P/s : Tình tiết bị rắn cắn kia, có độc giả cảm thấy không ổn, sẽ thuận tay sửa lại, vì tình tiết đó cũng không phải là tình tiết quan trọng, dù sao tác phẩm này vốn là ‘sảng văn’, độc giả là ưu tiên số một, khi viết đôi lúc cũng không nghĩ tới những chỗ sẽ gây tranh luận, vì vậy những tình tiết không quan trọng lắm ta sẽ sửa theo ý độc giả, xin mời góp ý thêm ở phần bình luận.
Phường thị Tử Tiêu Phong.
Một khu nghỉ ngơi trong phường thị, Lý Ngọc bỏ ra hai mươi linh tệ để mua hai chén Linh Tửu, rồi cùng Trần Minh ngồi trong một cái đình ngắm cảnh, hắn nhìn về phía núi rừng xanh um tươi tốt phía dưới, hỏi :”Dạo này ngươi thế nào?”
Trần Minh cười cười, nói :”Mệt mỏi thì cũng mệt mỏi chút, nhưng tu vi thì tăng lên nhanh vô cùng, tự bản thân chắc mười năm nữa ta cũng chưa tu nổi đến Luyện Khí tầng hai, bây giờ hai tháng đã đạt được rồi, nếu đổi lại trước kia, ta cũng không dám nghĩ điều này có thể…”
Trong thần sắc của Trần Minh lộ ra sự mỏi mệt.
Nhưng Lý Ngọc cũng nhìn ra, gã không hối hận.
Trần Minh nói xong thì quay sang nhìn Lý Ngọc , hỏi :”Còn ngươi? Ta nghe nói ngươi trở thành Luyện Đan Sư, bây giờ tu vi gì rồi?”
Lý Ngọc đáp :”Ta vẫn đang là Luyện Khí tầng một.”
Hắn cũng không nói dối, mặc dù hắn có năm cái Linh Mạch thật, nhưng chưa có cái nào đạt tới Luyện Khí tầng hai cả.
Trần Minh an ủi hắn :”Ngươi có nhiều Thông Mạch Đan như vậy, chắc hai ngày nữa là cao hơn ta rồi, mà có Khương sư muội ở đây, ngươi sẽ rất nhanh Trúc Cơ đấy.”
Lý Ngọc cũng không giải thích thêm, mà hỏi gã :”Ngươi có tính toán gì không? Cứ như thế mãi sao?”
Trần Minh cười mấy tiếng rồi nói ra :”Thọ nguyên của nàng không đén hai mươi năm nữa là hết, nàng nói ta chỉ cần ở bên nàng mười năm thì tất cả di sản của nàng đều có thể cho ta, nàng còn đáp ứng sẽ nhanh chóng giúp ta Trúc Cơ đấy, loại chuyện tốt này, bao nhiều người có muốn cũng không được…”
Lý Ngọc chỉ có thể ôm quyền :”Ta thật sự rất bội phục ngươi!”
Trần Minh thở phào một cái, nói tiếp :”Lý Ngọc à, Không phải người nào cũng may mắn giống như ngươi đâu, Tôn trưởng lão nói không sai, cái dì mà danh dự với chả cốt khí, đều là nhỏ bé trước Tiên Đạo vĩnh hằng, dung mạo đẹp xấu thì dưới túi da cũng chỉ là bạch cốt, biểu hiện thanh sắc thì cũng có gì khác nhau đâu, đắp chăn lại thì cũng đều như nhau hết, nhịn một chút là được, hai mươi năm rất nhanh sẽ qua thôi..”
So với thọ nguyên hai trăm năm, thì hai mươi năm đúng là rất nhanh.
Lý Ngọc cảm khái trong lòng, những lời mà Tôn trưởng lão nói lúc trước, chỉ có gã là thực sự nghe hiểu.
Đối với người như vậy, hắn chỉ có bội phục.
