Đan Đỉnh Phong.
Bên trong tiểu viện, Lý Ngọc còn không biết toàn bộ Côn Luân đang sôi trào vì hắn, vừa lúc nãy hắn mới ăn viên Thông Mạch Đan này vào và đang kiểm tra tình huống của cơ thể.
Hắn vốn chỉ có ba cái Linh Mạch, lại bị lão già mất nết kia lừa gạt, phục dụng một viên Tụ Khí Đan rồi đả thông thêm một cái Thổ Linh Mạch nữa, nên bây giờ hắn đang có Bốn cái Linh Mạch, Thông Mạch Đan công bằng lần này mở ra huyệt vị chính là cái thứ hai của Thổ Linh Mạch.
Hiện tại hắn đã mở ra được năm cái huyệt vị của Mộc Linh Mạch, bốn cái huyệt vị của Hỏa Linh Mạch và Thủy Linh Mạch, hai cái huyệt vị ở Thổ Linh Mạch, còn Kim Linh Mạch thì chưa bị đả thông.
Điều này làm cho một người có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ như Lý Ngọc cảm thấy toàn thân khó chịu.
Ba cái thì cũng thôi đi, những ngũ hành kém một cái, hắn thật sự muốn mở ra nốt cái còn lại, nhưng nghĩ đến nhiều thêm một cái Linh Mạch là Trúc Cơ lại khó thêm một phần, hắn lại cố gắng đè ép suy nghĩ này xuống.
Tôn trưởng lão đem toàn bộ thân gia giử gắm cho hắn, Linh Tệ trên người Lý Ngọc đã có hơn Ba vạn sáu nghìn một chút, có thể đổi thành ba mươi sáu viên Thông Mạch Đan, đáng tiếng là toàn bộ Thông Mạch Đan đã bị sư phụ của Khương Ly đoạt mất, nên hắn có muốn mua cũng phải chờ đến tháng sau.
Lý Ngọc vốn phản cảm với hành vi chặn đan bá đạo đó, nhưng vì để cho Khương Ly dùng nên hắn cũng không so đo nữa.
Lý Ngọc trở lại Luyện Đan thất, lấy những đồ vật mà vừa rồi Khương Ly đưa cho hắn ra xem.
Trên tay hắn là hai đồ vật, một cái giới chỉ cùng một tấm phù lục.
Lý Ngọc tra trên <<Bách Khoa toàn thư Phù lục>> theo hình đồ án trên tấm phù, so sánh từng tờ một, cuối cùng thấy ở khu vực tam giai hình đồ án này, gọi là Tử Tiêu Lôi Phù.
Phù lục cấp ba, uy lực tương ứng với một kích của cường giả Kim Đan kỳ, mặc dù chỉ là vật phẩm chỉ dùng được một lần, nhưng giá bán ở đây có ghi là một vạn Linh Tệ một tấm. Tử Tiêu Lôi Phù còn là đẳng cấp cao trong đám phù lục cấp ba. Giá bán của nó không dưới hai vạn Linh tệ, dưới tình huống bình thường thì có tiền cũng chưa chắc đã mua được tấm phù này.
Bên trong tấm phù lục này phong ấn một đạo Tử Tiêu Thần Lôi, có thể so với một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan kỳ.
Đương nhiên, phù lục cấp ba không phải ai cũng có thể sử dụng, chỉ riêng về chuyện tiêu hao pháp lực để thúc giục lá phù này, cũng đủ đên đem Lý Ngọc hút khô khoảng mười lần, muốn thúc giục trọn vẹn nó một cách an toàn, thì tối thiểu cần thực lực Trúc Cơ sơ kỳ.
Luyện Khí Kỳ nếu muốn cứng rắn thúc giục, yêu cầu có một bình Hồi Khí Đan bên cạnh, dù là như vậy cũng sẽ làm tổn thương căn cơ.
Còn Phù lục cấp bốn, thì Luyện Khí Kỳ sẽ không có cách nào thúc giục được nó, vì tốc độ hồi khí của Hồi Khí Đan cũng không bù lại được tốc độ hấp thu pháp lực của nó, có thể trong nháy mắt hút hắn thành người khô.
Miếng phù lục này phẩm giai còn cao hơn so với đám phù lục mà Tôn trưởng lão cho hắn. Lý Ngọc đem nó cất kỹ bên người, đây chính là át chủ bài bảo mệnh lớn nhất của hắn.
Tiếp đó, Lý Ngọc đưa mắt nhìn về phía chiếc nhẫn.
Từ cách phân biệt phẩm cấp trên sách bùa đến xem, thì giá trị của chiếc nhẫn này hẳn là cũng không thấp. Lý Ngọc dùng thần niệm quét qua nó, trong lòng dậy sóng.
Dĩ nhiên!
Đây chính là một cái pháp bảo không gian mà hắn tha thiết ước mơ.
Một cái không gian pháp bảo chưa hề tế luyện nhận chủ.
Mặc dù không gian bên trong của nó không lớn, dài, rộng, cao cũng chỉ chừng hai mét. Nhưng với Lý Ngọc thì quá đủ rồi. Nó có thể chứa hết đám đan dược, Phù Lục, Pháp khí, Linh tệ,.. bây giờ của Lý ngọc, và còn dư xài.
Giá trị của giới chỉ này, Lý Ngọc không biết phải áng chừng bao nhiêu cho đúng, vì phường thị của tông môn cũng không có bán, nó thuộc về đồ vật có tiền cũng không mua được, hầu hết chấp sự Trúc Cơ Kỳ đều không có, chỉ có trưởng lão Kim Đan của môn phái may ra được cấp một kiện.
Lý Ngọc cắn đầu ngón tay, đem một giọt máu của mình nhỏ lên bên trên chiếc nhẫn, theo sự chớp động của phù văn ở trên mặt ngoài của nó, thì giọt máu tươi kia nhanh chóng bị hấp thu, rồi rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc này, giữa Lý Ngọc và chiếc nhẫn này cũng thành lập nên một mối liên hệ trong tối tăm mơ hồ nào đó.
Không gian giới chỉ chưa nhận chủ, ai cũng có thể mở ra.
Một khi đã nhỏ máu nhận chủ, thì chỉ có thần thức của Lý Ngọc mới có thể mở ra nó, cho dù là bị mất hay cướp đi, người khác cũng không có cách nào lấy đi vật phẩm ở bên trong.
Lại nói, lúc hắn đảo thần thức qua để kiếm tra bên trong giới chỉ, phát hiện trong góc còn để vài thứ.
Góc phòng của không gian giới chỉ.
Chỗ này bày hơn mười cái hộp , có cả hộp ngọc, và cả rất nhiều hộp gỗ nữa, hắn dùng thần niệm tập trung, tâm niệm vừa động thì theo ánh sáng lóe lên, đồ vật bên trong không gian giới chỉ liền xuất hiện bên trên bệ đá trước mặt hắn.
Lý Ngọc đếm lại, thấy số hộp trên đó có tổng cộng mười hai cái.
Hắn lần lượt kéo nắp ra, phát hiện bên trong hộp chứa các loại linh thảo, linh dược mà hắn không biết tên, nhưng từ linh khí dao động trên chúng nó thì mỗi loại Linh Dược này đều ẩn chứa linh khí, cũng không có ít hơn so với gốc Chu Quả cùng Hoa Sen mà hắn đã từng hấp thu trước kia.
Loại Linh Dược đẳng cấp này nếu bán cho tông môn, một cây có giá vào khoảng năm trăm đến một ngàn linh tệ, có loại hiếm thấy thì giá sẽ cao hơn một chút.
Đương nhiên là Lý Ngọc sẽ không bán ra, thay vì bán cho tông môn thì chẳng bằng chính hắn tự hấp thu, nguyên nhân thứ nhất thì tháng này toàn bộ Thông Mạch Đan đã đều bị sư phụ của Khương Ly giữ lại, hắn có bán ra để kiếm Linh Tệ cũng chẳng có chỗ mà tiêu, Thứ hai là, nếu đổi thành Linh tệ thì chỉ có thể tăng lên tu vi của Lý Ngọc, còn nếu hấp thu thì còn thuận tiện chữa trị lò đan nứt vỡ kia luôn.
Một cái lò đan tàn phá như vậy mà còn mang đến cho Lý Ngọc rất nhiều chỗ tốt, nếu như nó được chữa trị hoàn chỉnh, vậy còn có thể được thêm gì?
Khoảng cách gần những Linh dược này như vậy khiến ấn ký của hắn nóng lên, Lý Ngọc cũng cảm nhận được khát vọng mơ hồ truyền đến từ ngực.
Lý Ngọc chần chừ một chút rồi cầm lên một cây Linh Thảo có Hỏa thuộc tính không biết tên, không có bất ngờ xảy ra, khi ngón tay hắn chạm vào Linh Thảo thì dược lực của nó bị hút vào thân thể của hắn, gốc Linh Thảo kia cũng hóa thành tro bụi.
Theo một luồng nhiệt lưu tràn vào, trong cở thể hắn giải khai cái huyệt vị thứ năm của Hỏa Linh Mạch.
Lý Ngọc dùng Lò Càn Khôn trực tiếp hấp thu Linh Dược còn có một chỗ tốt khác, đó là nó có thể chỉ định một cái Linh Mạch nào đó mà hắn muốn. Ví dụ như hắn muốn giải khai huyệt vị của Hỏa Linh Mạch thì chỉ cần cho hấp thu Linh Dược Hỏa thuộc tính, giải khai Mộc thuộc tính thì hấp thu Linh Dược mộng thuộc tính, hay các loại khác cũng tương tự như vậy.
Theo Lý thì hắn hấp thu Linh Dược sẽ tốt hơn so với phục dụng Thông Mạch Đan.
Chỉ có điều là ở Côn Luân, Linh dược không thể tự mình mua bán, tất cả Linh Dược trân quý sẽ đều được giao cho Luyện Đan sư đẳng cấp cao, hắn căn bản không tiếp xúc đến.
Mười hai gốc Linh Dược, Linh Thảo này, trong đó có bốn gốc là Hỏa thuộc tính, ba gốc Thủy thuộc tính, hai gốc Mộc thuộc tính, một gốc Thổ thuộc tính, mười gốc đan dược này đều có cảm ứng với bốn đầu Linh Mạch trong cơ thể hắn, nên Lý Ngọc có thể dễ dàng xác định được.
Chỉ còn dư lại hai gốc, trong cơ thể Lý Ngọc không có bất kỳ phản ứng nào, dùng phương pháp loại trừ cũng không khó đoán ra, đây là hai gốc Linh Dược có thuộc tính Kim.
Nhìn hai gốc Linh Dược cuối cùng này, trong lòng Lý Ngọc có chút chần chừ.
Hắn chỉ cần đụng tay vào bất kỳ một trong hai gốc này. Sẽ giải khai được Kim Linh Mạch trong cơ thể mình, điều đó cũng đồng nghĩa với tăng lên độ khó Trúc Cơ lên hai thành, lý trí mách bảo hắn không nên làm như vậy.
Nhưng nếu không làm như thế thì nội tâm hắn cảm thấy thiếu thốn gì đó.
Hằn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, Ngũ Hành đã có bốn, chỉ còn kém một cái. Hắn chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy toàn thân khó chịu.
Một lát sau, trong mắt Lý Ngọc lập lòe ánh lên một tia kiên quyết, trong lòng cũng đã có quyết định.
Dù sao hắn cũng đã có bốn đầu Linh Mạch, nhiều thêm một cái cũng chẳng sao, cùng lắm thì Trúc Cơ muộn hơn hai năm mà thôi.
Theo một dòng nước ấm tràn vào cơ thể, hắn thoải mái run lên một cái, thờ phào một hơi thật dài.
“Quá là thư thái!”
Năm cái Linh Mạch đều đã được đả thông, Lý Ngọc cũng chẳng có cảm giác gì đặc thù, mặc dù mỗi cái Linh Mạch của hắn đều chưa đến Luyện Khí tầng hai, nhưng mức độ thâm hậu của pháp lực có thể so sánh với Luyện Khí tầng bốn..
So sánh với Luyện Khí tầng bốn bình thường, hắn còn mạnh hơn một chút, xấp xỉ Luyện Khí tầng năm đi.
Chờ sau khi hắn Trúc Cơ thành công, hắn còn có thể mở khóa ba hệ pháp thuật khác là Phong, Lôi, Băng, trong cùng giai khó kiếm đối thủ.
Cho dù ở tông môn lớn như Côn Luân này thì tu sĩ ngũ linh mạch cũng như phượng mao lân giác tồn tại.
Lý Ngọc đem ý thức chìm vào khoiong gian thần bí kia, nhìn qua thì lò đan tàn phá không có gì thay đổi, nhưng những vết nứt bên trên hai chữ Càn Khôn kia đã biến mất hoàn toàn.
Điều này cũng nghiệm chứng suy đoán của Lý Ngọc, Lò Đan này có thể thông qua hấp thu linh khí ngũ hành và các loại năng lượng khác như hồn thể để tự chữa trị bản thân.
Một lúc sau, Lý Ngọc rời khỏi đan thất, vừa đi ra đến phòng khách của tiểu viện thì vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Hắn mở cửa ra, chứng kiến Ngô Thông đứng ở bên ngoài, còn có mấy người đang ở cách đó một chút, vừa thấy bóng dáng của Lý Ngọc đã nhao nhao lên tiếng.
“VỊ này là Lý sư đệ sao?”
“Quả nhiên đẹp trai!”
“Hắn thật tốt số…”
Ngô Thông lách mình vào tiểu viện, thuận tay đóng cửa lại, rồi đem một cái túi đang vang lên tiếng đinh đinh đang đang giao cho Lý Ngọc, hắn mở túi ra nhìn vào thì trong đó chứa đầy ắp kia, nhìn qua khoảng một ngàn linh tệ.
Lý Ngọc thắc mắc, :”Tự dưng ngươi đưa Linh tệ cho ta làm gì?”
Ngô Thông nói :” đây là Linh tệ kiếm được nhờ Lưu Đống kể chuyện xưa đấy, chiếu theo quy củ của chúng ta, ngươi là người trong cuộc nên giữ sáu phần, còn chúng ta mỗi người hai phần…”
Nói xong, hắn hâm mộ nhìn cái nhẫn trên tay Lý Ngọc, lẩm bẩm :”Đây chính là pháp bảo không gian nhỉ, loại pháp khí có tiền mà cũng không không mua được này, không biết bao nhiêu trưởng lão Trúc Cơ kỳ còn không có, Khương sư muội thật hào phóng với ngươi.”
Lý Ngọc cũng không có giải thích gì thêm, giữa hắn và Khương Ly còn có một số việc mà đệ tử Bạch Vân quán đều không biết.
Lúc hai người mới tới Bạch Vân Quán, trong một lần đi tìm Linh Dược, Khương Ly ngồi nghỉ ở dưới một gốc cây đã bị rắn độc cắn trúng bờ mông, nếu như không phải Lý Ngọc bất chấp tính mạng mà hút máu độc ra giúp nàng thì hai năm trước Khương Ly đã hương tiêu ngọc vẫn.
Độc xà kia độc tính rất mạnh, Khương Ly được cứu nhưng Lý Ngọc lại bị độc ngấm vào cơ thể, may mắn có Tôn trưởng lão xuất thủ mới bảo vệ được một cái mạng của hắn.
Chính vào lúc đó Lý Ngọc đã biết rõ, trên mông của nàng có một cái nốt ruồi đấy…