Sự việc ngày hôm đó trôi qua nhanh chóng.
Sau đó cô không hề nhận được chút tin tức nào về Tống Liệt.
Một vài fan hâm mộ trên Weibo nói rằng Tống Liệt đang chuẩn bị bài hát mới nên trong khoảng thời gian này sẽ ít xuất hiện trên màn ảnh hơn. Dụ Nhiên có chút bối rối, chẳng hiểu sao cô luôn có cảm giác việc cậu đến tìm cô ngày hôm đó như chưa từng xảy ra vậy. Mà có vẻ là cậu bận thật, bởi vì sau ngày hôm đó cậu không đến tìm cô nữa. Dụ Nhiên không biết có phải vì lý do kia hay là vì Giang Khả, bởi vốn dĩ ngày hôm đó quả thực chẳng vui vẻ chút nào.
Nhưng Dụ Nhiên vẫn tự nhủ với chính mình, mối quan hệ của bọn họ nên là như vậy mới phải.
Cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, nhưng cậu thì khác, cậu rất bận, cậu phải chạy show, phải làm rất nhiều việc, mọi chuyện diễn ra như vậy mới là bình thường.
Dự án vừa rồi kết thúc rất suôn sẻ, nhóm dự án của Dụ Nhiên được công ty khen ngợi và trao thưởng, cả nhóm đã hẹn nhau đi ăn ở một quán khá nổi tiếng sau khi tan làm.
Rất nhanh sau đó, một đơn hàng lớn khác lại được chuyển tới, cũng là hợp tác với một công ty giải trí hàng đầu trong ngành như lần trước.
Dụ Nhiên không chịu trách nhiệm cho dự án lần này, cho nên cô cũng không để ý lắm. Nhưng một hôm sau khi tan làm, Giang Khả đột nhiên hẹn cô đi ăn tối riêng: “Tối mai chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa nhé, không phải chỉ có hai chúng ta, còn có một người bạn của anh nữa.”
Dụ Nhiên có chút ngạc nhiên: “Là tiệc tối sao ạ?”
“Không hẳn là thế, chỉ là một bữa tối riêng tư thôi, nhưng ít nhiều cũng liên quan đến công việc. Anh không ngờ cậu ta lại đột nhiên liên hệ muốn hợp tác với anh, có hơi đường đột chút, nhưng anh đã hẹn cậu ta đi ăn tối. Vẫn là ở Đăng Hạc lần trước, chỗ này khá yên tĩnh, cũng kín đáo.”
Đây là nơi mà cô và Tống Liệt đã gặp lại nhau.
Mỗi lần nhắc tới nơi này, Dụ Nhiên đều có chút khác thường.
Dụ Nhiên nói: “Thôi ạ, có bạn anh nữa em đi cũng chẳng hay ho gì, em không đi đâu.”
“Không, em phải đi.” Giang Khả cười nói: “Coi như là vì công việc đi. Dụ Nhiên, xem như nể mặt anh một chút được không.”
Tuy nói như vậy, nhưng đến tận ngày hôm đó Dụ Nhiên mới nhận ra mình bị anh ấy lừa.
Giang Khả mặc một bộ vest được thiết kế riêng, đầu tóc được vuốt keo cẩn thận, gọng kính cũng được đổi sang gọng vàng. Hai chữ “lịch thiệp” được anh ấy phô bày vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng bộ dạng nghiêm túc này đâu có phù hợp với một bữa tối riêng tư đâu.
Dụ Nhiên có cảm giác mình bị lừa rồi.
Cô được Giang Khả đưa đến một cửa hàng quần áo nữ đắt tiền trong trung tâm thương mại, còn được anh ấy đích thân chọn quần áo cho.
Bên trong có vô số những bộ váy xinh xắn và trang nhã, Dụ Nhiên chưa từng thử qua, mà cô cũng không dám thử, cho nên chỉ đi theo mà không nói gì.
Giang Khả khá quen thuộc với chỗ này, có vẻ anh ấy đã chuẩn bị từ trước, rất tự nhiên mà chọn giúp cô từng món đồ một: “Em không cần phải câu nệ quá đâu, vốn dĩ anh cũng muốn mua tặng một món quà cho em. Anh nhớ phụ nữ các em đều rất thích những thứ như này.”
Anh ấy chọn một chiếc váy dài hở lưng và đưa cho cô xem: “Em có thích chiếc váy này không?”
Dụ Nhiên không nhìn chiếc váy mà nhìn anh ấy: “Không phải anh nói chỉ là một bữa tối riêng tư thôi sao, sao lại giống như chuẩn bị tham dự một bữa tiệc nào quan trọng vậy ạ?”
“Là bữa tối riêng tư thật, nhưng anh muốn giới thiệu em với bạn của anh, coi như là bạn nữ đồng hành đi. Em có thể coi như là cùng anh đi thảo luận về dự án hợp tác, giống như những lần trước thôi, đừng để ý quá làm gì.”
“Có thật vậy không ạ?”
“Thật, bữa tối hôm nay một phần là để bàn chuyện hợp tác.”
Giang Khả đưa chiếc váy dài trong tay cho cô: “Cho nên, em đi thử xem đi.”
Cô nhìn chiếc váy dài đó, nói: “Trên vai em có một vết sẹo, khó coi lắm.”
Giang Khả nói: “Anh biết, chính vì vậy anh mới chọn chiếc váy này. Thật ra anh thấy em vẫn rất đẹp ngay cả khi trên vai em có vết sẹo, cho nên em không cần phải cảm thấy tự ti vì điều đó.”
Dụ Nhiên không đáp lời.
Anh ấy lại nói: “Sắp đến giờ hẹn rồi, em đi thử đi.”
Nhân viên trong cửa hàng rất tinh ý, dường như cảm nhận được bầu không khí giữa hai người không được tự nhiên nên đã chủ động tiến tới nói: “Không có vấn đề gì đâu chị ạ. Chị cứ thử một lần xem thế nào. Chiếc váy này rất đẹp, mà cửa hàng bọn em cũng không còn nhiều chiếc này đâu ạ. Đây là chiếc váy được đặt may riêng, bạn của chị rất có mắt nhìn đấy ạ.”
Thấy tất cả mọi người đều mong chờ như vậy, Dụ Nhiên đành phải vào phòng thử đồ để thay đồ.
Đúng thật là rất lộng lẫy. Cô vốn là người có khí chất thanh thoát, khi mặc chiếc váy trang nhã như vậy, cộng thêm mái tóc dài được búi cao để lộ ra chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh.
Thiết kế hở lưng ở phía sau cũng rất hợp lý, vừa vặn để lộ một nửa xương bướm, không quá thô tục mà rất quyến rũ.
Tuy có vết sẹo màu hồng nhạt ở trên đó nhưng dường như chẳng ảnh hưởng đến mỹ quan chung chút nào.
Dụ Nhiên chưa từng nhìn thấy mình như thế này, cô hơi sững sờ khi nhìn vào gương.
Cũng không biết Giang Khả đã đi đến sau lưng cô từ lúc nào.
Anh ấy giơ tay định đeo thứ gì đó cho cô. Dụ Nhiên vô thức tránh đi, nhưng phía sau cô chính là anh ấy, cô chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, không thể động đậy được.
Giang Khả đeo cho cô một sợi dây chuyền với những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Anh ấy nhẹ giọng nói: “Dụ Nhiên, em đừng từ chối món quà này của anh nhé, chỉ một lần thôi.”
Dụ Nhiên không nhúc nhích, chỉ đứng đợi anh đeo xong giúp mình.
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Dụ Nhiên hoàn hồn, vội vàng đi lấy tiền trong ví: “Để em đi trả tiền.”
Giang Khả mỉm cười: “Không cần đâu, vừa nãy em đi vào trong thay đồ thì anh đã thanh toán rồi.”
Tay đang lấy tiền của cô cứng đờ lại, ngẩn người nhìn anh.
Giang Khả dường như không nhận ra cô đang thất thần, anh ấy dẫn cô đi ra ngoài: “Đi thôi, bạn của anh chắc cũng tới rồi. Thật ra lần trước em cũng gặp cậu ta rồi đó. Anh với cậu ta trước kia chẳng ưa nhau chút nào, chẳng hiểu sao đột nhiên lần này cậu ta lại muốn hợp tác với anh. Thôi thì coi như là xóa hết thù hận, lát nữa anh sẽ chính thức giới thiệu với em sau.”
Anh ấy hoàn toàn ở thế chủ động, còn Dụ Nhiên thì hoàn toàn bị động. Cô không thể nói gì, cũng không thể từ chối, chỉ có thể bị anh ấy dẫn đi.
Cửa hàng quần áo cách Đăng Hạc không xa lắm.
Cho dù tất cả những người tới đây đều là những người giàu có và quyền lực, nhưng khi Dụ Nhiên bước vào, cô vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý. Tối nay cô đẹp đến mê người, mọi người đều thấy ngưỡng mộ Giang Khả được đứng cạnh cô.
Ai cũng nghĩ bọn họ là một cặp.
Và suy nghĩ này khiến Giang Khả cảm thấy rất hài lòng.
Tuy nhiên, sau khi đến Đăng Hạc, Dụ Nhiên vẫn luôn trong trạng thái thất thần. Sự chú ý của cô hoàn toàn không tập trung vào bữa tối này. Cô đã nghĩ dù sao đây cũng chỉ là một bữa tối cùng với bạn của anh ấy, cô không quen người đó, nói không chừng sau buổi tối ngày hôm nay cũng chẳng có liên quan gì đến nhau, cho nên cô không cần phải quá để tâm đến nó.
Điều cô quan tâm lúc này chính là tình trạng của cô và Giang Khả.
Lần trước sau khi thẳng thắn từ chối, cô tưởng rằng anh ấy đã từ bỏ, nhưng thái độ của Giang Khả hôm nay khiến cô không thể không nghi ngờ.
Hơn nữa còn có vẻ kiên định hơn trước đây rất nhiều.
Dụ Nhiên thấy không thoải mái chút nào.
Cô không muốn mập mờ không rõ ràng với anh ấy, nhưng Giang Khả đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt, ngay cả cơ hội để trốn tránh tối nay anh cũng không cho cô có cơ hội.
Cô nghĩ sau khi bữa tối kết thúc, cô sẽ trả cho anh chiếc dây chuyền cũng như tiền mua váy, ngoài ra còn phải nói chuyện rõ ràng với anh một lần nữa.
Cô đã suy nghĩ rất kỹ trước khi bước vào phòng ăn.
Tuy nhiên, khi người phục vụ dẫn bọn họ đến phòng riêng đã được đặt trước, khi Dụ Nhiên nhìn thấy người đang ngồi bên trong, mọi suy nghĩ của cô lập tức bị gián đoạn.
Trong phòng riêng, Tống Liệt đang ngồi ở trên ghế, đôi chân dài vắt lên nhau, hờ hững nhìn cô.
Dụ Nhiên không hề chuẩn bị trước, cơ thể cô cứng đờ tại chỗ.
“Cuối cùng anh Giang cũng tới, chúng tôi đã đợi lâu lắm rồi đó.” Cố Lâm đứng lên chào hỏi. Khi nhìn thấy anh ta, Dụ Nhiên chợt nhớ ra.
Bạn của Giang Khả, người mà Giang Khả không ưa hồi đại học chẳng phải anh ta thì là ai?
Nhưng ngay cả như vậy, tại sao Tống Liệt cũng có mặt ở đây?
Cô không hiểu gì cả.
Giang Khả cười đáp: “Tôi bị tắc đường nên tới hơi trễ một chút, nhưng cũng đúng giờ mà nhỉ, không tính là quá muộn.”
Cố Lâm nhếch mép, sau đó giới thiệu Tống Liệt: “Đây là bạn của tôi, cũng là ca sĩ, anh Giang hẳn là có biết nhỉ.”
Khi Giang Khả nhìn thấy Tống Liệt, phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là trông rất quen mắt, không đơn thuần chỉ là cảm giác quen thuộc do nhìn thấy qua quảng cáo.
Nhưng anh ấy không thể nhớ mình đã gặp cậu ở đâu, chỉ ngạc nhiên nói: “Là ngôi sao nổi tiếng thì tôi đương nhiên có biết rồi. Tôi thường nhìn thấy cậu ấy trên các áp phích quảng cáo, rất tuyệt vời.”
Tống Liệt khẽ cười, đứng lên bắt tay anh ấy: “Tôi không phải ngôi sao nổi tiếng, chẳng qua thích ca hát thôi.”
“Cậu đừng khiêm tốn như vậy làm gì. Nhưng nơi này mọi người rất hay ra vào, cậu không thấy bất tiện chứ?”
Tống Liệt nói: “Không thành vấn đề, an ninh ở đây tốt lắm.”
Nhìn thấy bọn họ tán gẫu, Dụ Nhiên ở phía sau cúi đầu co rúm người lại.
Cô hiện tại rất muốn rời đi.
Nhưng không thể được nữa rồi, bởi vì Giang Khả đã ôm lấy vai cô, giới thiệu cô với hai người trước mặt: “Để tôi giới thiệu một chút, cô ấy là Dụ Nhiên, là…”
Dụ Nhiên thoáng giật mình.
Với thái độ nghiêm túc tối hôm nay của Giang Khả, cô rất sợ anh ấy sẽ nói cô là bạn gái của anh.
Nhưng không, Giang Khả dừng lại một chút mới nói tiếp: “Là bạn tốt của tôi, nhưng hôm nay cứ coi là bạn nữ đồng hành của tôi đi.”
Tống Liệt trầm tư nhìn bàn tay đang ôm lấy vai Dụ Nhiên của anh ấy: “Không cần giới thiệu, chúng tôi có biết nhau.”
“Hai người biết nhau sao?”
“Đúng, lần trước tan làm có gặp qua.” Ánh mắt của Tống Liệt chậm rãi chuyển sang trên người Dụ Nhiên: “Hôm đó trời mưa rất to, chị ấy không có ai đưa về nên tôi tiện đường đưa chị ấy về.”
Giang Khả đang nhớ lại thử xem thời điểm mà cậu nhắc đến là lúc nào, hết thông tin đáng kinh ngạc này đến thông tin khác, đều là những chuyện mà anh ấy không biết.
Anh ấy không nhận ra trọng tâm của câu nói, chỉ có Dụ Nhiên biết.
Tống Liệt cố tình nói như vậy.
Cô giải thích: “Lần trước… Ở đài truyền hình, em không bắt được xe.”
“Anh nhớ rồi.” Giang Khả đã nhớ ra tại sao mình lại thấy Tống Liệt quen mắt như vậy. Anh ấy nói: “Tôi nhớ ra mình đã gặp cậu ở đâu rồi. Mới mấy ngày hôm trước thôi đúng không, ở dưới nhà Dụ Nhiên, lúc đó tôi vừa mới đưa cô ấy về thì cậu đi ngang qua. Tôi còn tò mò không biết cậu có phải ngôi sao nổi tiếng không, không ngờ lại là thật.”
Tống Liệt cười: “Đúng vậy, lần đó tôi đến nhà tìm chị ấy có chút chuyện.”
“Ồ? Hai người đã quen nhau từ rất lâu trước đó sao? Cô ấy là chị của cậu?”
“Đúng vậy, trước đây tôi với chị ấy…”
“Khoan đã ——” Dụ Nhiên chợt cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô, nhưng Dụ Nhiên chẳng dám nhìn ai trong số bọn họ cả.
Cô nói: “Đúng là trước kia bọn tôi có biết nhau, nhưng trọng tâm của ngày hôm nay có vẻ không phải là chuyện này. Không phải mọi người sẽ vừa ăn tối vừa bàn chuyện làm ăn sao. Sao, sao còn chưa ngồi xuống vậy?”
Tống Liệt chỉ cười và không nói gì nữa.
Cố Lâm là người duy nhất bình chân như vại trong căn phòng này. Anh ta mời mọi người ngồi xuống, sau đó gọi người phục vụ tới, hoàn toàn đóng vai trò như một người trung gian.
Thật sự là trọng tâm của ngày hôm nay chính là bàn chuyện làm ăn, nhưng nó có vẻ giống buổi gặp mặt để những người bạn cũ ôn lại chuyện ngày xưa hơn.
Bữa tối này dường như có do người đứng sau cố tình sắp xếp, nhưng dù Dụ Nhiên có muốn tìm điểm không đúng ở đây thì cô cũng không thể tìm ra được.
Hơn nữa cô bây giờ còn đang trong hoàn cảnh hơi éo le, không có gia đình, cũng không có bạn bè, đột nhiên tòi ra một cậu em trai quen biết từ lâu như vậy, nên là Giang Khả rất hào hứng, thậm chí còn coi Tống Liệt như người một nhà, nói chuyện rất thân thiết với cậu, còn hỏi Dụ Nhiên rằng tại sao cô có mối quan hệ tốt với Tống Liệt như vậy mà không kể cho anh ấy biết.
Tống Liệt cũng trở lại với vẻ hờ hững thường thấy, trong suốt bữa ăn chỉ cười đáp lại.
Nhưng đây hoàn toàn không phải là vẻ mặt thực sự của cậu, và chắc chắn đây cũng không phải mục đích thực sự của cậu.
Rốt cuộc cậu muốn làm gì?
Tống Liệt và Giang Khả nói chuyện rất sổi nổi, nhưng Dụ Nhiên ngồi ở giữa lại như đang ngồi trên đống lửa. Cô hoàn toàn thất thần, cũng không biết phải nói gì cả.
Cô cảm thấy mình cần phải nói chuyện với Tống Liệt, ngay bây giờ.
Khi Cố Lâm và Giang Khả đang nói chuyện, Dụ Nhiên đã gửi một tin nhắn cho Tống Liệt, bảo cậu ra ngoài, cô có chuyện muốn nói.
Tống Liệt liếc nhìn điện thoại, sau đó lặng lẽ cất nó đi.
Nhưng trên mặt vẫn tỏ ra như không có chuyện gì cả.
Mà Giang Khả cũng không phát hiện ra.
Tống Liệt lấy lý do đi ra ngoài hít thở, không lâu sau Dụ Nhiên cũng đứng dậy, nói cô đi vệ sinh.
Trong sảnh của Đăng Hạc có bật điều hòa, nhiệt độ không quá thấp, chẳng qua hành lang không ngột ngạt như trong phòng riêng thôi, lần trước Dụ Nhiên đã đến đây nên cô cũng quen rồi.
Sau khi đi ra ngoài không thấy bóng dáng Tống Liệt đâu, Dụ Nhiên có chút nóng ruột. cô nhìn quanh một hồi rồi đi về phía hành lang yên tĩnh ở phía bên kia.
Một số phòng riêng ở đây đang rất sôi động, khi đi ngang qua, bầu không khí bên trong dường như đang lên đến đỉnh điểm, thỉnh thoảng sẽ có tiếng người la ó.
Dụ Nhiên đi tìm Tống Liệt. Khi cô định đi về phía dãy nhà vệ sinh ở phía cuối, chợt có người gọi cô: “Bên này.”
Cô quay đầu lại thì thấy Tống Liệt đang dựa vào bức tường trước một căn phòng riêng trống vắng và nhìn cô.
Đôi mắt cậu không chút gợn song, như đang đánh giá cô, như đang ngắm nhìn cô.
Không hề có sự nhẹ nhàng và thân thiện như trong phòng riêng, đây mới là con người thật của cậu.
Và điều này càng khẳng định suy nghĩ của cô, bữa tối nay hoàn toàn không phải tình cờ, càng không phải vì công việc. Không, có thể là vì công việc thật, nhưng là được cố tình sắp đặt trước.
Dụ Nhiên bước tới hỏi cậu: “Hôm nay là do em cố tình sắp xếp đúng không?”
Tống Liệt bình thản nhìn cô, không trả lời.
Đôi mắt cậu lướt từ sợi dây chuyền nằm trên xương quai xanh của cô, đến bờ vai trắng trẻo thon thả của cô, đến chiếc váy hở lưng mà cô đang mặc.
Dụ Nhiên lại hỏi: “Rốt cuộc em muốn làm gì hả?”
Ánh mắt của Tống Liệt dừng lại trên khuôn mặt cô.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô.
Cậu nói: “Chị, hôm nay chị rất đẹp.”
“Chiếc váy này là do người đàn ông kia chọn sao?”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.