• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Nhiên biết cậu vì nghe thấy tiếng sách vở của cô rơi nên mới xuất hiện. Cô đang định giải thích nhưng lại nhận ra sự chú ý của Tống Liệt không hề đặt trên người mình nên không nói gì nữa.

Bên ngoài trời mưa tầm tã, cậu cầm ô chuẩn bị ra ngoài.

Dụ Nhiên nhớ trước khi rời đi chú Tống đã dặn cô phải để ý tới Tống Liệt, bèn đứng lên nói: “Em định ra ngoài sao?”

Tống Liệt thay giày ở huyền quan, nói ừ.

“Nhưng bây giờ trời tối rồi…”

Tống Liệt cho rằng cô sợ bóng tối, lãnh đạm nói: “Dây điện hỏng, vừa mới gọi thợ đến sửa.”

Dụ Nhiên còn định nói thêm gì đó nhưng cậu đã mở cửa, đi vào màn mưa.

Cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cậu rời đi. Cậu cầm một chiếc ô đen, cả người dần biến mất trong màn đêm, cô muốn nhìn cũng không thể thấy nữa.

Lúc đó Dụ Nhiên chưa thân với cậu, cũng không biết tính tình hay thói quen thường ngày của cậu, chỉ nghe vợ chồng nhà họ Tống nói rằng thành tích học tập của cậu rất tốt, tuy rằng hành động của cậu chẳng có gì giống một học sinh ngoan cả.

Cô có chút lo lắng, hơn nữa vừa mới tới nơi ở mới lại chỉ có một mình, tối hôm đó cô không dám đi ngủ sớm.

Chỉ chốc lát sau đã có điện, cô mở đèn bàn trong khách rồi ngồi ở sofa vừa làm bài tập vừa chờ Tống Liệt về. Chờ đến gần nửa đêm, cô dựa vào ghế sofa, suýt chút nữa thì ngủ thiếp đi trong lúc vẫn đang ôm sách vở.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động.

Dụ Nhiên bừng tỉnh.

Cô vốn định ra mở cửa nhưng lại nhận ra Tống Liệt đã vào nhà rồi. Bộ quần áo màu đen của chàng trai ướt sũng, cậu cứ như vừa mới chui từ trong hầm băng ra vậy. Dụ Nhiên chưa bao giờ nghĩ, một chàng trai mười mấy tuổi đầu lại có thể lạnh lùng, tăm tối như vậy.

Cậu đi lên tầng, Dụ Nhiên không kịp đặt sách xuống đã đuổi theo: “Chờ đã.”

Tống Liệt dừng bước chân.

Dụ Nhiên bước đến gần cậu, cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cậu kém cô hai tuổi nhưng lại cao hơn cô rất nhiều.

Khí thế lập tức yếu đi.

Cô mím môi, hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Tống Liệt không nhìn cô: “Liên quan gì đến chị?”

“Chú Tống nói chị phải để ý đến em.”

“Ông ấy nói gì là việc của ông ấy, mặc tôi.”

Dụ Nhiên không nói nên lời.

Cậu tiếp tục bước lên, bước được hai bước lại quay đầu lại.

“Còn nữa.”

Trên cầu thang, cậu đứng cao hơn cô một bậc, đã cao lại càng thêm cao.

Dụ Nhiên ngước mắt, nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu.

“Đừng nói cho ba mẹ tôi biết chuyện tối hôm nay, hiểu chưa?”

Dụ Nhiên mấp máy môi, cô muốn nói nhưng lại không biết phải nói gi.

Cô cảm thấy cậu em trai này có hơi buồn cười.

Cậu còn chẳng nói một câu gì với cô, thái độ rõ ràng không hề quan tâm đến ba mình chút nào, vậy mà lại cảnh cáo cô đừng xen vào chuyện của cậu, bây giờ còn bảo cô không được nói cho ba mẹ cậu biết.

Tại sao cô cứ thấy nó kì kì nhỉ?

Thấy cô không nói gì, Tống Liệt cho rằng cô chưa hiểu.

Lúc này cậu mới quan sát cô một cách chính thức, ánh mắt dừng trên quyển sách trong tay cô.

Cậu cười nhạt: “Mọt sách.”

Đêm nay, Dụ Nhiên đã hiểu rõ tại sao nhiều người lại nói Tống Liệt rất khó dây vào.

Rất khó để động vào cậu, vừa nói được hai câu dễ nghe lại bắt đầu móc mỉa người khác, bình thường toàn bày ra sắc mặt lạnh lùng, vậy mà tối qua lại gọi cô là mọt sách.

Nhưng dù gì thì Dụ Nhiên vẫn lớn hơn cậu hai tuổi, sau một đêm đấu tranh với đại não, cô đưa ra kết luận đây là vấn đề chung của thanh thiếu niên hiện nay: Trẻ con.

Cô đã viết từ này vào sổ tay của mình đầu tiên sau khi đến nhà họ Tống, và đó cũng là từ dành tặng cho Tống Liệt.

Sáng sớm hôm sau vợ chồng nhà họ Tống mới trở về. Bốn người cùng nhau ăn sáng.

Tống Liệt không còn chút bộ dạng tăm tối nào của chàng trai tối hôm qua, cậu mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, sáng ngời lại lạnh lùng, nghiễm nhiên khoác trên mình hình tượng học sinh ngoan.

Suýt chút nữa thì Dụ Nhiên cho rằng bộ dạng bất lương tối hôm qua của cậu chỉ là ảo giác.

Tống Thế Lẫm nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên Nhiên Nhiên chuyển trường. Học viện quốc tế Dung Thăng rất lớn, Tống Liệt nhớ đưa chị Dụ Nhiên đi, nếu không con bé sẽ không biết tòa nhà cho học sinh cấp ba ở đâu đâu.”

Ngôi trường này rất nổi tiếng ở Dung Thành, nhưng lại nằm ở trấn Thâm Thủy. Bởi vì diện tích rộng lại có cơ sở vật chất hoàn toàn mới, tỷ lệ đầu vào các khối cấp hai và cấp ba rất cao nên rất nhiều con em nhà giàu đều được gửi tới đây học tập.

Dụ Nhiên nói: “Không cần đâu chú Tống, cháu cũng biết sơ sơ vị trí ở đâu rồi ạ, cháu có thể tự tìm được.”

“Cứ để Tống Liệt đưa cháu đi. Nó là con trai, quan tâm chăm sóc với con gái là chuyện nên làm.”

Thư Lan vẫn luôn lắng nghe, nghe đến đây bà không nhịn được mà quở trách: “Mọi ngày ở bên ngoài có khi nào ông quan tâm đến con trai mình đâu. A Liệt sắp thi chuyển cấp, chẳng lẽ ông không biết sao. Đến khoảng thời gian phải chạy nước rút rồi, mà khu cấp ba có chạy đi đâu mất đâu, Nhiên Nhiên thông minh như vậy chắc chắn sẽ tìm được đường.”

“Đây là lần đầu Nhiên Nhiên tới đó, cũng là ngày đi học đầu tiên ở trường mới, thành tích của Tống Liệt tốt như vậy, bớt chút thời gian cũng không kém đi được đâu.”

“Thành tích của thằng bé tốt thì không cần lo lắng sao? Ông nói như kiểu mình là thầy giáo kèm nó học ý nhỉ. Khi nào không phải rời khỏi nhà dăm bữa nửa tháng thì lúc đó hẵng ra vẻ là mình luôn quan tâm đến con trai nhé.”

Tống Liệt không nói gì suốt khoảng thời gian ăn sáng đặt đũa xuống: “Con ăn xong rồi, con đi trước.”

Cậu đứng dậy cầm cặp xách lên, đi ra ngoài.

Thư Lan ở phía sau gọi với theo: “Con ăn ít vậy sao? Không ăn thêm chút nữa à?”

Dụ Nhiên cũng lặng lẽ đặt đũa xuống.

Trước khi tới trường, cô đã nghe Thư Lan nói cụ thể về thành tích học tập của Tống Liệt.

Khi nhắc đến chuyện này, Thư Lan tỏ ra rất tự hào, không khỏi mỉm cười: “Thật ra thành tích học tập của A Liệt nhà dì cũng bình thường thôi, chỉ là môn Toán và tiếng Anh đạt được khá nhiều giải thưởng trong các cuộc thi. Bình thường thằng bé học cũng khá qua loa, nhưng vẫn luôn đạt được vị trí dẫn đầu toàn trường, đơn giản lắm. Cho nên khi ba nó nghe mấy chuyện liên quan đến học tập của nó, ông ấy đều tỏ ra rất bình thản. Từ nhỏ đến lớn đây đều là chuyện bình thường của nó, chú dì cũng cảm thấy rất bình thường.”

Thư Lan nhìn cô, nói: “Chắc Nhiên Nhiên cũng học giỏi lắm đúng không. Cháu học lớp 12 rồi, có gì sau này thay chú dì để ý đến chuyện học tập của A Liệt nhiều hơn nhé.”

Dụ Nhiên nào dám.

Với thành tích của mình, Tống Liệt tương lai vào được Thanh Hoa, Bắc Đại là điều chắc chắn, trực tiếp nhảy lớp còn được nữa là. Cô trước đây cũng chỉ là một con bé học trường làng, thậm chí còn không lọt vào top 10 của lớp chứ đừng nói là một ngôi trường chất lượng như thế này.

Mặc dù Tống Liệt là như vậy nhưng trông cậu giống mấy cậu học sinh không thích học, chỉ thích làm mấy việc không đàng hoàng hơn.

Sau khi Dụ Nhiên tới nhà họ Tống, gần như toàn bộ người dân ở trấn Thâm Thủy đều biết nhà họ Tống có một cô nhóc tới sống nhờ. Tin tức được lan truyền rộng rãi.

Một số thông cảm cho việc cô còn nhỏ mà trở thành cô nhi, cũng có người chế giễu rằng cô vào nhà họ Tống chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều quyền lợi. Mọi lời ác ý lẫn thiện ý xung quanh đều đổ về đây.

Sau đó, cô tới trường học mới.

Học sinh ở đây đều xuất thân từ những gia đình giàu có và cực kỳ bài ngoại.

Vốn dĩ đã là lớp 12, học sinh trong lớp cũng đã học chung với nhau được hai năm, đột nhiên có một học sinh khác chuyển tới, đương nhiên mọi người đều sẽ đoán già đoán non về xuất thân của cô.

Nam sinh trong lớp đều thích thú trước vẻ đẹp của Dụ Nhiên, sau khi hết học còn sôi nổi ở một bên, giả vờ vui đùa ầm ĩ nhưng thật ra là nhìn trộm cô. Nữ sinh thì ác ý hơn, thấy Dụ Nhiên xinh đẹp như vậy liền chê bai trang phục của cô, cố tình lớn tiếng nói rằng cô là con nhỏ nhà quê, quần áo cũ như vậy.

Dụ Nhiên tỏ ra mắt điếc tai ngơ, hết học liền tới lớp Tống Liệt.

Gần đây trời mưa suốt, cậu ra ngoài lúc buổi sáng lại không cầm theo ô, Thư Lan đã dặn dò cô rất nhiều lần là nhớ phải đưa ô cho Tống Liệt.

Dụ Nhiên vẫn luôn ghi nhớ.

Hai tòa nhà đối diện nhau. Trên hành lang, học sinh náo nhiệt, rất ồn ào.

Tống Liệt học ở lớp mũi nhọn của trường, dù đã tan học nhưng ở đó vẫn rất yên ắng, học sinh trong lớp đều đang tập trung làm bài.

Dụ Nhiên không quen với khu bên này nên chỉ đứng từ xa nhìn cửa lớp Tống Liệt, tìm kiếm bóng dáng cậu.

Bên trong không có quá nhiều bàn học, nhưng lại không thấy bóng dáng cậu đâu.

Dụ Nhiên lơ đãng nhìn sang chỗ khác thì thấy một nhóm nam sinh đang cà lơ phất phơ đi tới, vừa đi vừa nói cười. Một số thì đeo khuyên tai đinh, một số thì mặc đồng phục không chỉn chu mà chỉ khoác trên vai, hiển nhiên là đám học sinh quậy phá ở trong trường.

Cô lẳng lặng đi đến gần lan can muốn tránh đi.

Ở bên kia, có người hét lên: “Em gái bên kia xinh quá, tao chưa từng thấy bao giờ.”

“Trông cũng được đấy, chủ yếu là được cái nhan sắc, chứ quần áo thì cũ quá.”

“Lớp nào vậy? Tao muốn tới làm quen. Tống Liệt, mày có biết không?”

Tống Liệt xem như là trong sạch nhất trong đám bọn họ, cũng là người duy nhất khi đi học mà không làm những việc không đàng hoàng, chỉ đứng bên ngoài nhìn.

Nghe đến đây, cậu dửng dưng nhìn về phía đó.

Nhưng chỉ là một cái liếc mắt, sau đó lập tức thu lại ánh nhìn.

“Không biết.”

Vừa dứt lời, Dụ Nhiên liền chú ý tới.

Nhìn thấy cậu, hai mắt cô sáng lên: “Tống Liệt!”

Nếu không phải đám người đó chỉ có một học sinh duy nhất còn mặc đồng phục chỉnh tề thì có lẽ Dụ Nhiên cũng chẳng để ý tới.

Mà Tống Liệt lại chính là người duy nhất mặc đồng phục chỉnh tề, nhìn từ xa giống hệt một cậu học sinh giỏi vô tình trà trộn vào đám học sinh lêu lổng nên Dụ Nhiên mới nhận ra.

Tống Liệt đút tay vào túi quần, đứng bên cạnh cô tỏ vẻ không quen.

Đám bạn vừa nói chuyện với cậu đang hóng chuyện cách đó không xa, thỉnh thoảng lại cố tình huýt sáo mấy lần.

Cậu hiếm khi vả mặt như vậy, vừa mới nói không quen biết cô, vậy mà một giây tiếp theo người ta lại nói tới tìm cậu, có thể trùng hợp như vậy sao? Vả mặt nhanh như vậy sao?

“Chuyện gì?”

“Cũng không có gì cả. Buổi sáng dì Tống bảo chị mang ô đến cho em. Hai ngày nay tài xế không tới, em phải đi bộ đến trường, mà sau tiết tự học buổi tối trời sẽ mưa.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Ừ.”

Tống Liệt nhìn cái ô cô đưa, khẽ nheo mắt.

Với Dụ Nhiên, cô không hề cảm nhận được cảm xúc có gì đó không ổn của cậu, chính vì vậy cô không hề thấy sợ cậu, cũng không hề tránh né cậu.

Thậm chí, còn rất đơn thuần mà muốn quan tâm đến cậu.

“Hôm qua em dầm mưa, hôm nay nói không chừng lại mưa to nữa. Dù sao thì em cũng nên cầm ô đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó.”

Cậu không hề đưa tay ra.

Dụ Nhiên khó hiểu, vừa định nói gì đó thì cậu lại đưa tay ra hất cái ô xuống đất.

Dụ Nhiên không hề chuẩn bị trước, ngẩn người ra.

“Tôi thấy chị có vẻ rất thích tự mình đa tình ý nhỉ, bọn họ nói gì liền làm theo cái đó. Bọn họ cử chị đến đây giám sát tôi sao?”

Tống Liệt nhìn cô chằm chằm, lặp lại từng câu từng chữ: “Tôi nói rồi, đừng bận tâm đến chuyện của tôi.”

~

Tác giả có lời muốn nói: Em trai, đừng nói độc mồm thế sau lại hối hận. Sau này cậu yêu cô ấy đến chết đi sống lại đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK