• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đong đầy dịu êm – Công Tử Lang Thượng

Editor: Yuu


Rời khỏi nhà vệ sinh đã được một lúc lâu nhưng Dụ Nhiên vẫn chưa thể hoàn hồn.

Cô không muốn quay lại căn phòng đầy mùi khói thuốc đó, cũng không muốn phải nở nụ cười dối trá để kính rượu bọn họ, vì vậy cô chỉ có thể đứng ở hành lang bên ngoài phòng riêng, xách túi xách dựa vào tường.

Cô không biết tại sao Tống Liệt lại biết được, chuyện cô tới đây ăn tối và đi cùng một người đàn ông khác.

Cậu tuyệt đối không phải mới nhìn thấy cô vào lúc đó.

Cho nên việc trùng hợp vừa rồi, cả chuyện thấy cậu ở phòng bên cạnh cũng không phải tình cờ.

Dụ Nhiên sợ sẽ gặp lại cậu ở hành lang nên đã quay về phòng ăn. Vừa hay việc thương lượng hợp tác cũng đã gần xong, Giang Khả và tay giám đốc kia đang trò chuyện vui vẻ.

Giang Khả uống khá nhiều rượu. Sau bữa tối, Dụ Nhiên đỡ anh ấy rời khỏi Đăng Hạc, bắt một chiếc taxi ở ven đường.

Anh ấy có hơi say, sau khi lên xe liền dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trời bên ngoài đã về đêm, thành phố rực rỡ ánh đèn.

Chiếc xe chạy chầm chậm, Dụ Nhiên nhìn Đăng Hạc càng ngày càng xa qua cửa sổ.

Nhìn những vệt sáng mờ ảo chiếu vào cửa kính ô tô, cô nhớ lại, cậu cũng đã từng ngồi trên xe lướt qua cô như vậy.

Lúc đó đã là nhiều năm về trước.

Cậu ngồi ở ghế phụ, nhìn cô bằng đôi mắt hẹp dài ánh lên tia lạnh lùng.

Thời điểm đó cô mới đến nhà họ Tống, hèn mọn lại nhút nhát, nhưng không hiểu sao lại có dũng khí nhìn thẳng vào cậu.

Có người bên cạnh nói nhỏ: Đây chính là tiểu thiếu gia nhà họ Tống, tính tình lạnh lùng, sau cháu dám nhìn thẳng vào cậu ấy như vậy?

Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.

Biến thành lúc sau này.

Cũng là trong một không gian khép kín như vậy, xung quanh chỉ có ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn bàn.

Tống Liệt uống rượu, cơ thể cũng mất kiểm soát.

Cậu nghiêng người, một tay ôm lấy khuôn mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve rồi từ từ hôn cô.

Từng cảnh tượng đi tới đi lui.

Đan xen cùng với lúc gặp lại cậu ngày hôm nay, cô không thể phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là ký ức.

Cậu dường như không thay đổi gì nhiều, từ ánh mắt nhìn cô đến giọng nói của cậu.

Nhưng cô đã bỏ đi được hai năm, cậu bây giờ hẳn là rất hận cô.

Một mớ hỗn loạn như vậy, Dụ Nhiên không muốn nghĩ về nó nữa.

Dụ Nhiên đưa Giang Khả về căn hộ của anh ấy trước, sau khi hỏi số tầng cụ thể, cô đỡ anh ấy lên nhà.

Cho dù là uống rượu say nhưng Giang Khả vẫn khá lý trí, chỉ nhắm mắt lại không nói lời nào, cũng không gây thêm nhiều phiền phức cho cô. Dụ Nhiên đỡ anh ấy ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, sau đó đi tìm thứ gì đó để pha trà giải rượu cho anh ấy.

Giang Khả từ từ mở mắt ra, nhìn Dụ Nhiên bận rộn trong phòng bếp.

Dụ Nhiên bê cốc trà giải rượu tới mới nhận ra anh đã tỉnh, ngạc nhiên nói: “Anh tỉnh rồi sao.”

Giang Khả đáp lại.

“Anh say rồi, uống cái này có thể giảm đau đầu một chút, nếu không lát nữa ngủ chắc chắn sẽ rất mệt.”

“Anh không cần đâu, em cũng uống rượu mà. Em uống không quen sẽ dễ bị đau họng, mau uống đi.”

Dụ Nhiên đặt cốc trà giải rượu xuống bàn: “Em không uống nhiều lắm, cũng chỉ hơi chóng mặt một chút lúc đó thôi, bây giờ không còn thấy gì nữa.”

“Anh không sao mà.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Dụ Nhiên đứng ở đây cũng thấy có chút khó xử, cô thấy mình nên rời đi: “Vì đã đưa anh về nhà an toàn rồi nên em đi trước đây, không làm phiền anh nữa. Anh Giang, anh nghỉ ngơi đi nhé.”

Cô vươn tay định lấy cái túi bên cạnh Giang Khả lên, nào ngờ lại đột nhiên bị nắm lấy cổ tay.

Dụ Nhiên sửng sốt nhìn sang.

Giang Khả cũng biết động tác đột ngột này của mình là không phải, anh ấy lại buông tay ra.

“Anh chỉ muốn nói về chuyện xảy ra ngày hôm nay thôi. Trước khi đi anh đã nói sẽ bảo vệ em, sẽ không để em phải uống rượu. Em chưa uống bao giờ sẽ không thấy quen, chắc lúc đó thấy khó chịu lắm…”

Sao anh ấy có thể không nhìn ra là Dụ Nhiên thấy khó chịu như thế nào chứ.

Cô chịu bị sặc để chu toàn với người ta, lúc đó toàn lực chú ý của Giang Khả đều đã đặt trên người cô. Nhưng sau khi dùng bữa xong anh còn phải nói chuyện với tay giám đốc đó, Giang Khả không thể nào quan tâm tới cô được.

Thực sự là làm khó cô rồi.

Dụ Nhiên nói: “Cũng bình thường ạ, chỉ là nó khá cay, nhưng cũng không đến mức khó chịu.”

Khi nói chuyện, cô luôn nhẹ nhàng như vậy, bất giác mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái. Dưới ánh đèn trong nhà, cả người cô như được bao phủ bởi một thứ ánh sáng dịu nhẹ.

Những cô gái dịu dàng luôn dễ dàng khơi dậy mong muốn được che chở của đàn ông.

Du Nhiên cũng chưa bao giờ than phiền với người khác, cho dù gặp bất chuyện gì cũng luôn giấu trong lòng, làm gì cũng chỉ lẻ loi một mình.

Giang Khả thương cô, cũng muốn bảo vệ cô mọi lúc.

Không biết có phải do rượu hay không mà lúc này anh ấy cảm thấy mình bốc đồng hơn ngày thường một chút.

Có rất nhiều lời muốn nói ra.

Anh ấy vẫn luôn nghĩ rằng mình có thể chờ, nhưng lúc này anh ấy mới chợt nhận ra, sức chịu đựng của mình không hề tuyệt vời chút nào, ít nhất là đối với cô.

“Dụ Nhiên, có phải chúng ta quen nhau được gần hai năm rồi đúng không.”

Anh ấy chợt nói.

“Khoảng đấy ạ, có chuyện gì vậy?”

“Anh vẫn luôn muốn hỏi, em đã thích ai chưa?”

Từ lúc cô mới đến Dung Thanh, cho đến ngày phỏng vấn ở công ty, bọn họ mới đầu chỉ là đồng nghiệp, sau đó lại trở thành bạn bè.

Dụ Nhiên thích ở một mình, cũng không nói gì nhiều, làm việc gì cũng tỉ mỉ và cẩn thận. Nếu tan làm có bắt gặp con mèo hoang ở ven đường, lần tới cô sẽ mang thức ăn cho chúng.

Anh ấy thích những cô gái như vậy.

Mà bên cạnh Dụ Nhiên cũng không có nhiều bạn khác giới, cho nên anh ấy vẫn luôn ảo tưởng rằng mình có cơ hội lớn nhất.

Bây giờ cái ảo tưởng này lại bị cồn làm bùng cháy.

Giang Khả ngồi thẳng lưng, nói: “Anh chỉ thấy tò mò thôi, quen nhau lâu như vậy, bên cạnh em cũng không có người con trai nào. Nếu… Nếu em không thích ai, anh nghĩ, anh có thể có cơ hội.”

Nói xong, anh ấy hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô.

Nhưng không khí lại trở nên im lặng vì những lời này.

Anh ấy nhìn Dụ Nhiên.

Có lẽ là vì chủ đề này tiến triển quá đột ngột, Dụ Nhiên hiển nhiên có chút sững sờ.

Giang Khả bình tĩnh giải thích: “Anh cũng không có ý gì khác cả, em đừng hoảng.”

“Em biết…”

“Ừ.”

“Nhưng, em bây giờ cũng chưa có dự định gì cho chuyện tình cảm cả, xin lỗi anh.”

Dù đã phần nào đoán trước được đáp án, nhưng khi thực sự nghe nó vẫn thấy có chút hụt hẫng.

Giang Khả hỏi: “Vì sao vậy, là do đã lâu rồi không có dự định cho chuyện tình cảm, hay là bởi vì, em đã có người mình thích?”

“Có lẽ vậy.”

“Người đó là ai, anh có biết không?”

Dụ Nhiên chớp mắt một cái, sau đó mới từ từ nói: “Anh không biết.”

Giang Khả rũ mắt, khẽ cười: “Ra vậy.”

“Không sao, anh cũng chỉ nói vậy thôi. Nếu không tiến được thì chúng ta vẫn có thể là bạn mà.”

Dụ Nhiên muốn nói vài câu an ủi, nhưng nghĩ lại thì dường như cô cũng không có tư cách gì để nói những lời đó cả.

“Anh say rồi, nhớ uống trà cho tỉnh rượu. Cũng không còn sớm nữa, em về trước đây.”

Cô bê cốc trà tới.

Đôi tay kia mảnh khảnh như cọng hành, chói lọi ngay trước mắt khiến người ta muốn nắm lấy.

Trong lòng Giang Khả bỗng nổi sóng.

Giống như có thứ gì đó đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng từ từ chìm xuống.

Anh cầm lấy nó, sau đó nhìn Dụ Nhiên xách túi rời đi.

Nhưng cảm xúc không cam lòng khó tả đó thật lâu sau cũng không thể xua tan được.

Giang Khả nhìn chằm chằm đèn trùm treo trên trần phòng khách, ánh sáng có chút chói mắt.

Quen biết lâu như vậy, anh ấy chưa từng nhìn thấy cô để tâm tới một chàng trai nào cả, làm sao có người để cô thích được chứ?

Giang Khả, quả nhiên mày quá kém cỏi nên mới không lọt vào mắt cô ấy.

Sau khi Dụ Nhiên rời khỏi đó, cô đã bắt chuyến xe buýt cuối cùng, tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế phía sau, nhìn tòa chung cư ngày càng xa.

Không phải là cô không biết Giang Khả thích mình.

Đều đã là người trưởng thành, cũng không phải tên ngốc, cô từ lâu đã cảm nhận được Giang Khả có ý với mình.

Đúng như Kỷ Thiển nói, anh là cấp trên nhưng lại tự nguyện hạ mình để làm bạn với cô, giúp đỡ cô mọi lúc, mục đích của anh ấy không bao giờ có thể đơn giản được.

Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ cân nhắc, có lẽ cô sẽ có chút dao động.

Giang Khả là một người tốt, tính cách cũng ổn, nếu thật sự có khả năng thì anh sẽ là một đối tượng không tệ.

Nếu cuộc sống này cứ trôi qua một cách bình yên và chậm rãi như vậy, có lẽ khi Giang Khả tỏ tình với cô, bọn họ sẽ có cơ hội.

Nhưng trên đời này lại không hề có nếu, cô cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ bất ngờ gặp lại Tống Liệt.

Cô đã muốn nói lời từ biệt với quá khứ, nhưng lại bị quá khứ cản trở liên tục, giống như vướng phải vũng bùn lầy vậy.

Nếu không hoàn toàn dứt bỏ được, thì sao có thể nắm lấy tay người khác.

Về đến tiểu khu, rất nhiều người đang dắt chó đi dạo trong khuôn viên. Chỗ Dụ Nhiên ở là một khu dân cư cổ có bảy tầng, hàng hiên đã rất cũ, đôi khi đèn trên những tầng cao còn bị hỏng. Cũng may là các cô ở tầng không cao lắm, là tầng hai.

Dụ Nhiên vừa mở cửa đã nghe thấy giọng Kỷ Thiển.

Cô ấy đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, có lẽ là vừa mới tan làm về, quần áo đi làm còn chưa thay ra.

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, chuyện đó nhất định phải để nghệ sĩ đích thân lên tiếng xin lỗi. Không tự mình gánh chịu sự chỉ trích, chẳng lẽ lại để chúng ta gánh chịu thay sao? Ngày thường không chú ý tới thói quen đi, còn khiến cả công ty phải đau đầu như vậy. Loại nghệ sĩ này là ai đã chiêu mộ vào vậy? Thật sự không giải quyết được thì báo với cấp trên, hủy hợp đồng.”

“Đúng vậy, công tác marketing phải tốt một chút, ngành này càng ngày càng cạnh tranh khốc liệt, ai cũng muốn chiếm lưu lượng cao, không thể để xảy ra sai lầm vì một vấn đề nhỏ được.”

“OK, tôi sẽ giải quyết vấn đề của người mới. Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến hiệu suất của anh đâu.”

Dụ Nhiên đã sớm thành thói quen, vừa nghe vừa đặt bữa ăn mà cô vừa mua giúp cô ấy lên bàn.

Kỷ Thiển cúp điện thoại, than ngắn thở dài rồi chạy tới ngồi vào bàn ăn tối.

“Tớ đói sắp chết rồi đây, cả ngày chưa ăn gì cả, bận rộn hết cả lên.”

“Mau ăn đi, toàn là những món cậu thích đó, đừng để lát nữa nguội hết.”

Kỷ Thiển đi lấy đũa: “Vẫn là Nhiên Nhiên tốt nhất. Cứ giống như lúc ở công ty thì sớm muộn gì tớ cũng phát điên mất.”

Dụ Nhiên hỏi: “Nghệ sĩ lại mắc lỗi à?”

“Cũng không hẳn, luôn có mấy chuyện như thế này mà. Bộ phận marketing bận muốn chết, nên là lần này nghệ sĩ kia phải tự mình giải quyết, bọn tớ sẽ không đi chùi đít hộ nữa. Nhưng điều khiến tớ tức giận nhất chính là một người mới có tiềm năng lớn đã bị cướp mất! Đâu phải lúc nào cũng gặp được bảo bối đâu, nháy mắt đã bị đối phương cướp mất. Bên Lâm Ngu đó đúng là dùng ngàn dao giết người mà. Mẹ nó!”

Kỷ Thiển là cô gái có tính cách phóng khoáng, làm việc gì cũng năng nổ, hoàn toàn trái ngược với Dụ Nhiên. Cô ấy thích chia sẻ cuộc sống hàng ngày và công việc của mình với Dụ Nhiên. Những lúc như vậy Dụ Nhiên chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ cười một tiếng.

Đôi khi Kỷ Thiển gặp chuyện gì phiền lòng, cô sẽ đảm nhận vai trò an ủi.

Kỷ Thiển tuy rằng phóng khoáng nhưng cô ấy cũng rất nghĩa khí. Lúc mới quen nhau, Dụ Nhiên là lần đầu đi làm còn Kỷ Thiển thì mới tốt nghiệp đại học. Dụ Nhiên bị bắt nạt, Kỷ Thiển là người qua đường vậy mà lại đứng ra bênh vực cô, vì thế hai người đã quen biết nhau, mối quan hệ sau đó càng lúc càng tốt hơn.

Nghe cô ấy nói, Dụ Nhiên liền nhớ ra một chuyện: “Ca sĩ Tống Liệt mà cậu nhắc đến hai ngày trước, có phải cũng ở Lâm Ngu đúng không?”

“Ừ, đúng rồi, Nhiên Nhiên cũng để ý đến chuyện này sao.”

“Không phải, tự nhiên nhớ ra nên hỏi thôi.”

“Nhưng mà người tranh đoạt với chúng tớ chính là ông chủ của bên đó, tên là Cố Lâm. Ánh mắt anh ta rất tàn nhẫn, làm ăn càng thêm dứt khoát, cũng không biết sao lần này lại nhìn trúng người tớ chọn, còn tự hạ mình để giành người nữa chứ.” Khi nhắc đến người đó, ánh mắt Kỷ Thiển có chút thay đổi: “Dù sao thì lần này tớ cũng phải giành người về bằng được.”

Khi nghe đến cái tên này, trong đầu Dụ Nhiên chợt hiện lên thứ gì đó.

Cô khẽ nhíu mày.

“Cố Lâm?”

Hôm nay cô đã nghe thấy Giang Khả nhắc đến cái tên này, là cái tên đàn ông có tiền ăn chơi trác táng đó. Không hiểu sao cô lại nghĩ đến bữa tối hôm nay, còn cả chiếc xe hơi màu đen của anh ta.

“Đúng vậy.”

Dụ Nhiên đột nghiên nghĩ đến một khả năng nào đó, trái tim từ từ trùng xuống.

“Cậu nói ông chủ của Lâm Ngu, cái người tên là Cố Lâm đó, có quen biết với Tống Liệt sao?”

Kỷ Thiển sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ rằng người bình thường không quan tâm đến những câu chuyện phiếm trong làng giải trí như Dụ Nhiên lại đột nhiên tò mò về chuyện này.

“Chuyện này có chút nội tình nhưng cũng không nhiều người biết lắm, tớ chỉ nói cho mình cậu thôi đó. Bọn họ đều trong cùng một công ty nên chắc chắn có quen biết, hơn nữa mấy năm gần đây Tống Liệt rất nổi tiếng, cho nên quan hệ với Cố Lâm càng thêm tốt. Dù sao thì bây giờ cậu ấy cũng đâu chỉ là một ca sĩ đơn thuần, nghe nói lúc trước có cộng tác gì đó với Cố Lâm, chẳng qua ít người biết thôi.”

Nghe đến đây, Dụ Nhiên chợt thấy hoảng hốt.

Thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại được.

Hóa ra là vậy.

Hóa ra, bọn họ thật sự quen biết nhau.

Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều được thông báo, chẳng trách Tống Liệt lại biết nhiều như vậy.

Cậu trơ mắt để cô đi ăn tối với Giang Khả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK