Nghĩ đến bao nhiêu lần tỉnh lại từ trong giấc mộng, tưởng rằng cô vẫn ở ngay bên cạnh, nhưng trước mặt chỉ có đêm khuya vô tận. Có đôi khi mệt mỏi quá mức cậu cũng sẽ thấy hận cô, nghĩ rằng nếu một ngày nào đó gặp lại, cậu nhất định sẽ trói cô lại bên cạnh, không cho cô chạy trốn nữa.
Nhưng bây giờ gặp lại, Tống Liệt mới nhận ra nỗi hận đối với cô trong lòng câu không tài nào khơi dậy được.
Đây là người mà cậu đã từng đặt lên hàng đầu trong lòng, sao cậu có thể dễ dàng từ bỏ cô được.
Đôi môi mỏng của cậu hơi lạnh, nhưng những nơi mà cậu hôn qua chỉ khiến cô cảm thấy nóng bừng.
Dụ Nhiên nghiêng đầu né tránh, cậu liền hôn lên môi cô.
Giống như chìm đắm vào cơn say, không thể kiểm soát được.
Cọ xát, lưu luyến.
Nhịp thở trở nên rối loạn.
Vùng eo trở nên tê dại, Dụ Nhiên vươn tay định nắm lấy mép bàn nhưng lại vô tình đẩy tập văn kiện trên bàn xuống đất.
Từng cơn sóng nổi lên, cô như tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Cô bối rối túm lấy tay cậu.
Đúng lúc đó, giọng của Kỷ Thiển từ bên ngoài vọng vào, phá vỡ bầu không khí ái muội ở trong phòng.
“Nhiên Nhiên, cậu đang làm gì thế, không mang cơm hộp vào ăn à?”
Dụ Nhiên giật thót một cái. Cô nhìn về phía cửa, cửa phòng không khóa, Kỷ Thiển chỉ cần đẩy cửa là có thể đi vào.
“Tớ còn đang dở việc tý.”
“Bận cũng không thể không ăn cơm được, tớ còn tưởng cậu ăn rồi chứ. Tớ có gọi canh gà cho cậu đó, mau ra ăn cho ấm bụng đi.”
Giọng của Kỷ Thiển rất gần.
Dụ Nhiên vừa chột dạ lại vừa lo lắng, vành tai cũng dần đỏ lên.
Tống Liệt lặng lẽ quan sát. Cậu đưa tay lên, trầm ngâm nghịch nghịch mấy sợi tóc lòa xòa xuống trên vai cô.
Dụ Nhiên nói: “Tớ thật sự không muốn ăn mà, cậu cứ ăn trước đi, lát nữa tớ sẽ tự hâm nóng…”
Vành tai đột nhiên bị nhéo một cái.
Cô kinh ngạc mà co người lại, ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của cậu. Lúc này cô mới phát hiện ra cậu đang quan sát tai mình, như thể vừa phát hiện ra điều gì đó thú vị.
Dụ Nhiên dùng mắt nhắc nhở cậu đừng có xằng bậy.
Cô đã rất sợ bị người khác nhìn thấy, chứ đừng nói người đó lại là bạn thân của cô.
Tống Liệt lại cảm thấy bộ dạng nhát gan, đề phòng này của cô thật buồn cười.
Căn bản là cậu không bận tâm đến mấy chuyện đó chút nào, huống chi người đó còn là bạn của cô.
Ngay cả khi thế giới này biết về mối quan hệ của bọn họ, cậu cũng cảm thấy không thành vấn đề, thậm chí cậu còn thấy vui vẻ.
Muốn để tất cả mọi người biết rằng cô là của cậu, chỉ thuộc về riêng cậu.
“Sợ sao?” Cậu hỏi.
“Em thấy, để người khác biết cũng không sao.”
“Đừng có nói chuyện…”
Biểu hiện của cô càng khiến Tống Liệt thích thú hơn.
Cậu như nắm được quyền kiểm soát, thong thả nhắc nhở một chuyện.
“Chị, chị vừa mới đáp lại em đó.”
Dụ Nhiên sửng sốt.
Cô không biết mình thẹn quá hóa bực, hay bởi vì cậu đột nhiên gọi cô là chị nữa.
Cũng may Kỷ Thiển ở bên ngoài không có động tĩnh gì, có lẽ cô ấy thực sự rất đói sau khi bận rộn lâu như vậy nên đã đi ăn cơm rồi.
Dụ Nhiên thoát khỏi vòng tay của Tống Liệt. Tống Liệt không cản lại mà để cô đi.
Cô nhặt mấy tập văn kiện rơi trên mặt đất lên, cúi đầu không nhìn cậu: “Lát nữa chị sẽ gọi xe cho em, em mau về đi, ngày mai không phải còn đi thu hình sao. Lát nữa sau khi bạn của chị về phòng chị sẽ đưa em về.”
Cô vẫn không chịu nói ra nguyên nhân tại sao, mà Tống Liệt cũng không hỏi ép cô thêm.
Dù là cuốn album hay nụ hôn vừa rồi đều khiến cậu thấy quá đủ.
Ít nhất những điều cậu muốn biết đã có câu trả lời.
Trong lòng cô vẫn có cậu.
Tương lai còn dài.
Vẫn còn rất nhiều thời gian. Bây giờ cô đã trở lại bên cạnh cậu, cậu sẽ không bao giờ để cô trốn thoát nữa.
Nếu như ban đầu Dụ Nhiên còn có thể giữ được lý trí để nói chuyện với cậu thì hiện tại mọi thứ đều đã rối tung hết lên.
Kỷ Thiển dường như đã mang đồ trở về phòng, đã rất lâu không còn nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài.
Cô bấm bấm ở trên điện thoại, nói: “Chị đã đặt Tích Tích (*) rồi, tài xế sẽ đến đây trong chốc lát nữa.”
(*) Tích Tích: một app dùng để đặt xe giống như Grab, Gojerk,…
“Không cần.”
Tống Liệt vươn tay cầm lấy điện thoại của cô, tiến hành hủy đơn đặt xe đang được tiến hành trên đó.
Dụ Nhiên vô thức muốn cướp lại, nhưng Tống Liệt lại cao hơn cô rất nhiều, cậu chỉ cần giơ điện thoại lên là cô không thể với tới được.
“Em định làm gì?”
Vài giây sau khi Tống Liệt bấm bấm cái gì đó thì chuông điện thoại của cậu vang lên.
Sau đó Dụ Nhiên bất lực nhìn cậu lấy điện thoại của mình ra cúp máy, rồi trả lại điện thoại cho cô.
“Lưu số điện thoại thôi, nhỡ đâu chị lại chạy mất thì sao giờ.”
“Đây là số điện thoại cá nhân của em, không liên quan đến công việc, chị có thể gọi bất cứ lúc nào.”
Dụ Nhiên nhìn dãy số vừa mới gọi đi trên điện thoại, nhất thời không thể nói nên lời.
“Chị sẽ không gọi đâu.”
“Không sao, em có số của chị là được rồi.”
Sau đó Tống Liệt đội mũ lưỡi trai lên, đồng thời mặc áo khoác vào.
Cậu lại ẩn mình dưới bộ quần áo màu đen đó.
“Em còn có một buổi họp báo nên phải đi đây.”
“Hẹn gặp lại, chị.”
Cậu lẳng lặng rời đi, không hề kinh động đến Kỷ Thiển.
Dụ Nhiên nhìn cậu rời đi. Cô đứng trong phòng khách một hồi lâu mới hoàn hồn.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, cô đi ra ban công nhìn theo bóng lưng càng ngày càng xa của cậu, cuối cùng biến mất không còn thấy nữa.
Một lúc sau Kỷ Thiển từ trong phòng đi ra, thấy cô ngây người đứng đó bèn hỏi: “Nhiên Nhiên, cậu đứng ngoài này làm gì vậy. Đã cảm lạnh rồi còn đứng ngoài trời gió nữa.”
Dụ Nhiên lắc đầu: “Làm việc lâu quá nên tớ hơi mệt, ra ngoài này hít thở không khí ý mà.”
Kỷ Thiển giơ tay sờ trán cô: “Không nóng, hình như không sốt thì phải. Thôi, đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Không sao đâu, chắc là cảm mạo thôi, không có gì nghiêm trọng cả. Cậu cũng thế nhé, đừng làm việc muộn quá.”
Kỷ Thiển cười: “Chúng tớ nào có tăng ca hành xác như các cậu đâu. Công việc của tớ hôm nay kết thúc khá sớm, mấy ban khác vừa rồi còn ghen tỵ không ít đó.”
Cô ấy đi đến ban công kéo rèm cửa lại, nói: “Đúng rồi Nhiên Nhiên, có phải mai cậu sẽ tới hiện trường thu hình chương trình đúng không?”
“Ừ.”
“Chương trình đó có một ngôi sao mà tớ rất thích. Nếu có cơ hội thì cậu ở trong hậu trường nhớ xin chữ ký giúp tớ nhé. Công ty tớ tuy là công ty quản lý nhưng lại không có cơ hội trực tiếp tới hiện trường thu hình, chẳng bù cho các cậu được tiếp cận gần hơn với sân khấu.”
Dụ Nhiên cười nhẹ: “Dự án lần này cũng chỉ là tình cờ thôi, coi như là một bước nhảy vọt lớn của công ty bọn tớ. Xem chừng ngày mai vẫn phải làm việc là chính, bọn tớ cũng không được dùng điện thoại ở đó. Nhưng nếu có cơ hội, tớ chắc chắn sẽ xin cho cậu một bức.”
“Lần trước tớ cũng nói sẽ giúp cậu xin chữ ký của Tống Liệt. Ai ngờ bây giờ cậu còn dễ gặp người nổi tiếng hơn tớ.”
Kỷ Thiển thuận miệng nhắc đến, sau đó đi tới tủ lạnh để lấy đồ ăn vặt.
Tâm trạng của Dụ Nhiên lúc này khá rối rắm, cũng không đáp lại.
Thật lâu sau khi về phòng cô mới có thể bình tĩnh trở lại.
Bàn làm việc nằm ở đối diện giường ngủ, bây giờ chỉ cần nhìn chỗ đó cô đều nhớ đến những gì cậu nói, cả nụ hôn kia nữa.
Trong máy có số điện thoại của cậu, Dụ Nhiên không kìm lòng được mà lấy ra xem.
Cô không biết tại sao mọi chuyện lại dần trở nên như vậy. Lúc ở bãi đỗ xe ngày hôm đó, bọn họ vẫn còn là hai đường thẳng song song, sống cuộc sống của riêng mình. Nhưng sau đó mọi thứ lại trở nên rối tung, bọn họ càng ngày càng tiến lại gần nhau hơn, cuộc sống cũng bất giác đan xen vào nhau.
Cô lưu số cậu lại rồi đi ngủ.
Nhưng đêm nay đã được định sẵn là ngủ không yên.
Cô ngủ đến nửa đêm thì bắt đầu lên cơn sốt.
Không may bị cảm lạnh còn ngủ quên trên bàn làm việc nữa, có lẽ vì điều đó mà cô càng nhiễm lạnh hơn. Tóm lại cả đêm cô nửa tỉnh nửa mê, đầu đau dữ dội, trạng thái cơ thể khi tỉnh lại ngày hôm sau hoàn toàn không tốt chút nào.
Kỷ Thiển lo lắng: “Hôm qua tớ đã nói sẽ xảy ra chuyện mà, đúng là vả mặt thật, cậu sốt rồi này. Với cái tình trạng này sao có thể tới công ty được chứ, cậu xin nghỉ phép đi, tớ đưa cậu đi truyền nước.”
Mắc mưa lại thêm trúng gió, còn là thời điểm nhiệt độ hạ xuống, ai mà chịu nổi chứ.
Dụ Nhiên lắc đầu: “Không sao đâu, hôm nay tớ sẽ mang theo thuốc đi, cũng mặc thêm nhiều quần áo nữa, bình thường ý mà.”
Hôm nay cực kỳ quan trọng, cô phải ghi chép lại hiệu quả thực hiện của buổi biểu diễn này để tiện cho việc tổng kết dự án sau này, cho nên cô phải nhanh chóng tới địa điểm ghi hình vào sáng sớm. Nếu có chuyện gì xảy ra sẽ làm liên lụy đến nhóm, như vậy sẽ mất nhiều hơn được.
Dụ Nhiên không muốn mắc sai lầm vào thời điểm mấu chốt.
“Sẽ không mất nhiều thời gian. Có một bệnh viện gần đó, tớ sẽ tới truyền nước sau khi tan làm.”
“Tớ tan làm cũng sẽ qua đó với cậu. Nhớ giữ liên lạc đó, nếu thấy không thoải mái ở đâu thì phải gọi cho tớ ngay.”
“Ừ.”
Người đi cùng cô lần này là hai cô gái lần trước cùng nhau đến đài truyền hình. Vì không có xe chuyên dụng nên bọn họ đã đi xe buýt.
Hai cô gái đó chủ yếu muốn đến xem chương trình trực tiếp, trên đường đi vẫn luôn thảo luận sôi nổi về các ngôi sao.
Dụ Nhiên không hào hứng với chủ đề này nên không đáp lại, hơn nữa vì không được khỏe nên cô ngồi một mình ở hàng ghế sau, tựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đúng lúc đó, một cô gái ngồi đằng trước để ý tới cô, sau đó thì thầm điều gì đó.
Cô thoáng nghe thấy mấy chữ giả vờ thanh cao, yếu ớt.
Dụ Nhiên vừa mở mắt ra thì mấy lời bàn tán nhỏ đó lại biến mất. Hai cô gái đó tỏ ra như không có chuyện gì, nói lái sang chủ đề khác để che giấu.
Những kiểu bình luận như này cô thường xuyên được nghe thấy. Bọn họ hoặc là bình luận về ngoại hình của cô, hoặc là bàn tán xem cô có quan hệ với ai trong công ty không, suy đoán cô dựa vào khuôn mặt này mới leo cao được, nói rằng cô đang ra vẻ.
Cô thừa nhận là mối quan hệ giữa cô và Giang Khả khá tốt, nhưng đôi khi họ lại gán ghép cô với một vị lãnh đạo cấp cao nào đó mà cô còn chưa từng nhìn thấy mặt.
Lời đồn, bàn tán, những thứ đó chưa từng ngăn lại được.
Hôm nay cô thật sự không khỏe, cho nên không muốn tranh cãi với bọn họ chút nào.
Trước ngày hôm nay Dụ Nhiên đã cho xếp sắp xong sân khấu, bây giờ nhân viên đang chỉnh lại âm thanh.
Du Nghệ thường chỉ lên kế hoạch cho các sự kiện nhỏ, đây là dự án lớn nhất từ trước tới nay của Du Nghệ nên bọn họ càng phải thực hiện nghiêm túc hơn. Ngay cả khi giai đoạn đề xuất lập kế hoạch đã trôi qua nhưng hiệu quả thực sự vẫn cần phải đạt được sự hài lòng của bên kia trong suốt tiến trình.
Các nhân viên bận rộn tới lui, Dụ Nhiên ở một bên vừa ghi chép lại vừa giúp đỡ bọn họ. Buổi sáng trôi qua một cách chậm rãi.
Sau khi hoàn thành xong phần ghi chép, cô cũng có chút thời gian rảnh rỗi, sân khấu cũng đã bố trí xong, giờ chỉ cần đợi các khách quý và các ca sĩ tham gia chương trình tới là sẽ bắt đầu ghi hình.
Dụ Nhiên ngồi trong một góc khá kín của khán phòng. Mấy cô gái cùng nhóm phàn nàn với cô: “Nếu đã tới đây thì phải ngồi gần hơn chứ, ngồi ở cái xó này làm sao có thể ngắm thần tượng được.”
Dụ Nhiên nói: “Có một chỗ để ngồi là tốt lắm rồi. Chỗ ngồi trong khán phòng đều đã được đánh dấu, còn rất nhiều khán giả chưa được vào đó.”
Trong lúc nói chuyện, khán giả lần lượt lấp đầy khán phòng, phía sau cũng có rất nhiều người đi vào.
Có mấy nhân viên đang sắp xếp chỗ ngồi để tránh cho khán giả chen chúc.
Đúng lúc chờ đợi thì điện thoại của Dụ Nhiên rung lên.
Cô lấy ra xem.
Tống Liệt: Chị đang trong khán phòng đúng không, em sắp lên sân khấu rồi.
Một lát sau: Rất muốn nhìn thấy chị.
Trái tim cô loạn nhịp, vô thức che màn hình điện thoại lại, sợ những người xung quanh nhìn thấy.
Nhưng sự chú ý của bọn họ đều đang đổ dồn vào tấm màn cực lớn trước sân khấu, cũng như nhân viên đang làm việc ở hai bên cánh gà.
Chương trình sắp bắt đầu ghi hình.
Cậu bây giờ chắc đang chờ ở phòng nghỉ trong hậu trường, nhưng sắp diễn rồi, sao còn tâm tình gửi tin nhắn cho cô được?
Dụ Nhiên sợ ảnh hưởng đến cậu nên chỉ nhắn lại mấy chữ: Đang ở đây rồi, đừng phân tâm, ghi hình cho tốt.
Sau đó, không có tin nhắn trả lời.
Có lẽ cậu đang chuẩn bị lên sân khấu, vừa rồi chỉ là dành chút thời gian gửi tin nhắn cho cô, sau đó đưa điện thoại cho trợ lý cầm.
Trái tim của Dụ Nhiên lơ lửng trên không thật lâu vì hai tin nhắn này của cậu.