Đong đầy dịu êm – Công Tử Lang Thượng
Editor: Yuu
Dung Thành bắt đầu vào mùa thu, mưa phùn không ngừng rơi xuống.
Sau hai ngày mưa liên tục, vạn vật đều thấm đẫm nước, không khí cũng mang theo cảm giác ẩm ướt khó tả.
Dụ Nhiên lại bừng tỉnh một lần nữa.
Không thể đếm được đây là lần thứ mấy cô bị tỉnh giấc vào đêm khuya.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Màn hình điện thoại lóe sáng, cô ngồi dậy nhìn, là tin nhắn Giang Khả gửi tới cho cô một tiếng trước.
– Nơi này em biết, hội quán Đăng Hạc, phòng 108.
– Kiểu tiệc như này chắc em không có kinh nghiệm, chúng ta cùng đi nhé.
Hai ngày nay cô thường xuyên phải tăng ca, lại phải đi dự tiệc. Dụ Nhiên tuy chỉ là một nhân viên nhỏ trong phòng kế hoạch, nhưng rốt cuộc đây cũng không phải công ty nhỏ, nếu muốn bộc lộ tài năng thì cũng chỉ còn cách kiếm khách hàng qua những buổi tiệc như thế này.
Tửu lượng của Dụ Nhiên không tốt. Giang Khả là người hướng dẫn cho cô, vừa không để cô phải ra mặt, vừa không làm cô mất cơ hội, thật vất vả lắm mới tìm được dịp dẫn cô đi cùng.
Dụ Nhiên luôn cảm thấy biết ơn anh ấy.
Cô gõ một hàng chữ trả lời lại.
– Lúc tối em ngủ, giờ mới thấy tin nhắn, cảm ơn anh Giang.
Mưa đã tạnh, chỉ còn lại những hạt mưa tí tách rơi xuống mái hiên.
Bên ngoài là ánh sáng yếu ớt của đèn đường tiểu khu, chúng từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, để lại trên sàn nhà những vệt sáng như một dải ngân hà.
Cô rời giường kéo rèm cửa lại, vừa lúc dây váy ngủ màu trắng bị tuột xuống, để lộ xương quai xanh thanh tú và chiếc cổ mảnh mai. Làn da trắng nõn như sa tanh mịn, mà khuôn mặt lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, còn cả xương bướm đẹp không tì vết.
Còn điểm không được hoàn mỹ thì chính là vết sẹo ở trên lưng, ở ngay trên xương bướm hoàn hảo kia, vị trí gần vai.
Trước đây khi cô mặc váy dài trễ vai, Giang Khả đã nhìn thấy nó, còn thở dài nói rằng một vị trí hoàn mỹ như vậy tự nhiên lại có tỳ vết.
Giống như một viên ngọc bích tuyệt đẹp nhưng lại có vết nứt, có chút đáng tiếc.
Anh ấy đã hỏi cô vết sẹo có đau không?
Lúc đó, Dụ Nhiên chỉ cười nhẹ, nói rằng nó đã không còn đau nữa.
Bây giờ chỗ đó lại có chút chút đau, giống như quay trở lại thời điểm cách đây rất lâu khi vết sẹo xuất hiện, không chỉ có ký ức, mà ý thức cơ thể đều quay trở lại.
Dụ Nhiên đứng bên cạnh cửa sổ, dòng suy nghĩ hơi dừng lại, không khỏi nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Sao tự nhiên lại, mơ thấy cậu.
Cô gái ở phòng bên cạnh đang nói chuyện điện thoại, giọng hơi lớn, trực tiếp truyền tới kéo suy nghĩ của Dụ Nhiên trở lại.
Cô mở cửa phòng ra, giọng nói của đối phương càng thêm lớn hơn, hình như trực tiếp truyền đến từ lối đi nhỏ.
“Anh giới thiệu mối này cho em đi, nếu đã giới thiệu đến tay em thì đương nhiên em có thể thuyết phục được.”
“Không đâu, nhìn em trẻ tuổi như vậy nhưng mắt nhìn của em là hạng một đó, biết bao nhiêu tân binh dưới tay em đã được ra mắt rồi chứ.”
“Được, có gì thì anh gọi lại cho em nhé, anh thối…”
Khi cô ấy mở cửa ra thì điện thoại cũng vừa hay ngắt kết nối, tiếng nói nũng nịu vừa rồi cũng biến mất, chuyển thành vẻ mặt kinh tởm.
