Tôn trưởng lão đã rời đi nhưng đám đệ tử Bạch Vân quán vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, suy nghĩ mông lung.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của đám người kia, Lý Ngọc nhẹ nhàng thở phào.
Những lời vừa rồi của Tôn trưởng lão, nếu không phải là người có nhiều kinh nghiệm sống, thì sẽ không có cách nào hiểu được.
Thậm chí, nếu không đến giây phút tử vong, đám người này vẫn sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được những lời kia.
Công danh lợi lộc đều là bụi đất, Đại đạo ngàn vạn chỉ có Tiên đạo vĩnh hằng.
Lý Ngọc là người đã chết qua một lần, nên đối với tử vong, hắn còn có quyền lên tiếng hơn cả Tôn trưởng lão.
Trên thế giới này có một chuyện mãi mãi công bằng, đó là bất kỳ ai cũng đều sẽ chết.
Người buôn bán nhỏ cũng vậy, Đế vương tướng lĩnh cũng thế, Chết là điều mà bất kỳ ai cũng không thể chạy trốn, mặc kệ là khi còn sống có bao nhiêu huy hoàng, lấy được địa vị cao bao nhiêu, có bao nhiêu mỹ nhân, kết quả đều là cuối cùng một nắm cát vàng.
Chỉ có Tiên đạo, đã vượt ra sinh tử luân hồi, mới có thể xưng Vĩnh hằng.
Hôm nay tôn trưởng lão coi như đã dạy cho đám đệ tử trẻ tuổi trong quán này bài học quan trọng nhất trên con đường tu hành.
Lúc đi ra khỏi tieur viện, Chu Tử Tuyenf nghiêng đàu nhìn Lý Ngọc, hỏi hắn :”Lý Ngọc, những lời mà Tôn trưởng lão vừa nói, ngươi nghĩ như thế nào?”
Trong mắt nàng đầy hoang mang, thậm chí còn quên nới lỏng bàn tay vẫn còn đang ôm chặt lấy cánh tay của Lý Ngọc.
Lý Ngọc cười cười, nói ra :”một nửa đồng ý, một nửa không đồng ý!”
Chu Tử Tuyền nghi ngờ hỏi :”Nửa nào đồng ý, nửa nào không đồng ý?”
Lý Ngọc trả lời nàng :”Đối với Tiên đạo mà nói, công danh lợi lộc gì đó đúng là không có ý nghĩa, chỉ là bụi đất mà thôi, nhưng hồng nhan sắc đẹp vẫn rất là có ý tứ đấy, Tôn trưởng lão vợ con đều không có, đương nhiên trải nghiệm cũng không có…”
Ý kiến Lý Ngọc đưa ra được phần lớn nam đệ tử đang ở đây đồng ý.
“Đúng vậy! Không có sắc đẹp, tu tiên còn có ý nghĩa gì?”
“Ta hơi nhớ những vị thê thiếp kia của ta rồi, đã hai năm chưa gặp các nàng, không biết các nàng có nhớ ta hay không nữa…”
“Nói không chừng chờ ngươi về, con cũng đầy tháng rồi ấy chứ!”
“Cút, nếu như ngày mai ta không được tuyển chọn, ta liền về khai chi tán điệp rồi, đời này sinh thêm mấy đứa bé, nếu như có thể sinh ra một đứa có Thiên Linh mạch, còn có thể Cha bằng tử quý…”
“Về mà tự mơ giấc mộng của ngươi đi!!”
…
Đám người cười vang giải tán, Chu Tử Tuyền trừng mắt với Lý Ngọc một cái, nói ra :”Từ sau khi Khương sư muội đi, ngươi càng ngày càng trở nên không đứng đắn…”
Tuy nói ra những lời này, nhưng trong nội tâm nàng ngược lại rất ưa thích một Lý Ngọc như thế này.
Trong lòng bỗng tự “xì” một cái, Chu Tử Tuyền ơi là Chu Tử Tuyền, không nghĩ ngươi lại là một nữ nhân như vậy.
Lúc này, Trần Minh đang từ một bên đi tới, nói với Lý Ngọc :”Lý Ngọc, nếu như ngày mai Côn Luân không cần chúng ta, ngươi hãy cùng ta về Vương đô đi, ta sẽ bảo phụ hoàng phong cho ngươi một chức quan trước, sau đó lại thu nạp một trăm vị mỹ nhân tới tùy ngươi lựa chọn…”
Chu Tử Tuyền tức giận lườm trần Minh một cái, không khách khi nói :”phi phi phi, miệng quạ đen, ngươi té qua một bên đi, ai cho ngươI nói chuyện ở đây?”
Đuổi Trần Minh đi, Chu Tử Tuyền nhìn Lý Ngọc một cái rồi hỏi hắn :”Nếu lỡ chuyện xảy ra đúng như lời cái miệng quạ đen kia nói, thì ngươi có dự định gì không?”
Lý Ngọc nghĩ nghĩ một chút rồi nói “Cũng không sao, chẳng phải là còn thời gian hai năm nữa sao, ta chắc sẽ lưu lại trong quán để tu hành.”
Chu Tử Tuyền cũng nghĩ nghĩ , lại hỏi tiếp :”Vậy nếu hai năm sau cũng không được?”
Lý Ngọc không do dự đáp :”Vậy thì cùng Trần Minh về vương đô, để cho cha hắn phong cho một chức quan to, lại thu nạp thêm một trăM vị mỹ nhân làm ấm….”
Hắn chưa nói hết lời đã bị Chu Tử Tuyền ra sức véo cho một cái vào cánh tay, thẹn thùng nói :”Đàn ông các ngươi đều cùng một loại giống nhau, ta không thèm để ý đến ngươi nữa.”
Chu sư tỷ nói là không để ý đến Lý Ngọc nữa, nhưng buổi tối vấn đẩy cửa phòng Lý Ngọc ra.
Lý Ngọc đang ngồi khoanh chân trên giường tập trung tu hành, sử dụng pháp lực để xung kích huyệt đạo tiếp theo, cảm thấy có người bước vào nên hắn dừng tu hành, mở mắt ra.
Chju Tử Tuyền bước tới, ngồi ở trên đầu giường hắn, thở dài chậm rãi nói :”Lý Ngọc, ta không ngủ được…”
Ngày mai chính là ngày phái Côn Luân tuyển chọn đệ tử.
Có thể nói, đó là bước ngoặT lớn nhất trong cuộc đời mọi người, sợ là tất cả đệ tử đêm nay đều ngủ không yên giấc.
Mặc dù trong lòng Lý Ngọc cũng khá bất an, nhưng vẫn an ủi nàng :”Không cần khẩn trương, ngươi không nhớ là Tôn trưởng lão đã nói chúng ta là hai người có cơ hội lớn nhất sao? Vạn nhất ngày mai có trưởng lão Trúc Cơ kỳ nào đó coi trọng chúng ta…”
“Phi” Chu Tử Tuyền gắt nhẹ :”Ta mới không giống ngươi, nếu như không thể cùng người ta ưa thích cùng một chỗ, có sống vạn năm ta cũng không nguyện ý, được ở cùng người mình thích, dù là mấy chục năm ta cũng thấy đủ rồi.”
Lý Ngọc lắc đầu thở dài nói ra :”Đại đạo ngàn vạn, duy Tiên đạo vĩnh hằng, Tôn trưởng lão nói nhiều như vậy mà ngươi không nghe vào taI câu nào sao? Nhưng mà cũng không quan trọng, nếu quả thật có trưởng lão Trúc cơ kỳ coi trọng ta, ta liền theo nàng, chờ nàng chết rồi ta sẽ dùng di sản của nàng nuôi ngươi, sau đó chúng ta cùng một chỗ Trúc Cơ…”
“Khanh khách, ai để ngươi nuôi ta…”
Chu Tử Tuyền cười đến run rẩy cả người, phập phồng như sóng biển, đôi bàn tay phần hồng trắng như ngọc đấm nhẹ vài cái trên người của Lý Ngọc, cuối cùng tựa đàu vào vai hắn, vừa thở hổn hển vừa nói :”đều tại ngươi, làm ta cười đến bớt cả khẩn trương…”
Đùa giỡn với nhau một lúc, nàng từ trên giường đứng dậy, nhìn Lý Ngọc với vẻ đầy cảm kích, nói :”Tạ ơn, ta về phòng nghỉ ngơi đây, ngày mai gặp!”
Nhìn bước chân Chu Tử Tuyền nhẹ nhàng rời đi, đóng cửa phòng xong, Lý Ngọc mới hít một hơi thật sâu rồi nặng nề thở ra.
Nàng thì đã bớt hồi hộp, còn Lý Ngọc thì lại hơi khó chịu.
Chu sư tỷ vốn đã rất xinh đẹp, dáng người càng là chuẩn YYDS (1), lại còn luôn không biết giữ khoảng cách với hắn, cơ thể thiếu niên mười bày mười tám tuổi, chính là độ tuổi đang tràn đầy sức sống, làm sao có thể chịu được kích thích như vậy.
Lý Ngọc cúi đầu liếc nhìn tiểu đệ của mình một cái, mặc kệ thế nào, hôm nay cũng coi như là một đêm khó ngủ rồi…
…
Sáng sớm ngày thứ hai, khi trời vừa hửng sáng, tiếng chuông lại một lần nữa vang lên trong Bạch Vân quán.
Mười chín tên đệ tử, dùng thời gian nhanh nhất để rửa mặt, sau đó chưa đầy một khắc đồng hồ đã tụ tập đầy đủ ở quảng trường.
Hôm nay là ngày mà phái Côn Luân lựa chọn đệ tử, ai cũng không dám qua loa.
Lý Ngọc cũng đã rời giường ngay sau khi tiếng chuông vang lên, cũng chẳng lề mề một chút nào, vậy mà hắn lại là người cuối cùng có mặt tại quảng trường.
Chu Tử Tuyền đã đến đây, Lý Ngọc cũng rấT tự nhiên đến dứNg ở bên cạnh nàng.
Ngày bình thường, phong cách của Chu Tử Tuyền vẫn luôn là thoải mái, phóng khoáng, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi hồi hộp, khẩn trương, nàng quay lại nhìn Lý Ngọc một chút, tháy hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, sự hồi hộp trong lòng mới bớt đi một chút.
Dù sao Lý Ngọc cũng là người đã sống qua hai đời, kinh lịch đặc biệt của đời trước đã rèn cho hắn được tại những thời khắc mấu chốt, đều có thể khống chế tốt tâm tình của bản thân.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, rồi lại qua một khắc đồng hồ nữa, mới thấy Tôn tưởng lão đang khoan thai đi tới. Hôm nay lão cũng không mặc bộ đồ mầu xám hàng ngày vẫn hay mặc, mà là một bộ quần áo mầu trắNg, có thêm áo choàng, trên đó còn thêu những hoa văn rườm rà, nhìn kỹ còn thấy cả hào quang đang lưu chuyển trên đó.
Trước đài cao của quảng trường, Tôn trưởng lão ngồi trên một cái ghế, thản nhiên nói :”Đợi thêm đi, hôm nay chấp sự môn phái sẽ tới đây.”
Tôn trưởng lão chỉ nói là hôm nay họ sẽ tới, cũng không nói là lúc nào họ mới tới, cả đám người chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi, mà chờ là chờ dòng dã hơn hai canh giờ. Cũng may bọn họ đều là người đã Tụ Khí thành công, có pháp lực giúp chèo chống nên dù đứng hai canh giờ cũng không thấy mệt mỏi.
Lại qua hơn nửa canh giờ nữa, bỗng Tôn trưởng lão ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân trời xa xa, rồi chậm rãi đứNg lên , nói “tới rồi!”
Đám người lập tức kích động, thân thể run lên nhưng lại ngay tức khắc đứNg thẳng người, thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị.
Bốn đạo ánh sáng từ phía chân trời hối hả xẹt qua, rơi vào trên đài cao của quảng trường , ngay trước mặt họ.
Ánh mắt của đám đệ tử ngay lập tức tập trung về phía đó, bốn thân ảnh đang đứng trên đài cao kia, chính là những người sẽ quyết định nhân sinh sau này của họ.
Lý Ngọc cũng nhìn lên đài cao, thấy rõ bốn người vừa giáng xuống từ trên trời kia, theo thứ tự là một vị lão giả tóc trắng, một vị phu nhân dáng người cồng kềnh, bên cạnh là hai người nam nữ trẻ tuổi, vị nam tử trong đó thì có gương mặt phổ thông, nhan sắc xếp dưới cả mức trung bình, nhưng khí chất thì lại bất phàm, đang vừa nói vừa cười với vị nữ tử bên cạnh.
Vị nữ tử cuối cùng kia, mắt ngọc mày ngài, đường cong lả lướt, không chỉ dung mạo xuất chúng mà dáng người cũng thuộc loại cực phẩm, hoàn toàn không thua kém gì so với Chu sư tỷ, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.
Nàng vừa cùng nam tử bình thường kia nói qua loa một câu, vừa liếc mắt nhìn đám đệ tử đang đứng dưới kia, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Ngọc, hắn cũng nhìn nàng, hai mắt chạm nhau, rồi rất nhanh rời đi.
Hắn lướt qua bốn người, nên cũng phát hiện ra vị cồng kềnh phu nhân kia cũng đang nhìn hắn.
Không chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, thậm chỉ còn liếm môi một cái…
---
(1): YYDS : là cụm từ xuất hiện trên mạng xã hội từ cuối năm 2019, đây là từ viết tắt theo phiên âm của từ 永远的神 (Yong Yuan De Shen)- mãi mãi là thần, từ này bắt nguồn khi tuyển thủ eSport nổi tiếng Shiny Ruo liên tục thể hiện tình cảm với thần tượng của mình là Uzi kèm câu nói :”Uzi 永远的神” (Uzi Yong Yuan De Shen), tạm dịch “Uzi mãi mãi là thần thánh”, kể từ đó YYDS ra đời. Nhưng sau đó, cộng đồng mạng bên Trung Quốc lại dùng YYDS như một tính từ dể chỉ một cá nhân, một sự vật ưu tú, xuất chúng. Và với người hâm mộ thì Nhan sắc, vóc dáng, tài năng của thần tượng sẽ được tung hô bằng từ lóng này.
Và Tiểu Ngọc của chúng ta thì dùng nó để chỉ VÓC DÁNG của Chu sư tỷ ạ.