Hàn huyên thêm nửa canh giờ nữa, Lý Ngọc và Triệu sư huynh chia tay bằng hữu, cùng trở về Đan Đỉnh Phong.
Tu hành mặc dù trọng yếu nhưng cũng cần phải điều độ.
Vui đùa cùng Chu sư tỷ một phen, tâm tình quả nhiên thoải mái hơn nhiều.
Lý Ngọc một tay xoa nhẹ chỗ thịt mềm bên hông bị nàng vặn cho mấy cái, một tay vừa đỡ thân thể lảo đảo Triệu sư huynh.
Triệu sư huynh nhập môn đã hơn mười năm, thực lực hiện tại là Luyện Khí tầng bốn, nhưng mà lúc hắn ngự không phi hành trở về thì lại bay xiêu xiêu vẹo vẹo, Lý Ngọc phải vất vả hết sức giúp đỡ mới giúp hắn ổn định được thân hình phù phiếm, hắn nói ra :”Lý sư đệ, ngươi yên tâm, ta đã nói với Thiến Thiến để cho nàng giúp đỡ Chu sư muội…”
Lý Ngọc ôm quyền nói :”Cảm ơn Triệu sư huynh!”
Triệu sư huynh cũng phất tay áo, nói ra :”Cảm ơn gì chứ, ngươi đã giúp ta nhiều việc quan trọng, phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng.”
Lúc đi qua Phi Lai Phong , Lý Ngọc muốn đi dạo một chút xem có thể kiếm được một ít đồ tốt hay không nên đã để cho Triệu sư huynh đi về trước.
Hắn đi qua một chỗ vỉa hè, có một quầy hàng bán các loại sách bùa, Lý Ngọc chỉ vào một quyển sách và hỏi :”Quyển << Bách khoa toàn thư Phù lục >> này bán thế nào?”
Luyện đan với vẽ phù mặc dù không cùng một nghề, nhưng cũng có một vài điểm chung về lý luận, sau này hắn co thời gian thì cũng có thể học chế phù, ít nhất thì cũng biết qua để không bị người ta lừa bịp.
Coi như hắn là một Luyện Đan Sư nên hắn biết rõ trong giới luyện đan này nước sâu như thế nào, nghĩ đến thì Phù Lục một đạo chắc cũng giống như vậy.
Trong tay của hắn cũng có một ít phù lục, một phần là của tông môn phát cho, một phần là của Tôn trưởng lão đưa cho hắn, Lý Ngọc cũng muốn xem một chút xem những phù lục kia là thuộc loại nào, dù sao thì đến thời điểm cần dùng đến phù lục cũng không thể cầm hết ra mà ném loạn.
Chủ quầy đang ngồi trả lời hắn bằng giọng lạnh nhạt :”Năm mươi linh tệ!”
“Năm mươi linh tệ có hơi đắt một chút, Bốn mươi linh tệ có bán không?”
“Nói năm mươi linh tệ chính là năm mươi linh tệ, miễn trả giá!”
Lý Ngọc cuối cùng vẫn là rút ra năm mươi linh tệ để mua quyển “bách khoa toàn thư phù lục” này, lật vài tờ xem qua thì thấy được vài tấm phù lục nhìn khá quen mắt.
Thời điểm nhập môn, tông môn có phát cho một ít phù lục cấp thấp, dùng cho đệ tử Luyện Khí kỳ như Hỏa Vũ phù, Băng Đống phù, Kim cương phù, Đại Lực phù, Phong Hành phù v…v…, nếu như ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm, có thể dùng phù lục công kích, hoặc để chạy trốn.
Uy lực của những thứ phù lục nhất giai này, đại khái tương ứng với pháp lực của Luyện Khí Kỳ tầng bốn, năm phát ra, nên gặp nguy hiểm bình thường cũng có thể giúp ích.
Tôn trưởng lão đưa cho Lý Ngọc những cái phù lục kia, có tác dụng cũng không giống nhau.
Viêm Bạo phù, Băng Kích phù, Phong Nhận Phù, Dẫn Lôi phù, Địa Thứ phù, những phù lục này của Tôn trưởng lão cho hắn đều là phù lục cấp hai, uy lực tương đương với uy lực pháp thuật của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, giá cả trên thị trường cũng khoảng hai trăm linh tệ một tấm, cộng lại cũng có thể đủ mấy viên Thông Mạch Đan.
Lý Ngọc tuyệt đối không ngờ lão đầu hom hem kia lại hào phóng như vậy.
Nhưng mà, những phù lục này đúng là rất lợi hại đối với Lý Ngọc, nhưng với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong của Tôn trưởng lão, thì lại chẳng tính là gì, uy lực còn chẳng bằng một kích tiện tay của lão, Phù chỉ cũng đã có vết ố vàng, hắn là mấy tấm này lão đã mua từ lâu, cũng không biết có ảnh hưởng đến uy lực hay không nữa.
Hắn đi một lúc cũng không phát hiện thêm có đồ vật nào khiến mình hứng thú, đang định quay về tiểu viện thì bên tai truyền đến một âm thanh rao hàng.
“Thông Mạch Đan giá rẻ đây! Đi ngang qua đừng nên bỏ lỡ, giá cả bình thường là một nghìn linh tệ, bây giờ bán bảy trăm linh tệ!”
Nghe được Thông Mạch Đan nên bước chân của Lý Ngọc dừng lại, đây không nghi ngờ chính là đan dược mà hắn đang cần nhất, chỉ là hắn còn chưa tiết kiệm đủ một ngàn linh tệ, vừa mua quyển sách bùa kia xong thì linh tệ trong tay cũng vừa còn đủ hơn bay trăm linh tệ một chút.
Không chỉ Lý Ngọc mà tất cả các đệ tử Luyện Khí kỳ đều cần Thông Mạch Đan, nên âm thanh rao hàng này vừa vang lên thì một ông lão đã bị mọi người vây xung quanh.
“Thông Mạch Đan của ngươi sao lại có giá tốt như vậy?”
“Không phải là giả chứ?”
…
Đối mặt với mọi người chấp vấn xung quanh, ông lão thở dài giải thích :”Mấy viên Thông Mạch Đan này vốn là tích góp cả đời của lão phu,
lão phu mua chúng cho cháu trai, nhưng đang tiếc cháu trai kia của lão phu tráng niên mất sớm, không có tiên duyên, nên mấy viên Thông Mạch Đan này lão phu cũng chỉ có thể thanh lý với giá thấp…”
Thông Mạch đan tất nhiên là đan dược mà đệ tử Luyện Khí kỳ quen thuộc nhất, bọn họ kiểm tra cẩn thận xong phát hiện chúng giống như đúc đan dược ở cửa hàng chính phẩm của tông môn bán ra, mà giá cả lại thấp hơn ba trăm linh tệ, có thể nói là quá lời rồi.
“Ta muốn một viên!”
“Ta phải mua một viên.”
Ngay lập tức, mấy vị đệ tử quyết đoán mọc linh tệ trong túi ra mua sắm, mấy vị không có đủ linh tệ hoặc vừa tiêu mất thì đấm ngực dậm chân tiếc nuối, nhưng cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua mấy viên Thông Mạch đan giá thấp này.
Đan Đỉnh Phong.
Lý Ngọc cầm lấy viên đan dược trong tay, sau một phen quan sát mới yên lòng.
Viên đan này chính là hắn vừa tiêu mất bảy trăm linh tệ cuối cùng trong túi để mua được từ chỗ ông lão kia, cùng viên một ngàn linh tệ mua từ cửa hàng chính phẩm của tông môn cũng không có bất kỳ cái gì khác nhau, đều là đan dược thượng phẩm, màu sắc, độ lớn, đan văn, đan hương… đều tương tự Thông Mạch Đan chính phẩm.
May mắn là hôm nay hắn nổi hứng đi mua sắm, không thì cũng không nhặt được của hời này.
Lý Ngọc yên tâm bỏ viên thuốc vào trong miệng, đan dược hóa thành một dòng nước ấm, theo yết hầu chảy vào, ngay tức khắc, trong lòng hắn đột nhiên cả kinh, ý thức được cái gì không đúng.
Cảm giác khi ăn Thông Mạch đan hẳn là một đạo thanh lưu, hơi lành lạnh mới đúng, nhưng đây lại là một cỗ nhiệt lưu.
Tụ Khí Đan ngược lại là nhiệt lưu.
Nhưng giá cả của Tụ Khí Đan thì lại rẻ hơn một nửa so với Thông Mạch Đan, một viên là năm trăm linh tệ.
Lúc trong lòng hắn nghĩ đến điểm này thì dòng nước ấm kia sau khi du tẩu quanh cơ thể hắn một vòng thì <ầm> một cái, giải khai một huyệt vị nào đó ở bàn chân phải của hắn, Lý Ngọc nhìn về phía huyệt vị ở bàn chân phải xong, lấy tâm tính bình ổn của hắn mà giờ phút này cũng không nhịn được mà chửi thề :” Đ**, Kia ** nó là Tụ Khí Đan!!”
Ẩn Bạch Huyệt, cái thứ nhất huyệt vị của Thổ Linh Mạch trên cơ thể người!
Lão già mất nết kia không biết đã dùng thủ đoạn gì để ngụy trang Tụ Khí Đan thành Thông Mạch Đan, ngay cả Lý Ngọc cũng bị lừa gạt.
Này là sự tình mà con người có thể làm ra sao?
Tụ Khí Đan là đan dược giải khai Linh Mạch, nên nó không được sử dụng bừa bãi, vì lỡ mở ra nhiều hơn một cái Linh Mạch thì thời gian cũng như số đan dược cần phục dụng để đến được Trúc Cơ sẽ gia tăng gấp đôi, điều này sẽ khiến đệ tử vốn có hỹ ọng Trúc Cơ sẽ triệt để mất đi khả năng tiến đến được giai đoạn đó.
Ăn vào Tụ Khí Đan xong, cơ thể của Lý Ngọc cũng tiết ra một ít tạp chất.
Ngay tại lúc Lý Ngọc đang mắng người, thì đồng thời ở vài chỗ khác trên mấy đỉnh khác nhau trong Côn Luân động thiên, cũng truyền ra những tiếng gào to tê tâm liệt phế.
“Tụ Khí Đan, Đây là Tụ Khí Đan!”
“Aaaaaa, Lão già kia, ta muốn giết ngươi!”
“Lão già mất nết! Ta muốn đem ngươi bằm thây vạn đoạn!”
…
Kèm theo từng tiếng rống giận là những thân ảnh đang bay vèo vèo từ các nơi đến Phi Lai Phong, họ đều không thể ý thân thể hôi thối, quần áo xộc xệch, mà đằng đằng rút kiếm thẳng hướng Phi Lai Phong mà tới, nhưng khi bọn hắn đến nơi thì còn đâu bóng dáng của ông lão kia nữa.
Có hai đệ tử sụp đổ tâm tính luôn tại chỗ, xụi lơ trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
…
Đan Đỉnh Phong.
Lý Ngọc đang bị nhiều người vây xung quanh, ai nấy đều tỏ vẻ đồng cảm, ánh mắt thương tâm sâu sắc.
Tông môn đang điều tra một vụ án bán đan giả ác liệt, đã có người đến Đan ĐỈnh Phong để thu thập thông tin, nên bọn họ cũng biết được, Lý Ngọc chính là một trong những tên xui xẻo bị lừa gạt kia.
Triệu sư huynh vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi :”Chuyện cũng đã xảy ra rồi, có hối hận cũng vô dụng, Lý sư đệ nén bi thương…”
Một vị sư tỷ khác vuốt ve tay của hắn, an ủi :”Đúng vậy Lý sư đệ, coi như nghĩ thoáng ra một chút, dù sao ngươi cũng là đang tu tận ba đầu linh mạch, thêm một đầu nữa cũng không có khác biệt gì lớn quá, lần sau nhớ kỹ, có đan dược quan trọng thì tới phường thị của tông môn mà mua sắm, những đan dược kia không thể tin được đâu…”
Lý Ngọc thực ra cũng đã nghĩ thoáng rồi.
Đúng như vị sư tỷ chấm mút này nói, nhiều hơn một cái Linh Mạch thì nhiều hơn một cái đi, hắn đã có ba đầu Linh mạch rồi, nhiều hay bớt đi một cái cũng chẳng có ý nghĩa gì, với tốc độ kiếm tiền của hắn thì cùng lắm là cố gắng luyện đan dược thêm hai năm nữa vậy.
HUống chi có thêm một đầu linh mạch cũng không hẳn là chuyện gì xấu, nó đồng nghĩa với hắn có pháp lực gấp bốn lần so với những kẻ cùng giai khác, Luyện khí tầng ba có thể đơn đấu Luyện Khí tầng chín, mà khi hắn Luyện Khí tầng chín thì cũng có thể treo Trúc Cơ lên đánh được.
Chẳng qua là hắn cảm thấy có chút sỉ nhục.
Có người bán thuốc giả ở trong tông môn, có khá nhiều đệ tử bị lừa đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nhưng thời điểm bọn hắn điều tra lại phát hiện ra trong tông môn cơ bản không có một người như thế, lão già kia có thể là một vị đệ tử nào đó cải trang thành.
Có một ít đệ tử bởi vì bản thân tu hành không thuận lợi nên sinh ra tâm lý vặn vẹo, do đó tiến hành trả thù không giới hạn với các đệ tử khác, trong lịch sử tông môn cũng đã vài lần xảy ra những chuyện tương tự như vậy.
Trước khi tụ khí thì mồn viên Tụ Khí Đan có thể đưa một người đến với con đường tu tiên.
Sau khi Tụ Khí thì một viên Tụ Khí Đan cũng hoàn toàn có thể chặt đứt tiên duyên của một người.
Trải qua chuyện lần này, Giới Luật Đường của môn phái đã trịnh trọng nhắc nhở tất cả các đệ tử, tu hành cần đan dược thì vẫn nên tới cửa hàng chính phẩm ở Phường thị của tông môn mà mua sắm, ngàn vạn lần không nên tham cái lợi nhỏ, nếu không sẽ chỉ nhận về cái thiệt thòi lớn hơn mà thôi, mấy tên xui xẻo kia chính là một ví dụ cụ thể, mong đông đảo đệ tử hãy lấy đó làm gương.
Trong lúc những đệ tử kia trở thành trò cười của vô số người khác, thì ở phường thị trên Tử Tiêu Phong có một vị nam tử trung niên đi tới một cửa hàng, ném cái hồ lô rượu đến trên mặt quầy cùng một nắm linh tệ, nói ra :” Cấp rượu!”
Thiếu nữ trông quầy nói :”Tiền bối, từng ấy linh tửu chiếc hồ lô này không đủ đựng đâu ạ!”
Người trung niên cười, nói ra :”Ngươi cứ rót đi, hồ lô này của ta là pháp bảo không gian, bao nhiêu linh tửu cũng chứa được hết.”
Một lúc sau, hắn mang theo hồ lô rượu ra khỏi cửa hàng, nhìn về một hướng, nhếch mép cười như không , nói nhỏ :”Đây chính là vận mệnh lão phu đưa đến cho các ngươi, còn nằm chắc hay không thì phải xem chính các ngươi rồi, nhất là thằng nhóc có ba đầu linh mạch kia, tuổi còn trẻ mà dã tâm không nhỏ đâu…”