“Đã không phải kim cương thì cũng đừng sống chết ôm lấy đồ sứ kia chứ, không có tài nguyên lại còn muốn tới chỗ tôi ăn không, Kỷ Thiển tôi đây dễ lừa lắm sao, hứ.”
Vừa mới hứ xong liền đụng phải Dụ Nhiên ở phía đối diện.
Kỷ Thiển mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ hồng, trên tóc còn đang quấn lô thành từng vòng. Nếu không phải trời sinh cho cô ấy một nhan sắc xinh đẹp thì chắc người ta còn tưởng đây là bà cô nào đó.
“Ồ, Nhiên Nhiên còn chưa ngủ sao?”
Dụ Nhiên nói “Ừ”: “Ngủ không được.”
“Hiếm thấy đó. Đang hẹn hò sao?”
“Không.”
“Đừng có giấu tớ, lần trước tớ nhìn thấy có người đàn ông nào đó đưa cậu về, tên là Giang Khả thì phải. Xe khá đẹp, nhìn cũng được.”
“Đó chỉ là cấp trên của tớ thôi, tiện đường đưa tớ về.”
“Cấp trên thường không có thời gian quan tâm đến mấy đứa tép riu vô hình như chúng ta đâu, huống chi còn tiện đường nữa. Những tình huống như vậy hoặc là có lợi cho đối phương, hoặc là, người ta có ý với cậu.”
“Thật sự không phải mà.”
Dụ Nhiên nghĩ tới tin nhắn đó, nói: “Lần này bởi vì lãnh đạo cử tớ đi tham gia bữa tiệc, tớ lại không biết uống rượu.”
“Biết rồi, chỉ đùa một chút thôi.”
“Haizz, những người làm kế hoạch chính là như vậy đó. Liều sống liều chết tăng ca cũng chỉ để kiếm thêm một chút đồng lương ít ỏi, cũng hành xác như bọn tớ, cố gắng đào tạo người mới, kết quả, lợi ích toàn trao cho người khác.”
Kỷ Thiển dựa vào cạnh cửa mà than thở: “Nếu không bây giờ tớ đã không sống trong cái tiểu khu cũ kỹ như này, sớm đã dẫn Nhiên Nhiên tới một căn chung cư xa hoa rồi.”
Dụ Nhiên nói: “Bỏ đi, tớ sống ở đây khá ổn.”
Bọn họ đều chỉ là những nhân viên bình thường trong công ty, tiền lương không cao, chi phí sinh hoạt có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu. Với điều kiện bất đắc dĩ như vậy nên mới thuê chung căn nhà nhỏ này.
Về môi trường sống thì Dụ Nhiên thấy khá ổn, bởi vì từ nhỏ cô cũng đã quen sống trong căn nhà nhỏ cũ kỹ như thế này. Nhưng Kỷ Thiển thì khác, cô ấy bình thường sống theo lối sống công khai, thích nhất là túi hàng hiệu và mỹ phẩm, lương càng cao thì mức tiêu thụ càng lớn hơn, vì vậy cũng chỉ có thể tiết kiệm từ tiền thuê nhà.
“Đi ngủ sớm đi mai còn đi làm.”
Dụ Nhiên đang chuẩn bị đi vào thì Kỷ Thiển chợt hỏi: “Đúng rồi, có phải cậu rất thích Tống Liệt đúng không?”
Một câu nói như vậy giống như một viên đá được ném vào mặt hồ phẳng lặng.
Gợn sóng nổi lên từ bốn phía, kéo dài không thôi.
Dụ Nhiên tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
Nhưng khi nhìn qua, cô lại nhận ra Kỷ Thiển đang nhìn mình một cách nghiêm túc.
Không hiểu vì sao Dụ Nhiên lại thấy có chút căng thẳng, giống như một thứ gì đó đã được che giấu bấy lâu đột nhiên bị chọc trúng.
Thấy cô có chút thất thần, Kỷ Thiển giải thích: “Là ca sĩ đang hot mấy năm trở lại đây ý, album gần đây còn đứng vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng nữa, vừa đẹp trai lại vừa lạnh lùng, chỉ cần nghĩ tới là tớ lại thấy kích động!”
“Cậu không biết cậu ấy sao? Nhưng lần trước tớ nhìn thấy cậu có mua album của cậu ấy mà, còn đặt trong phòng khách nữa.”
“À…”
Dụ Nhiên bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ biết, sao vậy?”
“Tớ cũng đoán là cậu cũng thích cậu ấy mà. Hai ngày nữa tớ sẽ đến trụ sở chính của công ty một chuyến, bọn tớ đang bàn bạc hợp tác với công ty quản lý của Tống Liệt, đến lúc đó tớ sẽ được gặp thần tượng của mình. Nếu được tớ chắc chắn sẽ tặng cậu một bức ảnh có chữ ký!”
“Được.”
Phản ứng của cô đơn giản đến nỗi Kỷ Thiển thấy có chút nghi ngờ bản thân: “Là ảnh ký tên thần tượng đó, tớ đã chuẩn bị bất ngờ đó cho cậu từ lâu, phản ứng của cậu chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Dụ Nhiên cười: “Được rồi, thật ra tớ chỉ tò mò nên mới mua nghe thử một chút thôi, tớ không phải fan của cậu ấy, cậu đừng nghĩ nhiều quá.”
“Hóa ra là vậy, thật nhàm chán.”
“Mau đi ngủ đi, muộn lắm rồi đó, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Được được, tớ vào đây, ngủ ngon.”
Đóng cửa trở về phòng, mọi thứ đều trở lại với vẻ yên tĩnh của nó.
Trên chiếc bàn cạnh cửa sổ có một quyển album, mà bìa album chính là hình ảnh cận cảnh lúc cậu đứng trên sân khấu.
Cậu hơi nhắm mắt lại, tay cầm micro, tận hưởng không khí trên sân khấu.
Cái cổ màu trắng lạnh, đường nét tuyệt mỹ, khí chất phong trần lạnh lùng không khỏi khiến các fan nữ hú hét.
Mà đôi tay đang cầm chiếc micro quý giá trên sân khấu đó…
Cũng đã từng nắm lấy cằm cô. Khi đó cậu run rẩy, cười khiêm tốn và tự ti.
“Chị thật độc ác, đối với người khác luôn dịu dàng như vậy, vậy mà không hề yêu em chút nào.”
Sau đó, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa. Cậu là ngôi sao sáng trên bầu trời, còn cô chỉ có thể đứng trên mặt đất nhìn xa xăm.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì tất cả đều đã kết thúc.
Dụ Nhiên mở ngăn kéo ra, cất quyển album vào trong đó.
——
Sau khi hẹn lại với Giang Khả, anh ấy đã lái xe tới đón cô.
Việc lên kế hoạch đã khó, mà muốn có chỗ đứng trong một công ty có tính cạnh tranh cao như vậy lại càng khó hơn. Có thể bước từng bước được đến vị trí giám đốc dự án như bây giờ thì năng lực của Giang Khả rõ như ban ngày.
Anh ấy có tất cả đặc điểm của một người đàn ông ưu tú, có tố chất, có năng lực, đeo kính, lịch thiệp và nho nhã. Anh ấy luôn ôn tồn lễ độ trong công việc, nhưng cũng sắc bén sắp xếp chu toàn mọi việc khi ở các bữa tiệc. Nếu xét tới việc qua lại thường xuyên thì anh ấy cũng có thể coi là một người bạn tri kỷ.
Dụ Nhiên lúc mới đến khá vất vả, mọi việc đều được anh ấy giúp đỡ. Hai người cũng đã làm bạn trong mấy năm qua, mối quan hệ khá tốt đẹp.
Hội quán Đăng Hạc rất nổi tiếng, giá thành cũng khá cao, những người có thể bước chân vào đây đều là những người giàu có. Hơn nữa tính bảo mật của nó cũng khá tốt, rất nhiều người nổi tiếng hoặc con cháu nhà giàu đều thích tụ tập ở đây.
“Không phải tối hôm qua em ngủ rất sớm sao, sao nửa đêm lại tỉnh lại?” Giang Khả vừa lái xe vừa hỏi cô.
Dụ Nhiên nói: “Vâng, gần đây em luôn nằm mơ, mơ mộng một hồi thì tỉnh thôi.”
“Có mất ngủ không?”
“Không ạ, chỉ là rất dễ nằm mơ.”
“Nếu chất lượng giấc ngủ không tốt thì có thể dùng một chút melatonin (*), lúc tăng ca anh cũng thường xuyên gặp trường hợp như này. Ở chỗ anh có đồ nhập về, không có tác dụng phụ có hại cho cơ thể đâu, lần tới sẽ mang tới cho em.”
(*) Melatonin: là một hormone được sản xuất bởi tuyến tùng, đây là tuyến có kích thước bằng hạt đậu nằm ở giữa não. Melatonin có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.
“Có lẽ không nghiêm trọng như vậy đâu ạ, không cần thiết.”
“Không sao đâu, lần trước bạn anh mang về cho anh rất nhiều.”
“Thật sự không cầu đâu mà, cảm ơn ý tốt của anh Giang.”
Giang Khả còn muốn khuyên nhủ cô thêm, nhưng những lời muốn nói sau đó lại đột nhiên dừng lại.
Thật ra anh ấy cũng không vui khi Dụ Nhiên nói cảm ơn với anh ấy như vậy.
Mỗi lần anh ấy cho rằng bọn họ đã rất thân quen với nhau thì cô sẽ luôn tạo ra một khoảng cách thích hợp giữa hai người, một cảm giác xa lạ rõ ràng.
Anh ấy không muốn mối quan hệ giữa mình và Dụ Nhiên sẽ như thế này, nhưng lại không biết nên thay đổi như thế nào, sợ rằng lời nói rõ ràng đột ngột đó sẽ có tác dụng ngược lại.
Trực giác của anh ấy nói rằng Dụ Nhiên biết điều đó, nhưng cô cố tình không hiểu, không chủ động, dù anh ấy có ám chỉ bao nhiêu lần thì cũng chẳng khác gì đánh vào đống bông, không biết nên dùng bao nhiêu lực mới đủ.
Dụ Nhiên cúi đầu sắp xếp lại văn kiện mang theo, thuận tiện nhắc tới công việc, không khí vẫn tự nhiên như mọi khi.
Ánh mắt của Giang Khả dưới mắt kính trầm xuống, cũng không đề cập tới chủ đề vừa rồi nữa.
Lúc tới nơi, không biết có phải do đang là thời gian cao điểm không, chỗ để xe riêng của hội quán gần như kín chỗ, chỉ còn một chỗ trống duy nhất.
Từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy đằng sau bọn họ còn có một chiếc BMW M8. Giang Khả bẻ lái không chút do dự, trực tiếp lái vào vị trí đó.
Chiếc BMW dừng ngay trước đầu xe của họ.
Không chút khoan nhượng, ngược lại còn có cảm giác như đối phương đang chiếm vị trí vốn thuộc về mình.
Dụ Nhiên tháo dây an toàn, có chút khó hiểu: “Chiếc xe này có ý gì vậy?”
“Không biết nữa. Bãi đỗ xe này vốn là bãi công cộng, không quan trọng xe nào đến trước xe nào đến sau.”
–
“Tôi đã nói chiếc Cadillac phía trước sẽ chiếm chỗ đỗ xe của chúng ta mà, thực sự chiếm rồi đó.” Cố Lâm vỗ vào vô lăng.
Anh ta khó khăn lắm mới hẹn được Tống Liệt đi ăn, còn là hội quán Đăng Hạc rất nổi tiếng nữa.
Cố Lâm là khách quen thường xuyên lui tới chỗ này. Vì lượng khách ở đây vẫn luôn đông nên anh ta đã trực tiếp bao một chỗ đỗ xe riêng.
Hôm nay thì ổn rồi, còn có người nào đó giành chỗ đỗ xe của anh ta.
Tống Liệt ngồi ở ghế phụ vẫn đang lật xem thông báo kế hoạch hai ngày tới, cậu rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Vậy thì đổi chỗ đỗ xe khác.”
Cố Lâm đã tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, chợt nhìn thấy hai người bước xuống từ chiếc xe kia liền trừng lớn mắt: “Này, không phải là bạn học cũ sao, người quen đó.”
Tống Liệt vừa lật trang giấy vừa ngước mắt lên liếc nhìn.
Nhưng chính một cái liếc nhìn đó lại khiến trái tim cậu chợt thắt lại.
Cửa xe mở ra, cùng với tiếng tập thông báo của cậu nặng nề rơi xuống.
Tống Liệt nhìn chằm chằm vào người con gái mà cậu ngày đêm thương nhớ vô số lần bên cạnh người đàn ông kia, giống như chỉ cần cậu không chú ý tới, cô sẽ lập tức biến mất ngay trước mắt cậu.
Nhưng không.
Cô vẫn ở đó, xuất hiện chân thật trước mắt cậu.
Dung Thành lớn như vậy, cậu đã nghĩ rằng một ngày nào đó cậu có thể gặp lại cô.
Nhưng lại không nghĩ rằng giây phút đó lại đến một cách đột ngột như vậy, bất ngờ như vậy.
–
“Thật trùng hợp, đây không phải nam thần họ Giang nổi tiếng trường chúng ta năm đó sao. Tôi còn tưởng ai cướp chỗ đỗ xe của tôi chứ, đang định xuống xe cãi vã một hồi, nếu là người quen thì càng xử lý dễ dàng hơn.”
Cố Lâm cười như không cười mà chào hỏi anh ấy, ngoài mặt thì khách sáo nhưng trong lòng toàn dao găm.
Nhìn thấy anh ta, tâm trạng Giang Khả đương nhiên cũng không tốt chút nào, anh ấy đẩy gọng kính lên: “Ở nơi công cộng như thế này, làm gì có chuyện chỗ đỗ xe có chủ nhân của nó chứ.”
“Thật là ngại quá, chú tôi là ông chủ của Đăng Hạc, tôi cũng thường đến đây tụ tập nên đã bao riêng một chỗ đỗ xe cho tiện.”
“Được, vậy tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Không cần, người quen mãi mới có cơ hội gặp mặt nhau mà, dù sao cũng chỉ là một chỗ đỗ xe thôi.”
Cố Lâm xua tay, thần thái vô cùng kiêu ngạo.
Giang Khả vô thức nhíu mày.
Trước kia hai người họ không vừa mắt nhau chính bởi vì một người luôn ra vẻ là chán ghét việc ăn chơi trác táng, còn một người thì lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo, thờ ơ, thường xuyên đấu đá qua lại.
Hai người nhìn nhau trong vài giây, Cố Lâm nhếch môi cười.
Lúc này anh ta mới nhìn về phía Dụ Nhiên.
Phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy cô gái trước mắt có hơi quen quen.
Muốn nói là đã gặp nhau ở đâu thì không phải. Suốt toàn bộ quá trình vừa rồi cô đều không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó như một con búp bê xinh đẹp.
“Đây là bạn gái à?”
“Không, đồng nghiệp thôi. Ở đây tổ chức bữa tiệc của công ty, chúng tôi cùng nhau tới đây.”
“Thật là tình cờ, tôi cũng hẹn bạn ăn tối ở đây. Nghe nói bây giờ anh đang làm việc ở một công ty kế hoạch, công việc làm ăn năm nay khá khó khăn, nếu cần giúp đỡ thì có thể tới tìm tôi. Tôi quen biết rất nhiều nhân vật có máu mặt trong giới này, có thể lôi kéo cho anh một vài đơn hàng.”
“Không cần, một mình tôi cũng có thể làm tốt công việc, không cần Cố đại thiếu đây nhọc lòng như vậy.”
Cố Lâm nói chuyện vẫn giống như lúc trước, nghe qua vài câu liền biết là ra vẻ công tử ăn chơi nhiều tiền.
Giang Khả lạnh lùng nói vài câu khách sáo với anh ta.
Dụ Nhiên đứng bên cạnh không nói lời nào. Cô cầm túi xách trong tay, tỏ ra câu nệ nhưng cũng nhu hòa.
Lúc nghe Cố Lâm nói chuyện, ánh mắt cô cũng vô thức nhìn tới xe của anh ta. Vốn dĩ cho rằng không có gì khác lạ, nhưng cô chợt hoa mắt, mơ hồ nhìn thấy người đang ngồi trên ghế phụ.
Bọn họ chỉ đứng cách bên cạnh ghế phụ khoảng vài mét, cửa sổ xe không lớn bằng kính chắn gió nên rất khó có thể nhìn vào bên trong. Dụ Nhiên bởi vì nhàm chán nên cứ nhìn chằm chằm về phía này rất lâu, còn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người bên trong.
Cô không nhìn rõ lắm, nhưng bất tri bất giác cảm nhận được là người bên trong cũng đang nhìn bọn họ.
Sau khi phát hiện ra điều này, cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, không nhìn vào đó nữa.
Một lát sau, cuộc trò chuyện khách sáo của Giang Khả và Cố Lâm kết thúc.
Hai người tạm biệt, Giang Khả ra hiệu cho Dụ Nhiên đi vào.
Khi ở bên cô, Giang Khả gần như thu lại tất cả sự sắc bén của mình. Nếu không phải vì anh ấy đã phủ nhận, Cố Lâm thực sự nghĩ rằng hai người bọn họ là một cặp.
Anh ta trầm ngâm nhìn theo bóng dáng hai người rồi lên xe.
Lúc lên xe mới phát hiện ra tập thông báo của Tống Liệt đều rơi về phía mình.
Cố Lâm cảm thấy khó hiểu, rồi lại thấy cậu vẫn đang nhìn theo bóng lưng của bọn họ với vẻ mặt ảm đạm.
Anh ta đã quen biết Tống Liệt được mấy năm, biết tính cậu lạnh lùng khó gần, nhưng chưa bao giờ thấy cậu như thế này.
Suýt chút nữa Cố Lâm cho rằng cậu với Giang Khả cũng có chút thù oán, nhưng nghĩ lại, hình như cậu không phải đang nhìn Giang Khả.
Tống Liệt hỏi: “Anh có thể tra được phòng của cô ấy (*) không?”
(*) Trong tiếng Trung, 她/他 đều phát âm là /Tā/, 她 để chỉ nữ, 他 để chỉ nam, ở đây do văn nói nên Cố Lâm hiểu sai là đang hỏi Giang Khả.
“Được, sao vậy?”
Tống Liệt không nói gì. Dưới ánh đèn mờ ảo, thứ mà Cố Lâm không thể nhìn thấy trong mắt đáy mắt cậu, chính là sự điên cuồng đang dần lớn lên.
Thật lâu sau, cậu mới bình tĩnh trở lại, vươn tay mở cửa xe: “Cho em một cái ân tình đi.”
Cố Lâm nghe không hiểu Tổng Liệt đang nói về điều gì, hỏi lại: “Cậu cũng biết Giang Khả sao?”
Tống Liệt đã xuống xe. Dáng người cậu cao dong dỏng, vẻ mặt đã sớm khôi phục lại, giống như biểu hiện vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Không.”
“Người em nói, là cô ấy.”
Thật ra Cố Lâm nghe vẫn không hiểu. Nhưng mối quan hệ giữa anh ta và Tống Liệt rất tốt, nếu đối phương muốn biết, vậy thì anh ta sẽ thuận nước đẩy thuyền cho người đi điều tra, nhân tiện đặt một phòng riêng luôn.
Sau khi Tống Liệt bước vào, Cố Lâm đứng chờ ở quầy lễ tân, chơi với con mèo thần tài nhỏ ở trên quầy.
Đột nhiên, lông mày của anh ta nhíu lại, trong đầu thoáng hiện lên một điều gì đó mà vừa nãy anh ta không nghĩ tới.
Những người trong và ngoài giới có lẽ không biết, nhưng anh ta biết.
Trong lòng Tống Liệt có một người, cậu coi cô ấy như báu vật, yêu cô ấy đến tận xương tủy, nhưng lại không dám nói với người đó.
Cố Lâm chỉ có diễm phúc được nhìn thấy cô gái đó qua bức ảnh chụp, nó nằm trong ví Tống Liệt.
Anh ta đã từng nhìn thấy Tống Liệt cầm bức ảnh của cô gái đó, tôn thờ như một vị thần khi không có ai xung quanh, cũng từng bắt gặp cậu lẩm bẩm gọi hai chữ chị khi chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng anh ta cũng không biết rốt cuộc tiếng chị trong miệng Tống Liệt có ý nghĩa gì, và đó là ai.
Bây giờ đột nhiên nhớ lại mới kinh ngạc phát hiện ra sự quen thuộc không thể giải thích được toát ra từ cô gái vừa rồi là đến từ đâu.
Cô gái đó, là người ẩn mình trong tâm trí Tống Liệt sao?