Trở lại chỗ ở của mình, Lý Ngọc vội vàng mở quyển sổ kia ra.
Không hổ danh là tâm đắc của luyện đan sư nhất phẩm, quyển sổ này viết lại chi tiết rất nhiều điều mà chấp sự đệ tử phụ trách dạy dỗ bọn họ không có đề cập qua, từ chiết xuất nguyên liệu, đến khống chế hỏa hầu, thủ pháp phân dịch ngưng đan,… đều có đề cập kỹ càng.
Vài trang đầu tiên còn có viết về phân cấp đan dược.
Lý Ngọc nhìn một hàng chữ viết kia, lẩm bẩm nói “Năm đạo đan văn, cực phẩm đan dược…”
Hắn cúi đầu nhìn hai tay mình một chút, lần thứ nhất luyện đan liền luyện được đan dược cực phẩm, Lý Ngọc không biết là hắn lại có loại thiên phú này.
Nói ra thì từ nhỏ hắn đã có liên hệ mật thiết với dược thảo, lúc còn rất nhỏ đã lên núi hái thuốc để mưu sinh, tiến vào tu tiên giới cũng là vì đi hái thuốc bị trượt chân rơi xuống vách núi.
Trừ một số ghi chép về luyện đan cơ bản thông thường, trong quyển sổ này còn ghi lại một số đan phương khác, trong đó có cả hai loại đan dược nhất giai thường thấy nhất là Hồi Khí đan và Tích Cốc đan, trên lý luận thì tu vi Luyện Khí kỳ đã có thể luyện chế, nhưng bởi vì nguyên liệu của có khá nhiều, quá trình luyện chế lại phức tạp, không cẩn thận sẽ bị nổ lô, nên rất ít đệ tử Luyện khí kỳ có thể khống chế, Ngô Thông chính là một ví dụ,chỉ có đến tu vi Trúc Cơ kỳ mới có thể chắc chắn mà yên tâm luyện.
Lý Ngọc thậm chí còn nhìn thấy được đan phương của Tụ Khí đan ở mấy trang cuối.
Mặc dù Tụ Khí đan chỉ là đan dược cho đệ tử Dẫn Khí Kỳ dùng , nhưng nguyên liệu của nó lại mười phàn trân quý, độ khó luyện chế cũng cực cao, lại thực sự là đan dược cấp hai, cho dù là Hàn trưởng lão cũng chưa tự luyện chế ra được.
Loại đan dược này ở bên trong phái Côn Luân còn tốt, chứ ở bên ngoài là một viên khó cầu, giá trị một viên còn là năm trăm linh tệ đấy.
Lý Ngọc lại lật giở một trang nữa, trang này ghi chép một loại đan dược khác gọi là “Thông Mạch Đan”, cũng là đan dược cấp hai, đan này còn khó luyện chế hơn so với Tụ Khí đan, giá cả trong môn phái là một ngàn linh tệ một viên.
Đắt cũng có lý do của nó, một viên Thông Mạch đan có thể đả thông một huyệt đạo của mỗi đầu Linh mạch, chỉ cần có đủ một viên Tụ Khí đan và bảy mươi mốt viên Thông Mạch đan, liền có thể ngay trong một ngày từ một người bình thường tu hành lên đến Luyện Khí tầng chính đỉnh phong.
Bất kể là Côn Luân thất tử hay là những vị thiên tài trẻ tuổi đã có tu vi Trúc Cơ kỳ kia trong tông môn hay các tông môn khác nữa, đều là tu hành đi lên như vậy. Nhiều đệ tử trong phái Côn Luân liều mạng làm nhiệm vụ kiếm linh tệ, cũng chẳng phải là vì một viên Thông Mạch đan này sao?
Lý Ngọc nhìn chằm chằm vào viên đan dược mầu trắng trên trang sách, trong lòng cũng tâm động không thôi.
Một viên thuốc có thể bù đắp được bốn tháng khổ tu của hắn, người nào có thể chịu được loại này dụ hoặc?
Chỉ là giá cả của Thông Mạch đan thực sự quá đắt, một ngàn linh tệ một viên, tính cả một trăm tệ lúc nhập môn được phát, toàn bộ gia sản của hắn cũng không đến ba trăm linh tệ, đến cả nửa viên Thông Mạch đan còn chưa mua nổi.
Đệ tử Đan Đỉnh Phong cực khổ học Luyện Đan thuật, hy sinh thời gian tu hành của bản thân, vì cống hiến cho tông môn, nên cũng có phúc lợi nhất định.
Tính từ một tháng này trở đi, mỗi tháng tông môn sẽ phát cho bọn hắn một trăm viên linh tệ, tính ra thì gần một năm có thể đủ tiền mua một viên Thông Mạch đan.
Nhưng mà với Lý Ngọc mà nói thì như thế vẫn là còn thiếu rất nhiều.
Trúc Cơ sớm một ngày thì Kết Đan sớm một ngày, có một ít cường giả Trúc Cơ kỳ chỉ còn thiếu một ít năm thọ nguyên, thậm chí là chỉ cần cho họ thêm thời gian vài tháng là đã có thể đột phá thành công, nhưng kết quả là cát bụi trở về với cát bụi.
Nếu như đổi lại lúc còn đang ở Luyện Khí kỳ có thể phục dụng nhiều thêm một viên Thông Mạch Đan, cũng đã không lưu lại tiếc nuối một đời.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt Lý Ngọc lúc này vẫn là kiếm tiền.
Phương thức kiếm lấy linh tệ ở phái Côn Luân có rất nhiều loại, đệ tử của bất kỳ phong nào sau khi hoàn thành nhiệm vụ của chủ phong, đều có thể đến nhận nhiệm vụ của tông môn, hoàn thành nó để kiếm lấy linh tệ.
Ngoài ra, giao dịch giữa các đệ tử ở trong phái cũng là một loại phương thức thu hoạch linh tệ.
Ví dụ như một ít đệ tử chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, cần số lượng lớn Chỉ Huyết đan, lại thấy giá cả trong môn phái bán quá đắt, sẽ liên hệ những đệ tử ở Đan ĐỈnh Phong để mua sắm, như vậy có thể tiết kiệm được hơn hai thành linh tệ so với bình thường.
Giống như vậy.
Mua Phù lục, có thể lựa chọn mua cỏa phù đạo học đồ, giá cả đều rẻ hơn một ít so với trực tiếp mua sắm từ tông môn.
Trong tay Lý Ngọc còn có chín phần nguyên liệu điều chế Chỉ Huyết Đan nữa. Đối với đệ tử mới vừa học tập đan đạo, tông môn vẫn còn rất ưu ái, phát cho mười phần tài liệu, chỉ cần trong một tháng có thể luyện chế ra được mười viên đan dược Chỉ Huyết đan có đan văn giao cho tông môn là được, vật liệu còn lại thì tùy bọn hắn xử lý.
Tùy vào thiên phú của từng đệ tử mà tổn hao nguyên liệu sẽ có khác nhau, hao tổn nhiều, mười phần có khi còn chưa đủ để luyện ra được mười viên. Lý Ngọc mới dùng một phần đã luyện đủ mười khỏa, còn dư lại chín phần chính là đồ của hắn rồi.
Nếu như cứ tiếp tục luyện đan thuận lợi như vậy, chín phần tài liệu còn dư kia hắn có thể luyện ra được chín mươi viên Chỉ Huyết Đan.
Giá bán bình thường của tông môn thì một bình Chỉ Huyết Đan thượng phẩm gồm mười viên, là một trăm linh tệ.
Một bình Chỉ Huyết đan cực phẩm của hắn cũng bán một trăm linh tệ cũng không quá mức.
Nhưng mà điều kiện tiên quyết là lần nào cũng phải thuận lợi luyện thành như vậy, nghĩ xong thì làm. Lý Ngọc bỏ quyển sách xuống, đi đến luyện đan thất dưới mặt đất kia.
Một lần còn lạ, hai lần thì quen, Lý Ngọc thuần thục làm từng phần việc như xe nhẹ đi đường quen, sau khi bỏ đan dịch vào đan lô chẳng bao lâu, Lý Ngọc nhìn ngọn lửa chuyển động dưới đan lô, lại một lần nữa biểu lộ lâm vào mờ mịt.
Một lát sau.
Lý Ngọc mở đan lô ra, nhìn mười viên Chỉ Huyết đan cực phẩm trong đó, trong đầu thì hiện ra mấy cái dấu chấm hỏi thật to.
Hắn nhớ rõ mình vừa ngẩn người một tí thì đan dược đã được luyện xong rồi.
Năm đạo đan văn, mười khỏa đan dược cực phẩm.
Lần trước còn có thể là trùng hợp, nhưng lần này nói gì Lý Ngọc cũng không tin.
Ánh mắt hắn nhìn về phía ngực, nghi ngờ hỏi “Là ngươi làm sao?”
Không có ai đáp lại, dĩ nhiên cũng không có khả năng có người đáp lại.
Lý Ngọc quán chú pháp lực vào ấn ký, ý thức một lần nữa chìm vào chỗ không gian thần bí kia.
Lư hương to lớn vẫn đứng sừng sững như cũ ở nơi đó, không có một chút biến hóa nào, mấy tháng nay Lý Ngọc cũng chẳng có được một gốc Linh dược nào qua tay, cũng chẳng gặp được con quỷ vật nào, tất nhiên chẳng có gì cho nó hút cả, Lư hương vẫn đầy những vết nứt lít nha lít nhít, tựa như chuẩn bị vỡ vụn một giây sau đó.
Ý thức của Lý Ngọc rời khỏi chỗ không gian kia, sau một lúc suy nghĩ, hắn lại tiếp tục chuẩn bị phần tài liệu thứ ba.
…
Một ngày sau.
Chín cái bình ngọc, chín mươi viên Chỉ Huyết Đan cực phẩm, bày biện chỉnh tề trên bàn đá trước mặt Lý Ngọc.
Pháp lực trong cơ thể Lý Ngọc đã dùng hết mấy lần, lại khôi phục rồi lại bị ép khô không còn dư thừa một giọt.
Hắn nhìn những bình ngọc này, mờ mịt thất thần.
Lý Ngọc liên tục luyện đan thêm chín lần, và quá trình mỗi lần đều giống hệt nhau, không có ngoại lệ, sau khi hắn chuẩn bị xong nguyên liệu, bỏ vào trong đan lô thì thời điểm luyện đan sẽ không hiểu sao bị thất thần, đến lúc hắn hoàn hồn lại thì đan dược đã được luyện chế xong rồi, mà viên nào cũng đều là đan dược cự phẩm hoàn mỹ không tì vết.
Giống như, thời điểm mỗi khi hắn luyện đan thì có một ý thức khác chạy đến tiếp quản thân thể hắn.
Lý Ngọc lần nữa cúi đầu nhìn về phía ngực, không cần phải nói, vấn đề chắc chắn nằm ở chỗ lư hương kia… không, gọi là đan lô chắc sẽ đúng hơn.
Cái đồ chơi kia chắc chắc là một cái lò có thể tự mình luyện đan.
Lý Ngọc ngồi thẫn thờ trong giây lát rồi mới lặng lẽ đem đống bình ngọc kia cất đi, dù sao đến loại chuyện xuyên không còn rơi xuống trên người hắn thì những chuyện kỳ quái xảy ra từ cái đan lô thần bí kia cũng không thể tưởng tượng được, dù có gặp chuyện gì kỳ quái nữa thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Quen rồi thì tốt.
…
Côn Luân động thiên.
Phi Lai Phong.
Trên đỉnh núi có một chỗ bình đài diện tích rộng lớn, thỉnh thoảng có bóng người mặc đồ đệ tử Côn Luân bay lên bay xuống ở đây.
Nơi có người thì có giao dịch, Tu tiên giới cũng không ngoại lên, Phi Lai Phong chính là nơi giao dịch của đệ tử cấp thấp. Ở chỗ này thường xuyên mua được đồ với giá tốt, nếu ở trên tay có đồ không cần dùng đến cũng có thể trao đổi cùng các đệ tử khác ở chỗ này.
Trên bình đài rộng lớn, có rất nhiều bóng người ngồi khoanh chân.
Những người này đa phần đều mặc áo choàng rộng có mũ, còn thêm cả khăn che mặt, dù sao loại giao dịch này ở trong môn phái cũng nên tránh để người hữu tâm chú ý.
Dưới Phi Lai Phong có bán áo choàng và khăn che mặt.
Trước mặt những người này đa phần đều trải một miếng vải trắng, trên đó bày biện đủ loại đồ vật, có phù lục, đan dược, pháp khí, linh dược …, một số đệ tử thì vừa đi vừa suy nghĩ, thỉnh thoảng lại mở miệng hỏi một chút giá cả.
“ Giá cả củaHồi Khí Đan này có thể rẻ hơn chút không? Bốn trăm chín mươi linh tệ một bình cũng không khỏi quá đắt, tông môn mới bán có năm trăm linh tệ còn đảm bảo chất lượng nữa…”
“Xin lỗi, đan dược trên quầy chỉ có một giá, mua được thì mua!”
“Chỉ Huyết Đan này chỉ có một đan văn, phẩm chất kém như vậy ăn vào liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“Thế nên nó mới rẻ, chỉ có ba linh tệ một viên, hai đạo đan văn cũng có, nhưng giá thì gấp đôi…”
“Cái Viêm Bạo Phù này bán thế nào?
“Gốc linh dược này ta đã muốn, có điều linh tệ của ta lại không đủ, có thể dùng Hồi Khí Đan để trao đổi không?”
…
Bóng người trên Phi Lai Phong không ít nhưng lại yên tĩnh lạ thường, phần lớn người mua và chủ quán đều nhỏ giọng giao lưu, không ảnh hưởng lẫn nhau.
Lúc này bỗng có một đạo thanh âm vang dội, từ một góc hẻo lánh truyền đến.
“Các vị đồng môn, tới nhìn một chút Chỉ Huyết đan cực phẩm, một bình chỉ có một trăm linh tệ, đi đường đừng bỏ qua, cực phẩm Chỉ Huyết Đan giá gốc hai trăm linh tệ, hiện tại chỉ cần một trăm linh tệ là có thể mua được, số lượng có hạn, tới trước được trước…”