Mục lục
Yêu Nữ Dừng Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự tình Khương sư muội cùng Hứa sư tỷ đến Đan Đỉnh Phong rất nhanh đã bị truyền ra ngoài.

Cho đến sau khi biết rõ bọn họ là đến đó để tìm Lý Ngọc, thì Đan Đỉnh Phong lập tức sôi trào, ngay cả đến mấy vị không phải là đệ tử thủ hạ của Hàn trưởng lão cũng đến đi dạo ngoài khuôn viên quanh tiểu viện của Lý Ngọc. Muốn xem hắn rốt cục là thần thánh phường nào mà lại có tin đồn tình duyên cùng Khương sư muội tiếng tăm lừng lẫy kia.

Lý Ngọc đóng cửa không ra, đến mức đệ tử cùng hắn đến từ Bạch Vân quán là Lưu Đống cũng bị mọi người để mắt tới, nhằm đột phá tin tức từ đây.

Lưu Đống bị gần một trăm người vây quanh một chỗ, tất cả đều muốn nghe từ miệng hắn nói ra tin tức của Lý Ngọc cùng Khương Ly.

Đúng lúc này, một bóng người đứng che trước mặt Lưu Đống, nhìn mọi người nói ra :”Chuyện bí mật ẩn tình như vậy đương nhiên không thể nói ra dễ dàng như vậy, mọi người nếu muốn nghe cố sự của Lý sư đệ cùng Khương sư muội, trước trả giá hai mươi Linh tệ…”

Một lát sau, Lưu Đống ở giữa đám người vây quanh, chậm rãi nói

“Là thế này, hai năm trước ta cùng Khương sư muội và Lý sư đệ đều đang tu hành ở Bạch Vân quán, ngày đầu tiên nhập môn, Khương sư muội bị người ta bắt nạt, Lý sư đệ đã vì nàng mà ra mặt….

Hai người bọn họ bình thường ở chung một chỗ, ăn cơm cũng chung một chỗ, tu hành cũng chung một chỗ, làm nhiệm vụ cũng chung một chỗ, quả thật là như hình với bóng, cũng chưa bao giờ chơi cùng đám đệ tử khác, khi đó Khương sư muội vẫn thường hay giả nam trang, lại cùng một nam nhân khác thân mật như vậy, nên mọi người trong quán đều nghĩ hai người đó cong cong… chẳng ai ngờ được nàng lại là nữ tử, lại vẫn là Thiên Linh Mạch…”

“Nếu sớm biết Khương sư muội có ngày hôm này, lúc ấy ta liền xuất thủ, nếu như người ở bên cạnh nàng hai năm kia là ta, thì bây giờ ta chính là người có được những điều này!”

“Ta thật hối hận, nếu như lúc đó ta xuất thủ thì đời này chẳng phải là có hy vọng Kim Đan sao?”

….

Lưu Đống thở dài thật sâu, bộ dáng vô cùng đau lòng.

Đối với lời nói của Lưu Đống, mọi người đều xì mũi coi thường.

“Ngươi đúng là đòi năm mơ ban ngày, ngươi xem ngươi có đẹp trai được như Lý Ngọc hay không?”

“Hóa ra Lý sư đệ vốn tốt bụng như vậy, đúng là người tốt có hậu báo”

“Khương sư muội cũng là người tọng tình trọng nghĩa…”

“Đúng rồi, Lưu sư đệ, người còn biết thêm chuyện gì về Lý Ngọc và Khương sư muội không? Kể thêm chút đi…”

“Chuyện gì là chuyện gì…”

“Hắn… rất lớn…”

Chuyện đã xảy ra ở Đan Đỉnh Phong dùng tốc độ chóng mặt mà lan truyền ra cả Côn Luân.

Dù sao thì chuyện này cũng dính tới Khương Ly, mà Khương Ly sư muội chính là người sở hữu Thiên Linh Mạch, không thể nghi ngờ chính là người trong tông môn có được danh tiếng thịnh nhất trong vòng mười năm nay, nhất cử nhất động của nàng đều có vô số người khác chú ý.

Bởi vậy nên cố sự Lưu Đống nói ra ở đây, cũng rất nhanh bị lan truyền đi rong thời gian ngắn.

“Thì ra Khương sư muội còn có một đoạn thời gian như vậy…”

“Mặc dù có được địa vị hôm này, cũng không quên được bằng hữu ngày xưa, Khương sư muội thật tốt, yêu yêu…”

“vị Lý sư đệ kia cũng đáng giá, sau này ở Côn Luân hẳn là không có ai dám khi dễ hắn.”

“Đó là tất nhiên, khi dễ hắn có khác gì đang khi dễ Khương sư muội đâu chứ?”

“Cái này không nhất định, thân phận như vậy có khi còn đem lại cho hắn nhiều phiền toái không cần thiết.”

“Ngươi nói là…”

“suỵt…”

Một tòa núi đang treo ngược nào đó, Lục Hành Chu đang tu hành cũng mở mắt ra , lẩm bẩm nói :”thì ra là thế, Khuynh Tâm sư muội dối tốt với hắn như vậy bởi vì nguyên nhân là Khương sư muội, sao ta lại không nghĩ tới điểm này…”

“Ta đã nói, Hứa sư muội không phải là hạng người nhìn mặt tầm thường như vậy…”

Trên mặt của gã xuất hiện nét hối hận, sớm biết như vậy thì khi đó gã cũng chẳng cố ý làm khó dễ người kia làm gì, hại gã đắc tội với Hứa sư muội, khiến nàng thật lâu không thèm để ý tới gã nữa.

Bích Vân Phong.

Chu Tử Tuyền bị một đám nữ tử vây quanh. Nhìn ánh mắt hừng hực bát quái chi hỏa phát ra từ bốn phía, bất lực gật đầu :”những lời đồn đại phía ngoài kia đều là sự thật…

Lúc ở Bạch Vân quán, quan hệ của Khương sư muội cùng Lý sư đệ rất tốt, chính là như hình với bóng luôn…”

Giờ này, tâm tình của nàng cũng có chút khác thường.

Lúc còn đang ở Bạch Vân quán, nàng thường hay nghĩ là nên chọn Lý sư đệ hay Khương sư đệ tốt hơn? Nhưng Khương sư đệ lại biến thành Khương sư muội nên nàng chỉ còn lại một lựa chọn…

Có điều, vấn đề trước mắt lại rất khó giải quyết.

Nếu như Khương sư muội chọn Lý sư đệ thì sao?

Ý nghĩ này vừa nhen nhóm liền bắt đầu khiến cho nàng lo được lo mất.

Lúc này, Trương Thiến sư tỷ lại hỏi :”Đúng rồi, Chu sư muội, lời đồn đại bên ngoài kia về Lý Ngọc có thật hay không?”

Chu Tử Tuyền hỏi :”Đồn đại cái gì cơ?”

Trương Thiến nhíu mày, nói ra :”là …cái kia…”

Dường như chợt nhớ ra điều gì, Chu Tử Tuyền đỏ bừng cả mặt.

Một ngọn núi khác.

Bên người Trần Minh cũng đang có mười mấy đạo thân ảnh, sau khi mọi người biết hắn đến từ Bạch Vân quán thì mọi người cũng nhao nhao đến tìm gã để hỏi chuyện của Lý Ngọc và Khương Ly.

“Trần sư đệ cũng xuất thân bì Bạch Vân quán, vậy quan hệ của người cùng bọn hắn thế nào?”

“Coi như cũng được.”

“Lúc Khương sư muội bị khi dễ, ngươi cũng ở bên cạnh sao?”

“Đúng là ở bên cạnh đấy!”

“Ngươi có xuất thủ hay không?”

“Có…”

“ Ô, vậy chẳng lẽ bên ngoài đồn đại có nhầm lẫn, ta nghe nói lúc ấy chỉ có mỗi Lý Ngọc xuất thủ…”

“Hai người bọn hắn đánh chính là ta…”

Im lặng lan tràn, sau khi Trần Minh ngẩng đầu lên, đã chẳng còn một bóng dáng nào bên cạnh nữa.

Ngọc Châu Phong.

Trong Côn Luân động thiên, đa phần các ngọn núi đều là nhô lên, nhưng tại trung tâm Côn Luân lại có mấy ngọn núi treo ngược, trôi nổi. Ngọc Châu Phong chính là một trong số đó.

Thủ tọa đương đại của Ngọc Châu Phong chính là một vị tổ sư Nguyên Anh hậu kỳ.

Tuy trong phái Côn Luân có không ít cường giả Hóa Thần, nhưng bọn hắn đều một lòng theo đuổi Trường Sinh đại đạo, không màng sự tình môn phái, có vài người đến mấy trăm năm còn chưa trở về tông môn, nên người mạnh nhất trong môn phái chủ yếu là có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

Trên đỉnh Ngọc Châu, Linh KHí cực kỳ nồng đậm, khắp nơi đều sinh trưởng linh dược, linh thảo hiếm thấy, chỉ là bên ngoài bọn chúng đều có chớp động quang hoa, nhìn qua đều có trận pháp bảo vệ.

Trên đây còn có một cái sân thượng to lớn, không biết chiếm diện tích bao nhiêu mẫu nữa, trên đó có quần thể cung điện nhấp nhô tọa lạch, có tiên cầm bay múa xung quanh, phát ra những tiếng hót êm tai, đỉnh điện còn làm bằng lưu ly, xuyên suốt xuất ra từng đạo ngũ thải hà quang, tựa như tiên cảnh.

Bên trong một cung điện hoa lệ nào đó ở nơi này, bầu không khí có chút căng thẳng.

Hứa sư tỷ, người được rất nhiều đệ tử Côn Luân coi như nữ thần đang đứng khoanh tay, cúi đầu. Giữa cung điện có một con chim khổng lồ trông giống như Phượng Hoàng, trên đầu có một chiếc mào mầu đỏ, phía sau có năm dải đuôi xinh đẹp… đang nhàn nhã nằm đó.

Một người phụ nữ trung niên mặc hoa phục liếc về phía Hứa Khuynh Tâm với vẻ không vui, nói ra :”Bảo ngươi để mắt tới tiểu sư muội, rồi ngươi để mắt như vậy à?”

Hứa Khuynh Tâm cũng không giải thích gì, cúi đầu nói :”Thực xin lỗi sư phụ, đều là do ta không tốt.”

Đối với đứa bé được chính tay mình nuôi từ bé đến giờ, vừa là đồ đệ vừa như con gái này, bà cũng không có trách cứ điều gì, chỉ nói ra :”Tình huống của sư muội ngươi, ngươi cũng không phải không biết rõ, nàng vốn đã tu hành muộn hơn người ta mười mấy năm, lần này vi sư phí không ít miệng lưỡi mới thật không dễ dàng mà thuyết phcj được những lão già bảo thủ kia, để giữ lại mấy trăm viên Thông Mạch Đan, để cho nàng ngũ mạch đồng tu, đem tu vi lạc hậu bổ sung lên cho kịp đồng trang lứa, ngươi phải thay ta quản thật kỹ nàng, để cho nàng trước khi Trúc Cơ thì không cho phép nàng rời đi Ngọc Châu Phong một bước nào…”

Hứa Khuynh Tâm bất đắc dĩ đáp :”Vâng, thưa sư phụ!”

Nữ tử trung niên gật đầu, hỏi tiếp :”Vậy chuyện hôm nay là sao?”

Hứa Khuynh Tâm nói :”Sư muội là đi gặp bằng hữu cũ của nàng, trước đây cùng tu hành ở bên ngoài, hắn rất chiếu cố sư muội.”

Nữ tử trung niên lại hỏi :”Lần trước ngươi ly khai tông môn, cũng là vì người nọ sao?”

Hứa Khuynh Tâm gật nhẹ đầu.

Bà lại thản nhiên nói tiếp :”Côn Luân là đại phái lớn thứ hai của Đạo Môn, phá lệ nhận hắn nhập môn coi như đã trả đủ ân tình trước kia, ta đối với sư muội ngươi ký thác kỳ vọng rất lớn, hy vọng nàng có thể vượt qua đệ tử của chưởng môn, nên không hy vọng nàng có quá nhiều liên lụy với người bên ngoài, ảnh hưởng đến đạo tâm tu hành của nàng, ngươi hiểu chưa?”

Đến giờ Hứa Khuynh Tâm mới biết, thì ra sư phụ của nàng lại có kỳ vọng thật cao đối với sư muội như vậy, thậm chí còn lấy Tần sư muội ra làm mục tiêu.

Nàng chỉ có thể nói :”Sư phụ yên tâm, ta sẽ để ý kỹ sư muội, sẽ không lại để cho nàng chạy loạn nữa.”

Một lát sau, nàng đi tới một căn phòng ở điện phía sau, trong phòng, Khương Ly nhìn nàng áy náy :”Thực xin lỗi sư tỷ, là ta liên lụy ngươi!”

Hứa Khuynh Tâm chỉ cười cười, nhẹ nhàng nói ra :”Không có việc gì đâu, sư tôn miệng nói chua ngoa nhưng trong lòng như đậu hũ, sẽ không làm gì ta cả.”

Nói xong nàng có chút tò mò nhìn về phía Khương Ly, hỏi :”Sư muội, tại sao ngươi lại tốt với Lý sư đệ như vậy?”

Nếu chỉ phó thác cho nàng đi một chuyến Bạch Vân Sơn Mạch đem Lý Ngọc trở về tông môn thì cũng bình thường, nhưng ngay cả phù lục của sư tổ Hóa Thần cho nàng bảo mệnh, nàng cũng không do dự đem cho Lý Ngọc, phần cảm tình này cũng không còn đơn giản nữa rồi.

Nghĩ đến thời gian ở Bạch Vân Quán, Khương Ly lại nhịn không được, bật cười :”Bởi vì hắn là Lý Ngọc…”

Đây cũng chính là người mà ngay từ đầu nàng chọn làm Hoàng hậu của chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK