• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đong đầy dịu êm – Công Tử Lang Thượng

Editor: Yuu


Khi hai người đến nơi thì trong phòng đã có khoảng bảy, tám người.

Giám đốc của công ty đang ngồi đó nói chuyện và hút thuốc, mấy trợ lý đi theo bên cạnh cũng đang buôn chuyện với nhau.

Giọng nói khá lớn, còn chưa vào phòng đã nghe thấy.

Khi Giang Khả bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này.

Sau đó, tất cả sự chú ý đều dừng trên Dụ Nhiên đứng bên cạnh.

Nếu không phải vì ngoại hình nổi bật thì với cái tính cách trầm lặng ít nói này của Dụ Nhiên, chắc chắn sẽ không ai chú ý tới cô. Mà giờ đây dù không nói lời nào, nhưng chỉ cần đứng đó thôi cô cũng đã rất thu hút rồi.

Vị giám đốc kia chống tay lên ghế, trong tay vẫn kẹp điếu thuốc, cười với Giang Khả: “Giám đốc Giang, đây là trợ lý mới của cậu sao. Trông cũng không tệ đâu.”

Giang Khả nói: “Không phải, chỉ là đồng nghiệp cùng bộ phận của tôi thôi. Giám đốc Trương có thể gọi cô ấy là Tiểu Dụ.”

“Hình như trước đây tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.”

“Đúng vậy, cô ấy khá nhút nhát, đây là lần đầu tiên cô ấy tham gia bữa tối kiểu này.”

Giang Khả giới thiệu vài câu đơn giản xem như là chào hỏi.

Một lúc sau, mọi người đều ngồi xuống chỗ và bắt đầu vào vấn đề chính ngày hôm nay.

Người ngồi đối diện là giám đốc của một công ty giải trí nổi tiếng ở Dung Thành. Giang Khả đã từng tiếp xúc với ông ta vài lần, nhưng đối phương là một miếng xương khó gặm, mấy lần Giang Khả bày tỏ ý muốn hợp tác đều bị từ chối.

Phía đối phương thường xuyên có các hoạt động thương mại, bất kể là chương trình tạp kỹ hay là show tuyển chọn đều lập ra các kế hoạch rất cụ thể. Mấy năm trở lại đây, công ty kế hoạch Du Nghệ nơi Giang Khả đang làm việc khá nổi tiếng ở Dung Thành này, các hoạt động thương mại cũng nhận được nhiều lời khen ngợi. Nhờ thế mà người đang ngồi đối diện bây giờ mới có ý định hợp tác, chính vì vậy bữa tối hôm nay mới được tổ chức.

Nếu sự hợp tác lần này có thể được thương lượng ngay tại chỗ thì hiệu suất KPI của bọn họ sẽ được cải thiện hơn rất nhiều, và danh tiếng của công ty bọn họ tại Dung Thành này cũng sẽ tăng lên.

Vì vậy, Giang Khả mới dẫn Dụ Nhiên đi cùng.

Trực giác của anh ấy cảm nhận được đối phương rất hứng thú với lần hợp tác này nên đã đem theo tài liệu và nội dung chi tiết tới, chỉ là sau khi rượu và thức ăn đã được bày lên bàn, ông chủ bên kia không hề đề cập đến chuyện hợp tác, chỉ nói về các vấn đề trong giới giải trí và uống rượu.

Thái độ này vô cùng khó đoán.

Giang Khả có uống cùng ông ta vài ly, Dụ Nhiên ngồi một bên đảm nhận nhiệm vụ rót rượu, không nói lời nào.

Ánh mắt của vị giám đốc kia từ từ rơi xuống trên người cô, nói: “Chỉ chúng ta uống thôi thì không thú vị chút nào. Cô Dụ đây có uống được rượu không, hay là làm một ly nhé?”

Dường như đã biết trước được ông ta sẽ nhắm tới Dụ Nhiên, Giang Khả không nhúc nhích, nhưng lại nói lời từ chối trước: “Cô ấy không biết uống rượu, nếu không cô ấy đã kính giám đốc Trương hai ly rồi.”

“Có ai sinh ra là biết uống rượu luôn đâu, chi bằng từ từ nếm thử nó xem sao.”

“Nhưng Tiểu Dụ của chúng tôi thực sự chưa uống rượu bao giờ.”

Nhưng đối phương không hề dừng ý định lại, ông ta đứng dậy, chủ động cầm lấy một ly rượu mới: “Tới bữa tiệc thì sao có thể không uống rượu được chứ. Cô Dụ, chỉ một ly thôi.”

Giang Khả cũng đứng dậy theo, nói: “Vậy tôi sẽ giúp cô ấy uống ly này. Chắc là giám đốc Trương sẽ không để ý đâu nhỉ.”

Anh ấy vươn tay ra cầm lấy, nhưng đối phương lại thu ly rượu về, Giang Khả liền nắm lấy không khí.

“Tôi mới chỉ nói vài câu thôi mà giám đốc Giang đây đã bảo vệ nhiều như vậy. Ai không biết còn tưởng Trương Kỳ tôi đang cố tình bắt nạt người khác, còn giám đốc Giang đây thì thương hoa tiếc ngọc đó.”

“Tôi không có ý đó.”

Rượu trong ly đã vương vãi ra một chút, Trương Kỳ lại rót đầy ly, nói: “Tôi là người thẳng tính, thấy cô Dụ đây xinh đẹp nên mới muốn uống cùng cô ấy một ly. Lần hợp tác này đáng giá bao nhiêu tiền, giám đốc Giang có thể không để ý tới, nhưng cô Dụ đây chắc chắn là người thông minh.”

Lời nói này vô cùng rõ ràng.

Nếu muốn thương lượng thành công về lần hợp tác ngày hôm nay, Dụ Nhiên nhất định phải uống ly rượu này.

Giang Khả vô cùng miễn cưỡng.

Trong mắt anh ấy, Dụ Nhiên nên được bảo vệ, khi tới đây anh ấy cũng đã nói sẽ bảo vệ cô, sẽ không để chuyện gì xảy ra.

Lúc này dù có mất mặt anh cũng phải bảo vệ Dụ Nhiên bằng mọi giá.

Một cổ tay mảnh khảnh chợt lướt qua mắt anh ấy.

Dụ Nhiên cầm lấy ly rượu kia: “Không sao, cũng chỉ là một ly rượu thôi mà. Giám đốc Trương nói đúng, không ai sinh ra là biết uống rượu cả, tôi cũng có thể thử một chút.”

Nói xong, cô ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Ly rượu không nhiều, nhưng nó lại là rượu nặng.

Rượu vào miệng đem đến một cảm giác mới mẻ lại cay nồng, nếu không phải vì cô đã chuẩn bị từ trước thì chắc chắn sẽ bị sặc.

Cô mím chặt môi, kìm lại sự khó chịu rồi đặt ly rượu xuống bàn.

“Giám đốc Trương, như vậy là được rồi đúng không.”

Giang Khả nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, tỏ ý xin lỗi, Dụ Nhiên cũng đáp lại anh ấy bằng một ánh mắt trấn an.

Sự hợp tác đã tiến triển đến tận bước này rồi, nếu chỉ bởi vì cô không uống ly rượu mà khiến mọi thứ sôi hỏng bỏng không, mất nhiều hơn được, thì cô không hề muốn gây ra lỗi lầm chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.

Trương Kỳ vô cùng hào hứng, rót thêm ba ly rượu nữa. Dụ Nhiên cũng uống cạn từng ly một.

Lần này hoàn toàn là để lấy lòng ông ta. Ông ta tán thưởng Dụ Nhiên, còn khen ngợi cô là nhân tài mới xuất hiện, vui vẻ bàn chuyện hợp tác.

Dụ Nhiên đặt ly rượu xuống nhưng tay chân đã có chút mềm nhũn.

Bữa tối này thật đúng là thứ không phải người bình thường có thể chịu nổi, tựu lượng lớn thật.

Cũng may giám đốc Trương đây không nhân lúc nhà cháy mà đi hôi của.

Nhưng dạ dày lại cảm thấy nóng bỏng khi vài ly rượu này xuống bụng, đầu cũng trở nên choáng váng. Dụ Nhiên rũ mắt xuống, lẳng lặng cầm lấy ly nước uống một ngụm.

Trong phòng có người hút thuốc, khói bay lượn khắp phòng, mà cái mùi gây gây khó ngửi này khiến Dụ Nhiên thấy khó thở.

Cô thực sự rất ghét mùi này. Trong phòng kín chỉ có mùi khói thuốc đục ngầu quyện với mùi rượu mà mấy tên đàn ông ở đây nhả ra sau khi say.

Hơn nữa sau khi uống mấy ly rượu kia, cô nhất thời thấy đầu óc choáng váng, chỉ muốn rời khỏi căn phòng này để hít thở không khí trong lành.

Cổ họng nóng rát, là dư vị của rượu gây ra.

Dụ Nhiên nhìn mâm thức ăn trước mắt, mọi thứ dần mờ đi.

Quả nhiên uống rượu vào là hỏng việc, không nên uống rượu mạnh mới phải.

Dụ Nhiên mượn cớ đi vệ sinh để đi ra ngoài.

Trên hành lang không có nhiều người qua lại, giờ phút này hầu hết đều đang ăn tối, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng động loáng thoáng từ mấy phòng bên cạnh truyền tới, nhưng không khí đã trong lành hơn rất nhiều.

Dụ Nhiên thấy có chút chóng mặt. Cô bình thường cũng không hay đi giày cao gót nên giờ chỉ có thế bám chặt vào tường để đi về phía nhà vệ sinh.

Khi đi ngang qua căn phòng bên cạnh, người phục vụ tình cờ bước ra, cửa phòng được mở, có thể thoáng nhìn thấy người ngồi bên trong.

Cô vô thức nhìn vào, nhưng khi nhìn thấy góc nghiêng của người bên cạnh cửa, cô vô cùng sửng sốt.

Cô ngẩn người, muốn xác định lại cho đúng.

Nhưng người phục vụ đã đóng cửa lại, cô gần như chỉ kịp bắt được lấy khoảnh khắc đó.

Giống như một giấc mơ, không chân thật chút nào.

Dụ Nhiên sững sờ tại chỗ, nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, thật lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.

Làm sao có thể là cậu được. Thế giới này rộng lớn như vậy, cậu bây giờ cũng không phải người bình thường, sao có thể dễ dàng gặp được ở nơi này chứ.

Dụ Nhiên, mày say rồi, gần đây còn mơ thấy nhiều nữa, cho nên nhìn ai cũng tưởng là cậu ấy.

Cô thu lại suy nghĩ rồi bước về phía trước.

Trong phòng riêng, khi cửa vừa đóng lại thì Tống Liệt liếc nhìn về phía đó.

Thật lâu sau cũng không nói lời nào.

Sau đó, cậu từ từ đứng dậy, buông xuống một câu: “Đi vệ sinh, mọi người ăn trước đi.”

Đăng Hạc khá rộng và có rất nhiều nhà vệ sinh, vừa hay nhà vệ sinh phía bên này lại không có ai khác cả.

Vách tường lẫn sàn nhà đều được làm bằng đá cẩm thạch, đèn sợi tóc chiếu sáng rực rỡ khắp nơi, đem đến cho người ta cảm giác hư ảo.

Tiếng nước vang lên phá tan sự im ắng.

Dụ Nhiên vừa rửa tay vừa nhìn chính mình trong gương. Cô không thể phân biệt được là mình đang buồn ngủ hay là say rượu nữa. Lúc này khi nhìn mình trong gương, cô chỉ thấy những hình ảnh mờ ảo, hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì cả.

Những bữa ăn kiểu này không thích hợp với cô.

Dụ Nhiên nghĩ vậy, sau đó với lấy một tờ giấy để lau tay.

Tiếng nước ngừng lại, trong phòng vệ sinh lại im ắng.

Cô chuẩn bị quay trở về phòng, vừa xoay người lại liền cảm thấy có thứ gì nho nhỏ trên người mình rơi xuống, sau đó một âm thanh vang lên giòn tan ở dưới sàn. Có một vật nhỏ màu bạc rơi xuống bên cạnh chân.

Cô vô thức sờ lên lỗ tai, quả thật là khuyên tai của cô.

Nó rơi xuống trên người từ lúc nào mà cô không nhận ra.

Dụ Nhiên ngơ ngác định nhặt nó, nhưng men say lại bốc lên, cô vừa mới khom lưng đã thấy không vững, chỉ còn cách từ từ ngồi xổm xuống đất.

Có người bước tới, từng bước chân rất vững chắc, không phải một cô gái.

Đây là khu nhà vệ sinh nam nữ công cộng, có người tới là chuyện bình thường, cho nên Dụ Nhiên cũng không quan tâm lắm.

Tiếng bước chân dừng lại, dừng ngay trước người cô. Trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm một đôi giày da nam màu đen.

Dụ Nhiên thoáng giật mình, vô thức ngước mắt lên.

Đối diện với ánh mắt của Tống Liệt.

Trong phút chốc, thời gian như ngừng lại.

Người trước mặt vẫn cao lớn, vẫn lạnh lùng, vẫn chìm trong tảng băng như trước đây.

Mà giờ phút này, khoảng cách giữa cô và cậu gần trong gang tấc, không kịp phòng bị đã đối diện.

Tống Liệt cúi xuống, nhặt chiếc khuyên tai đính đá kia lên.

Dụ Nhiên lập tức tỉnh rượu. Cô từ từ đứng dậy, có chút bần thần.

Không phải cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gặp lại cậu. Cho dù là biết bao lần gặp ở trong mộng hay nhận nhầm người khác là cậu, cô cũng chưa từng nghĩ đến tình cảnh sẽ như thế này.

Cô nên chủ động chào hỏi, hay là mỉm cười một cách tự nhiên với cậu đây?

Như thế nào cũng không được.

Tưởng tượng luôn khác xa với thực tế.

Cô vô thức muốn bỏ chạy, nhưng khi bước ngang qua cậu, cổ tay liền bị nắm chặt lấy.

Không phải là sức mạnh mà cô có thể phá vỡ.

Tống Liệt rũ mắt, một cái tay khác nghịch chiếc khuyên tai đính đá kia. Khi đầu ngón tay chạm vào bộ phận sắc bén, có chút đau đớn.

Nhưng dường như cậu không cảm nhận được.

“Muốn tránh em sao.”

Ánh mắt cậu nhìn cô không hề có chút cảm xúc nào: “Em đáng sợ như vậy sao?”

Dụ Nhiên muốn trả lời là không phải, nhưng cổ họng lại thắt lại một cách khó hiểu, một chữ cô cũng không thể nói ra.

Cô không biết tại sao Tống Liệt lại có mặt ở đây, nhưng nghĩ đến vừa rồi cô thật sự đã nhìn thấy một người rất giống cậu, sự xuất hiện của cậu ở đây không có gì là ngoài ý muốn cả. Chỉ là, cô chưa hoàn toàn chuẩn bị trước.

Trong đầu xuất hiện một mớ hỗn độn.

Cô vừa mới uống rượu, hiện tại cồn bốc lên khiến cô cảm thấy mọi thứ trước mắt đều chỉ là hư ảo.

Tống Liệt nhìn cô chăm chú, trên cái cổ trắng nõn như ngọc của cô từ từ nổi lên một tầng màu đỏ nhạt, trong không khí còn có mùi rượu bay lơ lửng.

“Uống rượu sao?”

Dụ Nhiên rời ánh mắt đi: “Không phải.”

Cậu vạch trần sự thật: “Bọn họ đã rót rượu cho chị.”

Một đám đàn ông như vậy, lại còn là một bữa tối mang tính chất thương vụ nữa, làm sao một cô gái thoạt nhìn dễ bắt nạt lại xinh đẹp như cô có thể thoát được.

Dụ Nhiên im lặng không nói gì, cả người như nhũn ra, không biết nên đối mặt với cậu như thế nào.

Một tay Tống Liệt siết chặt cổ tay cô, tay còn lại đeo chiếc khuyên tai vào tai cô.

Dụ Nhiên vô thức nghiêng đầu né tránh, cả người run rẩy một cách khó hiểu.

Cậu biết cô đang sợ, biết cô đang né tránh mình, nhưng cậu vẫn không thể ngăn được động tác tay.

Tai của Dụ Nhiên rất trắng, dái tai vừa nhỏ lại vừa mềm mịn, giờ phút này nó dần dần bị nhuộm đỏ.

Tống Liệt chậm rãi giúp cô đeo lại khuyên tai.

Một vài giọt nước chảy ra từ bồn rửa tay, phá vỡ sự im lặng trong chốc lát này.

Bên ngoài có tiếng bước chân, còn có cả tiếng nói chuyện rôm rả của hai cô gái.

Dụ Nhiên tránh khỏi cậu, đứng ở bên cạnh bồn rửa tay.

Tống Liệt biết da mặt cô mỏng nên cũng không cản cô lại.

Mà hai cô gái kia cũng thản nhiên đi vào nhà vệ sinh nữ bên cạnh, không có bất kỳ sự hiểu lầm nào.

Dụ Nhiên chống tay trên bồn rửa tay một lúc, sau khi bình tĩnh lại mới cầm túi xách lên, nói một câu xin lỗi rồi rời đi.

Tống Liệt vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Cô đi thật lâu rồi mới chậm rãi đưa tay lên.

Trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tai cô, không phải do cậu tưởng tượng ra.

Chứng tỏ nó thực sự tồn tại.

Ánh mắt cậu tối sầm lại, nói nhỏ: “Tên đàn ông kia có gì tốt chứ, còn không thể bảo vệ được chị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK