Nếu cô không có bất cứ tình cảm nào với cậu, cô sẽ không bao giờ chìm đắm mãi như vậy, cô sẽ không mua những món đồ có liên quan đến cậu, sẽ không để tâm đến cậu nhiều như vậy, giống như những gì cậu đã nói.
Những vết thương đã lành trong quá khứ vẫn có thể tái phát cơn đau, làm sao trái tim cô có thể không đau được.
Cô nói: “Đừng làm loạn nữa.”
“Trả lời câu hỏi của em đi.”
“Nếu chị nói đúng là như vậy, thì em có bỏ cuộc không?”
Ánh mắt Tống Liệt dần lạnh đi trước lời nói của cô.
“Không bao giờ.” Cậu nói: “Kể cả khi chị có thích anh ta thì em cũng sẽ không cho phép.”
“Dù có phải cướp thì em cũng sẽ cướp lại chị từ tay anh ta, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng không quan trọng.”
Trái tim Dụ Nhiên run lên, thật lâu không lên tiếng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nó vang lên đặc biệt đột ngột trong không gian yên tĩnh, bầu không khí căng thẳng giữa hai người lập tức bị cắt ngang.
Tống Liệt buông lỏng tay, nhìn xuống chiếc điện thoại trên bàn.
Trên đó hiện lên hai chữ Giang Khả.
Dụ Nhiên muốn đi cúp máy, nhưng Tống Liệt lại giành cái máy điện thoại trước.
Cô giơ tay lên định cướp lại: “Tống Liệt ——”
Cậu đã nhấn nút nghe máy.
Dụ Nhiên đột nhiên im bặt.
Tống Liệt cầm điện thoại trên tay, thờ ơ liếc nhìn cô, như chờ xem cô sẽ phản ứng như thế nào.
Nếu cô không trực tiếp trả lời trước mặt cậu thì cậu sẽ tự xác minh.
Giang Khả không nghe thấy cô nói gì.
Một giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu dây bên kia: “Dụ Nhiên, em có đang ở nhà không? Em để quên ví ở trên xe anh này, anh sẽ mang nó lên cho em.”
Dụ Nhiên mím môi không nói gì.
Ngón tay của Tống Liệt chặn loa lại, đưa ra xa hơn một chút, quan sát vẻ mặt của cô: “Chị không định trả lời lại sao?”
Giang Khả không nghe thấy âm thanh gì ở đầu dây bên kia liền hỏi: “Dụ Nhiên, em có ở đó không?”
Dụ Nhiên đưa tay ra cầm lấy điện thoại của mình trên tay cậu.
“Em đây, vừa rồi em có chút việc.”
Cô nhìn về phía sofa, đúng là cô quên ví thật.
“Em đang ở nhà, anh không cần lên đâu, em sẽ xuống lấy. Anh đợi em một chút, em đi mở cửa cho anh.”
Dụ Nhiên vừa cúp máy vừa đi ra cửa, còn không quên quay lại dặn dò cậu: “Em ở yên đấy cho chị, không được đi đâu cả, chị xuống dưới nhà lấy đồ, đừng để ai nhìn thấy em.”
Tống Liệt nhìn cô đóng cửa lại rồi rời đi.
Cậu đợi tại chỗ một lúc rồi bước ra ban công nhìn xuống.
Xe của Giang Khả đang dừng ở bên dưới, vẫn là chiếc Cadillac lần trước, anh ấy đang đứng nói chuyện với Dụ Nhiên ở bên cạnh xe.
Cô cúi đầu cảm ơn anh ấy một cách chân thành, mặc dù nụ cười của cô rất ngọt ngào, nhưng có thể thấy được thái độ của cô đối với anh ấy không hẳn là thân thiết.
Nhìn bề ngoài, có vẻ bọn họ cũng có mối quan hệ khá tốt, nhưng thực chất chỉ là những người bạn bình thường của nhau.
Tống Liệt chậm rãi dựa vào ban công, đôi mắt hẹp dài hơi nhắm lại, hàng mi vừa mảnh vừa dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Cậu chắc chắn rằng Dụ Nhiên không thích Giang Khả.
–
Khi Dụ Nhiên đi lên thì Tống Liệt đã không còn ở đó nữa.
Cô ngạc nhiên, đi tìm khắp toàn bộ căn nhà nhưng không hề thấy bóng dáng cậu đâu. Kỷ Thiển đang ở trong phòng, cô ấy cũng rất kinh ngạc khi biết Tống Liệt đã đi rồi, còn nói rằng nãy giờ cô ấy chỉ ở bên trong không đi ra ngoài, cô ấy không biết cậu đã đi từ lúc nào.
Nhưng cô đi lên đi xuống cũng chỉ mất không quá 5 phút.
Ngay cả khi cậu có đi xuống bên dưới thì cậu và cô cũng sẽ gặp mặt nhau.
Cô mở cửa nhìn hành lang tối tăm bên ngoài, không có ai ở đó, thực sự là cậu đã đi rồi.
Dụ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy trống trải. Cô đóng cửa lại, bước vào trong phòng.
Bên dưới, Giang Khả vẫn chưa rời đi kể cả khi Dụ Nhiên đã lên tầng được một lúc.
Anh ấy dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc rồi ngẩng đầu nhìn về phía nhà Dụ Nhiên.
Anh ấy im lặng một hồi lâu, chờ đến khi điếu thuốc trên tay tàn hẳn mới chuẩn bị rời đi.
Ném tàn thuốc xuống đất, anh ấy vừa ngồi lên xe thì bắt gặp một bóng dáng cao dài đang bước từ trong tòa nhà ra.
Lúc đầu Giang Khả không để ý, bởi vì đối phương mặc cả một cây màu đen với áo hoodie và đội mũ. Anh ấy không nhìn thấy rõ, nhưng khí chất của đối phương rất nổi bật.
Anh ấy liếc mắt nhìn theo.
Vừa hay lúc đó đối phương cũng đi ngang qua xe anh ấy, mà ánh mắt nhìn chằm chằm anh ấy lúc đó khiến Giang Khả có thể nhìn thấy rõ mặt cậu.
Đó là một khuôn mặt rất đẹp và lạnh lùng.
Chắc hẳn là đám con gái sẽ thích lắm.
Nhưng trong mắt cậu ánh lên sự lạnh lẽo, đem tới cho người ta cảm giác rất khó gần. Không hiểu sao anh ấy lại có cảm giác người này có chút quen mắt, hình như anh ấy đã gặp ở đâu rồi.
Sau vài giây ngắn ngủi cậu đi ngang qua thì Giang Khả cũng hoàn hồn.
Anh ấy không nghĩ nhiều nữa, khởi động xe rồi lái xe rời khỏi tiểu khu. Lúc chờ đèn đỏ trên đường về, ánh mắt nhàm chán của anh ấy rơi trên tấm biển quảng cáo lớn trước mặt.
Quảng cáo trên đó liên tục thay đổi.
Sau đó nhảy ra một tấm poster quảng bá của một buổi biểu diễn trong thành phố. Trên đó có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, nhưng chói lóa nhất chính là người ở vị trí trung tâm. Đó là một chàng trai có đường nét thanh tú cùng với mái tóc đen nhánh. Cậu chính là tâm điểm trong nhóm ca sĩ đó.
Anh ấy đã từng nghe mọi người nhắc đến cậu, nhưng vì là đàn ông nên anh ấy cũng không hứng thú với các nam ca sĩ lắm, cho nên anh ấy cũng không biết nhiều về chàng trai đó, chỉ biết tên cậu là cái gì đó Liệt.
Đèn xanh, Giang Khả khởi động xe tiến về phía trước.
Tuy nhiên, tấm poster đó vẫn luôn lưu lại trong tâm trí anh ấy rất lâu.
Đột nhiên anh ấy nhận ra điều gì đó.
Chàng trai mà anh ấy vừa mới gặp bên dưới tòa nhà mà Dụ Nhiên ở, hình như chính là chàng ca sĩ nổi tiếng trên tấm poster.
——
Lúc đó Kỷ Thiển sợ quấy rầy bọn họ nên cô ấy không dám đi ra ngoài, bây giờ Tống Liệt đi rồi cô ấy mới ra.
Dụ Nhiên ngồi thất thần trên ghế sofa.
Kỷ Thiển ôm túi đồ ăn vặt ngồi xuống ghế sofa nhỏ bên cạnh, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt quyến rũ động lòng người: “Nhiên Nhiên, tớ muốn ăn dưa.”
Dụ Nhiên hoàn hồn: “Hả?”
“Trước kia cậu có quen biết Tống Liệt sao? Trông hai người có vẻ rất thân thiết.”
“Không có gì cả.”
“Tớ không tin đâu. Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, cậu đừng nói dối tớ.”
Khi Tống Liệt trực tiếp đến tìm Dụ Nhiên, cô ấy đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó.
Nếu không có gì thì tại sao cậu vẫn mạo hiểm tới tận nhà tìm cô trong khi nguy cơ bị giới truyền thông chụp lại rất cao? Tại sao khi cô hỏi cậu tới đây làm gì thì cậu lại trực tiếp nói là cậu muốn gặp cô? Sao có thể thế được.
Cô ấy cũng không còn là trẻ con, cô ấy có thể nhìn ra được là Tống Liệt thích cô.
Mà điều khiến Kỷ Thiển bị sốc chính là thân phận của đối phương.
Người mà mới hôm qua cô ấy chỉ có thể nhìn thấy trên TV và poster lại xuất hiện trước mặt cô ấy ngày hôm nay. Nếu không phải vì cô ấy vốn là người bình tĩnh thì cô ấy chắc chắc sẽ chết ngạt và ngã xuống đất ngay lập tức, còn tự hỏi có phải mình đang nằm mơ hay không.
Nhưng phản ứng của Dụ Nhiên là như nào vậy? Ngoại trừ một chút kinh ngạc ra thì chẳng có gì cả.
Nói rằng giữa bọn họ không có gì thì đến kẻ ngốc cũng không tin.
Mặc dù Kỷ Thiển cũng làm trong ngành này thật, nhưng suy cho cùng cô ấy cũng chẳng phải người đại diện hay nhà sản xuất gì cả. Cô ấy chỉ là người đi tìm kiếm các nhân tài mới, nói một cách hoa mỹ thì chính là làm mấy công việc nho nhỏ của một người trợ lý. Cô ấy đã từng gặp rất nhiều tân binh, nhưng những ngôi sao nổi tiếng như vậy thì cô ấy không có nhiều cơ hội để tiếp xúc.
Gia đình cô ấy cũng không có điều kiện hay xuất thân đặc biệt gì cả.
Tốt nghiệp một trường đại học bình thường, làm một nhân viên văn phòng bình thường. Dù mọi khi có tỏ ra kiêu ngạo thế nào nhưng về bản chất thì cô ấy cũng chỉ là một người bình thường.
Nhưng Tống Liệt thì khác. Cậu không chỉ là một ca sĩ, một nghệ sĩ, mà theo cô ấy được biết thì lai lịch của Tống Liệt không hề tầm thường chút nào, gia cảnh đằng sau cậu rất lớn. Ngoài ra, phong cách thường ngày cũng lạnh lùng như chính cái tên của cậu vậy, cho nên cậu được rất nhiều fan hâm mộ săn đón. Mỗi lần xuất hiện, cậu không phải đội mũ sùm sụp thì cũng là mang theo khuôn mặt lạnh băng, giống hệt một bông hoa xinh đẹp nhưng chỉ có thể nhìn thấy từ xa.
Với cả mấy hôm trước vừa xảy ra chuyện còn gì?
Hôm diễn ra buổi biểu diễn, Tống Liệt đã vội vàng bế một fan hâm mộ đến bệnh viện.
Sau đó khi đoàn đội của cậu lên tiếng bác bỏ tin đồn, Kỷ Thiển cũng đã tin là như vậy, nhưng bây giờ cô ấy không thể tin nó được nữa.
Vừa hay hôm đó Dụ Nhiên cũng bị sốt, còn ở bên ngoài một đêm không về, khi về thì thấy trên cổ có dấu hôn.
Dù bây giờ có nghĩ thế nào thì cũng thấy…
Ngoài trời bắt đầu nổi gió.
Dụ Nhiên đứng dậy đóng cửa ngoài ban công lại, nói: “Trước đây có quen biết, nhưng cũng chỉ là trước đây thôi.”
Kỷ Thiển hiểu.
Cô ấy có thể nhìn ra được Dụ Nhiên luôn tránh mỗi khi nhắc về quá khứ, mà cô cũng không phải là người thích nói nhiều, có cái gì cũng luôn giấu trong lòng.
Cô ấy cũng biết sơ sơ về hoàn cảnh và quá khứ của Dụ Nhiên, nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện đó Kỷ Thiển đều không đi quá sâu vì sợ sẽ vô tình chạm tới nỗi đau của Dụ Nhiên.
“Thôi kệ, cũng đúng mà, ai chẳng có trước đây.”
Kỷ Thiển mỉm cười, nói: “Nếu nói như vậy thì chúng ta cũng khá giống nhau đó. Trước đây tớ cũng từng có bạn trai, sau đó bọn tớ đã chia tay, bây giờ lại cùng làm trong một ngành. Anh ta đứng ở trên đỉnh cao còn tớ thì ở dưới đáy, đôi khi tớ còn nghe thấy tên anh ta từ miệng của người khác nữa, nhưng tớ đoán bây giờ anh ta ghét tớ lắm.”
Cô ấy rất ít khi nhắc đến đời sống tình cảm của mình, có nhắc đến những chuyện đó thì cũng là vì muốn an ủi Dụ Nhiên.
Dụ Nhiên nói: “Cậu có nhớ trước đây tớ đã từng kể với cậu rằng tớ là một cô nhi, nhưng tớ đã có một gia đình rất đặc biệt không?”
Kỷ Thiển ngẩn người.
Rồi sau đó, cô ấy cũng hiểu ra được điều gì đó.
Cô ấy đã nghĩ rằng tình cảm của Dụ Nhiên đối với cậu hẳn là rất sâu đậm, nhưng vì cô ấy không biết rõ giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nên cô ấy đã không thể lên tiếng được.
Kỷ Thiển hỏi: “Vậy cậu có thích cậu ấy không?”
Dụ Nhiên không trả lời, chỉ nhìn bóng đêm bên ngoài rất lâu.
–
Trường trung học số 1 Dung Thành, lúc hoàng hôn.
“Em cảm ơn thầy hiệu trưởng. Vì hoàn cảnh của Tống Liệt rất đặc biệt, hơn nữa em cũng không thể ở thị trấn Thâm Thủy mãi được nên em mới muốn chuyển cậu ấy sang trường khác. Trường Dung Thành khá xa trường em nhưng dù sao quay về cũng sẽ tiện hơn một chút. Nhờ có thầy hiệu trưởng mà thủ tục mới được thực hiện nhanh như vậy, em thực sự rất biết ơn thầy.”
“Không có gì đâu em. Chúng tôi cũng đã xem qua điểm số trước đây của Tống Liệt, cậu ấy rất giỏi, nếu chúng tôi không nhận thì các trường khác ở Dung Thành chắc chắn cũng muốn cướp cậu ấy về.”
“Khoảng thời gian này em không thể quay về được nên em cũng không biết rõ tình hình cậu ấy như thế nào. Em làm phiền các thầy về chuyện học hành của cậu ấy rồi.”
Hiệu trưởng cười nói: “Em đừng khách sáo.”
Vì học sinh vẫn còn đang học trong lớp nên sau khi cảm ơn hiệu trưởng, Dụ Nhiên đã rời đi.
Thấy vẫn còn sớm nên cô đã đi mua một ít hoa quả ở tiệm trái cây cạnh cổng trường, sau đó đứng đợi ở cổng.
Đã hơn hai tháng kể từ ngày nhà họ Tống xảy ra chuyện, những thay đổi lớn của nhà họ Tống đã ảnh hưởng sâu sắc đến thị trấn Thâm Thủy, danh tiếng của nhà họ Tống cũng tụt dốc không phanh. Dụ Nhiên không muốn những ánh mắt khác thường và những lời bình luận ác ý ảnh hưởng đến Tống Liệt nên đã quyết định giúp cậu chuyển trường.
Hai người chuyển tới thành phố chính của Dung Thành, một nơi có phần xa lạ.
Mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu.
Ngay cả việc chăm sóc cậu cũng là lần đầu tiên.
Dụ Nhiên không có khái niệm hay kinh nghiệm để trở thành một người chị tốt. Cô không biết phải đối xử thế nào với Tống Liệt thì mới được coi là tốt, cũng không biết phải làm thế nào để hòa hợp với cậu trong mấy ngày đầu. Cô chỉ có thể cố gắng hết sức để chăm sóc cho cậu, giúp cậu vượt qua giai đoạn lớp 12 này thật trọn vẹn.
Dù sao đi chăng nữa cậu cũng vừa mới trải qua một biến cố lớn, cậu rất cần sự quan tâm của người khác.
Nhưng cô luôn bận rộn, đôi khi còn phải ở lại trường nhiều ngày vì việc học và những việc lặt vặt khác, thỉnh thoảng mới về một lần.
Lần này cô đi hơn nửa tháng lận
Trước khi đi, cậu nhìn cô rời đi với vẻ mặt không biểu cảm, còn chẳng nói với cô bất cứ lời nào. Cô sợ cậu trách mình nên đã mua trái cây để dỗ dành cậu.
Thời gian tan học đã đến, tiếng chuông báo trong khuôn viên trường học vang lên. Chỉ trong một chốc, trường học đã trở nên tràn đầy sức sống, một số lượng học sinh lớn chen chúc nhau rời khỏi trường.
Mới đầu vì có rất nhiều người nên cô không nhìn thấy Tống Liệt. Sau khi thời gian cao điểm qua đi, số lượng học sinh còn lại khá ít thì Tống Liệt mới đi ra.
Tống Liệt đeo cặp xách ở một bên vai. Một nam sinh bên cạnh khoác vai cậu và đang nói với cậu chuyện gì đó.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Dụ Nhiên có chút lo lắng mà siết chặt cái túi trong tay.
Cô vẫy tay với cậu: “A Liệt!”
Tống Liệt có hơi kinh ngạc.
Cậu nói với cậu bạn bên cạnh: “Chúng mày đi trước đi.”
Sau đó đi tới đây.
“Sao chị lại tới đây?”
“Sắp tới tuần lễ vàng tháng 11 rồi mà. Vì không có việc gì phải làm nên chị đã về và tới đón em tan học này.”
Người trước mặt xách một túi đồ lớn, ánh mắt nhìn cậu rất trong veo.
Tống Liệt rũ mắt nhìn cô.
Cô mặc một chiếc áo len dệt kim đơn giản, nụ cười trên môi rất đẹp, nói với cậu: “Chị đã mua rất nhiều món mà em thích, cũng đứng đợi em rất lâu rồi đó, sao em lại ra muộn thế chứ? Chúng ta về thôi, hôm nay chị sẽ xuống bếp nấu ăn.”
Lời nói hàm chứa sự lấy lòng.
Cậu không nói lời nào.
Nụ cười trên môi cô dần tắt.
“Sao vậy, không được vui sao?” Cô hỏi: “Lần này chị đi mười mấy ngày lận, em không thấy nhớ chị à?”
Dường như câu nói này mới có chút tác động đến Tống Liệt, cậu nói: “Tối nay tôi còn có tiết tự học, không đủ thời gian để về nhà ăn cơm.”