Hai người hàn huyên thêm một lúc rồi từ biệt nhau ở Tử Tiêu Phong. Trần Minh thì trở về với đạo lữ song tu, còn Lý Ngọc thì trở lại Đan ĐỈnh Phong, đóng cửa tiểu viện rồi đi vào bên trong luyện đan thất.
Trên bệ đá trước mặt hắn, chỉnh tề bày biện ba mươi viên Thông Mạch Đan.
Mượn nhờ cả đời tích góp của Tôn Trưởng lão, Lý Ngọc thực hiện được mộng tưởng ăn no Thông Mạch Đan.
Đáng tiếc là nhiều Thông Mạch Đan như vậy, nếu một đệ tử bình thường khác ăn vào sẽ có thể tăng đến ba bốn tầng tu vi, còn hắn chỉ có thể tăng lên không đến một tầng.
Thông Mạch Đan mưa móc đều dính, sẽ không để bất kỳ một cái Linh Mạch nào phải chịu thua kém, mười ba viên Thông Mạch Đan xuống bụng, năm cái Linh Mạch Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều đả thông tám cái huyệt vị, cùng lúc đạt tới Luyện KHí tầng một đỉnh phong.
Giờ phút này Lý Ngọc mới chính thức trở thành một chiến sĩ ngũ hành cân đối vô khuyết.
Phục dụng mười ba viên Thông Mạch Đan trong một khoảng thời gian ngắn, tăng lên một khoảng kowns tu vi , khiến thân thể của hắn đã có chút không chịu đựng nổi, Lý Ngọc cũng không vội vàng ăn hết chỗ còn lại, mà ngồi tại chỗ điều tức, ổn định và thích ứng với tu vi hiện tại của hắn.
Đến ngày hôm sau, hắn mới đem tình trạng của bản thân điều chỉnh đến trạng thái ổn định nhất. Rồi tiếp tục phục dụng.
Còn dư lại mười bảy viên, sau khi ăn hết thì năm cái Linh Mạch của hắn cũng đều thuận lợi đột phá tầng một, tới Luyện Khí tầng hai, trong đó thì ba cái Linh Mạch Kim, Hỏa, Thổ đã đả thông mười một huyệt vị, Thủy Mộc thì đả thông mười hai cái.
Mặc dù hắn chỉ có tu vi Luyện Khí tầng hai, nhưng mức độ pháp lực thâm hậu lại sánh ngang với Luyện Khí tầng tám.
Dù sao người khác Luyện Khí chỉ có chín tầng.
Còn hắn là bôn mươi lăm tầng đấy.
Sau khi điều tức một lúc, Lý Ngọc rời khỏi Luyện đan thất, đi ra sân nhỏ.
Vừa mới ngồi xuống ghế đá thì nghe thấy tiếng của Ngô Thông đang hùng hùng hổ hổ :”cái quy định chó má gì vậy, ông đây vừa tích lũy đủ một vạn Linh Tệ, đang định đớp thoải mái một lần, lại bảo mỗi người một tháng chỉ được mua ba viên, còn phải ăn ngay tại đó, quản sự tông môn đầu óc bị lừa đá hay sao mà nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp như vậy…”
Lý Ngọc vốn đang kinh ngạc, Ngô Thông trong thời gian ngắn như vậy đã tích lũy được một vạn Linh Tệ rồi cơ à? nhưng sau đó mới ý thức được những lời gã nói một chuyenj khác.
Hắn lững thững đi sang tiểu viện của Ngô Thông, hỏi :”Chuyện gì vậy?”
Ngô Thông nhìn Lý Ngọc, xua tay thở dài nói ra :”thôi đừng nói nữa, vừa rồi ta tới Đan Tâm Các mua Thông Mạch Đan, sư muội đứng quầy ở đó nói cho ta biết, tông môn vừa ra quy định mới, mỗi tên đệ tử mỗi tháng nhiều nhất chỉ được mua ba viên, mà còn phải phục dụng tại đó luôn, không thể mang đi, ngươi nói xem đây là cái quy củ chó má gì vậy?”
Lý Ngọc cũng sửng sốt, hắn mới vừa có một ngày không ra ngoài mà Thông Mạch Đan đã bị giới hạn mua sắm rồi?
Ngô Thông vẫn đang lải nhải :”Không biết tên điên nào, mua một lần ba mươi viên Thông Mạch Đan, làm toàn bộ Thông Mạch Đan vừa nhập kho đã bị bưng đi hết, làm rất nhiều đệ tử chờ đợi mấy tháng đều bị mua hụt, nên có ý kiến rất lớn với việc này, có người còn trực tiếp kiện lên tận tông môn, nên một vị quản sự trưởng lão Kim Đan kỳ đã truyền xuống quy định như vậy…”
Lý Ngọc khụ một tiếng, không nói gì thêm, yên lặng trở lại tiểu viện của mình, đóng cửa lại.
Bấy giờ, một cái quy định mới liên quan đến mua sắm đan dược cũng được phát xuống , rồi từ Côn Luân động thiên truyền ra.
Kể từ hôm nay, tất cả đệ tử của Côn Luân mua sắm Thông Mạch Đan phải dùng ngọc bài thân phận, và trong một tháng chỉ có thể mua nhiều nhất ba viên, mà cần yêu cầu phục dụng tại chỗ, không thể mang đi.
Nghe nói quy định này là để sửa trị một số loạn tượng tồn tại đã lâu trong tông môn.
Luyện đan thuật của phái Côn Luân độc bá Tu Tiên giới, vì số lượng Luyện Đan sư ở đây rất nhiều, giá cả bán Thông Mạch Đan cũng rẻ hơn một chút so với bên ngoài, điều này cũng dẫn đến việc, có rất nhiều người từ bên ngoài thông qua đệ tử nội môn, mua lấy Thông Mạch Đan ở đây rồi mang ra ngoài bán với giá cao để ăn chênh lệch.
Mà bây giờ, quy định mua giớ hạn Thông Mạch Đan lại còn kèm theo điều kiện phải phục dụng tại chỗ nữa, không thể nghi ngờ là đã triệt để chặn hết mọi khả năng lách luật.
Đối với đa số đệ tử cấp thấp của Côn Luân thì quy củ này có cũng như không, vì bọn họ thường phải mấy tháng mới tích góp đủ số Linh tệ để mua được một viên Thông Mạch Đan, nên cái giới hạn ba viên trong một tháng kia cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ cả.
Nhóm người bị ảnh hưởng bởi quy định này, không ai khác chính là những người thuộc đời sau và đệ tử của các vị trưởng lão Trúc Cơ trong môn phái kìa.
Địa vị trong môn phái của bọn họ cũng rất lúng túng, cao không tới, thấp không thông, phần Thông Mạch Đan cung cấp cho đệ tử và đời sau của tổ sư Nguyên Anh thì không có phần của bọn họ, nên muốn mua cũng chỉ tới phường thị của môn phái mà mua.
Có điều, so với các đệ tử bình thường thì túi tiền của bọn họ cũng khá hơn, mỗi tháng có thể mua được mấy viên Thông Mạch Đan, mà quy định lần này khiến tốc độ tu hành của bọn họ chậm hẳn đi.
Một hành động xử lý lần này của môn phái có thể nói là đánh thẳng vào các hành vi đầu cơ trục lợi Thông Mạch Đan, khiến cho phần đan dược cấp cho đệ tử bình thường sẽ không còn khan hiếm quá mức nữa. Điều này khiến cho đám đệ tử bình thường khen ngợi tung hô, còn nhóm những Tiên nhị đại kia thì âm thầm chửi bới trong lòng.
Có một số ít người thông qua các mối quan hệ, rất nhanh làm rõ nguyên nhân, chân tướng bắt nguồn của sự việc.
Hành vi dả kích nhóm trục lợi từ Thông mạch Đan chính xác là một kế hoạch lâu dài của tông môn, nhưng dây dẫn nổ của nó lại bắt nguồn từ một xung đột nhỏ.
Có một vị đời sau của một trưởng lão Kim Đan kỳ, thường ngày càn rỡ ngang ngược đã quen thói, ỷ vào thân phận của mình, vũ nhục, khiêu khích một vị đệ tử mới nhập môn ở Đan Tâm Các, không ngờ vị đệ tử kia lại chính là thanh mai trúc mã của Khương sư muội.
Theo khán giả hiện trường lúc đó cho biết thì, vị đệ tử anh tuấn tiêu sái Lý sư đệ bị vị đời sau của trưởng lão Kim Đan kỳ này nhục nhã, liền lấy ra ban vạn linh tệ, mua hết đám đan dược Thông Mạch Đan mới tới, một viên cũng không chừa lại cho vị kia.
Rất nhiều đệ tử sớm đã không quen nhìn hành vi ngang ngược của vị kia , đối với điều này còn âm thầm vỗ tay khen hay.
Lý Ngọc mặc dù là đệ tử mới, nhưng hắn tiện tay có thể lấy ra ba vạn linh tệ, mọi người đều cảm thấy bình thường.
Dù sao phía sau hắn là Khương sư muội, mọi người biết rõ nội tình đều rõ ràng tháng này không có Thông Mạch Đan chính là vì bị Khương sư muội giữ lại, vậy những vé linh phiếu kia chắc chắn cũng là do Khương sư muội cho hắn.
Chuyện này vốn có thể kết thúc tại đây, nhưng không biết làm sao mà vị tiên nhị đại kia không cam tâm, mang chuyện này đi mách vị trưởng lão Kim Đan kỳ tổ tông của mình, mà vị trưởng lão này lại có chút địa vị trong tông môn, liền mượn chuyện này lấy cớ đánh vào hành vi đầu cơ trục lợi Thông Mạch Đan đã tồn tại rất lâu ở trong tông môn, đề nghị tông môn hạn chế mua sắm Thông Mạch Đan.
Sau khi tông môn trưởng lão họp bàn thảo luận, cảm thấy đề nghị này rất có đạo lý. Thế là đưa xuống mệnh lệnh này, được một nhóm lớn đệ tử cấp thấp ủng hộ, khen ngợi.
Nhưng những vị thuộc nhóm tiên nhị đại lại không như vậy, đạo mệnh lệnh này đưa ra khiến tốc độ tu hành của bọn họ bị làm chậm lại, bọn họ cũng không hận gì Lý Ngọc, nhưng lại đối với hành vi ngu xuẩn của tiên nhị đại mập mạp kia nghiến răng nghiến lợi, đã bắt đầu âm thầm mưu đồ kế haochj trả thù, nghe nói, vị trưởng lão Kim Đan kia vì bảo vệ đời sau kia mà phải âm thầm đem hắn tống cổ ra khỏi Côn Luân động thiên.
Còn Lý Ngọc thì nhờ vào sức một mình, đem Thông Mạch Đan liệt vào bản giới han mua sắm của tông môn, cũng trở thành một cái tên truyền kỳ.
Vua cơm mềm!
Đệ tử khác muốn đổi được ba mươi viên Thông Mạch Đan cần mấy năm, thậm chí mấy chục năm, Lý Ngọc thì chỉ cần một ngày.
Một ít đệ tử thân truyền của tổ sư Nguyên Anh còn chưa có đãi ngộ như vậy,
Một số nam đệ tử trong tông môn, có một chút dung mạo cùng dáng người tốt liền đem Lý Ngọc làm tấm gương để noi theo, chỉ tiếc bọn hắn toàn là thân thể tàn hoa bại liễu, hẳn là không có đệ tử cấp bậc thiên tài như Khương sư muội coi trọng.