Bạch Vân quán.
Lý Ngọc đang nằm trên ghế xích đu của Tôn trưởng lão, lão đã rời đi ba ngày rồi, trong ba ngày này thì Lý Ngọc đã thay lão quán lý công việc lớn nhỏ ở trong quán này.
Bên cạnh hắn có hai người đang đứng.
Chu Tử Tuyền trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi :”Khương sư đệ thật sự là nữ tử?
Lý Ngọc tâm thật mệt mỏi :”Chu sư tỷ, vấn đề này ngươi đã hỏi lầ thứ chín trong ba ngày nay rồi!”
Mặc dù đã hỏi những chín lần, nhưng Chu Tử Tuyền vẫn không thể tin được, hoặc nói đúng hơn là không thể tiếp nhận được sự thật, đường đường là Khương sư đệ, thế quái nào lại biến thành Khương sư muội rồi.
Nàng rốt cục làm thế nào mà đem bộ ngực giấu đi được, nàng đã thử đi thử lại rất nhiều lần mà không có cách nào làm được..
Trần Minh thì sắc mặt tái nhợt, hỏi :”Khương Ly, Khương Ly thật sự là Thiên Linh mạch?”
Đây cũng là lần thứ hai mươi bảy mà Trần Minh hỏi hắn vấn đền này, Lý Ngọc chẳng buồn giải thích nữa, chán nản lắc đầu nói :”Ngươi chờ tôn trưởng lão về rồi tự mình hỏi lão đi…”
Thân thể Trần Minh hơi run rẩy, gã đã từng đắc tội một vị đại năng Nguyên Anh kỳ tương lai.
Bỗng, chân trời lóe lên một luồng ánh sáng mầu bạc.
Ánh sấng mầu bạc từ xa tiến đến, rất nhanh đã tới đỉnh đầu bọn họ, Tôn trưởng lão từ trên thuyền nhảy xuống, thu hồi phi thuyền phía trên cất đi. Lý Ngọc nhìn xung quanh hỏi :”Tôn trưởng lão, Khương Ly đâu?”
Tâm tình của Tôn trưởng lão rõ ràng không tệ, vẻ ặt tươi cười nói ra :”nàng được một vị tổ sư Nguyên Anh Hậu kỳ trong tông môn thu làm đệ tử rồi. Thiên Linh Mạch không hổ là Thiên Linh Mạch, lão phu sống hơn hai trăm năm, lần đầu tiên nhìn thấy mấy vị tổ sư Nguyên Anh cãi nhau ỏm tỏi vì tranh đoạt một tên đồ đệ đấy…”
“Nguyên Anh kỳ sư phụ…”
Trần Minh nghe vậy, tối sầm mắt ngã vật ra đật.
Chu Tử Tuyền có chút hâm mộ, rồi lại hỏi :”tôn trưởng lão, Khương sư muội sẽ còn trở về đây chứ?”
Tôn trưởng lão cười cười, nói ra :”Trở lại làm gì? Nàng cùng các ngươi bây giờ đã không phải là người cùng một thế giới nữa rồi, giả dụ các ngươi có thể đi vào Côn Luân, thì còn có cơ hội nhìn thấy nàng, còn nếu như không vào được thì cả đời này hẳn là không còn cơ hội tạm biệt…”
Một đời phàm nhân, cùng lắm cũng chỉ mấy chục năm, cho dù là tụ khí thành công mà không thể Trúc Cơ thi cũng chỉ kéo dài hơi tàn được hơn trăm năm, mà thọ nguyên của tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì dài đến hơn một nghìn năm. Một tháng trước, cả đám còn đang cùng nhau đi làm nhiệm vụ kiếm linh tệ, trong nháy mắt đã là Tiên Phàm ngăn cách.
Sự kiện Khương Ly đã dẫn phát oanh động toàn bộ Bạch Vân quán, nhưng thời gian dần trôi, cũng chẳng còn mấy ai nhắc đến nữa.
Dù sao thì, một là bọn hắn và Khương Ly cũng không thân quen, hai là cuộc tuyển chọn số lượng lớn đệ tử hai năm một lần của phái Côn Luân đã sắp tới. Tất cả mọi người đều đang cố gắng tu hành, chẳng hơi đâu cũng như thời gian mà tám chuyện lung tung.
…
Hai tháng sau.
Bạch Vân sơn mạch.
Một khúc nào đó bên dòng suối.
Chắc là vì mỗi ngày hắn đều cho ăn đều đặn, nên tiểu Bạch Hổ đang nằm trong lòng Lý Ngọc đã hơi lớn hơn một chút, trông càng thêm mũm mĩm, đáng yêu.
Kết thúc một chu thiên tu hành, Lý Ngọc mở mắt ra khẽ thở dài, ngồi vuốt ve tiểu Bạch Hổ.
Khương Ly rời nơi này đi đã hai tháng, hắn vẫn chưa mở ra được thêm huyệt đạo nào, chỉ có pháp lực là tăng thêm lên được một chút xíu, mặc dù đây vốn là tình huống rát bình thường, nhưng trong lòng hắn vãn không khỏi cảm thấy thất vọng.
Không có so sánh sẽ không thấy đau thương.
Con đường tu tiên vô cùng khó khăn, thông thường không có sự giúp đỡ của ngoại vật, phải cần thời gian mấy tháng, thậm chí là một năm trở lên, mới có thể đả thông được mọt cái huyệt vị.
Mà thời gian đả thông một cái huyệt vị càng ngắn, chứng tỏ thiên phú càng tốt, thành tựu trong tương lai cũng càng cao.
Ngoại trừ Thiên Linh Mạch không dùng đan dược, tu tiên giả dựa vào chính mình tự tu hành, nếu trong thời gian hai tháng đả thông một huyệt vị đã có thể gọi là Thiên tài, bốn tháng đả thông một huyệt vị thì thiên phú cũng không tính là kém, đời này đều có hy vọng tu đến Kim Đan.
Lý Ngọc từng hỏi thăm qua, Tôn trưởng lão khi còn ở giai đoạn Luyện Khí chính là bốn tháng mới có thể đả thông một huyệt vị, hiện giờ cũng có chu vi Trúc Cơ Hậu kỳ, thọ nguyên đạt tới hơn hai trăm năm mươi năm.
Điều này cho thấy rõ, thiên phú của Lý Ngọc cũng không được tốt lắm, nhưng cũng chưa đến mức kém.
Đương nhiên, ba tháng đều không mở được một cái huyệt vi, thì thành tựu sau này của hắn sẽ không quá cao, tối đa cũng chỉ tu được đến Kim Đan kỳ mà thôi.
Nhưng mà đây là dưới tình huống không có sự trợ giúp từ ngoại vật, Lý Ngọc cúi đầu nhìn ấn ký Lư hương trên ngực của mình suy nghĩ, trên lý thuyết mà nói thì, chỉ cần có đầy đủ linh dược, cực hạn của hắn có thể cao hơn nữa.
Xoa đầu tiểu Bạch Hổ xong, Lý Ngọc phi thân lên, hướng về phía Bạch Vân quán bay đi.
Ngày mai sẽ là ngày tuyển chọn đệ tử của Phái Côn Luân, lúc Lý Ngọc về đến nơi thì thấy đạo quán bình thường náo nhiệt hôm nay lại khá vắng vẻ.
Tiêu chuẩn cứng nhắc của phái Côn Luân khi tuyển chọn đệ tử là : Tụ Khí trong vòng hai năm, nếu ở trong quán hai năm mà chỉ học được công pháp cơ sở nhưng không đả thông được một huyệt đạo nào thì cũng không có tư cách được lựa chọn.
Những đệ tử mà hai năm không thể tụ khí thành công kia thì sớm đã thu dọn đồ đạc xuống núi, số lượng của những đệ tử này chiếm hẳn chín phần mười.
Kết quả này cũng chẳng có gì đáng để suy nghĩ, Lý Ngọc đã từng nghe Tôn trưởng lão kể rằng, những vị thiên tài chân chính kia, từ nhỏ đã bị khai quật, bọn họ đa phần đều đến từ các đại môn phái tu tiên hoặc gia tộc tu tiên, bố mẹ cũng đều là tu tiên giả, còn như những nơi ngoại môn trước thuộc giống Bạch Vân quán này, chỉ là đãi cát tìm vàng, để không bị lọt những thiên tài giống như Khương Ly kia, đa số đệ tử đi ra từ nơi này đều không có thiên phú tu hành quá cao.
Những đệ tử đã rời đi kia, cơ bản đã mất đi cơ hội bái nhập các đại tông môn, họ có thể lựa chọn trở thành tán tu, tiếp tụ tu hành, đợi đến khi Tụ khí về sau thì có thể gia nhập mấy môn phái nhỏ, hoặc ở thế tục hành nghề mưu sinh.
Vào được cửa Tu Tiên, coi như không thể cầu được trường sinh, thì cũng có thể lo được một đời sống trong phú quý nhung lụa.
Trong bọn họ, có một nhóm người vốn là thân phận không thấp, là một ít Hoàng thất tiểu quốc và cả Quý tộc đưa vào đây tu hành, Đạo môn địa vực cũng không phải là trung ương Hoàng triều. Thiên hạ này nếu nói là các Quốc gia, không bằng nói là các đại môn phái, vì quốc gia cảm giác tồn tại không mạnh, họ chỉ có thể ảnh hưởng trong phạm vi thế tục, gì mà vương hầu, tướng lĩnh hay thái tử…đến Bạch Vân quán cũng chỉ là một đệ tử bình thường mà thôi.
Có điều, chỉ cần họ không tiến vào tu tiên giới, trở lại thế tục thì họ vẫn như cũ, cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý.
Một tháng trước, bạch Vân quán có hơn một trăm đệ tử, bây giờ chỉ còn lại mười chín vị.
Trong đó có chín người là những người đã tụ khí thành công vào hai năm trước đó, nhưng không được tuyển chọn , lưu lại đây hai năm đẻ chờ đợi lần tuyenr chọn này. Nếu như lần này cũng không thành công thì họ chỉ có thể rời khỏi nơi đây.
Điều này là bởi vì Tụ Khí có tính ngẫu nhiên rất lớn, cho dù là Khương Ly sở hữu Thiên Linh mạch thì vẫn phải cần đến một viên Tụ Khí Đan mới có thể thành công, nên không thể chỉ vì họ tụ khí muộn mà đơn giản phủ nhận thiên phú của bọn họ, nếu không phái Côn Luân đã bỏ lỡ một thiên tài sở hữu Thiên Linh Mạch.
Dữ liệu lớn cho thấy rằng, trong vòng hai năm không thể tụ khí thành công thì chín mươi chín phần trăm không có thiên phú tu hành quá cao, mà những người trong khoảng thời gian hai năm tụ khí thành công, thiên phú tu hành và thời gian tụ khí không có một tính tương quan nào ở đây.
Cho nên, đẻ tử bạch Vân quán chỉ cần trong vòng hai năm thành công tụ khí, đều có thể đạt được một cơ hội ngoài định mức.
Chỉ cần bọn hắn có thể xông phá thành công bốn cái huyệt vị trong vòng hai năm sau đó, trên cơ bản đều được tuyển chọn. Nhưng theo Lý Ngọc được biết thì trong nhóm chín vị này đều không có ai mở được hơn hai cái huyệt vị, nên tỉ lệ được chọn ở lần này là rất thấp.
Diều này cũng rất bình thường, dù sao những vị thiên tài chân chính kia, ra đời chưa được bao lâu thì đã được các tông môn lựa chọn đưa vào môn phái bồi dưỡng từ nhỏ, khả năng ở trong đám đệ tử ngoại môn sinh ra thiên tài là rất nhỏ.
Lý Ngọc vừa về đến phòng không bao lâu thì Chu Tử Tuyền liền tới, nàng vừa bước vào cửa đã nói ra :”Lý Ngọc, ngày mai người phái Côn Luân đã tới rồi, chúng ta dự định đi tìm Tôn trưởng lão để hỏi một vài sự tình liên quan đến việc tuyển chọn, ngươi có đi cùng hay không?”
Hai tháng trở lại đây, nàng thường xuyên đến nơi này của Lý Ngọc, hai người cũng đã thân quen đến mức xông vào phòng của nhau mà không cần gõ cửa, mà cách nàng xưng hô cũng đả thay đổi từ “Lý sư đệ” thành “Lý Ngọc”, đôi lúc nàng cao hứng có thể gọi hắn là “Tiểu Ngọc”
“Đi!”
Lý Ngọc cũng không có cự tuyệt, Kinh nghiệm mà Tôn trưởng lão truyền thụ là cần phải nghe.
“nhanh nào, Tôn trưởng lão thời gian rất quý báu, đi muộn sẽ không kịp mất.” Chu Tử Tuyền một tay túm lấy cổ tay Lý Ngọc, một tay xách váy, chạy thật nhanh về hướng tiểu viện của Tôn trưởng lão.
Trong nội viện, bên cạnh Tôn trưởng lão đã có hơn mười người đang đứng tụ tập.
Lúc Lý Ngọc và Chu tử Tuyền đến đay, cũng vừa lúc Tôn trưởng lão đang đi ra gian phòng.
Hai tháng này Lý Ngọc đều chưa nhìn thấy Tôn trưởng lão ở bên ngoài nằm phơi nắng dù chỉ một lần, Bạch Vân quán đi ra một vị thiên tài Thiên Linh Mạch, mặc dù không có trực tiếp liên quan tới lão nhưng cũng vẫn có công lao, tông môn hình như thưởng cho hắn một viên Đan dược trân quý, để hắn có thể xung kích Kim Đan kỳ, nên trong thời gian hai tháng này Lão đều đang bế quan tu hành, điều chỉnh trạng thái, Lý Ngọc rất ít khi nhìn thấy lão.
Một tên đệ tử trong đám người hô :”Tôn trưởng lão, tiêu chuẩn mà tông môn lựa chọn đệ tử chính thức là gì? Có thế nói cho chúng ta biết không?”
Ngày bình thường thì Tôn trưởng lão không nói nhiều, nhưng hai tháng nay lão có chuyện vui lớn từ trên trời rơi xuống nên tâm tình rất tốt, cũng không ngại nói vài lời với mấy vị đệ tử này.
Lão ngồi trên ghế đu, nheo mắt lại và nói :”Kể từ ngày tụ khí, trong vòng nửa năm không dựa vào ngoại lực xông qua huyệt vị thứ hai, hoặc trong vòng hai năm xông qua năm huyệt vị…”
Sau khi lão nói ra lời này thì không ít người mặt đã ỉu xìu.
Ở đây không có ai đả thông năm huyệt vị cả, những người còn lại cũng có mấy vị tụ khí đã quá nửa năm cũng chậm chạp chưa đả thông được huyệt vị thứ hai, Tôn trưởng lão nói cũng chính là sớm tuyên bố bọn họ bị đào thải.
Trong đó có cả Trần Minh, hắn đã tụ khí thành công từ chín tháng trước.
Vào lúc này, một vị đệ tử khác lại hỏi :”Vậy tụ khí chưa đến nửa năm có cơ hội nào được chọn không?”
Câu hỏi này cũng chính là câu hỏi trong lòng mấy vị đệ tử khác, bọn họ vừa mới Tụ Khí không lâu, đến bây giờ cũng chưa được nửa năm, Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền đều nằm trong số này, Lý Ngọc thì vừa tụ Khí được ba tháng, còn Chu Tử Tuyền thì nhiều hơn hắn một tháng.
Tôn trưởng lão thản nhiên nói :”Xem vận khí…”
“Vận…khí?”
Cả đám người xôn xao.
Tôn trưởng lão mở to mắt, khoan thai liếc nhìn cả đảm người, ánh mắt dừng lại ở chỗ Lý Ngọc và Chu Tử tuyền, nói :”Kể ra thì hai người bọn họ có khả năng được lựa chọn lớn nhất.”
Đám người lại xôn xao một lần nữa, có người không nhịn được hỏi :”Tại sao?”
Tất cả mọi người đều cùng Tụ Khí trong thời gian gần đây, dựa vào cái gì mà Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền lại có cơ hội lớn hơn họ?
Chẳng lẽ chỉ vì bề ngoài của bọn họ đẹp mắt.
Tôn trưởng lão liếc nhìn đám người, thản nhiên nói :”Bởi vì bọn họ dáng dấp đẹp mắt…”