Đong đầy dịu êm – Công Tử Lang Thượng
Editor: Yuu
Kỷ Thiển không nhận ra sự khác thường của cô, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên cậu lại quan tâm thế?”
Dụ Nhiên lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tớ tò mò thôi. Nếu anh ta là đối tác của cậu, lúc cậu tới trụ sở để bàn chuyện hợp tác chắc sẽ đụng mặt và có thể xin chữ ký được ý nhỉ.”
“Cái ngành này không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Nghệ sĩ của chúng tớ muốn tham gia mấy chương trình hàng đầu chắc chắn phải mở rộng mối quan hệ, chẳng lẽ như vậy thì nghệ sĩ bên kia không thể tham gia được sao? Có một số người nổi tiếng ngoài đời không thân thiết với nhau nhưng lúc tham gia cùng chương trình vẫn giả vờ rằng bọn họ thân thiết với nhau đó thôi. Hơn nữa, tớ đơn thuần cũng chỉ vì người mới tớ nhắm tới bị cướp đi nên muốn xem người đó là người như thế nào thôi, còn sự hợp tác giữa hai bên vẫn sẽ có.”
“Ra là vậy.”
“Không còn cách nào khác, vì công việc cả thôi. Nếu về sau bên Cố Lâm có tìm công ty kế hoạch của các cậu để bàn chuyện hợp tác thì tuyệt đối đừng nhận, tớ với anh ta quyết không đội trời chung.”
Dụ Nhiên cười: “Được rồi, thế giới này chắc không nhỏ đến mức như vậy đâu.”
–
Dụ Nhiên vốn tưởng chuyện xảy ra đêm đó ít nhiều gì sẽ khiến mối quan hệ giữa cô và Giang Khả bị ảnh hưởng.
Nhưng hôm sau đi làm, anh ấy vẫn như vậy.
Vẫn chào hỏi cô, vẫn giao văn kiện cho cô xử lý, vẫn đi họp với cô.
Không có gì thay đổi cả.
Lời tỏ tình bất ngờ đêm hôm đó dường như chỉ là một giấc mộng, đối với Giang Khả mà nói, đó chỉ là sự bồng bột nhất thời sau cơn say.
Bây giờ khi đã tỉnh rượu, tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói.
Dụ Nhiên cảm thấy như vậy cũng ổn.
Người thích hợp làm bạn không nhất thiết phải thích hợp làm người yêu. Mà cô cũng không phải là người dũng cảm thích sự mạo hiểm.
Sau bữa tiệc hôm đó đương nhiên mọi thứ ngày càng tốt đẹp hơn, công việc kinh doanh của Du Nghệ mấy năm trở lại đây càng phát triển mạnh mẽ hơn trong ngành. Lần hợp tác này chính là một cơ hội tốt, bởi vì đối phương là một đài truyền hình nổi tiếng, sau này mọi kế hoạch về các chương trình và sân khấu đều do bên cô phụ trách.
Khoảng thời gian này Dụ Nhiên cũng khá bận rộn, cô chạy tới chạy lui khắp nơi, làm xong bản kế hoạch còn phải đến đài truyền hình để phụ trách việc sắp xếp và bố trí sân khấu.
Quá trình ghi hình cho số đầu tiên đang chuẩn bị diễn ra, nhiệm vụ của bọn họ cơ bản cũng đã hoàn thành, sau đó phải lập tức chuẩn bị cho số thứ hai.
Dụ Nhiên cùng đồng nghiệp đến đài truyền hình để tham gia cuộc họp chuẩn bị lên kế hoạch cho số thứ hai, nhưng giám đốc dự án bên đối phương vẫn đang có cuộc họp nên bọn họ tạm thời nghỉ ngơi trong phòng chờ.
Số lần này là một chương trình ca hát, ngoại trừ các thiết bị âm thanh ra thì hầu hết kế hoạch sân khấu đều là do bọn họ phụ trách.
Phải đến giám sát tận nơi thật sự rất mệt, nhưng nó lại không giống như khi làm việc trực tiếp lại công ty. Giống như Kỷ Thiển nói, đích thân tới đây vừa có thể rèn luyện bản thân vừa có thể nhìn thấy người nổi tiếng. Mấy cô gái cùng đảm nhiệm dự án này với cô rất sôi nổi khi nói về chuyện này.
Giang Khả nghĩ Dụ Nhiên cũng thích cho nên trong lúc chờ đợi, anh ấy đã đưa danh sách những người tham gia cho cô.
“Ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ được xem trực tiếp. Các cô gái đều thích những người nổi tiếng mà, anh có danh sách nội bộ đây, em nhìn xem có người nổi tiếng nào mà em thích tham gia chương trình lần này không đi.”
Dụ Nhiên cầm lấy, nhưng cô còn chưa kịp nhìn lướt qua đã bị mấy cô đồng nghiệp bên cạnh cướp mất.
“Anh Giang lấy ở đâu ra vậy? Đây đều là những nghệ sĩ hàng đầu trong ngành, có rất nhiều người em thích!”
“Đúng rồi đó, vẫn là anh Giang lợi hại nên mới làm được điều to lớn này, nếu không sao chúng ta có thể nhận được dự án kế hoạch của bên này chứ. Chúng em đều nhận được ánh hào quang của anh Giang rồi đó. Đây là những người sẽ được ghi hình vào ngày mai đúng không ạ?”
Giang Khả nói: “Ừ, có rất nhiều người nổi tiếng, nhưng dự án có thể hoàn thành được là công sức của cả tập thể. Cái này là anh nhờ một người bạn làm ở đây lấy cho, chỉ lưu hành nội bộ thôi, các em có thể xem nó, nhưng đừng có lan truyền ra ngoài đấy.”
“Bọn em biết rồi. Trời ạ, các cô nhìn xem này, chương trình lần này còn có Đường Kiều nữa!”
Mấy cô đồng nghiệp này đều rất thích theo đuổi thần tượng, nhắc đến vấn đề này là như bật cái máy hát. Dụ Nhiên chỉ đứng yên bên cạnh mà không nói gì.
Cô ngồi được một lúc thì định đứng dậy uống nước, chợt nghe thấy bọn họ kinh ngạc nói: “Còn có cả Tống Liệt nữa! Ngày mai là chúng ta có thể nhìn thấy anh ấy rồi, tôi sung sướng quá. Hợp tác với đài truyền hình đúng là tuyệt vời mà, có thể gần gũi với idol như vậy!”
Tay cầm cốc của Dụ Nhiên cứng lại.
Phải mấy giây sau nó mới trở lại vẻ tự nhiên. Ánh mắt cô trầm tĩnh, chậm rãi uống nước.
Nhưng suy nghĩ lại đang chú ý đến những lời mấy cô gái kia nói.
“Cô cũng thích anh ấy sao?”
“Đúng vậy, năm ngoái tôi có nghe ca khúc mà cậu ấy phát hành, đúng là cơn bão cuồng phong mà.”
“Tôi cũng rất thích anh ấy. Anh yêu của tôi đẹp trai không thể chịu được. Ngày mai có thể tận mắt nhìn thấy anh ấy là tôi mãn nguyện cả một năm rồi!”
“Cô đã hơn 20 rồi còn gọi cậu ấy là anh yêu. Người ta năm nay mới 21 thôi, phải gọi là em trai.”
Uống nước xong, Dụ Nhiên đặt cái cốc xuống, các cô gái kia vẫn đang thảo luận hăng say.
Dụ Nhiên bước đến bên cửa sổ hóng gió. Phía dưới tòa cao ốc này là một con đường, lúc này lại không phải thời gian cao điểm nên trên đường cũng không có quá nhiều xe. Làn gió thu thổi tới mang theo chút lạnh lẽo.
Trời Dung Thành lại chuẩn bị mưa, bầu trời u ám tràn ngập mây đen.
Cô giơ tay sờ cái khuyên tai.
Trên đó không có gì cả.
Tâm trạng vốn bình lặng nãy giờ chợt mất bình tĩnh khi phát hiện ra chuyện này.
Dụ Nhiên cẩn thận sờ lại, nhưng quả thật là cái khuyên tai không có ở đó nữa. Cô vô thức nhìn xuống sàn nhà. Sàn phòng họp vô cùng ngăn nắp và sạch sẽ, không có cái khuyên tai nào cả.
Buổi tối hôm đó sau khi trở về từ bữa tiệc, cô cũng không quá để ý tới tai mình. Nhưng bình thường nó cũng không dễ rơi, sao có thể chỉ trong vài ngày mà rơi tận hai lần chứ.
Cái khuyên tai này là cô mua ở chợ đêm năm trước, nó vừa ngắn lại vừa đẹp, không đắt nhưng đeo lâu rồi cũng có chút quen thuộc.
Dụ Nhiên không muốn làm phiền các đồng nghiệp, mà cô cũng không nhắc đến chuyện này, định sẽ tìm lúc về nhà sau.
–
“Bàn xong chuyện rồi, chúng ta về thôi.”
Trong văn phòng của tòa cao ốc, Cố Lâm vừa quay lại sau khi bàn chuyện với ai đó. Anh ta nhìn thấy Tống Liệt đang ngồi trên ghế sofa ngắm một cái khuyên tai.
Sau khi tới đây cậu vẫn luôn ngắm nó.
Cẩn thận, thưởng thức nó giống như một món đồ cổ nào đó rất quý hiếm.
Nhưng nếu nó thật sự là một món đồ có giá trị thì anh ta cũng sẽ chẳng thấy gì cả. Dù gì cũng là con ông cháu cha có rất nhiều tiền, hào phóng tặng bạn gái một chiếc siêu xe chỉ trong mấy giây là chuyện Cố Lâm đã thấy rất nhiều.
Nhưng chuyện này lại không như vậy.
Cái khuyên tai trong tay Tống Liệt không chỉ rẻ mạt mà nó còn là một món đồ được bày ở các quầy hàng ngoài phố. Bình thường khi thấy chúng, Cố Lâm đều khinh thường không thèm đoái hoài đến.
Nhưng Tống Liệt lại nhìn ngắm nó như một món bảo bối.
Cậu nghiêng đầu, trầm ngâm nhìn thứ trong tay, chỉ là biểu cảm lại vô cùng thờ ơ. Cố Lâm bước lại gần mới phát hiện ra, cậu không phải đang nghiên cứu về cái khuyên tai mà là bị nó mê hoặc đến xuất thần.
Điên rồi sao?
Cố Lâm nhíu mày, thử giơ tay ra huơ huơ trước mắt cậu.
Mí mắt Tống Liệt giật giật, lập tức trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, ngước mắt nhìn anh ta: “Sao vậy.”
“Tôi thấy cậu nhìn chằm chằm vào thứ này nên tò mò cậu đang nghĩ cái gì thôi.”
“Không có gì.”
Tống Liệt đứng lên: “Bàn chuyện xong rồi chứ?”
“Gần như là vậy. Ngày mai là buổi quay đầu tiên của chương trình, về chuẩn bị thật tốt đi.”
“Vâng.”
“Người anh em, ném cái thứ trong tay đi, sau này tôi sẽ tặng cậu một viên kim cương thật.”
Tống Liệt không những không ném đi mà còn cất nó vào trong túi áo.
Cố Lâm sửng sốt: “Rốt cuộc là ai tặng mà cậu lại quý trọng nó vậy.”
“Nhặt được.”
“Tôi không tin.”
Cố Lâm nghĩ đến người con gái bên cạnh Giang Khả ngay hôm đó. Hai năm trở lại đây anh ta chưa từng thấy Tống Liệt có bất kỳ scandal nào, cuối cùng cũng tìm được chút manh mối cho nên anh ta rất tò mò.
Nếu người anh em và đối thủ của anh ta thực sự trở thành tình địch của nhau thì rất thú vị đây.
Nhưng mà, Tống Liệt chưa bao giờ nhắc đến chuyện này cả.
“Sân khấu lần này sắp xếp như thế nào?”
“Yên tâm, tôi biết cậu chú trọng đến mấy vấn đề này nên đã bàn bạc kỹ càng với giám đốc dự án rồi. Công ty kế hoạch lần này bọn họ thuê được đánh giá khá cao trong ngành, cách bài trí sân khấu cũng rất ổn, thiết bị âm thanh sử dụng lần này cũng là những chiếc hàng đầu. Cậu thấy đấy, lần này toàn những người kỳ cựu trong ngành xuất hiện, dễ hút được sự chú ý, bọn họ chắc chắn phải làm việc cẩn thận rồi.”
Hai người bước ra khỏi văn phòng.
Hai tay Tống Liệt đút trong túi quần, tư thế nhàn nhã, tùy ý lại lười biếng.
Trên hành lang, nhân viên bận rộn đi lại với đống văn kiện cầm trên tay. Đây là đài truyền hình nổi tiếng có tính bảo mật cao, bọn họ xuất hiện ở đây không cần lo đến việc sẽ bị chụp lén.
Cố Lâm chợt nghĩ đến một chuyện.
“Hai ngày trước có người chụp được chúng ta cùng đi ăn với nhau, nhưng cũng không có trở ngại gì cả. Chỉ là cư dân mạng nói rằng đã tình cờ gặp được cậu trong nhà vệ sinh của nhà hàng. Bữa ăn ngày hôm đó chắc không có vấn đề gì đâu hả?”
“Ý anh là gì?”
Anh ta biết những câu chuyện phiếm xung quanh Tống Liệt không dễ đào sâu chút nào.
Nhưng chắc chắn là cậu hiểu được anh ta muốn nói gì.
“Nghĩ thử xem, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được chứ. Dung Thành lớn như này, gặp được nhau mới là chuyện không dễ dàng.”
Tống Liệt không quan tâm.
Anh ta vừa dứt lời thì cửa phòng nghỉ bên cạnh được mở ra. Một đoàn người bước ra đi về phía phòng giám đốc.
Trong đó có một cô gái vừa cầm tài liệu vừa nói chuyện với những người khác đi ngang qua.
Dịu dàng, thanh lịch, quan trọng hơn chính là, gương mặt kia rất thân quen.
Cố Lâm lập tức im lặng.
Lẳng lặng nhìn người vừa mới bước qua.
Bọn họ đang nói chuyện, dường như là sắp có một cuộc họp, mà cũng không có thời gian để quan sát xung quanh nên đương nhiên bọn họ không để ý đến người vừa đi ngang qua.
Nhưng trong một khắc đó, trong lòng Cố Lâm hiện lên một câu: Vả mặt nhanh quá.
Anh ta nhìn Tống Liệt.
Tống Liệt cũng nhìn thấy, mà ánh mắt của cậu chưa từng rời khỏi cô.
Cố Lâm nói: “Thật ra tôi rất muốn hỏi chuyện này, cô ấy có phải vị kia nhà cậu đúng không?”
“Anh nói nhiều quá đấy.”
Tống Liệt đứng thẳng lại, rút tay đang đút trong túi quần ra, bước về phía bên kia.
Cố Lâm kinh ngạc: “Không phải chúng ta đi bây giờ sao?”
“Bây giờ không đi nữa.”
–
Không mất quá nhiều thời gian để bàn bạc về bản kế hoạch, hơn nữa giờ tan làm đã đến, một ngày làm việc kết thúc, nhân viên của Du Nghệ cũng dọn dẹp tài liệu rồi chuẩn bị ra về.
Giang Khả và Dụ Nhiên rời đi trước.
Anh ấy giải thích về nội dung công việc: “Số tiếp theo sẽ được tổ chức ở sân vận động, chủ đề không giống với lần này, có rất nhiều chi tiết cần phải chú ý tới. Em về kiểm tra lại một chút, sau đó gửi cho anh một bản tài liệu.”
“Vâng.”
Giang Khả nhìn sắc trời u ám bên ngoài, nói: “Hôm nay vẫn đi xe buýt về sao?”
“Chắc là vậy ạ.”
“Trời sắp mưa to rồi, em lại không mang ô, anh tiện đường đưa em về.”
Mùa thu của Dung Thành rất hay thay đổi, thời điểm rời giường lúc buổi sáng, trời vẫn còn nắng chang chang, vậy mà buổi chiều có thể mưa to ngay lập tức.
Nhưng từ đây về nhà của hai người rõ ràng là hai hướng khác nhau, sao có thể tiện đường được chứ?
Nếu là bình thường thì có lẽ không sao, nhưng hôm nay là buổi họp nhóm, không phải chỉ có một mình cô, Dụ Nhiên cũng không muốn mình trở nên đặc biệt như vậy.
“Không sao đâu ạ, bây giờ vẫn chưa mưa mà.”
“Không việc gì phải ngại cả. Em đi từ đây tới trạm xe buýt sẽ rất xa, anh đưa em về sẽ tiện hơn.”
“Thật sự không cần mà.”
“Nếu bởi vì để tâm đến cái nhìn của đồng nghiệp thì thực sự không cần thiết đâu.”
“Không phải vậy đâu, lát nữa em còn muốn quay lại công ty một chuyến nữa, không cần phiền phức như vậy đâu.”
Dụ Nhiên ôm chặt tập tài liệu vào trong lòng, cúi đầu đi về phía trước.
Giang Khả không còn cách nào khác, cũng không hề cố chấp nữa.
Hai cô gái cùng nhóm tới tìm Giang Khả đề hỏi về công việc, Dụ Nhiên nhân cơ hội đi tới nhà vệ sinh, nhưng lúc quay trở lại thì bên ngoài đã không còn có ai.
Cô lấy điện thoại ra, là tin nhắn của một cô gái cùng nhóm: Xin lỗi chị Nhiên Nhiên, bọn em có một số việc cần phải về công ty để xử lý nên đã đi trước cùng anh Giang rồi. Lát nữa chắc chị về nhà luôn đúng không ạ? Vậy chị về trước đi nhé, ngày mai gặp lại.
Dụ Nhiên nhìn hành lang không một bóng người, trong lòng chợt cảm thấy có chút kỳ quái.
Không phải vì đồng nghiệp bỏ cô đi trước mà là bởi vì cách gọi chị của cô gái kia.
Cô năm nay cũng chỉ mới 23 tuổi, đối phương hình như lớn hơn cô 2 tuổi.
Sao gọi chị được?
Dụ Nhiên thực sự cũng không quá quan tâm tới chuyện này, cô cất điện thoại rồi rời đi.
Nhưng dự báo thời tiết hoàn toàn không lừa người chút nào, cô vừa mới rời khỏi đài truyền hình thì trời đổ mưa lớn.
Dự báo nói là một cơn mưa giông có sấm chớp, dù bây giờ còn chưa đến mức đó, cũng chỉ gần mưa to tầm tã mà thôi, nhưng cũng đủ xối ướt lạnh đến thấu tim.
Bầu trời lập tức trở nên u ám, tối tăm như màn đêm.
Những người xung quanh hoặc là có người tới đón, hoặc là có mang theo ô, từng người từ từ rời đi.
Chỉ có một mình Dụ Nhiên đứng ở cổng lớn.
Cô dùng ứng dụng để gọi xe, nhưng đứng đợi một lúc lâu cũng không thấy một chiếc xe nào cả, mà đi bộ từ đây đến bến xe gần nhất cũng phải mất ít nhất 10 phút, chỉ sợ là đi tới đó cả người cô đã bị xối ướt sũng.
Dụ Nhiên nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài, trong lòng có chút rối rắm.
Ở lề đường cách đó không xa, bên trong một chiếc ô tô màu đen.
Tống Liệt ngồi ở ghế sau nhìn cô ở xa xa qua cửa kính xe, ánh mắt tối đen lại.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ vào cửa xe, dường như đang ấp ủ chuyện gì đó.
Mưa bên ngoài nặng hạt đến nỗi từng hạt mưa đập mạnh vào cửa sổ xe, người bên trong đều có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng rào rào.
Rõ ràng là rất quan tâm, nhưng lại cố tình không nói ra.
Cố Lâm ngồi trên ghế phụ liếc nhìn cậu: “Không đi sao?”
Thật lâu sau Tống Liệt cũng không trả lời lại.
Sau đó lại nhắm mắt lại, từ từ dựa lưng vào ghế.
Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh, có hình ảnh lúc cô đi bên cạnh người đàn ông tên Giang Khả đó, có hình ảnh cô từng cười với cậu, xoa đầu gọi cậu là A Liệt, cũng có cả hình ảnh cô mắt đỏ hoe nói chia tay với cậu.
Mỗi hình ảnh đều là những ký ức mà cậu không bao giờ có thể dễ dàng nhớ lại, nhưng bây giờ khi cô xuất hiện thì mọi thứ đều được đào lên, đều là những nhát dao đau đớn.
Cậu đã vô số lần nghĩ đến cô, nhớ cô đến phát điên, cho dù là khoảng thời gian đau khổ và sa đọa sau khi cô đi hay là lúc cậu trở nên thờ ơ lạnh lùng bắt đầu cuộc sống mới thì nó vẫn thế, cậu không thể nào kiềm chế được tình cảm mà mình dành cho cô.
Cậu quá hận cô, hận cô vì trước đây rời đi vô cùng dứt khoát, biến mất khỏi thế giới của cậu mà không nói một lời nào.
Nhưng hận xong, lại không thể ngừng yêu cô được.