Đong đầy dịu êm – Công Tử Lang Thượng
Editor: Yuu
Người cậu từ trên xuống dưới đều là đồ đen, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai, trông vô cùng đơn giản và khiêm tốn.
Trong cái tối tăm của hành lang, Dụ Nhiên ngẩn ngơ nhìn đôi mắt hẹp dài của cậu dưới chiếc mũ lưỡi trai.
Dụ Nhiên không biết làm thế nào mà cậu lại đột nhiên tìm ra được nơi này.
Tống Liệt cụp mắt xuống rồi lùi lại một chút, giơ tay lên kéo vành mũ xuống che nửa khuôn mặt đi. Lúc này Dụ Nhiên mới nhận ra bên cạnh cậu còn có người.
Nhân viên giao hàng kiểm tra lại địa chỉ một lần nữa, sau khi xác nhận là nơi này mới đi về phía trước, nói: “Cô là cô Dụ đúng không?”
“Vâng, là tôi.”
“Cuối cùng cũng tìm được rồi. Đây là lần đầu tiên tôi tới tiểu khu của các cô cho nên không quen với địa hình khu này lắm. Cơm hộp của cô đây.”
“Cảm ơn.” Dụ Nhiên cầm lấy hai cái túi mà anh ta đưa cho.
“Tòa nhà này tôi đã phải tìm rất lâu đó, cũng may là tôi gặp được chàng trai này. Cậu ấy đã đưa tôi tới đây, nói vừa hay cũng tới tìm cô. Hai người là bạn sao?”
Anh chàng giao cơm hộp này thật chất phác, đến Tống Liệt còn không nhận ra.
Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng, làm phiền anh rồi.”
“Không phiền gì đâu. Tôi đi trước đây, còn phải giao nhanh đơn tiếp theo nữa.”
Nhân viên giao hàng vội vàng xuống lầu rời đi. Dụ Nhiên xách túi cơm hộp trong tay, cúi đầu nhìn đơn hàng bên trên, tên trên đó điền tên cô.
Công việc của Kỷ Thiển rất bận, thường xuyên phải nghe điện thoại, cho nên thỉnh thoảng có bỏ lỡ điện thoại giao hàng. Chính vì vậy cô ấy mới có thói quen điền tên cô.
Bên ngoài trời vẫn mưa, không khí trong hành lang rất ẩm, bụi bám đầy trên góc tường không biết đã được bao nhiêu năm. Nhà bên cạnh không biết có phải đang liên hoan hay không, thỉnh thoảng lại có tiếng cười to truyền đến.
Những nơi như này không thích hợp với cậu.
Nhưng Tống Liệt chỉ đứng ở đó, không có ý định rời đi, mà bên ngoài thì lại đang mưa to.
Dụ Nhiên mở cửa: “Vào đi.”
Sau khi đóng cửa lại, tiếng mưa cũng êm tai hơn rất nhiều.
Dụ Nhiên đặt cơm hộp lên bàn ăn. Kỷ Thiển vẫn đang nói chuyện điện thoại ở trong phòng, không biết cô ấy lại xảy ra mâu thuẫn với ai, đang tranh luận với người đó về vấn đề của một nghệ sĩ.
“Lại là nghệ sĩ đó. Không phải trước đấy tôi đã nói bộ phận marketing không cần lên tiếng, để cậu ta tự giải quyết rồi sao? Những lời nói và hành động không phù hợp trên mạng đều bị người ta đào lên, không tự dọn dẹp đống hỗn độn đấy đi còn bắt chúng tôi phải đi chùi đít cho.”
“Nghệ sĩ này lúc trước không phải chúng tôi ký hợp đồng, mấy người đừng có đùn đẩy trách nhiệm, có việc gì cứ tìm tới người đại diện của cậu ta. Chúng tôi chỉ là người ký hợp đồng, đừng có chuyện gì cũng đẩy tới bộ phận của chúng tôi tôi.”
Lời nói của cô ấy phát ra rõ ràng qua tấm cửa.
Dụ Nhiên có chút xấu hổ mà giải thích: “Là bạn của chị, cô ấy cũng làm trong ngành giải trí, nhưng chỉ là nhân viên của một công ty quản lý nghệ sĩ thôi.”
Tống Liệt thoáng nhìn quanh ngôi nhà: “Có thể nghe ra.”
Từ huyền quan đến phòng khách rồi đến phòng bếp, mặc dù mọi thứ đều rất sạch sẽ, có thể nhìn ra được người sống ở đây thường xuyên quét tước, nhưng vẫn có thể thấy được tường phòng bếp đã hơi ố vàng, góc gạch lát nền còn hơi bong ra, ngay cả ghế sofa cũng là kiểu cũ từ thế kỷ trước.
Không phải là tệ, nhưng môi trường sống thực sự không được như cậu mong đợi.
“Chị sống ở đây sao?”
“Ừ, giá thuê ở đây khá thấp, chi phí sinh hoạt cũng không cao, nên chị với bạn đã chọn thuê ở đây.”
Cô nhận ra ánh mắt cậu đang dán chặt vào một chỗ, nhìn theo mới phát hiện ra đó là một góc có khá nhiều đồ lặt vặt.
Căn nhà không lớn, đồ đạc tuy hơi nhiều nhưng vẫn khá đơn sơ.
Cô biết cậu đang nghĩ cái gì liền giải thích: “Thật ra cũng khá ổn, chỉ là một nơi ở ngắn hạn thôi, quen rồi sẽ thấy khá ấm áp.”
Tống Liệt không nói gì.
Kỷ Thiển ở trong phòng đã nói chuyện xong. Dụ Nhiên sợ cô ấy bước ra sẽ thấy Tống Liệt nên vội nói: “Chuyện đó, hay là em vào phòng chị đi.”
“Tại sao?”
“Thân phận của em bây giờ đã khác, chị không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có, những chuyện như này trong giới giải trí không phải rất phiền phức sao.”
Tống Liệt có thể nhìn ra được cô đang cố tình tránh cho cậu và bạn cô gặp mặt.
Cậu cụp mắt xuống, hàng mi thật dài che giấu những ẩn ý sâu xa: “Em không quan tâm tới những chuyện đó.”
Cậu không phải ca sĩ hàng đầu nổi tiếng toàn thế giới, cùng lắm cũng chỉ là tân binh có chút tiếng tăm trong mấy năm trở lại đây, không thể so sánh với những diễn viên hay ngôi sao có nhiều lưu lượng, cho nên không có quá nhiều người chú ý đến những câu chuyện bên lề riêng tư của cậu.
Ngay cả khi cậu thực sự hot như vậy, nếu cậu không muốn thì cũng không ai được phép biết về đời sống cá nhân của cậu.
Dụ Nhiên thực sự sợ Kỷ Thiển sẽ đột nhiên mở cửa ra nên đã kéo ống tay áo của Tống Liệt, chủ động dẫn cậu vào phòng mình.
Tống Liệt có chút ngạc nhiên.
Nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn đang túm lấy áo của mình, cậu không nói gì, ngoan ngoãn đi theo cô vào bên trong.
Ngược lại Dụ Nhiên lại căng thẳng hơn trước đó rất nhiều.
Bởi vì Tống Liệt đột ngột đến thăm, cái danh hiệu người nổi tiếng này đã tạo áp lực không nhỏ cho cô. Cô nghĩ đến những người rình mò, soi mói đời tư của các sao ở trên mạng, sao đi tới đâu đều sẽ có ảnh chụp ở đó, cho nên việc đầu tiên cô làm sau khi về phòng chính là cẩn thận kéo rèm cửa lại.
Dụ Nhiên bình thường là một người cẩn thận, trong phòng vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp, mọi thứ đều được bày biện gọn gàng, đầu giường còn đặt mấy con gấu bông.
Chỉ là gian phòng không được lớn lắm, bầu không khí lúc hai người đứng ở trong phòng có chút lúng túng khó tả.
Suốt cả quá trình Tống Liệt đều chú ý tới phản ứng của Dụ Nhiên. Đợi cô kéo rèm cửa xong cậu mới thấp giọng nói: “Nếu là sợ người khác hiểu lầm thì chị không cảm thấy như này mới càng khiến người ta hiểu lầm hơn sao?”
Dụ Nhiên có chút hoảng hốt, liếc nhìn rèm cửa: “Không thể nào, kéo rèm lại thì paparazzi sẽ không chụp lén được nữa.”
Tống Liệt nhìn cô kéo rèm cửa lại mà không nói lời nào.
Cô không hiểu ý của cậu.
Có lẽ cậu nên cảm thấy may mắn, bởi vì cô không đến mức quá đề phòng đối với cậu.
Một lúc sau Dụ Nhiên hiểu.
Biểu cảm của cô có chút khác thường, cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa, thay vào đó cô lại đi dọn dẹp đống văn kiện trên bàn làm việc.
Hai người họ rơi vào im lặng.
Sự im lặng khó tả này càng khiến hai người càng trở nên lúng túng hơn.
Dụ Nhiên rất muốn tìm một lý do nào đó để rời đi, hoặc là để cậu rời khỏi nơi này, như vậy mới có thể giảm bớt bầu không khí được. Nhưng rốt cuộc cô cũng không thể tìm được lý do nào.
Cậu đến đây chắc chắn là có mục đích.
Mà cô thì không dám làm gì ngoài việc muốn trốn đi.
Dụ Nhiên nhìn thấy trên người cậu có vài vệt nước liền nói: “Áo khoác của em bị ướt rồi, để chị đi lấy khăn lông cho em.”
Cô rời khỏi phòng.
Tống Liệt đứng ở đó một mình, nhìn quanh căn phòng mà cô đã sống một mình trong hai năm qua, giống như chỉ có cách này mới khiến cậu cảm nhận được hai năm qua cô đã sống như thế nào.
Trên bàn có mấy tấm ảnh chụp của cô, còn có một vài văn kiện của dự án. Trong phòng chỉ có mùi hương trên người cô, không có dấu vết của người nào khác.
Chỉ là bên dưới sấp văn kiện trên bàn có kẹp một tấm poster, màu sắc có hơi quen mắt.
Tống Liệt nhíu mày, đi tới rút tấm poster kia ra.
Người trên đó cậu không thể nào quen thuộc hơn.
Đó là tấm poster quảng bá cho buổi biểu diễn cá nhân đầu tiên của cậu.
Phát hiện này giống như vừa khám phá ra một lục địa mới.
Tống Liệt muốn kiểm kiểm chứng nên đã mở ngăn kéo bên dưới ra.
Quả nhiên, trong ngăn kéo chính là album của cậu.
Tống Liệt cảm thấy mình giống như một tên trộm, cậu làm nhiều thứ như vậy cũng chỉ để tìm hiểu xem trong lòng cô mấy năm nay có còn lưu lại hình bóng của cậu không.
May mắn vẫn có.
Cô cũng không phải dứt khoát 100%, cũng không tàn nhẫn đến mức vứt bỏ hoàn toàn quá khứ, hoàn toàn bỏ rơi cậu.
–
Lúc Dụ Nhiên quay trở lại với chiếc khăn lông thì nhìn thấy Tống Liệt đang đứng bên cạnh bàn nhìn thứ gì đó.
Thật ra lúc đi ra ngoài cô đã nghĩ, nếu muốn che giấu mối quan hệ hiện tại thì cô nên để cậu rời đi mới phải.
Cô cũng không thể giải thích nổi tại sao lúc đó cô lại để Tống Liệt vào nhà nữa.
Có thể là do bên ngoài mưa to, có thể là do bị sốt nên đầu óc cô không được thông suốt, cũng có thể là do hành lang tối quá, mà cũng có thể là do ánh mắt cậu nhìn cô.
Cảnh trong mơ và hiện thực chồng chéo lên nhau, cô cảm thấy mình như đang đắm chìm trong đó.
Dụ Nhiên đi tới đưa khăn lông cho cậu.
“Này, lau đi.”
Tống Liệt nghe thấy giọng nói của cô liền quay lại nhìn cô.
Vẫn là ánh mắt đó, giống như một dòng sông băng lấp đầy vạn dặm.
Cậu không cầm lấy, cũng không trả lời.
“Không cần sao?”
Dụ Nhiên linh cảm có điều gì đó không ổn, bèn nói: “Vậy chị cứ để ở đây, em ngồi một lát đi, trời cũng sắp tạnh mưa rồi, chị sẽ gọi xe đưa em…”
Vừa dứt lời, cánh tay của cô đột nhiên bị nắm lấy.
Một lực kéo rất lớn kéo cô trở lại, Dụ Nhiên không kịp chuẩn bị trước, bất ngờ bị cậu đè lên bàn.
Lưng của cô đập xuống mặt bàn có hơi đau.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Hai tay cậu chống ở hai bên người cô, nhìn cô từ trên cao. Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể cậu.
“Dụ Nhiên.” Ánh mắt cậu tối sầm lại, như thể thứ gì đó bị đè nén bấy lâu nay cuối cùng cũng đạt tới giới hạn của nó.
“Chúng ta phải xa cách nhau như vậy sao?”
“Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chị cứ như vậy mà dễ dàng quên đi sao?”
Trái tim Dụ Nhiên thắt lại.
Mưa bên ngoài lại nặng hạt, kèm theo là tiếng sấm sét ầm ầm. Từng hạt mưa đập vào cửa sổ, phát ra những tiếng tí tách.
Trong phòng, chiếc khăn lông trên tay cô lặng lẽ rơi xuống đất.
Dụ Nhiên cũng không biết phải trả lời thế nào.
Đúng vậy, tại sao chứ.
Bọn họ đã từng rất thân thiết, bọn họ đã từng có tình cảm sâu đậm hơn bất cứ ai, bọn họ từng là người quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau, còn quan trọng hơn cả người thân trong gia đình.
Nhưng tại sao, tại sao cô lại phải xa cách cậu như vậy.
Dụ Nhiên rũ mắt, chậm rãi nói: “Những chuyện đó đều đã qua rồi.”
“Qua rồi? Nếu đã qua tại sao chị vẫn mua album của em và giữ poster của em. Trong lòng chị vẫn có em mà.”
Cô không nói gì.
Tống Liệt chỉ cảm thấy sóng gió đang dâng trào mãnh liệt trong lòng.
Những gì cậu đã kìm nén và chịu đựng trong những ngày qua đều đã đến giới hạn vào lúc này.
Từ sau khi gặp lại cô, cậu đã muốn làm như vậy, muốn vây cô ở dưới thân để chất vấn cô chuyện năm đó, muốn biết xem trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng cô vẫn luôn bình thản như vậy, không buồn cũng không vui, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Cậu vươn tay nâng cằm cô lên để cô đối mặt với mình, lạnh giọng hỏi từng chữ một.
“Nếu không quan tâm, tại sao lại trộm để ý tới những thứ có liên quan đến em?”
“Bây giờ em đã đạt được những thành tích như vậy, chị đương nhiên rất vui.”
“Vui sao.” Tống Liệt cười chế nhạo: “Vui vì em cho nên mới bỏ đi không một lời tạm biệt, cho nên mới cắt đứt hoàn toàn liên lạc với em, cho nên mới giả vờ như không quen biết khi chúng ta gặp lại. Dụ Nhiên, chị giỏi lắm, rất giỏi.”
Cô mím môi, trên môi không có chút huyết sắc nào.
Mái tóc dài được búi cao một cách tùy hứng, hai bên mai còn có mấy sợi buông xõa xuống. Mấy sợi tóc buông xuống tự nhiên bên tai mang tới cho cô một sự xinh đẹp dịu dàng.
Trước đây, Tống Liệt thích nhìn cô trong trạng thái này nhất.
Không có sự xa cách, không có sự đề phòng, chỉ có sự dịu dàng vô tận.
Chỉ là bây giờ, cái sự dịu dàng đó đối với cậu đều là gai nhọn.
Mà giờ phút này cậu đang ôm những chiếc gai nhọn đó, dù biết đụng vào cô sẽ chỉ càng thêm tổn thương sâu sắc, nhưng cậu không thể nào kìm lòng được.
Mắt cậu đỏ hoe, thật cẩn thận hôn lên trán cô, hôn từng tấc từng tấc xuống dưới, khàn giọng nỉ non: “Dụ Nhiên, em nhớ chị, thật sự rất nhớ chị.”