấy ngọc bài trong tay, cảm nhận được một loại xúc cảm từ ngọc thạch, nhưng lại ôn nhuận hơn.
Mặt chính diện của ngọc bài lớn bằng một bàn tay, điêu khắc một cái đan lô tinh mỹ, cùng một ít hoa văn trang trí xinh đẹp, mặt sau thì khắc tên của hắn.
Vậy là từ giờ trở đi, Hắn đã xem như chính thức là đệ tử của phái Côn Luân rồi.
Ngoài một cái ngọc bài thân phận này, Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền còn được nhận thêm mỗi người một bộ quần áo đồng phục đệ tử của phái Côn Luân.
Đồng phục mà phái Côn Luân phát cho đương nhiên không phải đồ bình thường, mà bộ quần áo này được dệt bởi một loại tơ tằm được nhả ra bởi linh tàm, không chỉ đao thương bất nhập, thủy hỏa - tất nhiên là nước lửa bình thường- bất xâm, mà còn có kháng một số pháp thuật nhất định, có thể tăng thêm một ít năng lực sinh tồn của đệ tử cấp thấp ở bên ngoài.
Nếu Trần Minh khi đó có bộ quần áo này, cũng không đến mức bị quỷ phụ thân những hai lần.
Ngoài ra, bộ quần áo này còn có thể che đậy thần thức dò xét, sau khi mặc vào, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không thể dò xét được tu vi chân thật của người mặc, tất nhiên trừ những người có thần thức dị thường cường đại thì không tính.
Hai người còn nhận được một thanh phi kiếm, một lọ Hồi Khí Đan, một vài tấm bùa cấp thấp và một trăm linh tệ nữa.
Những thứ này dường như là tiêu chuẩn của đệ tử mới nhập môn, Lý Ngọc vừa chú ý tới một số gương mặt trẻ tuổi khác trong đại điện, gần như trong tay họ đang cầm đều là những thứ này.
Sau khi nhận được thân phận ngọc bài cùng vật phẩm cần thiết để nhập môn, Hứa Khuynh Tâm lại nói với đệ tử kia :”Đúng rồi, Lý sư đệ chủ tu Hỏa Linh Mạch, phụ tu Mộc Linh mạch, phiền vị sư đệ này an bài hắn ở Đan ĐỈnh Phong, còn Chu sư muội đây thì tu hành Mộc Linh mạch, liền an bài nàng ở Bích Vân Phong đi.”
Trên nguyên tắc thì đệ tử nhập môn sẽ không có tư cách được lựa chọn tu hành ở núi nào đấy, mà là do trưởng lão chấp sự phân phối.
Đan ĐỈnh Phong và Bích Vân Phong đều là địa điểm tu hành tốt nhất ở đây, Đan Đỉnh Phong thì tiền đồ rộng mở, Bích Vân Phong thì thanh nhàn ít việc, không biết có bao nhiêu người đều muốn đi vào, nếu muốn vào được hai nơi này, bình thường phải chuẩn bị thật tốt cho trưởng lão chấp sự mới có thể đạt được tư cách.
Hơn nữa, danh ngạch vào hai ngọn núi đó mỗi lần đều cố định, là do trưởng lão chấp sự đã an bài trước, sắp xếp thêm một người sẽ chen chúc hơn một chỗ.
Nhưng mà, nếu Hứa sư tỷ đã mở miệng, thì dù là nguyên tắc gì cũng có thể du di, thanh niên đệ tử này ngay cả do dự một giây cũng không có, đã lập tức gật đầu đồng ý, thậm chí còn quên mất là bản thân mình hình như không có cái quyền hạn này. Nói ra :”Hứa sư tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp hai vị sư đệ sư muội này an bài tốt…”
Giúp Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền an bài xong hết thảy, Hứa Khuynh Tâm mới nói :”Chuyện kế tiếp, sư đệ chấp sự sẽ giúp các ngươi an bài xong, ta liền về tông môn trước, hai vị sư đệ, sư muội nếu gặp phải chuyện gì ở tông môn, có thể đến Ngọc Châu Phong tìm ta.”
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền nhìn theo Hứa Khuynh Tâm rời đi một lúc, vị đệ tử chấp sự kia mới thăm dò hỏi :”Hai vị sư đệ, sư muội, ta mạo muội hỏi một câu, các ngươi và Hứa sư tỷ có quan hệ gì?”
Lý Ngọc cười cười, nói ra :”Kỳ thật chúng ta cũng là hôm nay mới quen Hứa sư tỷ đấy!”
Vị chấp sự đệ tử kia đương nhiên không tin lời này của Lý Ngọc, nhưng cũng không có hỏi thêm gì, cười cười nói ra :”Hai vị ở chỗ này chờ một lát, ta sẽ đi an bài sự tình nhập phong ngay bây giờ cho các ngươi .”
Bên ngoài thạch ốc, rất nhiều đệ tử mới đang đứng ở trong đại điện nhìn Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đang ngồi trong phòng ung dung thưởng trà thơm, không khỏi cảm thán, dù ở thế tục hay tu tiên giới, đều là xem mặt mũi mà làm việc…
Lúc này, tại một thạch thất khác.
Một tên lão giả Trúc Cơ đang dựng lông mày lên, không vui nói :”Cái gì, ngươi đáp ứng để cho hai người vào Đan Đỉnh Phong cùng Bích Vân Phong? Ngươi cũng không biết chính mình là người có địa vị và thân phận gì à? ngươi có tư cách gì thay ta đáp ứng?”
Danh ngạch của Đan Đỉnh Phong và Bích Vân Phong mỗi lần đều có hạn cả đấy, một số là dành riêng cho đệ tử đời sau của các vị trưởng lão trong môn phái, một số thì là của Hoàng triều thế tục hoặc tu tiên thế gia đã chuẩn bị trước, năm nay lại càng không thừa một cái danh ngạch nào.
Thế mà đệ tử của lão chỉ là một tên chạy việc vặt, lại dám tự tiện làm chủ đáp ứng chuyện này, làm sao lão không tức giận cho được.
Đệ tử chấp sự trẻ tuổi bất đắc dĩ nói :”Nhưng mà Vương trưởng lão, đây là chuyện mà Hứa sư tỷ an bài…”
Lão giả Trúc Cơ sắc mặt tái mét, vội vàng hỏi :”Hứa sư tỷ nào? Chuyện đệ tử mới nhập tông lại đến phiên nàng nhúng tay?”
Đệ tử trẻ tuổi vội vàng đáp :”Là Hứa khuynh Tâm sư tỷ!”
Lão giả Trúc Cơ bỗng thay đổi sắc mặt, cười tươi như hoa :”Hóa ra là Khuynh Tâm tiên tử an bài, ngươi nói sớm thì có phải xong rồi không, sự tình Khuynh Tâm tiên tử phó thác nhất định phải làm xong, mà còn phải làm thật cẩn thận, không để xảy ra bất kỳ sai lầm nào hiểu chưa? Việc nhập tông của hai vị đệ tử kia, ngươi cứ tiếp tục an bài, xảy ra sai sót gì thì đừng trở về đây!”
Vừa nghe thấy tên của Hứa Khuynh Tâm, Lão giả Trúc Cơ đã biết mình phải làm thế nào.
Tuy rằng địa vị của lão ở trong môn phái cũng không tính là thấp, nhưng cũng phải xem là so với ai, đắc tội Khuynh Tâm tiên tử, coi như nàng không thèm chấp, không làm khó lão đi chăng nữa, thì những người theo đuổi nàng đầy rẫy kia cũng có thể tạo cho lão vô số phiền phức.
Cũng chỉ là hai cái danh ngạch mà thôi, cùng lắm thì trả bớt hai phần lễ vật lại cho người ta là xong.
Lý Ngọc cùng Chu Tử Tuyền ngồi thêm một lát nữa trong phòng chờ, thì thanh niên chấp sự kia đã trở lại, hắn vừa vào cửa đã nhiệt tình nói :”Lý sư đệ, Chu sư muội, thủ tục nhập tông của hai ngươi đã làm xong toàn bộ, bây giờ ta sẽ mang các ngươi đi nhập tông.”
Thanh niên chấp sự trẻ tuổi dẫn hai người ra khỏi thạch ốc, đi đến giữa một cái sân rộng.
Ở đây có một phiến Long Môn khổng lồ đang đứng sừng sững, nó rộng chừng ba mươi trượng, cao mười trượng. Lý Ngọc cũng nhìn thấy có người bước qua cánh cửa này xong thì bóng dáng liền biến mất hoàn toàn, cũng thấy có cả người đột ngột xuất hiện đi ra từ đó.
Đệ tử chấp sự mỉm cười với hai người, nói qua :”Đây là pháp trận nhập tông, hai vị sư đệ sư muội cầm theo lệnh bài thân phận của các ngươi lên, rồi chúng ta đi vào thôi.”
Dứt lời hắn bước vào trước một bước.
Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền liếc nhau một cái rồi cùng sóng vai bước vào.
Khi hắn bước qua cảnh cửa này, liền cảm thấy miếng ngọc bài trong tay truyền đến một cảm giác ấm áp, Lý Ngọc vừa thấy hoa mắt một cái thì cảnh vật trước mắt hắn đã thay đổi.
Những gì trước mắt hắn lúc này không phải là một dãy núi phổ thông như lúc nãy thấy nữa, mà là một dãy núi khác, trải dài không dứt, có vô số ngọn núi hình dáng kỳ lạ, một số giữa chúng được kết nối với nhau bằng những chiếc cầu treo, nhìn thấp thoáng còn mơ hồ thấy được một số cung điện lầu các ẩn trong đó, và còn vô số ánh sáng rực rỡ bay vào rồi bay ra khỏi những ngọn núi kia…
Bên trên bầu trời có Tiên Hạc bay múa, còn có rất nhiều Tiên Cầm xinh đẹp rực rỡ mà Lý Ngọc không biết chúng gọi là gì bay qua trước mặt họ, trên lưng nó còn có bóng người đứng trên đấy, nhìn rất là tiêu sái và phiêu dật.
Phía xa hơn nữa còn có vài ngọn núi như đang treo ngược, đang trôi nổi lơ lửng tên không trung, có cả những áng mây xinh đẹp mang theo hào quang lấp lóe trên đó nữa.
Hơn hết là, thiên địa linh khí xung quanh đây nông đậm đến mức Lý Ngọc cảm thấy thư giãn đến từng lỗ chân lông.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ, hoành tráng như vậy, khiến hai người mải nhìn ngắm đến ngốc luôn tại chỗ, tâm trạng thì không bình tĩnh nổi.
Thanh niên chấp sự dường như cũng không kinh ngạc với biểu lộ của hai người, chỉ mỉm cười ấm áp nói ra :”Hoan nghênh đi vào Côn Luân!”