• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nằm một hồi lâu mà vẫn chưa thể ngủ được, cô xoay người về phía cậu, thì thầm gọi: “A Liệt, em ngủ chưa?”

Tống Liệt trầm giọng đáp: “Chưa.”

“Chị thấy chán quá, muốn nói chuyện với em.”

“Nói chuyện gì?”

Dụ Nhiên hỏi: “Em còn trách chị chuyện xảy ra ngày hôm nay nữa không?”

“Không.”

“Nhưng thật sự là em đã tức giận mà.”

Cậu nói: “Tôi chỉ nghĩ tôi đã là người trưởng thành rồi, tôi nên là người chăm sóc cho chị mới đúng, chứ không phải là được chị chăm sóc. Sau này tôi sẽ tìm cách giải quyết chuyện tiền bạc, nên là chị không cần phải bị phân tâm bởi chuyện đó lần nữa đâu. Cũng đừng tự quyết định chuyện gì một mình nữa, có chuyện gì hãy cùng thảo luận với nhau, cũng đừng lừa dối tôi, được không?”

Dụ Nhiên cảm nhận được trong lòng mình đang tràn ngập hơi ấm.

Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, lại xoay người đối mặt với cậu, lấy hết can đảm hỏi: “Chị có một thắc mắc, tại sao em luôn gọi chị bằng tên của chị mà không thích gọi chị là chị vậy?” (Yuu: ý của Dụ Nhiên là gọi bằng “tỷ tỷ”)

Chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi, kể từ lần đầu cô đặt chân vào nhà họ Tống, khi đó cậu không chịu gọi cô là chị, chú Tống đã nhắc nhở rất nhiều lần mà cậu cũng không chịu nghe, rồi cả sau đó, khi cậu giúp cô trừng trị những kẻ đã bắt nạt cô.

Câu nói đó cả đời này cô cũng sẽ không quên.

Tống Liệt: “Vậy chị thích tôi gọi chị như thế nào?”

“Thật ra thế nào cũng được, chỉ là chị hơi tò mò một chút thôi, cũng không để ý nhiều lắm đâu.”

Dụ Nhiên ngáp một cái, cô đã làm việc cả ngày lại còn phải chịu rét nữa: “A Liệt, chị buồn ngủ quá, chị ngủ trước đây, ngủ ngon.”

Cơn buồn ngủ của cô ập đến khá nhanh, chỉ trong chốc lát sau đã không còn tiếng động nào từ phía cô.

Tống Liệt ở bên cạnh lắng nghe tiếng thở đều đều của cô lặp đi lặp lại bên tai.

Dụ Nhiên ngủ ngay gần cậu, nếu không tính chiều cao của mép giường thì bọn họ chẳng khác nào đang nằm ngủ bên cạnh nhau.

Cái suy nghĩ này đúng là cực hình.

Cậu không ngủ được, cuối cùng đành phải đứng lên đi ra ngoài phòng khách.

Có một người bạn cùng lớp đã bí mật nhét thuốc lá vào cặp cậu. Nhà trường có đi kiểm tra nhưng đám bạn đó chẳng biết sợ chuyện này chút nào, còn nói với Tống Liệt rằng thuốc lá là một thứ tốt, lúc nào u sầu cứ lấy một điếu ra hút, mọi phiền não đều sẽ được giải quyết ngay lập tức.

Cậu đứng trên ban công nhìn những ánh đèn đằng xa rồi châm một điếu thuốc.

Cậu không thích mùi vị này cho lắm.

Sau khi hút được vài hơi, cậu chợt nhớ ra Dụ Nhiên không thích mùi thuốc lá, vì vậy cậu đã dập tắt nó rồi vứt vào thùng rác.

Sau khi tạnh mưa thì điện cũng đã có lại.

Đèn của toà nhà đối diện được bật sáng, mà chỗ Tống Liệt thì lại không bật đèn. Cậu đứng lẻ loi một mình trên ban công, không khỏi nghĩ tới bộ dạng của Dụ Nhiên khi nằm trên giường và gọi cậu là A Liệt vừa rồi.

Tại sao lại không thích gọi cô là chị sao, đó là bởi vì cậu không muốn mối quan hệ của bọn họ chỉ như thế này.

Họ nên là hai cá thể không liên quan gì đến nhau.

Đơn giản chỉ là mối quan hệ giữa một chàng trai và một cô gái mà thôi.

Tống Liệt trở về phòng.

Ánh sáng của căn nhà đối diện cùng với đèn đường bên ngoài chiếu vào khiến căn phòng trở nên sáng sủa hơn một chút, không còn tối tăm như trước đó nữa.

Cậu nhìn Dụ Nhiên nằm ngủ ở trên giường, khuôn mặt cô nhỏ nhắn lại bình lặng, bàn tay vô thức đặt ở mép giường, ngón tay cũng buông thõng xuống.

Tống Liệt bước đến, thấp giọng gọi cô: “Dụ Nhiên, ngủ rồi sao?”

Cô không đáp lại.

Sự u ám trong mắt Tống Liệt dần trở nên dày đặc hơn, cậu ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng nắm tay cô.

Cảm nhận rõ hơi ấm của cô, nhiệt độ của lòng bàn tay cô, rồi cuối cùng đặt lên đó một nụ hôn.

Từ đầu ngón tay đến cổ tay cô.

Hôn từng chút một.

Cô thật thuần khiết, còn cậu chỉ là một kẻ rình rập, ti tiện và thấp hèn.

Không màng tất cả, tận dụng mọi cơ hội để tiếp cận cô.

Dụ Nhiên thoáng nhíu mày, Tống Liệt lập tức buông tay cô ra.

Cũng may là cô không tỉnh lại, cô chỉ xoay người một chút để chuyển sang tư thế nằm ngửa.

Tống Liệt không dám làm chuyện xằng bậy nữa, cậu sợ sẽ đánh thức cô.

Nhưng không hề đủ chút nào.

Cậu quá tham lam, hơn nữa chính bản thân cậu cũng không biết mình đã bắt đầu nhớ nhung cô, để ý tới nhất cử nhất động của cô từ bao giờ. Cậu không bao giờ có thể thỏa mãn được, ngay cả việc nhìn cô thôi cũng không đủ.

Tống Liệt cúi xuống chạm nhẹ vào môi cô.

Chỉ như chuồn chuồn đạp nước.

Nhưng cô giống như thuốc độc vậy, càng dính vào càng không thể tự thoát ra, càng bị tra tấn.

Cậu không dám tiếp tục nên chỉ có thể nằm trở về chỗ của mình, nhắm mắt lại, đặt khuỷu tay lên mí mắt để bản thân không nghĩ về nó nữa.

Đêm hôm đó, Tống Liệt đã mơ một giấc mơ.

Cũng là ở trong căn phòng của cậu, ở trên giường của cậu.

Ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau.

Dụ Nhiên đã khóc, nhưng là khóc trên người cậu.

Cô khẽ nức nở gọi cậu là A Liệt, không phải giọng điệu nghiêm túc thường ngày, mà là kiểu nũng nịu cậu chưa từng nghe thấy bao giờ.

Cậu dịu dàng dỗ dành cô, nhưng cô vẫn không nín khóc.

Loại cảm giác này, không giống đang mơ chút nào.

Sau đó khi cậu tỉnh dậy, thứ đón chào đón cậu chính là căn phòng tràn ngập ánh mặt trời chứ không phải là Dụ Nhiên.

Tống Liệt lập tức tỉnh táo. Khi nhớ lại giấc mơ vừa rồi, rồi lại nghĩ đến Dụ Nhiên đang ở bên cạnh ngay trong gang tấc, cậu bất giác ngồi bật dậy nhìn người trên giường, sợ rằng sẽ vô tình để lộ ra điều gì đó.

Nhưng cô không ở trong phòng của cậu.

Tống Liệt đứng dậy đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng nấu nướng từ trong phòng bếp truyền đến. Bước chân của cậu bất giác chậm lại, mà Dụ Nhiên cũng đã nhìn thấy cậu, cô nói: “Em dậy rồi sao, bữa sáng sắp xong rồi, mau đi rửa mặt đi, một lát nữa là có thể ăn luôn.”

Cô vẫn như mọi khi, không biết chuyện gì cả.

Tống Liệt đáp lại một cách thản nhiên: “Tối qua chị ngủ ngon không?”

Dụ Nhiên gật đầu: “Cũng ngon, giường của em rất mềm, chị phát hiện ra mình còn ngủ sâu hơn bình thường ý, ngủ một mạch đến sáng luôn.”

“Vậy thì tốt.” Cậu hỏi: “Thế tối nay thì sao?”

Dụ Nhiên vừa tắt bếp ga vừa nghiêng đầu suy nghĩ.

“Hôm nay thời tiết khá đẹp, chị vừa đem chăn ga đi phơi khô rồi, chắc sẽ dùng lại được thôi. Vừa rồi chị cũng đã đi tìm chủ nhà để hỏi chuyện. Hóa ra hộ gia đình phía trên nhà chúng ta mới thu dọn đồ đạc để chuyển đi mấy hôm trước, cơ mà người ta lại quên mất không khóa cửa sổ phòng ngủ, cho nên ngày hôm qua mưa to như vậy mới bị dội thẳng nước vào trong. Hơn nữa sàn phòng ngủ của tòa nhà này cũng không có xử lý đặc biệt gì cả nên mới bị dột. Xét cho cùng thì phòng ngủ bị dột như thế cũng không phải là chuyện hiếm.”

“Không sao đâu, chị đã xử lý xong hết mọi chuyện, tối nay chị có thể về phòng của mình rồi.”

Cô bê bát đĩa ra ngoài, khi xoay người lại thì thấy Tống Liệt vẫn đang thất thần đứng ở đó, liền hỏi: “Sao vậy, chị không tranh giường của em nữa thì em phải vui mới đúng chứ. Tối nay em không cần ngủ trên mặt đất nữa rồi.”

Cậu đáp lời: “Ồ, thế thì được.”

Kỳ nghỉ lễ vàng tháng 11 sắp kết thúc.

Dụ Nhiên chuẩn bị đi học lại.

Trong phòng học, Tống Liệt ngồi tại chỗ của mình và xoay xoay cái bút trong tay, trong đầu nhớ lại giấc mơ đó.

Trước kia cậu không phải là chưa từng nghĩ tới nó.

Nhưng để mãnh liệt và sống động như vậy thì là lần đầu tiên, suýt chút nữa cậu đã nghĩ đó là sự thật.

Cũng khiến tham vọng trong lòng cậu dần dần không thể thỏa mãn nổi.

Có mấy nam sinh bước đến hỏi cậu: “Tống Liệt, mày đang nghĩ gì vậy? Bọn tao thấy mày nhìn ra ngoài cửa sổ lâu lắm rồi đó.”

Chiếc bút rơi xuống bàn.

Suy nghĩ của cậu cũng bị gián đoạn.

Tống Liệt liếc nhìn bọn họ: “Có chuyện gì vậy?”

“Tối nay bọn tao có buổi gặp mặt, cũng có cả mấy cô em mới cũng tới đấy, mày có muốn đi không?”

“Không đi.”

“Đừng nhàm chán như vậy chứ, mày về nhà thì có việc gì để làm sao?”

Một nam sinh khác bên cạnh nói: “Thôi bỏ đi, Tống Liệt không đi cũng chẳng sao, bởi vốn dĩ mấy cô em đó cũng chẳng hứng thú gì với chúng ta, thằng nhóc này mà tới sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý mất. Chẳng phải chúng ta đều muốn tiến thêm một bước nữa với bọn họ sao, tao không muốn lên đại học rồi vẫn còn là cẩu độc thân đâu!”

Có người trêu chọc: “Tiến thêm một bước nữa á, ý mày là hôn môi sao? Cẩu độc thân cũng bắt đầu muốn tiến thêm một bước nữa rồi.”

Cả đám con trai cười phá lên.

Một cậu nam sinh nào đó khoác vai Tống Liệt, hỏi: “Tống Liệt, mày có kinh nghiệm gì muốn chia sẻ với bọn tao không? Tao thấy người có kinh nghiệm nhất ở đây chính là anh Liệt của chúng ta. Hãy nhìn xem có biết bao nhiêu cô gái thích thằng nhóc này chứ.”

Tống Liệt không thích người khác đem mình ra để nói đùa, cậu cười khẩy, buông xuống một câu cút đi rồi tránh khỏi cánh tay của người kia và đứng lên. Bọn họ vẫn tiếp tục cười đùa trêu chọc nhau, còn Tống Liệt bước đến cửa sổ của lớp học rồi nhìn chằm chằm tòa nhà dạy học ở đối diện.

Cuộc trò chuyện của mấy nam sinh kia vẫn tiếp tục ở phía sau.

“Ngô Quý, mày với bạn gái cũng hẹn hò được mấy tháng rồi, đã hôn nhau chứ? Kể chút chuyện cho anh em hóng với.”

“Chán lắm, cô ấy hơi bảo thủ, lâu lâu mới cho tao nắm tay một lần.”

“Theo đuổi lâu như vậy mà đến hôn còn chưa từng được sao?”

“Quá tệ.”

“Đừng bao giờ nói một thằng con trai quá tệ, cẩn thận lão Ngô của chúng ta đòi mạng mày đấy.”

Nam sinh bị trêu chọc gãi đầu: “Cũng không còn cách nào khác, ai bảo tao thích cô ấy quá chứ. Hơn nữa cũng vì tao luôn không tìm được cơ hội thôi, lần đầu tiên yêu nên cũng có chút thẹn thùng.”

“Vậy một lúc nào đó mày hẹn bạn gái của mày đi chơi đi, sau đó cùng nhau uống chút rượu, bầu không khí nồng đậm hơn, có cái gì mà không làm được chứ. Có chuyện gì xảy ra anh em cũng ở đằng sau chống lưng cho mày.”

“Uống rượu thực sự rất hữu ích, tao với bạn gái tao trước đây cũng uống chút rượu với nhau nên mới hôn được, chứ bình thường còn chả hôn bao giờ.”

Tống Liệt vốn không định nghe, nhưng khi nghe bọn họ nhắc đến chuyện uống rượu, không hiểu sao cậu lại nhớ đến lần đầu tiên Dụ Nhiên uống rượu trước đây.

Tửu lượng của cô không được tốt, rất nhanh liền say, không hề có chút phòng bị nào mà dựa đầu vào vai cậu.

Dụ Nhiên không biết uống rượu, rất dễ say, khi tỉnh dậy cũng không nhớ gì.

Cậu dựa vào bàn học, tay chống lên thành bàn, đầu ngón tay chậm rãi gõ nhẹ vào đó.

Sau khi tan học, Tống Liệt và một vài người bạn đã đi mua đồ uống trong một siêu thị nhỏ ở cạnh cổng trường. Dụ Nhiên vẫn đứng ở bên kia đường đợi cậu như thường lệ, còn vẫy vẫy tay khi nhìn thấy cậu.

Ai đó đã huých vai cậu, nói: “Anh Liệt, chị gái xinh đẹp nhà anh tới kìa.”

Tống Liệt liếc nhìn, sau đó mặt vô cảm mà cất vài chai rượu vào trong cặp, rồi đeo nó đi về phía đó.

Chỉ cần Dụ Nhiên ở nhà thì cô đều sẽ tới đón cậu lúc tan học. Trải qua nhiều ngày như vậy, bạn bè xung quanh cậu cũng đã dần quen với khung cảnh này.

Kỳ nghỉ sắp kết thúc, ngày mai Dụ Nhiên phải đi, nên hôm nay cô đã phá lệ mà mua rất nhiều thức ăn.

Cô nói: “Chị đã nhận được thông báo từ giáo viên chủ nhiệm của em trước đó, ông ấy nói rằng phòng học sẽ được tu sửa lại vào tối nay nên không có tiết tự học buổi tối. Chị đã mua rất nhiều thức ăn đó, đi thôi, chúng ta về đi, ăn cơm xong còn xem TV nữa.”

Tống Liệt hỏi: “Còn mấy ngày nữa là tới sinh nhật chị rồi, đến lúc đó chị có về không?”

Dụ Nhiên nghĩ về nó một hồi.

Thực ra bao năm qua cô cũng không quá quan tâm lắm đến sinh nhật của mình, cô cảm thấy điều đó không quá cần thiết trong cuộc sống, cho dù năm nay là sinh nhật lần thứ 20 thì cũng chẳng khác gì.

Hơn nữa hôm đó còn là ngày đi làm thêm của cô, là ngày cô có nhiều tiết học nhất, mà Tống Liệt cũng phải đi học nữa.

“Chị không về đâu, hơi bận chút.”

“Không định tổ chức sinh nhật sao?”

“Đến lúc đó chúng ta có thể gọi video cho nhau mà, có thể hát chúc mừng sinh nhật cho nhau nghe.”

“Bỏ đi, không cần.” Hai người vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Tống Liệt bước vào trong: “Tôi đi mua bánh kem, hôm nay chúng ta ăn mừng trước.”

Dụ Nhiên đứng tại chỗ yên lặng chờ cậu.

Sau khi quay về, Tống Liệt đã đích thân xuống bếp, vừa bước vào nhà đã đeo tạp dề rồi đi vào trong bếp khiến Dụ Nhiên vô cùng ngạc nhiên.

Cậu có vóc dáng cao lớn, khí chất cơ thể tỏa ra cũng có chút lạnh lùng xa cách, thế nên khi mặc chiếc tạp dề sặc sỡ của cô vào trông khó coi vô cùng. Dụ Nhiên đứng ở bên cạnh không nhịn được cười, lấy điện thoại ra chụp ảnh cậu.

Tống Liệt nhíu mày: “Bộ dạng của tôi bây giờ hài hước lắm sao?”

Dụ Nhiên cười: “Không phải, đáng yêu lắm. Chị quen em lâu như vậy mà chưa từng nhìn thấy em đeo tạp dề bao giờ, lại còn là loại xanh xanh hồng hồng nữa.”

Chưa từng có ai dùng từ đáng yêu để miêu tả về cậu.

Tống Liệt luôn nghĩ rằng mình sẽ thấy chán ghét khi có ai đó áp từ này lên người cậu, nhưng hôm nay khi nghe cô nói, không hiểu sao cậu lại cảm thấy nó khá hay.

Nhìn thấy nụ cười của cô, khóe môi cậu bất giác cong lên.

“Chị, chị phải chịu trách nhiệm khi chụp ảnh tôi đó.”

“Hả? Chịu trách nhiệm như thế nào?”

“Lưu giữ nó trong điện thoại của chị suốt đời.”

Dụ Nhiên nghe xong lại càng cười sảng khoái hơn: “Em có phải đồ ngốc không vậy, ảnh chụp làm sao lưu giữ cả đời được chứ. Nhưng chắc cũng được thôi, chị sẽ sao lưu lại nó, đợi mấy năm nữa sẽ lôi nó ra để cười vào mặt em.”

Tống Liệt đặt ngay ngắn mớ rau đã rửa sạch lên thớt, tay trái cầm lấy con dao, tay phải bắt đầu thái. Dụ Nhiên quan sát một hồi, động tác của cậu khá điêu luyện, ít nhất cũng có thể nói rằng cậu không phải là người mới vào bếp.

“Em biết nấu cơm từ lúc nào vậy, sao chị lại không biết nhỉ.”

Tống Liệt nói: “Trông tôi giống loại người chỉ biết chờ đến giờ ăn cơm là ngồi vào mâm thôi sao?”

“Không phải, nhưng nhìn em hợp với hình tượng đại thiếu gia mười ngón tay không chạm vào nước suối hơn. Em nhìn tay mình xem, trắng trẻo thon dài, ngoại trừ những vết chai do đánh đàn quanh năm ra thì nó thậm chí còn đẹp hơn cả của con gái nữa đó.”

“Đôi tay này còn rất nhiều công dụng nữa, tôi không chỉ biết mỗi như vậy thôi đâu.”

“Có công dụng gì vậy, nói thử chị nghe xem nào.” Dụ Nhiêng nghiêng người về phía cậu, khoanh tay nhìn cậu.

Tống Liệt rũ mi xuống nhìn cô: “Đợi sau này chị hiểu rõ hơn về tôi sẽ biết.”

Dụ Nhiên cảm thấy mình đã đủ hiểu cậu.

Còn cần phải hiểu biết thêm nữa sao?

Cô khẽ cười rồi đi ra ngoài dọn bàn ăn.

Sự thật đã chứng minh rằng cô thật sự chẳng hiểu biết chút nào về Tống Liệt cả. Cô không biết Tống Liệt đã lén học nấu ăn từ khi nào, cậu bày ra một bàn lớn các món ăn, không chỉ nhìn đẹp mắt mà còn rất ngon miệng nữa.

Dụ Nhiên vô cùng kinh ngạc. Sau khi nếm thử, hai mắt cô sáng lên: “Ngon quá. Chị nghĩ sau này mình không cần phải nấu cơm nữa rồi, chuyện này cứ giao hết cho em, chị sẽ chịu trách nhiệm rửa bát.”

Nói xong, cô vẫn chưa thể tin nổi mà dùng đũa gắp thêm mấy miếng thức ăn nữa.

Quả đúng như mong đợi.

Dụ Nhiên không khỏi có chút ủ rũ: “Chị đột nhiên cảm thấy cơm chị nấu trước đây chẳng ngon chút nào cả, sao em có thể ăn hết được nhỉ?”

Tống Liệt cởi tạp dề ra, khẽ cười: “Vậy sau này chúng ta có cần đổi vị trí không nhỉ? Chỉ cần chị ở nhà, ngày nào tôi cũng sẽ xuống bếp nấu cơm cho chị ăn.”

“Vậy không được, chị vẫn cần phải đến trường chứ.”

“Ngày mai lúc nào chị đi?”

“Buổi sáng, sau khi ngủ dậy.”

“Vậy sao.”

Tống Liệt đi ra phòng khách rồi lại quay trở lại.

Dụ Nhiên nhìn mấy chai rượu đã được khui sẵn không biết được cậu lấy ra từ đâu: “Em mua lúc nào vậy?”

“Lúc tan học, nghĩ muốn tổ chức sinh nhật sơm cho chị nên đã mua.”

Tống Liệt hờ hững đưa một chai đến trước mặt cô: “Uống không?”

Dụ Nhiên có chút thấp thỏm khi nhìn thấy chất lỏng màu trắng không ngừng sóng sánh đó. Thực ra cô không dám uống rượu, bởi vì tửu lượng của cô không được tốt, uống vào rất dễ say, lỡ uống vào lại làm mấy hành động không hay thì sao.

“Đây là rượu trắng à? Tửu lượng của chị không tốt lắm đâu.”

“Không sao.” Tống Liệt rót một ít vào ly trước mặt cô: “Không sao cả, nồng độ của nó không cao lắm đâu, chỉ uống một chút thôi. Tôi muốn tổ chức sinh nhật cho chị, lát nữa cùng nhau ăn bánh kem đi.”

Cậu đã làm đầy một bàn đồ ăn, lại còn uống rượu nữa, Dụ Nhiên đoán hôm nay mình sẽ no đến nỗi không thể giải quyết được cái bánh kem kia mất.

Dụ Nhiên ngập ngừng nâng ly rượu lên: “Mọi người ăn sinh nhật đều uống rượu sao?”

“Ừ, bạn bè thường uống rượu với nhau trong tiệc sinh nhật.” Tống Liệt nhìn theo động tác của cô, sau đó cũng nâng ly rượu lên và kính cô.

“Chị, sinh nhật 20 tuổi vui vẻ.”

Khi cậu vừa nói xong câu này, Dụ Nhiên đã không còn đường để nhượng bộ nữa.

Cô nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật sắp tới của mình, muốn được vui vẻ và hạnh phúc.

Nhưng đúng là cô không có thói quen uống rượu, vị đắng và cay của ly rượu này giống hệt như trong trí nhớ của cô vậy.

Cô khụ khụ mấy tiếng: “Cay quá, cổ họng như bốc khói đến nơi rồi.”

“Vậy à, chị có muốn uống nước không?” Tống Liệt rót một ly nước rồi đưa tới cho cô thì nhìn thấy khuôn mặt dần phiếm hồng của Dụ Nhiên.

“Thật sự không uống được thì chị đừng uống.”

“Thôi không sao, cũng khui chai rồi mà.” Sau khi đã quen với nó, Dụ Nhiên cảm thấy vẫn bình thường.

Cô chủ động rót vào ly của hai người: “Mọi người đều nói đã uống thì không có cửa mà chạy nữa, nên là không sao cả, chị cảm thấy cơ thể mình vẫn ổn sau tác dụng chậm của rượu, hơn nữa rượu cũng đã khui rồi, không uống sẽ rất lãng phí.”

Tống Liệt ngồi xuống.

Có một chuyện cậu đã nói dối, thực ra rượu cậu mua có nồng độ cồn rất cao, cho nên Tống Liệt không muốn cô uống nhiều.

Sau khi ăn no, thức ăn còn lại đều được cất vào trong tủ. Cả khuôn mặt của Dụ Nhiên đều ửng hồ, lặng lẽ ngồi dựa vào ghế sofa, ý thức có chút mơ hồ, nhưng lại trông vẫn còn khá tỉnh táo.

Cô vẫn nhớ rõ mình đã nói sẽ xem TV với Tống Liệt.

“A Liệt, chị muốn xem TV, có một bộ phim mới mà chị nhất định phải xem vào tối nay…”

Dụ Nhiên chủ động nắm lấy tay cậu, kéo cậu ngồi xuống ghế sofa.

Tống Liệt không nói gì, để mặc cô nắm lấy tay mình.

Sau khi ngồi xuống ghế sofa, cô ngoan ngoãn ôm gối ôm, còn Tống Liệt thì tìm kênh mà cô muốn xem, nhưng đến lúc xong xuôi thì Dụ Nhiên đã dựa vào sofa và ngủ gật rồi.

Cậu gọi cô: “Dụ Nhiên.”

Dụ Nhiên mơ màng mở mắt ra, ậm ừ mấy tiếng. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Chị buồn ngủ à?”

“Chị không, chị không buồn ngủ, chị còn phải xem TV nữa.” Cô vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: “Mau ngồi xuống đây đi, bọn bạn chị đều nói bộ phim này rất hay.”

Tống Liệt nghe lời mà ngồi xuống.

Cậu không nói gì nữa, yên lặng nhìn vào màn hình TV, nhưng chỉ một lát sau, người bên cạnh đã từ từ nghiêng đầu về phía cậu.

Dụ Nhiên dựa vào vai cậu ngủ thiếp đi, bàn tay đang đặt trên đùi của cô cũng trượt xuống, chạm vào mu bàn tay cậu.

Mi mắt của Tống Liệt khẽ nhúc nhích, nhưng thần sắc lại không có chút thay đổi nào cả.

Cậu cầm điều khiển từ xa lên để tắt TV mà cô cũng không có bất cứ phản ứng nào.

Cậu nghiêng đầu, thấp giọng gọi cô: “Chị.”

Không có tiếng đáp lại.

Hơi thở của cô mang theo mùi rượu nhàn nhạt, hiển nhiên là cô đã rất say rồi, trên má rồi cả xương quai xanh đều ửng đỏ, chẳng qua nó trông không quá đậm, trông rất thích mắt.

Tống Liệt vươn tan nhẹ nhàng nâng gáy cô lên, sau đó bế cô rồi đặt cô nằm thẳng xuống ghế sofa, tay của Dụ Nhiên cũng bất giác rơi xuống dưới.

Cậu nắm lấy tay cô, mười ngón tay của cả hai đan chặt vào nhau.

Tay cô rất mềm, vừa thon dài lại vừa trắng trẻo, đã có người từng khen đôi tay của cô nên đi làm người mẫu tay mới phải, đeo nhẫn kim cương lên mới là đẹp nhất.

Cậu không muốn như vậy, bởi vì chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ của cô, sao có thể để người khác nhìn thấy rồi đánh giá được.

Đôi mắt nhìn cô của Tống Liệt dần trầm mê trong cơn say đắm.

Cậu hôn lên những ngón tay của cô giống như lần trước, triền miên với nó.

Lần này cô ngủ rất say, có lẽ là biết cô sẽ không tỉnh lại nên động tác của cậu cũng không nhẹ nhàng như lần trước.

Cậu thấp kém, không từ thủ đoạn, cho dù có phải trèo qua thanh chắn cũng muốn giẫm vào bãi mìn.

Cậu phải làm sao bây giờ, cậu không thể kìm lòng được nữa.

Ánh mắt Tống Liệt dần tối đi, cậu không thỏa mãn với việc chỉ lướt qua rồi dừng lại, cậu muốn càng nhiều hơn nữa.

Một tay cậu đỡ lấy gương mặt cô, dịu dàng giúp cô gạt đi những sợi tóc mai lòa xòa trên má, thấp giọng thủ thỉ: “Để anh hôn em, được không?”

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK