Mục lục
Yêu Nữ Dừng Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lý Ngọc chủ động ra tay, nữ quỷ phụ thân Trần Minh liền lâm vào bị động chịu đòn, không hề có chút lực hoàn thủ nào.

Lý Ngọc phát hiện, mặc dù nữ quỷ này tạo nên cảm giác áp bức mạnh mẽ, nhưng hình như cũng chẳng có thủ đoạn lợi hại gì cho lắm. Cùng lắm cũng chỉ là sau khi phụ thân vào Trần Minh thì khí lực lớn hơn một chút, nhưng chút khí lực này của nó cũng không đủ để nghiền hắn, Lý Ngọc chỉ cần dùng chút kỹ xảo, liền có thể đem nó đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Lúc này, nữ quỷ trong cơ thể Trần Minh đã hơi sốt ruột, dù sao phụ thân cũng cần đến pháp lực để duy trì, vốn tưởng rằng lựa chọn người mạnh nhất trong bốn tên này thì có thể giải quyết dễ dầng ba ttên còn lại, nhưng không nghĩ tới, người thật sự lợi hại lại chính là thằng oắt con mặt trắng này.

Nàng nhanh chóng quyết định vứt bỏ thân thể Trần Minh, hóa thành một bóng trắng bay về phía Lý Ngọc.

Tốc độ của bóng trắng cực nhanh Lý Ngọc chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí nhập thể, trong lòng vội vàng nghĩ “không tốt..” Vội vàng vận chuyển pháp lực, nhằm ngăn cản nữ quỷ kia bám vào.

Nhưng điều làm hắn khó hiểu là, sau khi bóng trắng nhập vào cơ thể, thì ngoài việc cảm thấy một trận mát mẻ ra, hắn cũng chẳng còn cảm giác gì khác.

Lý Ngọc cần thận kiểm tra lại thân thể của mình một lần nữa, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Thật kỳ lạ, nữ quỷ đâu?

Lý Ngọc nhìn trái, nhìn phải cũng không thấy bóng dấng của nữ quỷ đâu, chỉ thấy Khương Ly và Chu sư tỷ đang nhìn hắn với vẻ mặt đầy lo lắng và hoảng sợ.

Hắn vừa mới di chuyển bước chân, trên tay Khương Ly đã ngưng tụ ra một quả cầu lửa, nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, cắn răng nói :”Ngươi, ngươi mau thả Lý Ngọc ra, bằng không ta sẽ cùng ngươi liều mạng…”

Chu Tử Tuyền cũng đứng bên cạnh Khương Ly, đề phòng Lý Ngọc đột nhiên tập kích.

Lý Ngọc giang hai tay ra, dáp :”Ta không có bị phụ thân.”

Khương Ly vẫn lắc đầu, tức giận nói :”Còn muốn gạt ta, ta đã tận mắt nhìn thấy..”

“Ta thật sự là Lý Ngọc!”

“Ta không tin, ngươi lấy gì chứng minh?”

“Có một cái nốt ruồi bên mông trái của ngươi..”

“Được rồi, ta tin tưởng ngươi…”

….

Phụ thân cũng không thể thu hoạch được trí nhớ, Khương Ly bước nhanh đến bịt miệng Lý Ngọc lại, rồi quan sát hắn từ trên xuống dưới, ngạc nhiên nói :”Ngươi không bị phụ thân, thế nữ quỷ kia đâu rồi?”

Lý Ngọc lắc đầu tỏ vẻ không biết :”Có thể là phụ thân thất bại nên hồn phi phách tán rồi.”

Nữ quỷ kia rõ ràng là nhào về phía hắn, nhưng lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất vô tung vô ảnh. Bản thana Lý Ngọc cũng không hiểu vì sao, nhưng có thể xác định, trong cơ thể mình không có nữ quỷ kia tồn tại.

Hắn nhìn xuống ngực của mình, suy nghĩ đến một thứ.

Lúc nữ quỷ nhào vào người của hắn, dường như có một dòng nước ấm áp từ ngực hắn lan ra, sau đó nữ quỷ biến mất.

Liếc mắt nhìn Trần Minh đâng xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn rơi vào hôn mê, Lý Ngọc nói với Khương Ly và Chu sư tỷ :”Các ngươi chăm sóc Trần Minh một chút, ta về phòng điều tức trước…”

Sau đó hắn trở về phòng, đóng cửa lại.

Hắn bước vội đến ên giường, cởi hết áo trong áo ngoài ra, khi nhìn về phía ngực, cả người nhất thời giật nảy mình.

Trên ngực của hắn, tại vị trí cái sẹo mờ mờ kia, đang phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Nó lóe lên mấy lần, rồi hoàn toàn biến mất.

Trước đây, khi tắm rửa, Lý Ngọc cũng có chú ý qua cái dấu ấn này, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là vết bớt vốn có của “Lý Ngọc”, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, dường như trước đó, cơ thể của “Lý Ngọc” cũng không có bết bớt này.

Nói cách khác, cái dấu ấn này chỉ xuất hiện sau khi hắn xuyên qua.

Dấu ấn này chỉ có kích thước nhỏ gần bằng nửa bàn tay, trông giống như hình một cái lư hương, thân lò có hình cầu, dưới có ba chana dứng thẳng.

Lý Ngọc nhìn chắm chằm vào nó, thấy rất là quen mắt, rất nhanh hắn đã nhớ ra, cái dấu ấn này có hình dáng giống hệt như miếng ngọc cổ mà hắn vẫn luôn đeo ở trên ngực trong đời trước.

Miếng ngọc đó được hắn đeo từ bé, khi hắn hy sinh vì nhiệm vụ, miếng ngọc đó cũng vì trúng đạn mà vỡ nát, nhưng bây giờ lại xuất hiện một dấu ấn tương tự trên ngực ở đời này.

Trong lòng Lý Ngọc bỗng sinh ra một ý nghĩ hơi hoang đường, chẳng lẽ sinh mệnh thứ hai của mình có liên quan đến khối ngọc kia?

Nữ quỷ vừa rồi muốn phụ thân vào hắn kia, tựa hồ cũng bị dấu ấn này hút vào.

Lý Ngọc cẩn thận phân ra một tia pháp lực, thử di chuyển đến vị trí ngực, khi tia pháp lực chạm tới dấu ấn lư hương này thì lập tức bị một đạo hấp lực hút vào, cùng lúc đó, ý thức của Lý Ngọc bỗng nhiên chìm vào một không gian khác.

Bốn phương tám hướng xung quanh hắn đều là một mảnh trắng xóa, chỉ có một đồ vật duy nhất đặt trước mặt hắn. Đó là một cái lư hương cao chừng một trượng, hình dấng của nó giống hệt với cái dấu ấn trên ngực hắn, chỉ là kích thước to hơn, và trên đó còn khắc vô số hoa văn phức tạp, vị trí bụng của lò còn có một cái đồ án hình âm dương song ngư, có cả hai chữ “Càn Khôn” được viết bằng ký tự cổ xưa.

Lư hương này không còn nguyên vẹn, nó được bao phủ bởi các vết nứt dày đặc, các vết nứt lớn nằm ngang như cắt toàn bộ lư hương, dường như nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Ngay cả khi thế giới quan của hắn đã được thiết lập lại, hắn biết giờ đây mình đang ở thế giới Tu tiên, nhưng cảnh tượng này vẫn làm cho Lý Ngọc cực kỳ khiếp sợ.

Nhưng ngay sau đó, Ý thức của hắn trở nên mơ hồ, rồi trở lại thế giới hiện thực một lần nữa, chỉ còn ánh sáng hơi nhấp nháy của cái dấu ấn trên ngực hắn cho thấy, tất cả những thứ hắn vừa chứng kiến vừa rồi không phải là một giấc mơ.

Lý Ngọc lại nhập pháp lực vào dấu ấn kia, lần nữa trở lại thế giới vừa rồi.

Sau khi thử đi thử lại nhiều lần, hắn phát hiện ra lư hương này chính là một cái động không đáy, mặc kệ hắn dưa vào bao nhiêu pháp lực đều sẽ bị nuốt chửng, mà hắn cũng chưa biết nó có lợi ích gì.

Tuy nhiên, hắn đã biết nữ quỷ kia chết như thế nào.

Quỷ vật không giống như người bình thường, chúng chỉ có linh thể, không có thân thể, mà linh thể là vật thuần âm, về cơ bản, âm khí cùng pháp lực đều là năng lượng, lư hương này có thể nuốt chửng năng lượng, nàng ta muốn phụ thân vào Lý Ngọc, căn bản là tự tìm đường chết.

Lò Càn Khôn.

Trên thân của lư hương có hai chữ “Càn Khôn” nên hắn liền tạm thời đặt tên cho nó như vậy. Mặc dù bây giờ hắn vẫn chưa phát hiện là công dụng chân chính của nó, nhưng chỉ bằng việc nó có thể khiến cho quỷ vật không dám tới gần hắn nữa thì đã có thể coi nó như một cái hộ thân phù của Lý Ngọc rồi. Nếu vừa rồi không có nó, Lý Ngọc có thể đã bị nữ quỷ kia khống chế, Khương Ly và Chu sư tỷ kia cũng khó mà chạy thoát.

“Kẹt kẹt…”

Cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người đi từ bên ngoài vào, Lý Ngọc không cần nhìn cũng biết là ai, vào phòng hắn mà không gõ cửa, trừ Khương Ly ra cũng chỉ có yêu nữ Ma đạo kia.

Khương Ly nhìn thấy Lý Ngọc đang không mặc áo, hơi sửng sốt một chút nhưng rất nhanh liền đi tới bên cạnhhắn, ân cần hỏi :”Ngươi không sao chứ?”

Lý Ngọc vừa mặc lại quần áo cho chỉnh tề lại vừa nói :”Không có việc gì.”

Khương Ly tò mò hỏi :”Ngươi trở nên lợi hại như thế từ lúc nào vậy?”

Lý Ngọc đáp qua loa :”Vụng trộm luyện đó, ta định dùng để đối phó với Trần Minh, vừa hay lần này đúng lúc dùng tới…”

Khương Ly nhìn Lý Ngọc, hai năm qua hắn và Lý Ngọc sớm chiều ở chung, nhưng đến hôm nay mới phát hiện, có một số chuyện hắn chẳng biết gì, trên người Lý Ngọc hiện tại có một tia xa lạ.

Như lúc nãy, khi Lý Ngọc đánh nhau với “Trần Minh”, đó là một Lý Ngọc xa lạ.

Trước đây, Lý Ngọc đối với nữ đồng môn ở Bạch Vân quán đều là kiểu không hề thân thiện, vậy mà hôm nay, thái độ của hắn đối với Chu sư tỷ so với trước đây cũng không giống nhau.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên hỏi Lý Ngọc :”Ta hỏi ngươi một vấn đề.”

Lý Ngọc thuận miệng đáp :”Hỏi đi!”

Khương Ly trầm mặc một chút rồi thử thăm dò :”có phải ngươi thích Chu sư tỷ không?”

Lý Ngọc không chút suy nghĩ đáp luôn :”Thích chứ, ai lại không thích nữ nhân có bộ dáng xinh đẹp, ngực to mông vểnh, hơn nữa người ta còn tâm địa thiện lương…”

Trước cửa phòng, Chu Tử Tuyền đã bước một chân vào trong, nghe được những lời kia liền cúi đầu xuống nhìn đường cong phập phồng trên cơ thể mình, sắc mặt có chút đỏ lên, muốn tiến lên không được, lui ra cũng không xong.

Lý Ngọc nói xong bỗng ý thức được điều gì, quay lại nhìn Khương Ly hỏi :”Ngươi cũng thích Chu sư tỷ?”

Khương Ly khoát tay áo, nói :”Làm sao có thế…”

Lý Ngọc nhìn hắn một chút, bỗng nhiên lộ ra vẻ phòng bị, cảnh giác nói :”Chu sư tỷ có chỗ nào không tốt? Ngươi không phải là không thích nữ nhân chứ? Ta nói ngươi biết, tuy rằng hai chúng ta có quan hệ rất tốt, nhưng ngươi cùng đừng đánh chủ ý với ta…”

Khương Ly liếc xéo hắn, khinh thường nói :”Cắt, ta chính là hoàng đế tương lai của Khương quốc đấy, loại nữ tử nào mà ta không tìm được, đến lúc đó còn có cả tam cung lục viện, ngươi đừng có mà hâm mộ…”

Lúc này Lý Ngọc mới yên lòng, ôm bả va Khương Ly , nói :”Tiểu tử ngươi cũng đừng quên chuyện đã đáp ứng ta, đến lúc đó tùy tiện phong ta làm cái gì đó Vương gia, sau đó ban chco ta mười tám cái mỹ nhân là được rồi…”

Đã biết con đường trường sinh đại đạo gian nan, đây cũng là một đường khác mà Lý Ngọc vì bản thân suy nghĩ. Nếu không thể lăn lộn được ở Tu tiên giới, thì về thế tục làm một cái tiêu dao vương gia, thoải mái cả đời cũng tốt.

Dù sao cuộc đời của tu tiên giả cũng không ngắn, thời kỳ luyện khí được chăm sóc tốt, có thể sống hơn một trăm năm, nếu may mắn trúc cơ thành công, vậy sống hơn hai trăm năm cũng không phải là không thể.

Bỗng có một tiếng ho nhẹ, Chu Tử Tuyền từ bên ngoài bước vào, cảm kích nói :”Lý sư đệ, vừa rồi thật sự nhờ có ngươi, nếu không nhờ ngươi đẩy ra, chỉ sợ ta đã…”

Nàng ta không nói nữa, nhưng quả thật tối nay, nếu không có Lý Ngọc, không ai có thể chạy thoát được khỏi nữ quỷ kia, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Lý Ngọc cười cười, nói :”Chu sư tỷ khách khí rồi, chúng ta là đồng môn, vốn phải chiếu cố lẫn nhau, hơn nữa thường ngày, Chu sư tỷ cũng rất chiếu cố chúng ta, đây đều là chuyện nên làm đấy…”

Chu Tử Tuyền đỏ mặt, ngày thường nàng chiếu cố Lý Ngọc và Khương Ly cũng đơn giản chỉ vì dung mạo bọn hắn quá đẹp, ai lại không yêu thích tiểu sư đệ tuấn tú chứ.

Lần này nàng thầm cảm thấy may mắn vì quyết định của mình.

Mặc dù nàng đưa họ xuống núi cùng làm nhiệm vụ lần này, chỉ nghĩ là dẫn theo cho đẹp đội hình mà thôi, nhưng không ai nghĩ được, nhiệm vụ nhìn như rất bình thường lần này, không ngờ lại ẩn giấu sát khí, nếu không có Lý Ngọc, sợ rằng tính mạng của bản thân cũng đã mất đi.

Chu Tử Tuyền nghiêm túc nói, :”Mặc kệ như thế nào, đúng là ngươi đã cứu ta một mạng, ngày sau nếu Lý sư đệ có chỗ nào cần, chỉ cần mở miệng, sư tỷ nhất định sẽ không từ chối…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK