• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Nhiên đã say rồi thì sao có thể nghe thấy được.

Cậu hôn lên môi cô, không còn như chuồn chuồn đạp nước nữa mà là cắn nhẹ vào cánh môi cô.

Quả thực là ngọt ngào như trong tưởng tượng của cậu.

Ngay cả khi cô không biết được thứ tình cảm này, ngay cả khi cô không còn tỉnh táo.

Thì Tống Liệt cũng không thể ngăn được sự ngọt ngào đến từ cô, bàn tay cậu ôm lấy khuôn mặt cô, sau đó khẽ nắm lấy cằm cô, hôn càng thêm sâu hơn.

Sự đắm say dần chìm lắng xuống.

Thật lâu sau đó.

Tống Liệt ngồi trên sofa châm một điếu thuốc.

Lần này, cậu đã nhẫn nại hút hết một điếu, sau đó giúp Dụ Nhiên chỉnh lại quần áo trên người, rồi ôm cô trở về phòng ngủ.

“Ngủ thôi chị, ngủ ngon.” Cậu nhìn Dụ Nhiên còn đang say giấc nồng, nhẹ giọng nói.

Say rượu khiến đầu óc đau nhức nhối.

Dụ Nhiên mơ mơ màng màng ngủ qua một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại, đầu cô đau như muốn nứt toạc, cô phải nằm trên giường một lúc lâu mới có thể định thần trở lại.

Cô cảm thấy cơ thể rất khó chịu, cả người mềm nhũn ra, mà quan trọng nhất chính là cô không có chút ấn tượng nào với những việc đã xảy ra sau bữa cơm.

Dụ Nhiên chậm rãi ngồi dậy mới nhận ra có điều gì đó sai sai.

Thực sự rất sai.

Hình như cô đã có một giấc mơ vào đêm qua, một giấc mơ khó tả, trong đó có tất cả mọi thứ.

Âm thanh lẫn màu sắc đều lờ mờ, mờ mịt và lộn xộn.

Tệ hơn chính là, đối tượng lại là Tống Liệt.

Sao cô có thể mơ thế được?

Rốt cuộc cô đã nghĩ cái quái gì vậy?

Dụ Nhiên xoa xoa thái dương, nhíu mày thật chặt.

Lúc cô đi ra ngoài, Tống Liệt đang đeo tạp dề và nấu ăn trong phòng bếp. Ánh nắng ban mai chiếu vào sàn căn bếp, mà trên người cậu lại là chiếc áo sơ mi màu xanh lam nhạt, ánh nắng rọi xuống vai cậu khiến cả người cậu như chìm trong khói mù, hoàn toàn hiện lên dáng vẻ của một chàng trai dịu dàng và thanh khiết.

Trong trẻo đến mức khiến người ta không đành lòng phá vỡ.

Khi nhìn thấy Dụ Nhiên, cậu khẽ cười với cô: “Tỉnh rồi sao, tôi sắp làm xong bữa sáng rồi, chị mau qua đây ăn đi.”

Trong lòng Dụ Nhiên đầy bối rối, cô nói ừ.

Tống Liệt nhận ra cô có chút thất thần liền đặt đồ trong tay xuống, lau tay rồi bước tới.

Cậu sờ trán cô: “Sao vậy, hình như chị bị sốt rồi hay sao ý. Hôm qua chị uống say như vậy, tôi còn lo không biết hôm nay có xảy ra chuyện gì không.”

Dụ Nhiên có chút mất tự nhiên mà nghiêng đầu đi, né tránh hành động của cậu: “Chị không sao.”

Cậu nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Có chuyện gì vậy, chị không thấy khỏe ở đâu sao?”

“Không sao, chị chỉ hơi đau đầu một chút thôi. Chị nhớ hình như đêm qua chúng ta đang xem TV thì chị ngủ thiếp đi đúng không, sau đó… Chị không thể nhớ được gì cả.”

“Vậy sao.” Sắc mặt Tống Liệt không chút biến đổi: “Sau khi chị ngủ thiếp đi, tôi không nỡ đánh thức chị dậy nên đã trực tiếp bế chị về phòng ngủ.”

“Vậy thì… Chị không làm hành động gì kỳ quái chứ?”

“Không.” Cậu khẽ cười: “Chị ngủ rất ngoan.”

Dụ Nhiên thấy hơi khó tin.

Tống Liệt quay vào trong làm bữa sáng, còn cô thì đứng ở cửa phòng bếp thêm một lúc nữa, nhưng vừa định xoay người lại, một vài hình ảnh nhỏ lóe lên trong tâm trí cô như một bộ phim.

Giống như một bộ phim đang được phát lại, nhưng nó không hoàn chỉnh, cô muốn xem cũng không thể.

Trong giấc mơ, Tống Liệt đã nói gì đó, sau đó cậu hôn cô, và còn nhiều điều nữa…

Dụ Nhiên chợt thấy lạnh sống lưng.

Cô thực sự bị điên rồi.

Dụ Nhiên thầm thề trong lòng rằng sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Sáng nay Dụ Nhiên đã ở trong phòng tắm rất lâu, mà Tống Liệt thì cũng không thúc giục cô, vẫn luôn ngồi ở bàn ăn đợi đến khi cô chuẩn bị xong và đi ra. Cô vừa đi vừa nắm chặt thứ gì đó trong tay, sau khi phơi phóng ngoài ban công xong mới quay lại ăn sáng.

Trong lúc ăn cô cũng không dám nhìn thẳng vào mặt cậu, hai vành tai đều đỏ bừng.

Cậu đều nhìn thấy được hết.

Dụ Nhiên phải đi sớm, Tống Liệt đã đưa cô đến bến xe buýt.

Hai người họ luôn thu hút mọi sự chú ý khi sánh bước cạnh nhau. Tống Liệt phớt lờ mọi ánh mắt dò xét của những người xung quanh, cậu tiễn cô lên xe: “Đi đường cẩn thận, lúc nào không bận thì về.”

“Ừ, đến lúc đó chị sẽ lại tới đón em khi tan học.”

“Được.”

Dụ Nhiên vẫy tay chào cậu.

Tống Liệt vẫn luôn nhìn theo bóng lưng cô rời đi, mỉm cười với cô.

Một làn gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc mái trước trán cậu bị thổi bay lên. Dụ Nhiên đã đi được một lúc lâu mà cậu vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó, nhưng ánh mắt đã dần trở lại vẻ lạnh lẽo thường ngày.

Cậu đút tay vào túi quần, cúi đầu trầm ngâm chuyện gì đó, đá đá những hòn sỏi nhỏ trên nền đất không bằng phẳng trước mặt.

Cậu không muốn tiếp tục như thế này nữa.

Mặc dù tình trạng như hiện tại cũng đã rất tốt, nhưng lòng người mãi không thể thỏa mãn được.

Cậu thấy như vậy.

Cậu muốn Dụ Nhiên biết được cảm xúc của mình, cậu muốn được nắm tay cô, ôm cô một cách quang minh chính đại, có thể thoải mái mà nói anh yêu em với cô.

Yêu thầm nhưng vẫn phải tỏ ra không có gì quá dày vò.

Cuối thu.

Tháng 11 tới, thời tiết dần lạnh lẽo hơn.

Ngày tháng vẫn tiếp tục trôi qua, Tống Liệt vẫn đi học đều đặn, Dụ Nhiên cũng cố gắng về nhà nhiều nhất có thể vào cuối tuần. Trong mắt cô, mọi chuyện vẫn tốt như thường lệ.

Ngoại trừ giấc mơ ngày hôm đó.

Trước đây, Dụ Nhiên không thực sự để ý đến khoảng cách giữa mình và Tống Liệt. Cô cảm thấy cậu thực sự rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, mà chính cô cũng coi cậu như một đứa em trai. Hơn nữa cô thực sự rất muốn cải thiện mối quan hệ của bọn họ trong khoảng thời gian này, cho nên thường gần gũi với cậu một cách vô thức.

Trên thực tế, mối quan hệ của bọn họ thực sự đã được cải thiện, nó tốt đến mức bọn họ có thể dựa sát vào nhau xem TV như trước đây, có thể cùng nhau nấu ăn, có thể ngủ cùng một phòng…

Nhưng kể từ sau giấc mơ đó, cô chợt nhận ra điều đó không thể chấp nhận được.

Dù cho mối quan hệ của bọn họ có tốt đẹp đến đâu thì bọn họ vẫn là những cá thể độc lập, là những người khác giới, không thể thân mật quá mức được.

Cậu 18, cô 20.

Giống như khi những người bạn đại học của cô bàn tàn với nhau về trạng thái tốt đẹp của những cặp đôi yêu nhau, khi đó Dụ Nhiên ở bên cạnh nghe thấy cũng chợt nhận ra, tình trạng giữa cô và Tống Liệt đã vô tình trở nên như vậy.

Nhưng về chuyện yêu đương… Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ đến.

Hai từ đó sao có thể áp dụng cho bọn họ được.

Chủ đề đó cứ lởn vởn trong lòng cô suốt cả ngày hôm đó, mà đến buổi chiều cô còn nhận được tin nhắn của Tống Liệt nữa. Cậu vẫn nói chuyên với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng thường ngày: “Cuối tuần rồi, có về không, nhớ chị.”

Nếu là trước đây thì cô sẽ trả lời lại rất tự nhiên, nhưng hôm nay không hiểu tại sao cô lại cảm thấy có chút khó thích ứng với sự thân mật như vậy.

Cô trả lời “Có”, sau đó cũng chỉ nói tan học sẽ tới đón cậu.

Chiều hôm đó sau khi về nhà, cô vẫn đợi cậu trên vỉa hè đối diện trường Tống Liệt như thường lệ, nhưng cô chợt nghe thấy có người gọi tên mình.

Dụ Nhiên quay lại nhìn thì nhận ra đó là một người bạn đã từng học cùng lớp cấp ba với cô.

“Dụ Nhiên? Từ xa tôi đã có cảm giác đó là cậu rồi, nhưng không ngờ đúng thật là cậu. Dung Thành lớn như vậy mà chúng ta còn có thể gặp được nhau ở đây, thực sự là rất có duyên.”

Đối phương tên là Uông Đình, là uỷ viên học tập của lớp cô hồi đó, cũng là một trong số ít những người trong lớp muốn nói chuyện với cô, thường xuyên tới bàn về bài tập với cô.

Dụ Nhiên có ấn tượng với người này nên cũng có chút kinh ngạc: “Ủy viên Uông, thật là trùng hợp.”

Anh ta đi tới: “Cậu làm gì ở đây vậy? Đợi ai sao?”

Dụ Nhiên gật đầu.

“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy. Chúng ta không gặp nhau cũng phải một hai năm sau khi tốt nghiệp rồi đó nhỉ. Đôi khi tôi rất muốn rủ các cậu đi chơi, nhưng rồi lại chẳng thể gặp được. Không ngờ hôm nay chúng ta lại có thể tình cờ gặp nhau ở đây.”

Dụ Nhiên nói: “Bây giờ đều học đại học rồi, một số bạn cùng lớp hồi trước cũng không ở thành phố này, muốn gặp cũng khó.”

Uông Đình nói: “Nhưng tôi đang học ở Dung Đại mà, tôi cũng biết cậu đang học ở đó nữa. Thực ra tôi vẫn luôn muốn đi tìm cậu, nhưng tôi thấy hơi xấu hổ. Trường học lớn như vậy, đến tình cờ gặp nhau còn không thể.”

Dụ Nhiên mỉm cười.

“Lúc trước tôi nghe nói nhà họ Tống đã xảy ra chuyện, mà cậu thì lại sống ở đó. Lúc đó tôi đã nghĩ đến chuyện hỏi thăm tình hình của cậu, nhưng tôi vẫn luôn không tìm được cơ hội. Bây giờ… Chuyện bên đó đã giải quyết được rồi chứ? Lúc đó hình như lớn chuyện lắm đúng không?”

“Cũng gần như là vậy, mà cũng qua lâu lắm rồi.” Dụ Nhiên không muốn nói quá nhiều với người khác về chuyện này.

“Ừ.”

Chuyện xảy ra với nhà họ Tống đã trôi qua từ lâu. Lúc đó nhà họ Tống là người bảo vệ cho thị trấn Thâm Thủy, nhưng bây giờ đã không còn nhà họ Tống ở đó nữa.

Nhắc đến nó cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, những người khác cũng chỉ muốn bàn tán về nó, có nói cũng chẳng có ích gì.

Nhưng Uông Đình là một người nói rất nhiều, hơn nữa còn khó khăn lắm mới có thể gặp lại cô như vậy, nên anh ta vẫn luôn ở bên cạnh nói chuyện với cô. Dụ Nhiên phải đợi Tống Liệt nên cũng không muốn nói chuyện mấy, cô chỉ lẳng lặng đứng đó và lắng nghe.

Vì vậy, khi Tống Liệt từ trong trường học bước ra, những gì cậu nhìn thấy chính là hai người họ đang đứng nói chuyện với nhau. Uông Đình vừa nói chuyện vừa cười với Dụ Nhiên, nếu là người không quen biết chắc có lẽ đã nghĩ bọn họ là bạn bè thân thiết.

Tống Liệt khựng lại khi nhìn thấy khung cảnh đó.

Cậu không đi qua đó ngay mà đến quán trà sữa gần đó mua một ly trà sữa.

Khi thấy Uông Đình chuẩn bị rời đi, Tống Liệt mới xách ly trà sữa từ từ đi tới.

“Chị.” Tống Liệt gọi cô, cắt ngang lời Uông Đình đang nói.

Đối phương ngừng nói, nhìn cậu bằng ánh mắt đánh giá.

Tống Liệt hoàn toàn làm lơ. Cậu đưa ly trà sữa cho cô: “Chúng ta về thôi.”

Uông Đình hỏi: “Dụ Nhiên, đây là…”

“À, cậu ấy là…”

“Tống Liệt.” Dụ Nhiên đang định giới thiệu thì Tống Liệt đã cắt ngang lời cô.

Cậu nhìn Uông Đình chằm chằm, giọng điệu lạnh lùng: “Tên của tôi.”

Vừa nhắc đến cái tên Tống Liệt thì cậu ta đương nhiên biết.

Thực ra câu hỏi vừa rồi cũng chỉ là xã giao, Uông Đình đã nhận ra ngay khoảnh khắc nhìn thấy cậu.

Hồi đó ai mà không biết Tống Liệt chính là cậu con trai độc nhất của nhà họ Tống chứ, tính cách thì kiêu ngạo, lại còn chẳng coi ai ra gì. Cả Dung Thành ai cũng biết cậu luôn cô độc, một mình đến rồi một mình đi, nhưng kể từ khi Dụ Nhiên tới nhà họ Tống, cậu đều chờ bên ngoài cửa lớp cô lúc tan học suốt cả năm lớp 12 của cô.

Uông Đình đã từng gặp cậu.

Anh ta chỉ không thể tin được bọn họ vẫn còn giữ liên lạc với nhau, bởi theo lý mà nói, Dụ Nhiên nên cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Tống. Dù sao thì cô cũng chỉ sống nhờ ở đó, mà nhà họ Tống cũng đã xảy ra chuyện, vợ chồng nhà họ Tống cũng không còn nữa. Nhưng mối quan hệ giữa cô và Tống Liệt vẫn tốt như trước.

Thật khiến người khác thấy kinh ngạc.

Uông Đình cười: “Nhớ ra rồi, thiếu gia nhà họ Tống.”

Dụ Nhiên nói: “Ủy viên Uông, chúng tôi phải về đây. Tạm biệt.”

Uông Đình nói: “Ừ, đi đường cẩn thận nhé, lần sau có thời gian lại nói chuyện sau, đến lúc đó tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”

Trên đường về, Tống Liệt không nói một câu nào cả.

Dụ Nhiên xách ly trà sữa cậu đưa cho, chậm rãi đi theo đằng sau cậu. Cô không còn bước đi bên cạnh cậu như mọi khi, hoặc là giữ khoảng cách gần như trước. Cô đang suy nghĩ về điều mà gần đây cô vẫn luôn nghĩ tới, cô nghĩ liệu mình có nên nói chuyện một chút với Tống Liệt không nữa.

Đang miên man suy nghĩ, người phía trước đột nhiên dừng lại, cô không để ý nên đã vô tình đụng phải lưng cậu.

Dụ Nhiên có chút sửng sốt: “Sao vậy?”

Tống Liệt hỏi: “Người vừa rồi là ai?”

Dụ Nhiên nói: “Bạn học trước đây.”

“Thân thiết lắm sao?”

“Không hẳn, chỉ là vừa rồi tình cờ gặp nên nói chuyện một hai câu thôi.”

Tống Liệt không hỏi gì nữa mà tiếp tục đi về phía trước. Dụ Nhiên mơ hồ cảm nhận được cậu muốn nói cái gì đó, nhưng cô lại không dám hỏi.

Hai người ngầm hiểu mà không nói ra.

Cho đến khi về đến nhà, lúc mở cửa đi vào, Dụ Nhiên đang chuẩn bị thay giày thì chợt nghe thấy cậu gọi cô: “Dụ Nhiên.”

Dụ Nhiên ngước mắt lên thì Tống Liệt đang dựa vào cửa nhìn mình.

“Sau này chị sẽ hẹn hò với người khác sao?”

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK