Thánh nữ Huyền Âm giáo.
Lý Ngọc đã lờ mở đoán được thân phận của yêu nữ kia không đơn giản, Nhưng hắn cũng không ngờ được là nàng quả thật rất không đơn giản.
Không chỉ có địa vị cực cao ở Ma giáo , mà thực lực của nàng cũng không thể khinh thường, là tu vi Kim Đan và cũng chỉ mới mười chín tuổi, Thiên phú của nàng không hề kém hơn chút nào so với vị thiên tài thiếu nữ của phái Côn Luân này.
Lý Ngọc cũng không biết là nên vui mừng hay đau khổ nữa.
Nếu như hắn thật sự toàn tâm toàn ý làm nội ứng cho Ma Đạo, thì đây đương nhiên là chuyện tốt.
Đáng tiếc hắn chỉ một lòng muốn cầu trường sinh, không muốn làm nội ứng gì đó, cũng không muốn có liên quan gì đến phân tranh của hai phe.
Một lúc sau, Lý Ngọc thở phào một cái.
Mặc kệ đi, dù sao hắn cũng đã nhập phái Côn Luân, vị yêu nữ kia chắc cũng không ngờ là Lý Ngọc thực sự có thể tới được nơi này.
Giờ phút này, Lý Ngọc tha thiết hy vọng yêu nữ kia đã quên mất mình rồi.
Dù sao lúc nàng ta cứu Lý Ngọc cũng chỉ là ngẫu nhiên, quăng hắn vào Bạch Vân quán cũng chỉ là tiện tay an bài, cũng chẳng có kỳ vọng gì quá cao với hắn, nếu không, nàng cũng không nuôi thả hắn như vậy, mặc kệ hắn tu hành rồi đến cả ốc biển thần kỳ cũng không thèm cho hắn lấy một con.
Nhân vật lớn như nàng, công việc mỗi ngày chắc sẽ rất nhiều, làm sao để ý đến một nhân vật nhỏ bé có tu vi luyện khí kỳ như hắn.
Mà đây chắc cũng là lần đầu tiên nàng làm việc sắp xếp nội ứng này, vì ngoài việc đã cứu Lý Ngọc một mạng ra thì nàng cũng chẳng nắm được điểm yếu nào của Lý Ngọc trong tay cả, cũng chẳng động chân động tay gì trên người hắn. Nói chung là, trừ nàng ta ra, không ai biết Lý Ngọc được nàng an bài đến Bạch Vân quán cả.
Vô duyên vô cớ, nàng cũng chẳng có lý do gì mà đi rêu rao khắp nơi là một đệ tử nhỏ bé ở phái Côn Luân là do nàng cắm vào để nằm vùng đấy.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Lý Ngọc thoải mái hơn nhiều.
Hắn ngáp một cái, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trời xanh thẳm không một gợn mây, chỗ cao nhất kia còn thấy loáng thoáng những ánh sáng lấp lóe.
Dựa theo thời gian từ lúc bọn họ đến đây để tính, thì bây giờ cũng vào khoảng nửa đêm rồi, nhưng nơi này lại không có dấu hiệu trời tối. Lý Ngọc cũng chẳng thấy kỳ quái, vị đệ tử chấp sự kia cũng có nói qua với hắn rồi, nơi đây là một động thiên, coi như là thế giới độc lập, chỉ có ban ngày, không có ban đêm.
Tu tiên giả tu vi cao thâm thì không cần ngủ, Lý Ngọc thì vẫn chưa đạt đến trình độ đó, hắn đóng cửa viện lại, rồi đi vào phòng ngủ.
Lần này hắn đi vội vàng, còn chưa kịp chào tiểu Bạch Hổ, Lý Ngọc rất nhớ cảm giác ôm nó vào lòng rồi vuốt ve bộ lông mượt mà kia, thầm nghĩ không biết lần sau trở về Bạch Vân quán có thể mang nó theo về đây được hay không.
Lý Ngọc nhanh chóng đi vào giấc mơ cùng với sự kỳ vọng vào tương lai tốt đẹp.
Ở bên dòng suối nhỏ tại Bạch Vân sơn mạch lúc này, có một con hổ trắng nhỏ đang nằm trên tảng đá lớn cạnh dòng suối, nhìn về một hướng nào đó với vẻ mong đợi trong mắt, thật lâu sau thành dần dần thất vọng, nó gầm nhẹ một tiếng rồi nhảy xuống tảng đá, biến mất vào trong rừng núi.
…
Lý Ngọc bị đánh thức bởi từng âm thanh đồng hồ.
Sau khi mở to mắt, hắn dùng thủy cầu thuật rửa mặt qua loa rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Những sân nhỏ xung quanh khác cũng lục tục có người vội vàng đi tới chỗ một vị đệ tử chấp sự đang hô to :”Tất cả đẹ tử mới nhập môn hôm qua, tập hợp tại đại điện trước mặt..”
Ngô Thông cũng vừa từ tiểu viện bên cạnh đi tới, Lý Ngọc cùng hắn chào hỏi rồi cùng nhau tiến về nơi tập hợp.
Mọi người đi tới một chỗ đại điện rộng rãi, Lý Ngọc nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc ở đây.
Chính giữa đại điện có một lão giả tóc trắng đang ngồi trên ghế, đó cũng chính là vị Trúc Cơ lão giả ở Bạch Vân quán kia, và một vị khác nữa chính là vị đồng môn đệ tử Bạch Vân quán tên là Lưu Đống, đang rũ hai tay cung kính đứng ở đằng sau lão giả.
Đệ tử chấp sự đi đến trước mọi người, giới thiệu lão giả kia :”Vị này là Hàn trưởng lão, là chấp sự trưởng lão phụ trách nhóm đệ tử mới các ngươi.”
Chúng đệ tử nghe vậy lập tức đứng thẳng người, cung kính hành lễ :”Bái kiến Hàn trưởng lão!”
Lão giả khẽ gật đầu, nói ra :”Giới thiệu cho bọn hắn một số môn quy trước đi.”
Đệ tử mới nhập môn, chủ yếu là học quy củ trước, Côn Luân là danh môn chính phái, đương nhiên không cho phép đệ tử của mình làm xằng làm bậy, đây cũng là điều cơ bản đầu tiên mà đệ tử Côn Luân cần tuân thủ, sau đó chính là trong môn phái, các đệ tử không được phép đấu đá lẫn nhau, nhẹ thì bị trừng phạt, nặng thì bị trục xuất khỏi Côn Luân….
Sau khi đệ tử chấp sự giới thiệu môn quy xong, lại nói đến việc mà Lý Ngọc đang quan tâm nhất.
Đan Đỉnh Phong là nơi bồi dưỡng luyện đan sư cho môn phái, những đệ tử mới tinh này có thể nói là không biết gì đối với Luyện đan chi đạo, nên cần phải học từ cơ bản. Ngay từ đầu, bọn họ chỉ cần quan sát học tập là được, một tháng sau sẽ tự mình luyện đan.
Bây giờ bọn họ chỉ luyện chế những đan dược mà chỉ dành cho phàm nhân phục dụng, ví dụ như chỉ huyết đan, giải độc đan, trừ trùng đan,…
Nguyên liệu của những loại thuốc này đều là một số loại thảo dược rất phổ biến, giá cả không cao, thích hợp để cho đệ tử mới thực hành, ngay cả lãng phí cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Đợi đến lúc những đệ tử này đã quen thuộc quá trình luyện đan, nhờ vào quá trình luyện chế những đan dược bất nhập lưu kia đến mức thuận tay, thì có thể thí luyện một ít đan dược luyện khí kỳ, phổ biến nhất vẫn là Hồi Khí đan.
Đan dược này là để cho đệ tử luyện khí kỳ sau khi đã tiêu hao hết pháp lực phục dụng, chỉ cần dùng một viên Hồi Khí Đan là tu sĩ có thể lập tức lại tràn đầy pháp lực, tiếp tục chiến đấu.
Nếu như lúc trước Trần Minh có Hồi Khí Đan thì nữ quỷ kia muốn phụ thân gã đã không dễ dàng như vậy.
Còn có Tích Cốc đan, chỉ cần ăn một viên thì trong vòng mấy ngày cũng không cần ăn uống thêm gì. Đệ tử luyện khí kỳ vẫn chưa thể tích cốc, mà tông môn thì không nấu cơm, nên tích cốc đan trong môn phái tiêu hao rất lớn, tất cả đều nhờ luyện đan sư luyện chế số lượng lớn tích cốc đan mới khiến cho đệ tử cấp thấp không bị chết đói.
Chỉ có điều, có thể luyện chế đan dược nhất giai, ít nhất cũng phải là luyện đan sư nhất phẩm, theo bình thường thi phải cần đến hai mươi năm mới có thể đi từ học đồ luyện đan đến luyện đan sư nhất phẩm. Nên đây cũng không phải là việc mà Lý Ngọc nên suy tính lúc này.
Côn Luân động thiên không phân biệt ngày đêm, thấm thoát Lý Ngọc đã tới nơi này được một tháng.
Quá trình luyện đan của đệ tử chấp sự, Lý Ngọc cũng đã quan sát ròng rã một tháng, từng bước một đều đã thuộc nằm lòng.
Một tháng này, Lý Ngọc trôi qua cũng vô cùng phong phú.
Hắn không chỉ muốn học tập luyện đan, mà còn phải đảm bảo tu hành của bản thân không bị tụt lại, mệt mỏi cũng cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức… gần như là hắn không có thời gian rảnh rỗi, mệt đến choáng váng cả người, thậm chí đôi lúc hắn còn hối hận, có lẽ lúc trước không nên lựa chọn đan đạo cơ.
Nhưng mệt mỏi thì mệt mỏi, cũng có việc khiến hắn vui vẻ.
Ngày hôm qua, Lý Ngọc cuối cùng cũng đã xông mở được cái huyệt đạo thứ ba, cũng không có mượn nhờ ngoại vật gì cả, tính ra thì hắn mở một huyệt đạo trong vòng bốn tháng.
Khoảng cách này có nghĩa là thiên phú của hắn cũng không tệ lắm, tuy không thể so sánh được với những thiên tài trong tông môn kia, nhưng cũng xem là tốt rồi, chỉ cần vận khí không quá kém thì đời này vẫn có hy vọng Kết Đan rất lớn.
Đan Đỉnh Phong.
Trong một gian tĩnh thất dưới lòng đất ở tiểu viện của Lý Ngọc.
Mỗi một tòa tiểu viện ở nơi này đều có một gian tầng hầm, diện tích khoảng chừng ba đến bốn mươi mét vuông, trên cách tường của tĩnh thất còn khảm nạm một ít đá phát sáng, đem căn phòng chiếu rọi giống như ban ngày.
Trong phòng bày biện rất đơn giản, chó mấy cái bệ đá lớn, trên một trong số bệ đá đó có đặt ngay ngắn một số bát ngọc, bình ngọc, một chỗ bệ đá khác thì đặt một cái lò đan.
Đan Lô có ba chân hai tai, cao hơn một thước, rộng không đến một thước, trên mặt khắc một số hoa văn đơn giản.
Đây chính là phòng luyện đan của Lý Ngọc.
Trải qua một tháng quan sát, Lý Ngọc đã chính thức trở thành đan đạo học đồ, hôm nay chính là lần thứ nhất hắn chính thức bắt tay vào tự luyện đan.
Cũng không phải là tiến vào được Đan Đỉnh Phong là sẽ không còn lo lắng gì, nếu trong vòng một tháng, ít nhất những đệ tử mới này phải thuần thục nắm giữ phương pháp luyện chế được một loại đan dược đê giai, nếu không sẽ phải rời khỏi đây, đến nơi khác để phân công công việc.
Giống như những loại đan dược cấp thấp như Chỉ huyết đan, giải độc đan… này, Nguyên liệu luyện chế chỉ là vật liệu phổ thông, không có bất kỳ độ khó nào, cho dù là người thường cũng có thể luyện chế thành công, nên là tu tiên giả mà không thể luyện ra được loại đan dược đơn giản này trong một tháng thì chẳng bằng đổi nghề cho sớm.
So với những phong khác thì Đan ĐỈnh Phong tiền đồ vô hạn, tất nhiên chẳng ai muốn phải rời đi, nên tất cả đám đệ tử đều đang xắn tay áo lên, hào hứng khai lò lần đầu tiên.
Lý Ngọc lựa chọn loại đan dược thứ nhất là Chỉ Huyết đan, cho dù là nội thương chảy máu hay là ngoại thương chảy máu, sau khi uống một viên vào sẽ lập tức cầm máu.
Loại đan dược này ở thế tục có nhu cầu rất lớn, đối với tu tiên giả Luyện Khí kỳ cũng rất hữu dụng, rất được hoan nghênh trong nhóm các đệ tử hay ra ngoài làm nhiệm vụ.
Chỉ huyết đan, tổng cộng cần mười ba loại nguyên liệu, trong đó mười hai loại đều là nguyên liệu phổ biến ở thế tục, như tam thất, tử châu, giáng hương,…. cuối cùng là một loại linh thảo của tu tiên giới, gọi là Ngưng Huyết Đằng, cùng là chủ dược của loại đan dược này.
Đầu tiên, Lý Ngọc đặt Ngưng huyết đằng vào trong bình thuốc, dùng chày giã thuốc giã nát nó, sau đó vắt lấy nước thuốc đen nhánh, cho vào chén ngọc rồi đặt sang một bên dự phòng.
Không biết có phải Lư hương trên ngực của hắn chướng mắt linh thảo cấp thấp hay không, nửa tháng trước Lý Ngọc phát hiện, cho dù hắn trực tiếp đụng tay vào dược liệu bình thường cùng linh thảo cấp thấp thì lư hương kia cũng không có động tĩnh gì.
Mười hai loại dược liệu khác cũng cần phải được hái tươi, Lý Ngọc lại lấy một bình thuốc khác, đặt chúng lại vào cùng một chỗ với nhau để nghiền nát vắt lấy nước rồi lại cho vào bát đặt sang bên cạnh đó… cứ như vậy, công tác chuẩn bị đã được thực hiện xong.
Loại đan dược cơ bản nhất này có quy trình ít nhất, cũng đơn giản nhất nên hầu hết các vị đệ tử mới đều thích chọn nó để khai lò.
Đan dịch đã được chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo là bỏ vào lò để luyện chế.
Bước này cũng không có gì khó, chỉ là đan dược cấp thấp mà thôi, không có đan lô, dùng nồi sắt để thay thế, và củi để đốt cũng có thể được, chỉ là nếu làm như vậy thì tỉ lệ thành đan sẽ rất thấp, Tu tiên giả dùng đan lô chuyên môn để luyện đan, lấy hỏa diễm bằng pháp lực để luyện chế, thành đan nhanh hơn mà tỉ lệ thành đan cũng cao hơn.
Lý Ngọc đem đổ toàn bộ đan dịch vào trong đan lô, đậy nắp lại, lấy pháp lực ngưng tụ ra một đám lửa, bắt đầu luyện đan.
Hắn đã quan sát quá trình này vô số lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thực hành.
Lý Ngọc chăm chú nhìn ngọn lửa đang nhảy múa dưới đan lô, tự nhiên biểu tình mờ mịt.
Một lát sau, Lý Ngọc bừng tỉnh, vội vàng thu hỏa diễm, trong lòng thầm nghĩ :”Xong xong xong, hỏng rồi, trong lúc luyện đan lại thất thần, coi như mất công toi từ nãy đến giờ…”
Luyện đan cần hết sức tập trung, cho dù là phân tâm một chút dẫn đến hỏa diễm ba động, cũng có thể phạm sai lầm, nhẹ thì luyện chế thất bại, nặng thì nổ lô, có khối vị luyện đan sư còn bị nổ chết hoặc bị thương vì nổ lô đấy.
Lý Ngọc cũng không hiểu vì sao vừa nãy mình bị thất thần, cuống quýt mở lò đan ra, lúc nhìn vào phía trong cũng không khỏi giật mình.
Mười khỏa đan dược đỏ sậm đang nằm lẳng lặng ở trong đó, sau khi hắn mở nắp, trong phòng tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt.
Đây là…đã luyện thành sao?
Hắn vừa động tâm niệm, một viên đan dược nho nhỏ to bằng ngón út chậm rãi bay lên rơi vào trong tay của hắn, Lý Ngọc đánh giá viên đan dược này, toàn thân mượt mà, không có chút tì vết nào, mầu sắc đỏ sậm, chính là mầu sắc của Chỉ Huyết đan.
Phía trên viên đan dược còn có năm đạo nhàn nhạt đường vân, nhìn qua rất là xinh đẹp.
Đây chính xác là đan văn rồi, Triệu sư huynh dạy bọn họ luyện đan có nói, bên trên đan dược luyện chế thành công sẽ có đan văn xuất hiện , còn không thì đan dược luyện chế ra chỉ là phế đan.
Có điều là, đan dược của hắn luyện ra có đan văn nhiều hơn một chút, chỉ huyết đan của Triệu sư huynh luyện ra, phía trên đan dược có một đạo đan văn, nhiều nhất là hai đạo, mà hắn có đủ năm đạo.