Ra khỏi thác nước, tiểu Bạch Hổ cuối cùng cũng đã ngừng chạy xung quanh, hẳn đóa sen này chính là gốc Linh dược cuối cùng mà nó cung cấp cho Lý Ngọc.
Để tạ ơn nó, Lý Ngọc bắt ba con Gà rừng, hai con Thỏ, sau đó nướng xong rồi đưa cho nó, nhìn nó đánh chén ngon lành đến mức bụng tròn vo.
Một lúc sau, trên bãi cỏ bên dòng suối, Lý Ngọc ngồi ôm tiểu Bạch Hổ mà đang bị hắn tưởng tượng thành Tiểu Bạch, vừa vuốt vuốt bộ lông mượt mà, xoa xoa thân thể mềm mại của nó, vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Ấn ký lư hương trên ngực của hắn, chắc chắn là một bí mật rất lớn, nhưng bây giờ hắn chưa thể giải khai được.
Ba gốc linh dược có giá trị liên thành bị nó hút khô trong nháy mắt, Tuy Lý Ngọc rất đau lòng nhưng không phải là hắn không được lợi ích gì, dù sao nó ăn thịt cũng nhả cho hắn hai ngụm canh, nếu như hắn đoán không sai thì Mộc Linh mạch và Thủy Linh mạch của hắn đã được đả thông.
Đối với Lý Ngọc đang luyện khí tầng một mà nói, thực lực của hắn thật sự là đã tăng gấp bốn lần.
Đương nhiên, hai Linh Mạch khác đã đả thông, cũng không chỉ đơn giản là thêm hai huyệt vị để lưu trữ linh khí, mà có nghĩa là hắn có thẻ tu hành thêm hai loại công pháp khác, hơn nữa sau này Trúc Cơ liền có thể thêm ra hai loại nữa, một là Lôi thuộc tính, một là Phong thuộc tính.
Tuy nhiên, trước mắt Lý Ngọc chỉ có công pháp cơ sở của Hỏa thuộc tính, chính là được phát cho từ khi mới tới Bạch Vân quán. Đó cũng chính là phúc lợi mà Bạch Vân quán dành cho các đệ tử mới, mỗi vị đều có được một bộ công pháp cơ sở thích hợp cho mình tu hành. Lý Ngọc cũng nhớ được, Khương Ly là Thủy thuộc tính, Chu sư tỷ là Mộc thuộc tính…
Ở Bạch Vân quán, ngoại trừ công pháp tu hành của mình thì muốn có được công pháp thuộc tính khác, phải dùng linh tệ để đổi, giá cả thường vào khoảng mấy chục linh tệ một loại công pháp, Lý Ngọc có thể bỏ ra được số tiền này, nhưng hoàn toàn không cần thiết.
...
Đêm.
Bạch Vân quán.
Trong một căn phòng nào đó, Chu Tử Tuyền vừa tắm xong, chuẩn bị đi ngủ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Nàng có chút nghi hoặc, hỏi :”Ai vậy?”
Ngoài cửa truyền tới một giọng nói :”Chu sư tỷ, là ta!”
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Chu Tử Tuyền tò mò nhìn Lý Ngọc đứng ở cửa, hỏi :”Muộn như vậy rồi, Lý sư đệ có chuyện gì không?”
Vì chuẩn bị đi ngủ nên nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác đơn bên ngoài, tóc được buộc lên một cách tùy ý, bởi vì vừa tắm xong nên tóc còn chưa khô hẳn, sợi tóc mai dán vào khuôn mặt nhỏ vốn đã rất xinh đẹp kia, làm cho nàng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Lý Ngọc không nghĩ tới sau khi mở cửa ra lại nhìn thấy Chu sư tỷ trong bộ dáng như vậy, cả người hơi sững sờ.
Hắn sống qua hai đời, nhưng bên cạnh toàn đại nam nhân, hiếm khi tiếp xúc với phụ nữ, thậm chí còn chưa nhìn thấy tình cảnh này bao giờ, bản năng đàn ông đã thôi thúc hắn nhìn nhiều hơi một chút.
Chu Tử Tuyền nhìn thấy ánh mắt Lý Ngọc nhìn mình chằm chằm một cách quang minh chính đại như vậy, cũng có chút ngượng ngùng, nàng kéo cổ áo lại, nhỏ giọng hỏi lại lần nữa :”Lý sư đệ, có việc gì không?”
Lý Ngọc tỉnh táo lại, ý thức được hành động vừa rồi của mình khá là thất lễ, hắng giọng một cái rồi vội vàng nói ra chính sự :”Muộn như vậy tìm tới Chu sư tỷ, đích thực là có chuyện muốn nhờ…”
Chu Tử Tuyền mỉm cười, nói “Là chuyện gì vậy? Lý sư đệ cứ nói đi!”
Lý Ngọc suy nghĩ một chút, nói :”Chuyện này có thể tương đối mạo muội, hy vọng Chu sư tỷ không nên nói cho người thứ ba biết, chỉ có trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết…”
Bạch Vân quán có quy định, công pháp tu hành nghiêm cấm ngoại truyền, nếu không sẽ bị trục xuất ra khỏi quán. Mặc dù không có quy định một cách rõ ràng, giữa các đệ tử có thể trao đổi với nhau được hay không, nhưng tốt nhất vẫn là nên cẩn thận một chút để tránh trở thành nhược điểm trong tay người khác.
“Mạo muội…”, “trời biết đất biết”, “ngươi biết ta biết…”
Chu Tử Tuyền sững sờ nhìn Lý Ngọc, vẻ mặt có chút thay đổi.
Nửa đêm thanh vắng, cô nam quả nữ, mạo muội quấy rầy, trời biết đất biêt, ngươi biết ta biết… nghe kiểu nào cũng làm cho người ta không thể suy nghĩ trong sáng được, lại nhìn Lý Ngọc, quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối bời, chẳng lẽ hắn….
Mặc dù nàng cũng có thiện cảm với Lý Ngọc, hắn ta cũng đã từng cứu mạng nàng, nhưng….như thế này có phải là quá nhanh không?
Dường như lại nghĩ đến một số hình ảnh, làm cho Chu Tử Tuyền lại đỏ mặt, hai tay xoắn lại với nhau, giọng nói nhỏ như muỗi kêu :”Cái này, cái này chỉ sợ không tốt…”
Lời nói của nữ nhân quả nhiên không đáng tin, hôm qua còn nói chỉ cần mình có nhu cầu, nàng nhất định sẽ không cự tuyệt, hiện tại chỉ là hỏi mượn nàng một quyển công pháp cơ sở thôi, cũng không phải để cho nàng lấy thân báo đáp, Lý Ngọc còn chưa mở miệng mà nàng đã nhăn nhăn nhó nhó….
Lý Ngọc chỉ có thể cam đoan, nói :”Chu sư tỷ yên tâm, chuyện ngươi cho ta mượn công pháp tu luyện, ta sẽ không nói cho người thứ ba biết…”
“Đệ, đệ cho ta chút thời gian, ta chưa sẵn sàng,,,,” Chu Tử Tuyền cúi đầu lí nhí, sắc mặt vẫn ửng đỏ, sau đó giật mình, ngẩng đầu lắp bắp :”gì cơ, công pháp tu hành?”
…
Một lúc sau, Lý Ngọc vui mừng khấp khởi đem một quyển sách nhỏ giấu kỹ trong ngực, đối với Chu Tử Tuyền phất phất tay áo, nói :”tạ ơn Chu sư tỷ, ta sẽ trả lại ngươi nhanh thôi…”
Chu Tử Tuyền vẫn sững người ở cửa ra vào, nhìn theo thân ảnh dần biến mất của Lý Ngọc, thật lâu mà vẫn chưa cách nào hoàn hồn…
Lúc này Lý Ngọc đã trở lại phòng ở của mình, vội vàng mở ra quyển công pháp Mộc cơ sở vừa mượn được từ chỗ Chu sư tỷ.
Công pháp tu hành của hắn tên là “Xích Diễm quyết”, là công pháp cơ bản của Hỏa thuộc tính, trên đó ghi lại vài cái tiểu pháp thuật thuộc tính Hỏa, những pháp thuật của hệ khác cũng có nói qua một chút như “Thủy Cầu thuật” , “Đằng Mạn thuật”, “Hoàng Sa thuật…”
Pháp lực Hỏa thuộc tính có thể thi triển mấy hệ pháp thuật khác, chỉ là uy lực kém hơn nhiều so với những người tu hệ chính này, đại khái vào khoảng năm sáu phần mười, các hệ khác thi triển pháp thuật Hỏa hệ, uy lực cũng giống như vậy.
Công pháp mà Chu sư tỷ tu hành tên là “Trường Thanh quyết”, trên đó ghi lại nhiều pháp thuật của Mộc thuộc tính hơn một chút, các thuộc tính pháp thuật cũng hơi liên quan đến nhau, khác nhau lớn nhất của hai quyển công pháp nằm ở chỗ đánh dấu vị trí Linh mạch.
Trên bản đồ kinh mạch của Xích Diễm quyết, chỉ đánh dấu vị trí của bảy mươi hai huyệt vị của Hỏa Linh mạch, mà Trường Thanh quyết thì chỉ đánh dấu vị trí của Mộc linh mạch. Lý Ngọc đoán không sai, gốc linh dược mầu xanh lá cây kia đả thông huyệt vị tên là Đại Đôn, là huyệt vị đầu tiên của Mộc linh mạch trên cơ thể người.
Nói như vậy, gốc hoa Sen kia hẳn là Thủy Linh mạch.
Công pháp cơ sở của Thủy thuộc tính thì tiểu tử Khương Ly kia có, hắn khách khách khí khí với Chu sư tỷ chứ với Khương Ly thì không cần. Cả Bạch Vân quán này ai mà không biết hắn và Khương Ly cùng mặc chung một cái quần (1) chứ.
Phòng của Khương Ly thì ở ngay bên cạnh phòng của hắn.
Lý Ngọc đi ra ngoài cửa, nhìn sang thấy trong phòng của Khương Ly vẫn còn đang sáng đèn. Nhưng khi hắn đi đến gần cửa thì nhận ra cửa đang bị chốt từ bên trong.
“Đêm nay, lại khóa cửa cơ…” Lý Ngọc lẩm bẩm một mình, vận chuyển một tia Mộc hệ pháp thuật, cánh cửa phòng của Khương Ly liền mọc ra một cái dây leo, điều khiển chốt cửa mở ra.
Lý Ngọc thầm nghĩ trong lòng, lực công kích của pháp thuật hệ Mộc tuy không phải là mạnh nhất, nhưng để phá khóa thì tuyệt đối hạng nhất.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa rồi bước vào phòng, Trong phòng của Khương Ly đang có đầy hơi nước bốc lên, nên cũng không thể nhìn rõ được bao xa, Lý Ngọc thấy vậy, nhịn không được càu nhàu :”Đêm rồi, tiểu tử ngươi còn đang làm cái gì mà…”
Đôi mắt hắn xuyên qua tầng hơi nước mông lung, đến đối diện với đôi mắt của người đang ngồi trong thùng tắm, cả hai đều mộng.
Đập vào mắt Lý Ngọc là một mảnh tuyết trắng, Lý Ngọc lập tức lấy tay lên che mắt lại, cuống quýt nói :”Xin lỗi vị sư muội này, ta đi nhầm phòng…”
Nhưng khi hắn quay người chạy ra đến cửa, bước chân bỗng dừng lại.
Kích thước ... của vị sư muội này tuy rằng còn lâu mới có thể so sánh được với Chu sư tỷ, nhưng vẫn là có nha, đây chính là căn cứ quan trọng để Lý Ngọc phán đoán ra giới tính của nàng. Nhưng phòng thì không có khả năng đi sai, phản ứng đầu tiên của hắn là, tiểu tử Khương Ly này đúng là thâm tàng bất lộ, nhanh như vậy đã cùng nữ đệ tử cấu kết làm ra…..
Thế nhưng là… mặt của nàng làm sao lại giống Khương Ly như vậy nhỉ?
Chẳng lẽ chính mình nhìn nhầm rồi, là tiểu tử kia vụng trộm luyện cơ ngực?
Không xác định, phải nhìn lại lần nữa…
Trong lòng nghĩ đến đây, Lý Ngọc quay đầu lại muốn nhìn cho kỹ hơn, nhưng vừa mới quay đầu thì bị ăn ngay mấy cái thủy cầu đập tới, kèm theo đó là giọng nói đầy tức giận của thiếu nữ :”Còn nhìn!”
....
(1) mặc chung một cái quần : là chơi rất thân, hay mối quan hệ vô cùng thân thiết.