Côn Luân động thiên.
Đan Đỉnh Phong.
Trong một tiểu viện bên sườn núi.
Lý Ngọc ngồi trên một cái ghế đá trong viện, ngẩng đầu nhìn lên thấy từng đạo lưu quang xẹt qua xẹt lại trên đỉnh đầu hắn, dù đã qua một thời gian nhưng hắn vẫn cảm thấy giật mình như đang trong giấc mộng.
Giờ này ngày hôm qua, hắn còn đang ở Bạch Vân quán, lo lắng xem mình có được chọn hay không.
Hôm nay hắn đã thành đệ tử chính thức của phái Côn Luân, đã có một tòa tiểu viện riêng biệt thuộc về mình và đang ở trên một ngọn núi có linh khí nồng nặc.
Vừa lúc nãy, hắn và Chu Tử Tuyền đã chia ra, Lý Ngọc ở lại Đan Đỉnh Phong này, còn Chu Tử Tuyền thì được vị đệ tử chấp sự kia đưa đến Bích Vân Phong, sau này hai người sẽ tu hành ở hai nơi khác nhau.
Phái Côn Luân rất lớn, hắn nghe vị sư huynh chấp sự kia nói qua, không gian nơi này là một tòa động thiên, độc lập với ngoại giới, Đan ĐỈnh Phong và Bích Vân Phong thì cách nhau khoảng mấy chục dặm.
Sau khi Khương Ly rời đi thì Chu Tử Tuyền chính là người có quan hệ tốt nhất với hắn ở Bạch Vân quán.
Nàng cũng hẹn một thời gian nữa rảnh rỗi sẽ đến thăm hắn sau.
Cũng không biết Khương Ly bây giờ ra sao, Hứa sư tỷ nói nàng phải bế quan tu hành theo yêu cầu của sư tôn, có lẽ còn phải thời gian dài nữa mới có thể gặp nàng.
Lý Ngọc ngẩn người thêm một lúc nữa, rồi chậm chạp đứng dậy, đi ra khỏi tiểu viện của mình.
Tiểu viện này cũng không phải là kiến trúc duy nhất ở đây, xung quanh chỗ này còn có hơn một trăm tòa giống hệt nhau nữa, nhìn lên phía sườn núi còn thấy những kiến trúc tráng lệ và cầu kỳ hơn, ẩn hiện trong những bóng cây và mây mù.
Lý Ngọc đang định đi dạo bốn phía xung quanh để làm quen hoàn cảnh, thì một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“vị đạo hữu này xưng hô như thế nào?”
Lý Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên dáng người gầy gò thấp bé, đang vừa bước ra khỏi tiểu viện bên cạnh, mỉm cười chào hỏi hắn.
Nhìn quần áo mà hắn ta mặc giống của Lý Ngọc, nên chắc hẳn cũng là một vị đệ tử mới tới đây.
Lý Ngọc khách khí đáp :”Lý Ngọc, đến từ Bạch Vân quán.”
Thanh niên gầy gò cũng tự giới thiệu bản thân :”Tại hạ Ngô Thông, đến từ Ngụy quốc, cũng là đệ tử vừa mới nhập môn.”
Lý Ngọc phát hiện ra, giữa đệ tử phái Côn Luân với nhau, bình thường sẽ không gọi nhau là sư huynh sư đệ gì đó. Trừ khi là cùng sư thừa. Điều này cũng tương tự như ở Bạch Vân quán.
Khách sao với Lý Ngọc được vài câu, Ngô Thông đã tò mò hỏi hắn :”Mạo muội hỏi một câu, Lý Ngọc đạo hữu là gì của Hứa sư tỷ vậy?”
Trong vòng một ngày đã có hai người cùng hỏi hắn một vấn đề tương tự, Lý Ngọc cũng không tra3r lười hắn mà hỏi ngược lại :”Ngươi vừa mới nhập môn, sao đã quen biết được Hứa sư tỷ rồi?”
Ngô Thông nhíu mày, nói :”Ai mà không biết Côn Luân Thất Tử chứ, trước đấy chưa nhập môn ta đã nghe qua đại danh của Hứa sư tỷ, vừa nãy nhìn thấy Linh thuyền của ngài ấy ta đã nhận ra rồi…”
Lý Ngọc nghe vậy liền ý thức được, cái người tên là Ngô Thông này rõ ràng là có sự hiểu biết đối với Côn Luân phái nhiều hơn rất nhiều so với hắn, Lý Ngọc dứt khoát hỏi luôn :”Cái gì mà Côn Luân Thất tử? Có thể nói rõ hơn không?”
Ngô Thông nghe hắn hỏi xong cũng sững sờ, rõ ràng hắn cũng không nghĩ tới, người được Hứa sư tỷ đưa đến đây lại không biết thân phận của nàng, thậm chí ngay cả Côn Luân thất tử cũng không biết .
Nhưng mấy chuyện này cũng chẳng phải là bí mật gì, chỉ cần để ý nghe ngóng là sẽ biết hết, vậy liền nói cho hắn biết, tiện kéo gần mối quan hệ với đối phương luôn, có thể kết bạn với người thân cận của Hứa sư tỷ, đối với hắn sẽ có lợi không hại.
Vì vậy, Ngô Thông liền cười rồi giải thích :”Cái gọi là Côn Luân Thất Tử chính là nói về bảy vị đệ tử trẻ tuổi có thực lực mạnh nhất của phái Côn Luân chúng ta, những đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất của các 3toong môn khác cũng có xưng hô tương tự nhu vậy, ví dụ như Thiên Đạo thập thánh, Thục Sơn thất kiếm, Thiên Âm ngũ luật, Thanh Thành lục nghệ, Nga My tứ mỹ thập nhị thoa… Thực ra thì không chỉ bên chính đạo, Ma Đạo bên kia cũng có những danh xưng thư vậy, chỉ là ta không hiểu rõ sự tình bên đó, nên cũng không thể nói rõ ràng với ngươi được.”
Qua sự giảng giải một phen của Ngô Thông, Lý Ngọc cũng đã hiểu đại khái là, những vị đệ tử trẻ tuổi mà kiệt xuất, thanh danh vang dội kia, chính là những đứa “con cưng của trời” mà Tôn trưởng lão đã từng nhắc đến.
Bọn họ đã vào tông môn lớn tu hành từ nhỏ,
Bọn họ có trưởng lão Kim Đan, Nguyên Anh kỳ, dốc lòng dạy bảo, được tông môn cung ứng vô số tài nguyên, có tốc độ tu hành cực nhanh, khi cùng tầm tuổi với bọn hắn, lúc đám đệ tử bọn hắn còn đang giãy dụa đau khổ ở luyện khí kỳ, thì bọn họ đã tu hành đến Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, thậm chí có người đã một chân bước vào Kim Đan đại đạo.
Lý Ngọc chợt nghĩ đến nam tử trẻ tuổi ở bên cạnh Hứa Khuynh Tâm hôm tuyển chọn nhập môn, bèn hỏi Ngô Thông :”Ngoại trừ hứa sư tỷ ra thì Côn Luân Thất Tử còn có những ai nữa?”
“Tần Khả Nhân, Trần Thanh Huyền, Lục Hành Chu, Hoa Vân, Vương Chân…”
Mấy cái tên mà Ngô Thông vừa kể ra thì Lý Ngọc chưa từng nghe qua, hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi :”Còn một vị có thanh phi kiếm mầu bạc là vị nào?”
Ngô Thông nghĩ lại, rồi nói :”ở trong Côn Luân thất tử có hai vị dùng phi kiếm, ý ngươi là vị nào?”
Lý Ngọc tiếp lời :”vẻ ngoài bình thường”
Hắn vừa dứt lời thì Ngô Thông đã à một tiếng :”Đó nhật định là sư huynh Lục Hành Chu rồi, Ngoại hình của hắn trong Côn Luân thất tử là bình thường nhất, nhưng trong tu tiên giới thực lực vi tôn, thì dáng dấp đẹp cũng chẳng để làm gì, nó không giúp tăng thêm tốc độ tu hành, cũng chẳng tăng thêm thọ nguyên…”
Đang thao thao bất tuyệt thì Ngô Thông ý thức được điều gì đó không đúng, hắn vội vàng nhìn Lý Ngọc giải thích :”Thật xin lỗi Lý Ngọc đạo hữu, ta không có ý nói ngươi vô dụng…”
Lý Ngọc đương nhiên không để ý lời nói vô tình mạo phạm của Ngô Thông, ai lại đi trách khi người khác khen mình đẹp trai chứ.
Lục Hành Chu.
Lời nói của hắn ở Bạch Vân quán hôm qua, xém chút nữa đem Lý Ngọc chặn ở bên ngoài Côn Luân.
Lý do mà Lục Hành Chu đưa ra rất đầy đủ và thuyết phục, nhưng ai cũng nhìn ra được là hắn đang cố ý làm khó dễ, nếu không phải là do Khương Ly đã nhờ vả Hứa sư tỷ chuyện của Lý Ngọc, thì một câu thuận miệng làm khó dễ của hắn đã làm cho Lý Ngọc bị mất đi tiên duyên.
Lý Ngọc lặng lẽ găm lại cái tên này trong lòng.
Thấy Lý Ngọc hình như với mấy chuyện này đúng là không biết gì mấy, Ngô Thông ngập ngừng một chút rồi bảo Lý Ngọc :”Lý đạo hữu, ngươi chờ ở đây một chút!”
Nói xong hắn chạy vù về tiểu viện của mình, rất mau đã quay lại , móc từ trong ngực ra một quyển sách khá dày, đưa cho Lý Ngọc và nói :”Cho ngươi mượn xem quyển sách này, xong thì nhớ trả lại cho ta…”
Một lúc sau.
Lý Ngọc ngồi cạnh bàn đá ở sân tiểu viện của hắn, hứng thú mở quyển sách mà Ngô Thông vừa đưa cho ra xem.
Quyển sách này không có tên, cũng không có tên tác giả, nhưng những nội dung được viết trên đó lại làm cho Lý Ngọc vô cùng hứng thú. Bởi nội dung của nó đều liên quan đến tu tiên giới, chính xác mà nói thì nội dung của nó là liệt kê vô cùng chi tiết về một số tài năng trẻ hiện nay của giới tu tiên.
Đối với đa phần phổ thông tu tiên giản, thì những vị con cưng của trời này chính là thần tượng của họ.
Những “Thiên Đạo thập thánh”, “Thục Sơn thất kiếm”, “Nga My tứ mỹ thập nhị thoa” gì đó mà Ngô Thông vừa mới nhắc lúc nãy, trên cuốn sách này đều ghi lại rõ ràng, chi tiết, thậm chí là vô cùng kỹ càng. Từ tuổi tác bao nhiêu đến chủ tu Linh Mạch gì, Trúc Cơ khi nào, tọa kỵ linh sủng của họ hay thậm chí là pháp bảo thay đi bộ là gì… đều có viết.
Điều này cũng chưa làm Lý Ngọc ngạc nhiên, mà hắn kinh ngạc nhất là, thậm chí trong sách này còn có cả chân dung của bọn họ.
Lý Ngọc nhìn thấy Lục Hành Chu trong đó, biết hắn là đời sau của một vị tổ sư Nguyên Anh kỳ nào đó, cũng nhìn thấy Hứa Khuynh Tâm, nàng năm nay hai mươi mốt tuổi, sư tôn của nàng cũng là một vị tổ sư Nguyên anh hậu kỳ, nhưng có thực lực trong top đầu của nhóm tổ sư Nguyên Anh của phái Côn Luân.
Không biết những bức họa này là do ai vẽ mà nhìn vô cùng sinh động, Lý Ngọc mở xem đến phần Nga My phái thì thấy mấy vị tiên tử đều rất xinh đẹp, mỗi người một vẻ, người này chín thì người kia cũng phải mười, Thiên Âm môn thì nhan trị cùng vũ lực đều cao ngất ngưởng.
“Vị này chân thật là dài!”
“Vị này thì nhìn trong sáng thanh thuần.’
“Vị này, oa ngự tỷ YYDS…”
…
Lý Ngọc vừa thưởng thức vừa âm thầm đánh giá trong lòng.
Đột nhiên, hắn lật đến một trang giấy, trên này vẽ một cô gái, nhưng lại không vẽ rõ mặt mà trên đó lại buộc một tấm lụa mỏng che lại, Lý Ngọc liếc sang phần chữ viết bên cạnh đó.
“Tần Khả Nhân…”
Vị thiếu nữ này tên là Tần Khả Nhân, là một trong Côn Luân Thất tử, có thực lực Kim Đam kỳ.
Trong lòng Lý Ngọc thực sự chấn kinh rồi, cô gái này lại là người của phái Côn Luân bọn họ đấy, thực lực so với Hứa sư tỷ còn mạnh hơn, Tu tiên giới quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Quan trọng nhất là, nàng chỉ mới mười chín tuổi.
Chỉ lớn hơn một tuổi so với Lý Ngọc, mà người ta đã là Kim Đan rồi, còn hắn mới chỉ vừa tụ khí thành công.
Chuyện này làm cho Lý Ngọc bị đả kích rất lớn, hắn phải lật sang trang khác để cho tâm tình dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà, khi hắn nhìn về phía bức họa trên trang giấy kế tiếp, liên co rụt con ngươi, thân thể như hóa đá.
Trên tấm hình là một cô gái, nàng một thân áo đen, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, dung mạo vô cùng xinh đẹp, khí khái hào hùng xen lẫn một tia tà khí, từ nhan trị và khí chất thì cũng phải đứng đầu trong số ở đây.
Nhưng vấn đề là, Lý Ngọc nhận ra nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần này vốn luôn khắc sâu trong ký ức của hắn.
Lý Ngọc khó khăn quay đầu sang nhìn dòng chữ bên cạnh, trên đó ghi:
“Thánh nữ Huyền Âm giáo , Nam Cung Thiền.”