Trong gian phòng của Lý Ngọc đang ở.
Con âm linh kia bị ngơ tại chỗ luôn.
Lý Ngọc thì lại đang nhìn nàng đầy hứng thú, đây chính là một nữ quỷ hàng thật giá thật, khi Lý Ngọc vận chuyển pháp lực đến mắt thì có thể nhìn thấy nàng, ngược lai, khí tán pháp lực đi thì trước mắt lại trống rỗng, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy như có gì đó tồn tại .
Lần đầu tiên gặp ma, hình như cũng chẳng có gì đáng sợ.
Trong lòng Lý Ngọc có một loại cảm giác, chỉ cần một ý niệm trong đầu của hắn cũng có thể làm cho nàng ta hoàn toàn tiêu tán.
Âm linh kia cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, lập tức hét lên một tiếng rồi phiêu ra ngoài cửa.
Lần này, vì Lý Ngọc không vận chuyển pháp lực vào tai nên chỉ có thể nhìn thấy nàng mở miệng, cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Hắn nhanh chân đuổi theo ra đến cửa, vừa mở cửa phòng ra thì gần như cùng một lúc, ba cánh cửa phòng còn lại cũng đột nhiên mở ra, thân ảnh ba người Khương Ly, Từ sư tỷ và Trần Minh cũng xuất hiện trong tầm mắt Lý Ngọc.
Trong sân vốn trống rỗng, bây giờ đã loạn thành một đoàn.
Không biết từ lúc nào, nơi này đã tụ tập hàng chục đạo âm linh, chúng nó nam có nữ, có già có trẻ, đám người Lý Ngọc nghiễm nhiên đột nhập vào một ổ quỷ.
Tất nhiên, loại ma quỷ cấp thấp này không có bất kỳ uy hiếp nào với bọn họ cả. Lúc này, lòng bàn tay của Trần Minh xuất hiện một đoàn hỏa diễm, khiến cho lũ quỷ trong sân chấn động, những tiếng kêu gào sợ hãi vang lên khắp nơi.
Bọn chúng cảm nhận được lực lượng hủy diệt từ bên trong ngọn lửa đó.
Biểu hiện của lũ quỷ làm cho Trần Minh rất hài lòng, gã hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng quát :”Quỷ vật to gan, dám xâm chiếm Dương Trạch, còn không mau lui, sau này còn dám đến đây, ta sẽ khiến cho các ngươi hồn phi phách tán!”
Những con quỷ này đều run lẩy bẩy dưới sự uy hiếp của Trần Minh, chỉ có một tiểu quỷ không biết trời cao đất dày, ủy khuất nói :”Nơi này vốn là nhà của chúng ta, là bọn họ đào mộ phần của chúng ta trước, còn đem hài cốt bọn ta vứt xuống hồ nữa…”
“Cái này…”
Trần Minh cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng gã cũng chỉ lúng túng trong giây lát, dù sao lấy tiền của người ta rồi thì cũng nên giúp người ta trừ tai họa, Vì có thể kiếm được năm mươi linh tệ, hắn sẽ không bênh đám quỷ vật này.
Thanh âm của gã cũng cao hơn một chút :”Bớt nói nhảm, còn không mau cút!”
Đám quỷ vật cũng không dám ho he gì nữa, đồng loạt hướng về phía cổng lướt đi, Trần Minh và cả đám Lý Ngọc cũng không có ai xuất thủ.
Thái độ của nhân sĩ chính đạo đối với yêu quỷ cũng không phải là đuổi cùng giết tận, bình thường, chỉ cần bọn chúng không làm chuyện ác, đệ tử chính đạo cũng sẽ không giết chóc quá nhiều.
Đám quỷ chậm rãi rời khỏi sân, sau một trận âm khí thổi qua, lá cây rụng lất phất, bỗng Lý Ngọc sinh ra một loại cảm giác dựng hết tóc gáy.
Một lão quỷ đang trôi dạt cuối cùng bỗng nhiên nổi điên, ngưng tụ ra hai cái móng vuốt sắc bén, bay về phía Trần Minh.
“Hừ!”
Trần Minh chỉ hừ lạnh một tiếng, hỏa diễm rong tay gã bay ra, đánh thẳng vào trên thân lão quỷ kia.
Hỏa diễm do pháp lực ngưng tụ ra cũng không phải là ngọn lửa bình thường, Hai móng vuốt của lão quyer sụp đổ trước, chỉ kịp rú lên một tiếng thảm thiết rồi hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa. Cùng lúc đó, lũ quỷ còn lại trong tiểu viện như bị kích thích, bắt đầu trở nên mất kiểm soát, như thiêu thân lao đầu vào lửa, con trước ngã xuống, con sau nhào lên về phía Trần Minh.
“Đây là do các ngươi tự tìm, ta sẽ để cho các ngươi chết thêm một lần nữa!”
Do bọn Âm linh chủ động công kích nên Trần Minh cũng không còn nương tay nữa, hắn phất tay phóng xuất ra một cái hỏa cầu lớn, rồi trong nháy mắt, viên hỏa cầu đó phân thành hai, rồi bốn…. rất nhanh, từ một cái hỏa cầu lớn biến thành một biển hỏa cầu nhỏ, bay về phía đám quỷ vật kia.
Trong đám quỷ vật này, trừ lão quỷ kia có thực lực hơi mạnh một chút, thì đám còn lại cũng đều là Âm linh bình thường nhất, căn bản không thể chịu được công kích của Hỏa cầu thuật, chỉ cần đụng phải ngọn lửa, liền bị sụp đổ linh thể, tiêu tán hoàn toàn.
Bên tai Lý Ngọc lúc này toàn là tiếng kêu thảm thiết của đám quỷ vật, hắn rứt khoát rút lui pháp lực, mắt không thấy, tai không nghe nữa…
Lúc này, trong lòng của hắn luẩn quẩn một tia nghi hoặc.
Đám quỷ kia rõ ràng đã rút đi, tại sao đột nhiên bạo khởi?
Nhìn bộ dáng khi bọn chúng nhào về phía Trần Minh, rõ ràng là đã mất đi lý trí.
Phốc!
Cùng với ngọn lửa cuối cùng tắt đi, đám Âm linh trong nội viện đã gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, bọn Lý Ngọc cũng không cần ra tay, một mình Trần Minh đã tiêu diệt hết đám quỷ vật kia rồi.
Nhưng mà một chiêu “tiên nữ tán hoa” vừa rồi cũng gần như tiêu hao hết pháp lực của Trần Minh, gã phải tựa vào một cây cột ở hành lang, thở hổn hển.
Gã tu hành chính là Kim Linh Mạch, nên khi thi triển pháp thuật cơ sở hỏa hệ, tiêu hao lớn hơn so với tu hành giả tu Hỏa hệ .
Chu Tử Tuyền bước về phía gã, ân cần hỏi thăm :”Trần sư huynh không sao chứ?”
Trần Minh lập tức đứng thẳng người, ưỡn ngực lên nói :”Chu sư muội yên tâm, chỉ là mấy con âm linh không biết sống chết mà thôi, có thể có chuyện gì chứ…”
Lý Ngọc hơi thả lỏng thân thể một chút, nhiệm vụ lần này hắn cũng không có cảm giác tham gia gì cả, hoàn toàn là ăn theo mà thôi.
Chu Tử Tuyền nói :”Nếu đã không sao thì mọi người liền tự mình trở về phòng nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai lại cùng nhau xem xét.”
Lời của nàng vừa dứt, Lý Ngọc bỗng nhận ra có chỗ nào không đúng.
Không biết từ lúc nào, xung quanh bỗng tối hơn rất nhiều, đưa tay ra cũng không có nhìn rõ năm ngón tay.
Lý Ngọc ngẩng đầu lên, thấy mặt trăng cũng đã biến mất, không chỉ mặt trăng mà ngay cả sao trời cũng không thấy đâu nữa, hắn ngưng tụ ra một hỏa cầu, chiếu sáng xung quanh.
Sau đó, hắn phát hiện ra bầu trời trên đầu họ, đã được bao phủ bởi một đoàn hắc khí nồng đậm.
Tí tách.
Tí tách, tí tách.
Tí tách, tí tách, tí tách,….
Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng từng giọt nước rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Lý Ngọc đột nhiên quay đầu, nhìn về phía âm thanh truyền tới, phát hiện ra một cái giếng nước ở góc tây nam, từ trong đó đang bay ra một cái bóng mầu trắng.
Nhìn loáng thoáng có thể thấy đó là một nữ quỷ áo trắng, khuôn mặt nàng trắng bệch, trên thân có âm khí cực nặng, từng giọt, từng giọt nước đang từ trên y phục nàng nhỏ xuống, rơi lên trên những phiến đá lát sân, phát ra những tiếng vang thanh thúy.
Lý Ngọc không cần vận chuyển pháp lực đến mắt, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được nữ quỷ này.
Điều này làm cho đồng tử của hắn hơi co rụt lại, nữ quỷ áo trắng ở đối diện kia đã không còn đơn giản chỉ là âm linh bình thường, mà là một con quỷ vật hàng thật giá thật.
Nữ quỷ có thể hiển hóa toàn thân thì thực lực sẽ không thua kém tu tiên giả Luyện khí kỳ, mà khí tức trên người nàng tản mát ra càng làm cho Lý Ngọc cảm thấy áp lực gấp bội.
So với bốn người ở đây, nữ quỷ này hiển nhiên mạnh hơn so với bất kỳ ai trong số họ, cho dù không đến tầng hai thì cũng là tầng một đỉnh phong.
Nữ quỷ xuất hiện từ giếng đột nhiên hóa thành một cái bóng trắng, bay theo một hướng nào đó.
Lý Ngọc lập tức lên tiếng nhắc nhở :”Chu sư tỷ ,cẩn thận!”
Chu Tử Tuyền sớm đã phòng bị, bên ngoài thân thể xuất hiện một bình phong hỏa diễm, thế nhưng mục tiêu của nữ quỷ lại không phải là nàng, mà nó lướt qua Chu Tử Tuyền, mau chóng bay về phía trước.
Trần Minh nhìn thấy bóng trắng kia lao về phía mình, sợ đến muốn vãi cả linh hồn, lập tức vận chuyển pháp lực, sau đó mới ý thức được, mình vừa rồi vì muốn khoe khoang với Chu Tử Tuyền đã vận dụng chiêu kia, tiêu hao không còn một giọt pháp lực nào cả, ngay cả một cái tiểu hỏa cầu cũng không thể phóng xuất ra.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, gã đã cảm thấy sự lạnh lẽo bao trùm, thân thể run lẩy bẩy rồi mất đi ý thức.
Trong mắt Lý Ngoc, Khương Ly và Chu Tử Tuyền, chỉ thấy nữ quỷ kia hóa thành một bóng trắng, nhập vào thân thể Trần Minh, sắc mặt gã lập tức trắng bệch, tóc xõa tung, sau khi gã mở mắt ra thì đó là một ánh mắt hoàn toàn xa lạ, trên người gã cũng ngập tràn âm khí nồng đậm.
Sắc mặt Chu Tử Tuyền đại biến, nói :”Nó phụ thể vào Trần sư huynh rồi!”
Trần Minh bị nữ quỷ phụ thân, giơ hai tay lên nhìn một chút, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tà mị, thanh âm lạnh lẽo, âm nhu, phảng phất như từ hư vô truyền đến.
“Thật sự là cảm giác đã lâu không thấy..”
Giờ phút này, Lý Ngọc đã hiểu ra vấn đề, biết vì sao đám âm linh kia bỗng nhiên lại công kích Trần Minh, bọn chúng là bị tồn tại cao hơn khống chế, mục đích để tiêu hao pháp lực của Trần Minh, chuẩn bị cho nữ quỷ này bám vào trên người gã.
Một khi nàng thành công, tình hình của ba người Lý Ngọc ngay lập tức trở nên khó khăn.
Nếu sử dụng pháp thuật lợi hại để đối phó, có thể diệt sát nó hay không thì chưa biết, mà Trần Minh chắc chắn sẽ không sống nổi.
Mà nếu không dùng pháp thuật, thì thực lực của Tu Tiên giả coi như yếu đi chín phần mười.
Lùi một bước mà nói, cho dù bọn họ có bất đắc dĩ hy sinh Trần Minh đi nữa, thì cũng sẽ bị tiêu hao hết pháp lực, vẫn sẽ trở thành vật trong túi của nữ quỷ này.
“Trần Minh” tóc tai bù xù, nhìn ba người Lý Ngọc, liếm liếm môi, lạnh lùng nói :”Tự nhiên có bốn người tới, bốn cái linh hồn tu tiên giả chắc là rất ngon miệng, tiết kiệm được thật nhiều thời gian tu hành của ta..
Yo! “
Chu Tử Tuyền sững sờ tại chỗ, cũng chưa biết phải làm thế nào cho đúng thì bên tai bỗng truyền đến một luồng gió sắc bén.
Năm cái móng vuốt mầu xanh đen, mỗi cái dài chừng một tấc xuất hiện trước mắt, muốn đâm vào chiếc cổ trắng nõn của nàng. Chu Tử Tuyenf muốn đưa tay lên ngăn cản thì bên hông truyền đến một lực đạo, khiến cả người nàng bay ngang ra ba thước, tránh được công kích của nữ qủy kia.
Răng rắc!
Móng tay sắc bén chụp vào cây cột bên cạnh đó, cây cột cứng rắn bị tháo xuống một khối, điều này khiến cho Chu Tử Tuyền nhìn thấy mà lạnh cả người, nếu móng vuốt này nắm trên cánh tay của nàng, sợ rằng toàn bộ cánh tay đó sẽ bị cắt xuống.
“Trần Minh” lộ ra một nụ cười lạnh lẽo “Anh hùng cứu mỹ nhân! Vậy trước tiên tiễn ngươi lên đường!”
Móng tay của nó một lần nữa lại vươn dài ra, đâm về phía mặt của Lý Ngọc.
Đối mặt với công kích bất ngờ này, thân thể Lý Ngọc theo thói quen nghiêng về bên trái chín mươi độ, đồng thời dùng tay trái của mình nắm lấy cổ tay của “Trần Minh”, đồng thời quyền phải thuật thế đánh thẳng vào chỗ tai trái yếu hại của gã.
Sau đó hắn nghiêng người bước lên một bước, giơ khuỷu tay đập vào gáy của Trần Minh.
Hắn thực hiện những động tác này như nước chảy mây trôi, thậm chí không cần suy nghĩ hay tính toán, hoàn toàn dựa vào bản năng.
Hắn tốt nghiệp trường cảnh sát với thành tích số một toàn trường, sau đó còn lăn lộn năm năm trong đám tội phạm, với kinh nghiệm hơm trăm trận chiến đấu lớn nhỏ, nếu không có thân thủ hơn người, hắn không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Luận pháp thuật, hắn không thể bằng Trần Minh hay Chu sư tỷ, nhưng nếu luận cận chiến, với tiền đề cơ thể hiện tại còn mạnh hơn mấy lần so với đời trước, hắn có thể treo mười Trần Minh lên đánh.
Phốc!
Nữ quỷ phụ thể Trần Minh thế công sắc bén, nhưng kết cục lại rất thê thảm.
“Trần Minh” còn chưa kịp phản ứng đã bị liên hoàn chiêu của Lý Ngọc đánh bại nằm trên mặt đất, đầu ong ong cả lên, cả quỷ đều chấn động.
Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Nó chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, sau đó đã nằm trên mặt đất.
Nếu như là một người bình thường, thì ăn một khuỷu tay vừa rồi của Lý Ngọc đã sớm nằm im không dậy nổi, nhưng cơ thể Trần Minh vốn là tu tiên giả, tố chất thân thể mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, lại có nữ quỷ điều khiển thân thể, hai tay vỗ trên mặt đất, bắn người lên, mười ngón tay như đao hướng về phía dưới bụng của Lý Ngọc đâm tới.
Khương Ly cùng Chu Tử Tuyền vừa từ một màn trước đó phục hồi lại tinh thần, đang định tiến lên trợ giúp Lý Ngọc, nhưng còn chưa kịp làm gì, chỉ nghe thấy “phanh” “phanh” hai tiếng vang lên, đã thấy Trần Minh lại một lần nữa nằm trên mặt đất.
Lý Ngọc một chân đá phía dưới, tay thì một một quyền móc thẳng yết hầu, cuối cùng ôm cổ xoay tung, động tác dứt khoát lưu loát, khiến Khương Ly và Chu Tử Tuyền một lần nưa ngây người.
Sau một cái chớp mắt , “Trần Minh” lại bị quăng bay lên.
Một giây sau nữa, “Trần Minh” lại bị đánh nằm xuống đất.
Trước đây nữ quỷ đã trải qua rất nhiều trận chiến đấu, lúc thắng lúc bại, tuy bại nhiều hơn thắng, nhưng cũng coi như là có kinh nghiệm chiến đấu. Vậy mà dưới tay của họ Lý kia chỉ có thể đơn phương bị đánh, quá trình thảm hại đến mức cả Khương Ly và Chu Tử Tuyền cũng ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn, thậm chí quên mất việc tiến lên giúp đỡ…