• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Nhiên tỉnh lại vừa hay đối diện với cậu.

Cô vẫn còn ngây ngốc chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Tống Liệt nói: “Tỉnh rồi sao.”

Cô hoàn hồn, ngồi bật dậy, lúc này mới nhận ra mình đang ngủ ở đâu.

“Tối hôm qua chị ngủ ở đây sao?”

“Nhìn dáng vẻ thì hình như là vậy.”

“Bây giờ em thấy thế nào rồi, có thấy mệt nữa không?”

“Ổn rồi, không thấy gì cả.”

Dụ Nhiên nhẹ nhàng thở phào, đứng dậy thu dọn đồ đạc, cầm sách vở của mình đi ra ngoài.

Lát nữa cô còn có tiết, còn phải đi làm bữa sáng nữa, buổi sáng thật sự rất bận.

“Chị xin nghỉ giúp em rồi, em không cần đến trường đâu. Chị sẽ đi làm bữa sáng, em nghỉ ngơi thêm một lúc rồi xuống nhà ăn đi.”

Tống Liệt không nói gì, nhìn cô rời đi.

Sau đó nhìn xung quanh một vòng.

Lúc cậu chuẩn bị xuống giường thì vô tình đá phải một thứ gì đó.

Cậu cúi xuống nhìn, là chiếc guitar quen thuộc.

Lúc cậu xuống nhà thì bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Dụ Nhiên vẫn đang bận rộn trong bếp.

Hình như, đã lâu lắm rồi căn nhà mới có khung cảnh như thế này.

Nơi này không giống một ngôi nhà, nó giống một nơi để ngủ hơn. Ba mẹ cậu vẫn luôn bận rộn, đôi khi về nhà được một lúc, đến nửa đêm lại rời đi vì có điện thoại họp gấp, không có bất cứ sự giao tiếp nào, cơm nước thì có người giúp việc phụ trách. Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là người làm công ăn lương, mỗi lần tới đây quét tước dọn dẹp với làm cơm xong là đi luôn.

Đôi khi cậu không muốn ăn sẽ trực tiếp đổ đi.

Không có người biết, cũng chẳng có ai quan tâm.

Lúc còn nhỏ cậu cũng có một lần bị bệnh nặng như thế này, khi đó cậu đã khóc lóc gọi điện cho ba mẹ mình, nói rằng mình không được khỏe và muốn tới bệnh viện, nhưng không biết bọn họ phải tham gia cuộc họp quan trọng đến mức nào mà Tống Thế Lẫm quyết đoán nói cậu đã trưởng thành, phải học cách sống độc lập.

Ông ấy nói xong liền chuyển cho cậu tiền tới bệnh viện, dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.

Đêm đó, cậu quật cường không gọi người giúp việc, một mình chịu đựng. Ngày hôm sau người giúp việc đến nấu cơm phát hiện cậu sốt cao nằm trên ghế sofa mới đưa cậu tới bệnh viện.

Lần đó cậu phải nghĩ dưỡng một tháng mới khỏe lại. Và sau đó, cậu cũng không bao giờ gọi điện thoại kể lể với ba mẹ mình nữa.

Cậu lựa chọn thói quen cô độc một mình.

Nếu tất cả mọi người đều không cần cậu, vậy thì cậu sẽ tự đặt mình vào một vực thẳm, thích ứng với vực sâu ấy.

Dụ Nhiên là người đầu tiên dù có đối mặt với sự lạnh lùng của cậu vẫn quan tâm tới cậu.

Cậu nói cô ngốc thật sự là xuất phát từ nội tâm. Cậu không hiểu tại sao, cô dù biết rõ đối tốt với cậu vẫn sẽ đổi lại sự lạnh nhạt của cậu, nhưng lại vẫn kiên quyết giúp đỡ cậu, giống như chẳng một lần nào nhớ tới thái độ trước đó của cậu cả.

Dụ Nhiên xoay người lại mới phát hiện ra là Tống Liệt đã đi xuống. Cô mang thức ăn ra: “Cơm đã chuẩn bị xong rồi, mau tới ăn đi.”

“Lát nữa chị còn phải tới trường, chắc chú dì Tống cũng sắp về rồi. Chị thấy nếu em vẫn còn khó chịu thì nên nói với bọn họ một tiếng. Uống thuốc mãi cũng không được đâu, nhỡ lặp lại thì không ổn, tốt nhất vẫn nên đi khám đi.”

Tống Liệt nói: “Chuyện chiếc đàn guitar, cảm ơn chị.”

Dụ Nhiên vừa vui vừa sợ.

Cô tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

Nhưng không phải, Tống Liệt thật sự đang nói chuyện với cô.

Đây là lần đầu tiên cậu dùng thái độ ôn hòa để nói chuyện với cô, khiến cô thấy có chút không quen.

“Không cần phải cảm ơn đâu, chị cũng phải dùng điều kiện để trao đổi với chủ nhiệm lớp em. Lần thi tháng tới em phải thi thật tốt, chị đã phải hứa sẽ đưa thành tích của em trở lại đầu bảng mới lấy được guitar về đó. Còn nữa, em cũng đừng làm chú Tống, dì Tống tức giận nữa, phải thi thật tốt vào, chỉ có vậy mới có thể làm những chuyện mình thích.”

Dụ Nhiên vừa dùng giẻ lau bàn ăn vừa nói.

Cô mặc đồng phục trắng tinh sạch sẽ, mái tóc dài được cột đuôi ngựa, so với lúc sáng sớm tươi tắn hơn không ít.

Tống Liệt nhìn góc nghiêng của cô, rồi lại nhìn cô đi về phía mình.

“Sao không nói lời nào, vẫn còn sốt sao?”

Cô giơ tay chuẩn bị đặt lên trán cậu, muốn kiểm tra nhiệt độ trên đó.

Tống Liệt không tránh, đứng im ở đó, giống như đây chẳng phải điều gì bất ngờ cả.

Khoảnh khắc đó, thứ mà cậu nghĩ đến không phải chiếc đàn guitar, cũng không phải kỳ thi, mà là bàn tay mềm mại, lạnh lẽo đặt trên trán mình vào đêm qua lúc cậu mơ màng.

Cậu đã mong chờ cái cảm giác ấy sẽ tới một lần nữa.

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của Thư Lan: “Tôi đã nói đơn hàng này cứ làm theo ý tôi đi, bây giờ thì hay rồi, thất bại hoàn toàn. Tống Thế Lẫm, gần đây ông đang nghĩ cái gì vậy, còn như vậy nữa thì lợi nhuận của công ty chúng ta năm nay sẽ kém hơn năm ngoái đó. Hai năm nữa làm sao lên sàn được?”

Tay của Dụ Nhiên vừa đưa lên liền rụt lại theo phản xạ có điều kiện.

Tống Liệt nhíu mày.

Hai vợ chồng đi đến thì thấy hai đứa trẻ đang đứng cạnh bàn ăn, không biết đang làm gì mà đồ ăn trên bàn cũng chưa động tới.

Tống Thế Lẫm nói: “Đã nói về nhà không nhắc đến công việc nữa rồi, bà còn nhắc đến làm gì.”

“Vậy thì sao.” Thư Lan đặt túi xách xuống, loẹt xoẹt đôi giày cao gót tới: “Đây đều là do Dụ Nhiên nấu sao, nhìn có vẻ không tệ đâu nha. Nhưng A Liệt nhà dì không thích ăn mấy món chính trong bữa sáng đâu.”

“A Liệt, hai ngày nay mẹ không về, con ở nhà ——” Bà vui vẻ muốn đặt tay lên vai Tống Liệt, nhưng cậu lại tránh đi.

Không biết là do bị ốm hay là vì lý do gì, sau khi hai vợ chồng họ về thì thái độ của cậu lại càng lạnh nhạt hơn.

Thư Lan nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

“Lát nữa con còn phải tới trường, đi chuẩn bị đồ trước.”

Tống Liệt dửng dưng đi lên tầng.

Thư Lan sửng sốt, Dụ Nhiên cũng sửng sốt.

Cô không biết vì sao ba mẹ cậu vừa về nhà thì thái độ của cậu lại thay đổi nhanh như vậy. Vừa rồi vẫn còn bình thường mà.

Kết quả bây giờ đến cơm còn không ăn.

Thư Lan cũng không hiểu tại sao, không thoải mái mà lẩm bẩm: “Dì đã bảo đứa nhỏ này không thích ăn đâu mà. Cháu nấu ra thế này nó chắc chắn nó sẽ càng không thích đâu. Nhìn xem, nó càng lúc càng ít nói hơn.”

Dụ Nhiên không nói gì, chỉ nói trong bếp còn có cơm, để cô vào xới cho bọn họ.

Cô đi vào phòng bếp.

Nhưng cô vừa mới xới được bát cơm lại nghe thấy Thư Lan đang nói chuyện ở bên ngoài, dù đã hạ âm lượng xuống nhưng cô vẫn mơ hồ nghe thấy được.

“Lúc trước tôi đã nói rồi, ông cứ nhất quyết phải làm như vậy cơ. Không phải là ông không biết A Liệt không thích người ngoài, ông đưa nó về nhà chúng ta thế này, thằng bé càng lúc càng ít nói.”

Tống Thế Lẫm nói: “Bà bớt nói lại đi, lúc trước tôi cũng đã nói với bà rồi còn gì, đây là quyết định của tất cả chúng ta. Huống chi Nhiên Nhiên tốt như vậy, bà còn bắt bẻ cái gì. Con bé còn có thể chăm sóc cho Tống Liệt khi chúng ta không ở nhà đấy. Còn bà thì sao, từ nhỏ đến bây giờ bà đã bao giờ xuống bếp nấu cho thằng bé ăn đâu.”

“Ông bây giờ còn nói tôi nữa, vậy còn ông thì sao, ông đã bao giờ tự mình làm chưa, còn không phải vì muốn cho con cuộc sống tốt hơn nên mới bôn ba ở bên ngoài sao.”

Tay đang xới cơm của Dụ Nhiên dừng lại.

Cô mím môi, đứng đợi ở trong phòng bếp, chờ đến khi bên ngoài không còn âm thanh gì nữa mới đi ra.

Lúc cô đi ra ngoài thì hai vợ chồng đã ngồi xuống bàn ăn.

Có lẽ là vì bận nên Tống Thế Lẫm đã cầm sẵn đôi đũa.

“Nhiên Nhiên, gần đây công ty chú rất bận, còn có mấy việc chưa giải quyết xong, có lẽ lát nữa lại phải đi tiếp. Lúc chú dì không có ở nhà, hy vọng cháu có thể để ý đến Tống Liệt hộ chú.”

“Không thành vấn đề đâu chú Tống.”

“Vốn định khoảng thời gian này rảnh rỗi sẽ đưa mấy đưa ra ngoài chơi, kết quả lại không có mấy thời gian, để tháng sau đi. Nhiên Nhiên cũng đến nhà chúng ta được mấy tháng rồi, nên sắp xếp thời gian đưa cháu đi chơi mới phải.”

Cô nói: “Thật sự không quan trọng đâu ạ, việc học tập của chúng cháu ở trường bây giờ cũng rất quan trọng. Chú dì, công việc của hai người cũng quan trọng mà.”

Thư Lan cười với cô: “Nhìn đứa nhỏ Dụ Nhiên này xem, vừa lanh lợi, vừa hiểu chuyện lại còn biết nấu ăn, sau này ai cưới được cháu đúng là có phúc mà.”

Dụ Nhiên khẽ cười.

Mẹ của Dụ Nhiên sinh bệnh lúc cô học tiểu học.

Bệnh nặng khó trị, tiền thuốc men lại cao, cứ thế trực tiếp phá vỡ gia đình nhỏ vốn êm đềm của cô.

Ba cô đã dùng hết số tiền tiết kiệm, thậm chí còn bán cả nhà để chữa bệnh cho mẹ cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ cầm cự được hai năm. Sau khi mẹ cô mất, cuộc sống của bọn họ càng thiếu thốn đủ bề, sau này từ từ trả hết chỗ nợ mới tốt lên được một chút.

Ba Dụ Nhiên thường xuyên nói với cô rằng, nhất định phải học tập thật tốt rồi đỗ vào trường đại học mình thích, đây mới là chuyện quan trọng nhất trong đời. Chờ đến ngày cô lên đại học, ông sẽ dẫn cô đến thủ đô để xem non sông tổ quốc bao la như thế nào.

Nào ai ngờ tới, còn chưa đợi đến được ngày đó thì ba cô lại xảy ra chuyện.

Một nhân viên chữa cháy còn chưa gia nhập biên chế ra đi cũng chẳng gây nên chấn động gì cả.

Ngày hôm đó chỉ có thế giới của Dụ Nhiên sụp đổ, những người khác vẫn cứ vui vẻ hạnh phúc như vậy, tất cả đều không liên quan đến cô.

Tiền bồi thường chỉ có hai mươi vạn, nhưng phải đợi hai năm nữa mới đến tay cô. Tin tức vừa được truyền đi thì những người họ hàng ở phương xa lúc mẹ cô lâm bệnh chẳng hề thấy đâu lại sôi nổi tới an ủi cô vì biết có tiền an ủi, nghĩ rằng có thể moi được một ít.

Đúng là nực cười đến cực điểm.

Sau đó, Tống Thế Lẫm tự mình ra mặt muốn đón Dụ Nhiên đi thì những người đó mới không thể tiếp tục nhảy nhót vui mừng.

Cô thật sự rất biết ơn Tống Thế Lẫm. Nhưng trong mắt người ngoài thì cô cũng chỉ là một người tìm cơ hội bước chân vào nhà họ Tống để đổi đời.

Lời bàn tán ở trong lớp còn rõ ràng hơn.

Những học sinh chuyển trường đối với con nhà quyền quý mà nói đều là những người không cùng thế giới, bọn họ đã sớm tạo thành bè phái riêng. Hơn nữa giờ cũng là lớp 12 rồi, bọn họ đã có hai năm học tập cùng nhau, đương nhiên một học sinh chuyển tới sẽ bị cô lập.

Nam sinh trong lớp Dụ Nhiên còn đỡ.

Nam sinh trong cái tuổi dậy thì này luôn yêu thích những cô gái xinh đẹp, huống chi Dụ Nhiên còn là một cô gái vừa xinh xắn vừa dịu dàng nữa.

Nhưng dù có hảo cảm thì cũng chẳng ai dám tới bắt chuyện với cô.

Trong lớp có một nhóm nữ sinh luôn có thái độ thù địch rất lớn với cô.

Nhóm người này luôn dẫn đầu trong việc tỏ ra không thích cô, còn cố tình bêu rếu khắp mọi nơi rằng cô là cô nhi.

Có khi tan học còn cố tình lớn tiếng chỉ cây dâu mắng cây hòe (*), dần dần toàn bộ khối 12 đều biết tới sự tồn tại của Dụ Nhiên, ai cũng biết học sinh mới chuyển tới là cô nhi, một thân một mình giống hệt quái thai.

(*) chỉ cây dâu mắng cây hòe: hàm ý chửi đối tượng này nhưng thực chất là cạnh khóe đối tượng khác.

Ngày thứ hai phải làm lễ chào cờ.

Toàn bộ học sinh lẫn giáo viên đều đã đi xuống sân thể dục, khu dạy học không có một bóng người nào.

“Tống Liệt, mày cũng không đi chào cờ à?” Trên hàng lang, hai nam sinh đi đến bên cạnh Tống Liệt hỏi.

Tống Liệt vốn đang nhắm mắt lại, dựa vào lan can nghe nhạc trong tai nghe. Bọn họ đi tới, cậu mở mắt ra, đáy mắt đều là ánh sáng lạnh lẽo.

“Ừ.”

“Lát nữa chào cờ xong tới siêu thị không?”

“Không đi.”

Tống Liệt tháo tai nghe ra, một mình đi về phía cầu thang. Nam sinh kia nhìn theo bóng lưng cậu, nụ cười trên môi cứng đờ, lập tức đuổi theo.

“Tao nói này, sao tính tình mày càng ngày càng lạnh lùng thế, cũng không thèm phản ứng lại người khác dù gì chỉ một chút.”

Bọn họ cùng đi xuống dưới. Lúc tới ngã rẽ, ánh mắt vừa lúc nhìn tới khu lớp 12, mà bên đó cũng truyền tới tiếng nói chuyện của mấy nữ sinh.

“Người mà cậu nhắc tới tên là Dụ Nhiên đúng không, là học sinh mới chuyển tới ý?”

“Đúng vậy, nghe nói rất xinh đẹp, chẳng qua xuất thân chẳng ra gì cả, hình như dựa vào quan hệ mới vào được trường này. Trước kia chỉ là một con nhỏ quê mùa học ở trường nào đó ở thị trấn bên cạnh, còn bây giờ á, nữ sinh trong lớp đều không thích cô ta, bị cô lập rồi.”

“Thật vậy sao, thảm quá rồi. Không phải nghe nói là cô nhi sao, chắc là do mấy cô nàng trong lớp lan truyền tin đồn đúng không?”

“Nào có đồn đâu, vốn dĩ là cô nhi thật mà. Dù đáng thương thật nhưng cũng không ai dám tới bắt chuyện.”

Bước chân Tống Liệt dừng lại.

Người bên cạnh cậu vốn đang nói cười vui vẻ lại phát hiện ra không thấy cậu đâu, quay đầu lại nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu: “Tống Liệt, mày đứng đấy làm gì thế?”

Khuôn mặt Tống Liệt lạnh băng: “Có chút việc.”

Hai nữ sinh kia còn đang nói chuyện, đột nhiên cảm nhận được phía sau có người liền quay đầu lại, nhìn thấy là Tống Liệt thì đều sửng sốt.

“Hỏi chút.”

Tống Liệt rũ mắt, chậm rãi xoay xoay cái tai nghe trong tay.

Mí mắt che giấu sự âm u trong đáy mắt.

“Chuyện hai cậu vừa nói là ai truyền đến trước?”

Buổi chiều, lúc Tống Liệt xuất hiện ở cửa lớp 12-3, toàn bộ học sinh trong lớp đều nhốn nháo bàn tán to nhỏ.

Ngưỡng mộ, kinh ngạc, và cả tò mò.

Phần lớn học sinh trong trường đều biết cậu, bình thường luôn là học sinh giỏi đứng nhất toàn trường, vậy là lại chơi chung với mấy tên quậy phá chẳng chịu học hành. Cậu giống như một cái đinh vậy, trầm tính, kiềm chế, nhưng khi đánh nhau lại vô cùng kiêu ngạo, không hàm hồ một chút nào.

Ngay cả các anh chị lớp 12 cũng đều biết cậu.

Chỉ là hiếm lắm mới thấy cậu lui tới đây, vậy mà nay lại đột nhiên xuất hiện ở trước cửa lớp bọn họ.

Học sinh trong lớp sôi nổi đoán xem ai đã động tới cậu, hoặc là đoán xem cậu đến tìm ai.

Ánh mắt của mọi người trong lớp đều đồng tình lặng lẽ đặt trên người Dụ Nhiên đang ngồi ở bàn đầu tiên.

Bản thân Dụ Nhiên cũng thấy khó hiểu.

Cô nhìn về phía chàng trai đang đứng chờ ngoài hành lang, yên lặng thu dọn sách vở.

Trong lòng còn nghĩ không biết cậu đã gặp rắc rối gì hay là lại bị ốm nữa rồi.

Lúc sắp tan học, bạn học bên cạnh vô tình nói: “Bọn Trương Tinh ra ngoài từ buổi chiều mãi không thấy quay về, sắp tan học đến nơi rồi.”

Dụ Nhiên quay đầu lại nhìn, quả nhiên hai chiếc ghế ở hàng sau trống không.

Hai nữ sinh kia bình thường rất hay nhắm vào cô, cũng là người luôn cố tình lan tin đồn ác ý về cô.

Nhưng cô cũng không quá để tâm đến những lời bàn tán của người khác, cho nên vẫn luôn không để trong lòng.

Không hiểu tại sao, trong lòng cô lại có chút bất an.

“Sao lại tới đây?” Sau khi tan học, Dụ Nhiên đeo cặp sách đi tới.

“Đón chị cùng về.”

Bên cạnh có không ít bạn học đi ngang qua, ánh mắt bọn họ đều tò mò đặt trên hai người bọn họ. Dụ Nhiên tự biết sự chênh lệch giữa cô và Tống Liệt rất lớn, vì thế lặng lẽ muốn kéo khoảng cách ra.

Tống Liệt lại chẳng quan tâm đến những chuyện đó, vươn tay ra cầm lấy cặp sách của cô, trực tiếp đeo lên vai mình.

Dụ Nhiên muốn lấy lại, nhưng cậu đã đi xuống cầu thang: “Đi thôi.”

Ánh chiều tà trải dài trên khắp con phố, đường phố như được mạ một lớp viền vàng.

Đường phố vào giờ cao điểm buổi chiều luôn đông đúc như vậy.

Đa số người đi trên đường đều là học sinh giống bọn họ, sau khi đi qua đại lộ này sẽ rẽ vào một con phố nhỏ, ở đây sẽ ít người hơn.

Tống Liệt đi rất nhanh. Hai người một người đi trước một người đi sau, Dụ Nhiên căn bản không đuổi kịp theo bước chân của cậu.

Cô cố gắng bước nhanh chân hơn để đuổi theo, nhưng lại thấy hơi mệt.

Có lẽ vì phát hiện ra điều này nên Tống Liệt đã đi chậm lại, hai người lúc này mới đi ngang cạnh nhau.

Dụ Nhiên hỏi: “Sao đột nhiên lại tới đón chị?”

Tống Liệt nói: “Muốn làm vậy thôi.”

“Sau này cũng sẽ như vậy, cùng nhau về nhà sau khi tan học.”

Cô còn đang muốn hỏi nữa thì Tống Liệt chợt nắm lấy cánh tay cô kéo đi.

Dụ Nhiên: “Chị tự đi được mà.”

“Chị chậm quá.”

Cậu kéo cô đi qua đường rồi đi về phía ngược lại. Dụ Nhiên thấy khó hiểu, bởi vì nhà ở bên kia đường, nên việc băng qua đường rồi đi theo hướng khác hoàn toàn không cần thiết.

Cô vô thức nhìn về phía bên phải, đột nhiên, ánh chiều tà có hơi chói mắt.

Dưới sắc vàng nhạt đó, cô nhìn tới con hẻm nhỏ ở phía đối diện, bên đó có không ít người vây quanh, còn có một nữ sinh được người ta đỡ ra ngoài.

Cô nhanh chóng nhận ra người kia, chính là một trong hai bạn học của lớp cô đã vắng mặt trong giờ học buổi chiều.

Giờ phút này, trên gương mặt cô ta có vẻ đau đớn, trên trán còn được người ta dùng giấy bịt lại, mà trên giấy còn mơ hồ nhìn thấy được vết máu.

Dụ Nhiên thấy sợ hãi.

Cùng lúc đó, cánh tay của Tống Liệt chợt đặt lên vai cô, bàn tay cậu dán vào sườn mặt cô, che khuất tầm mắt của cô.

Ánh chiều tà cũng bị che đi.

Giọng nói của Tống Liệt vang lên bên tai cô: “Dụ Nhiên, đừng nhìn.”

“Chị không thích hợp để thấy những việc như vậy đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK