• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đong đầy dịu êm – Công Tử Lang Thượng

Editor: Yuu


Trận mưa này không có dấu hiệu ngừng lại mà ngày càng nặng hạt hơn.

Thấy sắc trời càng ngày càng tối, Dụ Nhiên cứ chần chừ nãy giờ liền giơ cái túi lên che đầu rồi lao vào màn mưa.

Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống trên người cô, mới chạy chưa được vài bước mà quần áo của cô đã ướt sũng, có che bằng túi xách cũng chẳng có ích gì. Cô sợ văn kiện trong túi sẽ bị thấm nước nên mới đi được hai bước đã ôm cái túi vào trong lòng. Nhưng mới chỉ chạy đến ven đường mà cô đã không chịu nổi, rối rắm không biết có nên vòng ngược lại đến cửa hàng tiện lợi gần đây để trú mưa không.

Mưa ngày càng nặng hạt, thỉnh thoảng còn có sấm chớp nữa.

Thực sự là một cơn mưa giông có sấm chớp.

Không phải là một cơn mưa mà cô có thể gắng gượng chịu đựng được.

Cả người cô bị nước mưa xối ướt sũng, đang định vòng ngược lại để trú mưa thì một chiếc xe đi ngang qua dừng lại ngay bên cạnh cô.

Cửa kính từ từ hạ xuống. Dụ Nhiên không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy người con trai đang ngồi ở ghế sau.

Tống Liệt rất thẳng thắn mà nói ra mục đích của mình: “Lên xe.”

Dưới cơn mưa to, Dụ Nhiên cũng không thể suy nghĩ được gì nhiều.

Bên trong và bên ngoài xe như hai thế giới khác nhau. Bên ngoài thì ồn ào bởi tiếng mưa, bên trong xe thì lại yên tĩnh không chút tiếng động.

Đây thực sự là một chiếc xe hơi đắt tiền, cho dù là thảm hay đệm ngồi đều được làm rất cẩn thận và tỉ mỉ. Dụ Nhiên không hề muốn phá hỏng cái sự tỉ mỉ của nó trong tình huống này.

Mà cô cũng không ngờ rằng mình lại gặp cậu trong hoàn cảnh này.

Cả người cô ướt sũng, lúc ngồi vào còn mang theo cả nước mưa, trông vô cùng chật vật.

Ngoại trừ câu lên xe lúc cô đứng ở bên ngoài thì Tống Liệt không nói thêm bất cứ lời nào cả. Đúng lúc đó, Cố Lâm ngồi ở ghế phụ đằng trước đưa cho cô một chiếc khăn lông.

Dụ Nhiên cầm lấy: “Cảm ơn anh.”

Cố Lâm nói: “Không cần câu nệ vậy đâu.”

Lúc này Dụ Nhiên mới nhận ra người phía trước là ai.

Đây chính là người bạn học cũ của Giang Khả mà cô đã gặp ở bãi đỗ xe ngày hôm đó, cũng chính là ông chủ của Lâm Ngu mà Kỷ Thiển nhắc đến.

Ít nhiều gì cũng sẽ có chút bất ngờ, nhưng cô cũng có thể đoán trước được. Sau khi phát hiện ra điều này, Dụ Nhiên cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng dùng khăn lông lau vệt nước trên người mình.

Trong xe chìm trong sự im lặng.

Cả cô và Tống Liệt đều không nói gì cả. Một lúc sau, cánh tay đang đặt trên cửa xe của Tống Liệt động đậy một chút.

Cậu vô cảm ngước mắt lên, nhìn cô qua gương chiếu hậu trước mặt.

Dụ Nhiên đang chuyên tâm lau tóc.

Mặc dù tóc ướt sũng vì mắc mưa, nhưng cô lại sở hữu một làn da trắng ngần trời sinh, trong hoàn cảnh này, cả người cô càng toát lên sự nhu nhược yếu đuối.

Cậu đã nghĩ rằng dù thế nào cô cũng sẽ gọi người đến đón mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại trực tiếp lao vào cơn mưa như thế này cả.

Cô vẫn quật cường như trước đây.

Tống Liệt mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Nói địa chỉ đi, em sẽ bảo tài xế đưa chị về.”

Động tác của Dụ Nhiên thoáng dừng lại, chỉ nói sơ qua tên con phố: “Ở đường Xuân Tịch.”

Tống Liệt biết nơi này.

Đoạn đó là một con phố kiểu cũ, các tiểu khu xung quanh đa phần đã xuống cấp, thường là người già và những người trung niên mới ở những tiểu khu cũ như vậy.

Điều kiện không tốt lắm.

Mí mắt cậu hơi rũ xuống, ánh mắt dần ảm đạm đi.

Tới nơi, mưa đã ngớt hơn một chút.

Dụ Nhiên không nói vị trí chính xác của tiểu khu, yêu cầu tài xế dừng xe lại ở ngã tư.

Vừa đến nơi, Dụ Nhiên đã nói cảm ơn rồi lập tức xuống xe. Cố Lâm muốn đưa ô cho cô cũng không kịp.

Anh ta cười trêu chọc: “Làm sao bây giờ, người ta có vẻ hơi xa lánh cậu thì phải.”

“Hôm nay anh nói hơi nhiều đấy.”

“Không phải, bình thường tôi vẫn như thế mà, cậu không biết sao?”

Tống Liệt không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại dựa vào ghế, trong lòng có chút lo âu khó tả.

Cố Lâm và Tống Liệt làm bạn với nhau đã rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy cậu quan tâm đến một người nhiều như vậy.

Nhưng cậu lại cố tình không nói lời nào cả. Vừa rồi người ta gần cậu như vậy, khoảng cách ngay trong tầm tay, vậy mà một câu cậu cũng không nói.

Anh ta khẽ cười rồi lảng sang chuyện khác.

Anh ta hỏi: “Chị gái nuôi sao?”

“Không phải.”

“Có quan hệ đặc biệt gì sao?”

“Không có.”

“Nhưng mà tôi không hiểu.”

“Không hiểu thì đừng hỏi nhiều nữa.”

Vẻ mặt của Cố Lâm có chút phẫn uất: “Dù sao tôi cũng là cấp trên của cậu, vậy mà cậu dám tỏ thái độ như vậy à, đến tò mò cũng không cho người ta biết nữa?”

Thấy Tống Liệt không để tâm tới, Cố Lâm cố tình than thở: “Bên ngoài mãi không ngớt mưa, không biết một cô gái yếu đuối như vậy có bị cảm lạnh sau khi dầm mưa ướt sũng không nữa?”

Nghe vậy, Tống Liệt mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa lớn lúc nãy đã chuyển sang thành mưa phùn.

Hơn nữa nhiệt độ còn hạ xuống nên trời thật sự rất lạnh, dầm mưa ướt sũng như vậy chắc chắn sẽ càng lạnh hơn.

Lúc ra ngoài Dụ Nhiên chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim, bây giờ nó đã ướt sũng, hơn nữa tòa nhà cô ở cũng không gần cửa tiểu khu lắm. Vừa nãy cô xuống xe ở đầu phố, phải đi bộ khoảng 10 phút nữa mới đến.

Vừa mới vào nhà đã hắt hơi mấy cái liền, Dụ Nhiên hít một hơi, nghĩ rằng thể nào cũng cảm lạnh cho xem.

Kỷ Thiển đang ngồi trong phòng khách thấy vậy không khỏi giật mình: “Sao lại như này? Đang đi nửa đường thì mắc mưa à? Đài truyền hình hình như cách nhà chúng ta rất xa đó!”

Dụ Nhiên cũng không nhắc đến chuyện ai đưa cô về, chỉ nói: “Tớ vừa chuẩn bị tới trạm xe buýt thì thấy mưa to quá, cho nên tớ đã gọi taxi trên đường.”

“Tài xế taxi nào mà không đáng tin cậy như vậy chứ, người ta không đưa cậu vào tận nơi sao? Nhiệt độ gần đây hạ xuống thấp lắm, cậu lại còn mặc ít như vậy nữa, mau đi tắm nước nóng rồi uống thuốc cảm đi, đừng để bị bệnh.”

Kỷ Thiển rót cho cô một cốc nước để cô uống thuốc, còn lẩm bẩm nhắc nhở cô mãi về chuyện về phòng thay quần áo.

Thấy cô ấy lo lắng như vậy, Dụ Nhiên bèn nói: “Chắc không sao đâu, chỉ là hắt hơi thôi mà, tớ cũng không dầm mưa lâu lắm.”

“Sức khỏe của cậu yếu như thế nào chẳng lẽ cậu không biết sao. Lần trước bọn mình đi ăn thịt nướng ý, những người khác có bị làm sao đâu, vậy mà cậu về nhà liền bị viêm dạ dày cấp tính. Còn nữa, mùa đông năm ngoái cậu mặc phong phanh đến nỗi trời mới trở gió đã bị cảm lạnh. Từ lúc đó tớ đã biết cậu không chịu được lạnh rồi.”

Dụ Nhiên cảm động, cầm cái cốc lên yên lặng uống thuốc cảm.

Uống xong liền chuẩn bị đi tắm nước nóng.

Kỷ Thiển hỏi: “Cái người tên Giang Khả kia không đưa cậu về sao. Rõ ràng lúc sáng cậu nói cả nhóm sẽ cùng đi, sao lúc về lại có mình cậu thôi?”

Dụ Nhiên ngồi xuống ghế sofa thu dọn lại quần áo: “Việc lên kế hoạch cho dự án không có vấn đề gì cả, nhưng có mấy đồng nghiệp nói rằng có việc cần nhờ anh ấy giúp đỡ, bọn họ phải quay trở lại công ty, còn tớ thì tan làm luôn.”

Kỷ Thiển biết tính cô, có gặp chuyện gì cũng đều không chịu nói ra. Hơn nữa mọi người trong công ty thường cạnh tranh với nhau rất gay gắt, Kỷ Thiển luôn sợ rằng cô bị bắt nạt.

“Dù gì thì kế hoạch cho dự án cũng đã xong xuôi hết rồi, người bình thường đều chỉ muốn tan làm sớm để về nghỉ ngơi. Vẫn là hai cô nàng đồng nghiệp kia sao, dù có phải quay về công ty thì cũng không nên vứt cậu lại dưới cơn mưa to như vậy chứ. Giang Khả không quan tâm đến cậu sao?”

“Không có chuyện gì đâu mà, bọn họ thực sự có chuyện phải làm nên mới vậy, tớ cũng không muốn làm phiền anh ấy.”

Kỷ Thiển ngửi thấy được mùi gì đó bất thường: “Anh ta thổ lộ gì với cậu rồi đúng không?”

“Gì cơ?”

“Đương nhiên là tỏ tình rồi, cậu đừng giả ngu nữa, chắc chắn là anh ta có thích cậu. Tớ nói với cậu này, nếu anh ta có bản lĩnh và nhân phẩm tốt, cậu cứ thử xem thế nào. Quan hệ giữa hai người mấy năm nay khá tốt, cậu tới giờ cũng chưa có bạn trai, mà anh ta lại là dân văn phòng chất lượng cao, thích hợp quá còn gì.”

“Đừng nói lung tung nữa, tớ với anh ấy chỉ là bạn thôi.”

Biểu cảm trên mặt Dụ Nhiên cũng không thay đổi gì nhiều, cô lấy quần áo rồi mang vào trong phòng tắm.

Kỷ Thiển thở dài, ngồi xuống ghế sofa tiếp tục đọc tạp chí.

Dụ Nhiên vốn tưởng rằng sau khi tắm nước nóng và uống thuốc cảm thì sẽ phòng tránh được, nào ngờ buổi tối vừa mới xử lý xong công việc liền thấy đau đầu và phát sốt.

Cô mơ mơ màng màng định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, kết quả vừa ghé vào bàn đã ngủ luôn.

Dụ Nhiên nằm mơ, một giấc mơ ngắn nhưng rất chân thật.

Cô mơ thấy mình quay trở lại thời điểm sáu năm trước, lúc cô mới tới nhà họ Tống.

Cũng là một ngày mưa như vậy, lúc đó cô mới chỉ 17 tuổi. Ba cô đã mất vào thời điểm cô hiểu chuyện nhất, sau đó cô được đưa đến nhà họ Tống.

Lúc bấy giờ nhà họ Tống là một gia đình giàu có nổi tiếng ở thị trấn Thâm Thủy, Dung Thành. Bọn họ sống trong trạch viện rộng lớn, mọi thứ sử dụng trong nhà đều là hàng nhập ngoại. Ba mẹ Tống Liệt kinh doanh bất động sản, vào thời điểm thuận lợi có thể kiếm được hàng trăm triệu. So với hoàn cảnh lúc đó thì gia đình bọn họ chính là đỉnh cao trong mắt hàng xóm láng giềng.

Mọi người đều ghen tỵ với nhà họ Tống, luôn luôn theo dõi chăm chú tình hình nhà họ Tống. Đột nhiên lúc đó có một cô gái xuất hiện, hàng xóm đều nhìn nhà bọn họ bằng ánh mắt dị nghị khác thường, còn lén bàn luận về mối quan hệ của cô với nhà đó.

Nhưng nào có quan hệ gì đâu.

Dụ Nhiên từ nhỏ cũng chỉ có ba, bọn họ sống nương tựa vào nhau, tuy cuộc sống bần hàn nhưng lúc nào cũng vui vẻ. Sau này ba cô trở thành một người lính cứu hỏa, ngày nào cũng tham gia cứu người từ trong biển lửa. Khi còn nhỏ, rất nhiều người nói với cô rằng ba cô chính là anh hùng vĩ đại, Dụ Nhiên cũng rất vui khi nghe điều đó.

Nhưng rồi một ngày, lúc đó cô còn đang ở trường học, có người vội vàng chạy đến báo cho cô biết rằng ba cô đã gặp nạn.

Một tòa nhà cao tầng ở Dung Thành đã xảy ra một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng khiến một số người không thể thoát ra được. Ba cô đã cứu bọn họ ra nhưng không may đó lại là một căn phòng chứa đồ cũ kỹ, khi ba cô định chạy ra ngoài thì một loạt tủ chứa đồ đổ ập xuống, xung quanh đều là lửa, ông ấy bị đè lên không thể nào nhúc nhích được.

Kiếp anh hùng của ba cô vĩnh viên dừng lại tại đó.

Dụ Nhiên không có người thân, cũng không có bất cứ nơi nào để nương tựa.

Có người đã đưa cô đi từ sở cảnh sát, nói rằng vợ chồng nhà họ Tống và ba cô trước đây là bạn tốt của nhau, họ sẽ chịu trách nhiệm cho mấy năm học còn lại của cô.

Dụ Nhiên cũng không biết làm thế nào mà người ba nghèo khổ của cô lại có thể liên quan đến một gia đình giàu có như vậy, cô chỉ nhớ rằng ánh mắt nhìn cô của người đưa cô đi ngày hôm đó không hề có chút thiện cảm nào, dọc đường còn dặn cô đến nhà họ Tống phải thật ngoan ngoãn, đừng làm người lớn trong nhà họ Tống bực bội, luôn phải chú ý tới lời nói và hành động của mình.

Cô không nói lời nào, chỉ im lặng lắng nghe.

Lúc đó bầu trời u ám xám xịt, vừa tới cổng lớn, một chiếc xe ô tô chậm rãi chạy ngang qua, người bên cạnh cúi đầu cung kính.

Chiếc xe chuyển động chậm rãi, lúc đi ngang qua cô rõ ràng có dừng lại một chút.

Cửa sổ xe hạ xuống, người con trai ngồi trên ghế sau lạnh lùng nhìn cô.

Cậu mang đến cho người khác cảm giác rất xa cách, nhưng khuôn mặt đó lại quá đẹp.

Dụ Nhiên lập tức ngẩn ngơ. Nhưng chỉ vài giây sau, chiếc xe đã từ từ chạy về phía cửa nhà.

Bọn họ chỉ thoáng lướt qua nhau, chàng trai cũng thu ánh mắt lại, không hề nhìn cô lần nào nữa.

Giấc mơ này có chút mơ hồ, Dụ Nhiên nhớ lại quá khứ của mình và ba, còn cả lần đầu tiên gặp Tống Liệt.

Sau đó ý thức dần dần tỉnh táo trở lại. Khi cô tỉnh lại, ánh đèn trước mắt có chút lập lòe, trong phòng còn vang lên tiếng máy sưởi ấm rất nhẹ.

Máy tính trước mặt cô tối đen, nhìn đồng hồ, cô đã ngủ được nửa tiếng.

Đầu cô vẫn còn choáng váng, không thể phân biệt được là do bị cảm hay vẫn còn đang trong mơ nữa.

Gần đây cô đã mơ thấy cậu quá nhiều. Từ cuộc hội ngộ bất ngờ, cho đến những chuyện cô nhớ tới gần đây dường như ngày càng mãnh liệt hơn.

Trực giác của Dụ Nhiên nói với cô rằng không thể để mọi chuyện phát triển theo hướng này được.

Cô đứng dậy đi ra ngoài rót nước, cố gắng xoa dịu cảm xúc nhưng đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa.

Dụ Nhiên thắc mắc không biết là ai.

Kỷ Thiển ở trong phòng kêu lên: “Nhiên Nhiên, chắc là cơm hộp tớ vừa gọi tới rồi đó. Cậu nhận giúp tớ với, yêu cậu!”

Cô khẽ cười, lắc đầu.

Sau đó, cô bước tới mở cửa ra, nụ cười trên môi trực tiếp đông cứng lại khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa.

Không phải cơm hộp được mang tới.

Tống Liệt đang đứng ngoài cửa, nhìn thẳng vào cô.

~

Tác giả có lời muốn nói: Em trai của chúng ta không nhịn được nữa mà chủ động tấn công rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK