Lời này quanh quẩn trong lòng Dụ Nhiên suốt cả ngày.
Trước kia cô đã từng có thể đối mặt với cậu một cách tự nhiên, nhưng kể từ khi ý nghĩ đó bén rễ trong lòng, dù cho có làm gì thì cô cũng sẽ vô thức liên tưởng đến nó.
Cô xem lại những tin nhắn mà Tống Liệt đã gửi cho cô trước đó cũng như nhớ lại những chuyện mà cả hai đã từng làm với nhau.
Đúng vậy, giọng điệu khi cậu nói chuyện với cô luôn luôn thân mật như vậy, rồi cả lần cậu hỏi sau này cô sẽ có bạn trai chứ, rồi cả giấc mơ từ rất lâu trước đó, cô đều tự hỏi liệu đó có phải sự thật không? Nó đã từng xảy ra chưa?
Bạn của cô đã hỏi cô thế này: “Vậy, cảm xúc của cậu với em trai mình là thế nào?”
Dụ Nhiên cũng không rõ.
Cô chỉ biết rằng cậu rất quan trọng với cô, có thể nói cậu chính là người vô cùng đặc biệt trong cuộc đời cô, cô quan tâm đến cậu, đương nhiên cũng có thể sẽ có chút tình cảm. Nhưng cô cảm thấy tình cảm này khá phức tạp.
Mối quan hệ của hai người thực sự rất sâu đậm, nhưng nếu để mối quan hệ này chuyển đổi sang một hình thức khác, liệu sau này bọn họ vẫn sẽ tốt đẹp như bây giờ chứ? Cô không dám chắc, cô thấy không an toàn, cô rất sợ.
Bạn cô tỏ ra khá bình thản: “Tớ có thể thấy được là cậu cũng thích cậu ấy, cho nên cậu mới muốn chăm sóc cho cậu ấy. Nhưng một thằng đàn ông sẽ muốn cậu quan tâm chăm sóc cho sao? Dụ Nhiên, tình cảm này nó đã dần sinh sôi nảy nở, chỉ có cậu không phát hiện ra thôi. Nếu cậu muốn thử xem liệu cậu ấy có thích cậu hay không rất đơn giản, cậu hãy giả vờ ngủ trước mặt cậu ấy, rồi để xem cậu ấy có hôn cậu không.”
Dụ Nhiên cúi đầu: “Bỏ đi.”
Cô sẽ không giả vờ, mà cô cũng chẳng dám làm như vậy.
Quá hão huyền.
Mặc dù đã nói như vậy, nhưng lời nói của cô bạn vẫn ăn sâu vào trái tim cô.
Nhiệt độ ngày càng hạ thấp theo thời gian, Dụ Nhiên phải khoác thêm một chiếc áo khoác và quàng khăn mỏng. Cuối tuần, cô lại đến đợi ở cổng trường của Tống Liệt để đón cậu như thường lệ, chỉ là, trong lòng cô vẫn không ngừng suy nghĩ về lời bạn mình nói.
Sau đó cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi từ cổng trường ra, nhưng lần này không phải chỉ có một mình cậu, có một cô gái bên cạnh đang nói chuyện với cậu.
Dụ Nhiên sửng sốt.
Sắc mặt Tống Liệt khá lạnh nhạt, cũng không để ý tới đối phương nhiều lắm, nhưng cô gái đó vẫn tiếp tục đuổi theo cậu, mỉm cười tràn đầy sức sống. Dụ Nhiên có chút thất thần khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Tống Liệt bước đến và gọi chị như mọi khi.
Cô gái đó cũng đi tới theo, còn cười hì hì chào Dụ Nhiên: “Chị chính là chị gái mà Tống Liệt hay nhắc tới sao ạ. Em chào chị!”
Dụ Nhiên mím môi, khẽ cười: “Chào em.”
Đối phương cười chào cô rồi chạy đi mất, cũng không biểu hiện gì đặc biệt cả, nhưng Dụ Nhiên thì cứ nhìn theo bóng lưng cô gái đó mãi.
Tống Liệt thấy cô thất thần liền giải thích: “Là nữ sinh lớp bên cạnh, khá ồn ào, khó chơi.”
Dụ Nhiên thu hồi lại ánh nhìn: “Đâu có, rất đáng yêu mà.”
Tống Liệt thoáng nhíu mày.
Sau khi về nhà, Dụ Nhiên chủ động đi tới phòng bếp nấu cơm, Tống Liệt cũng phụ cô xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Dụ Nhiên thấy cậu cẩn thận nhặt và rửa rau, dòng nước chảy dọc theo những ngón tay thon dài của cậu. Cô làm bộ vô tình hỏi: “A Liệt, em thích cô nữ sinh đó sao?”
“Không thích.”
“Nhưng chị thấy cô bé đó cũng khá tốt đấy, vừa đáng yêu lại vừa hoạt bát. Con bé thích em lắm đúng không? Được đó, trông rất xứng đôi với em.”
“Tôi không có tình cảm gì với cô ấy cả, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đó.”
“Đã đến lúc em nên bắt đầu suy nghĩ xem mình thích cô gái như nào, muốn ở bên người con gái như nào trong tương lai rồi. Không sao đâu, dù A Liệt có thích ai thì chị cũng đều sẽ ủng hộ em. Giống cô bé chị mới gặp hồi chiều càng tốt.”
Tống Liệt siết chặt cọng rau trong tay.
Cậu nhìn cô: “Vậy cho nên, những lời này hàm chứa ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Dụ Nhiên vẫn giữ bình tĩnh: “Chỉ là chị thuận miệng nhắc đến thôi, chị thấy cô bé đó khá tốt, nên bất giác nghĩ đến bộ dạng yêu đương của A Liệt sau này. Nói không chừng sau này khi A Liệt kết hôn, có khi chị lại làm người chủ trì đó.”
Dòng nước vẫn tiếp tục chảy, nhưng ánh mắt của cậu chỉ tập trung vào cô.
“Chị nói những lời này là vì nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng thích một người nào sao? Tùy tiện gán ghép tôi với một cô gái khác như vậy, tôi có nên phát triển tiếp mối quan hệ đó lên như chị muốn không?”
“Chị không có ý đó.”
“Nhưng đối với tôi thì những lời chị vừa nói mang ý tứ như vậy, tôi sẽ nghĩ rằng chị gấp gáp muốn tôi yêu đương với nữ sinh khác, muốn đẩy tôi đi, cảm thấy mọi cô gái đều phù hợp với tôi. Cô gái đó thích tôi, tôi cũng nên thích cô ấy, ở bên cô ấy, đúng không? Trong lòng chị, tôi chỉ rẻ mạt như vậy thôi sao?”
Bàn tay Tống Liệt từ từ nắm chặt lại: “Nếu chị cho rằng chỉ cần nữ sinh đó đáng yêu là tôi sẽ thích, vậy, nếu tôi nói tôi thích chị thì sao?”
Trái tim Dụ Nhiên hẫng một nhịp.
Cô không hé răng, cũng không dám nhìn cậu, nhưng Tống Liệt lại dời ánh mắt đi, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Sau đó Dụ Nhiên đã một mình nấu cơm, nhưng đến khi đồ ăn đã bày ra bàn rồi mà Tống Liệt vẫn không chịu ra khỏi phòng.
Cô biết cậu đang giận.
Cô nhìn một đống bát đĩa trên bàn ăn hồi lâu nhưng vẫn không thể nghĩ ra cách dỗ dành cậu, cuối cùng khi nhìn thấy mấy chai rượu trong thùng rác, cô quyết định xuống siêu thị dưới nhà mua hai chai rượu.
Là loại mà Tống Liệt đã mua lần trước.
Cửa phòng Tống Liệt không khóa, Dụ Nhiên vặn nắm cửa rồi thận trọng thò đầu vào. Tống Liệt đang ngồi ở mép giường chỉnh lại dây của cây đàn guitar mà cậu trong lòng. Đó là cây đàn mà cô đã mua tặng cậu.
Dụ Nhiên chợt thấy xúc động.
Cô bước tới, ngồi xuống sau lưng cậu, nhẹ nhàng giật giật vạt áo của cậu: “Đừng giận chị nữa mà.”
Động tác tay của cậu dừng lại, nhưng vẫn không chịu nói gì.
Dụ Nhiên nói: “Chị thực sự không có ý đó, cũng tuyệt đối không có ý muốn đẩy em ra. Chỉ là lần đầu tiên chị nhìn thấy có một nữ sinh khác bên cạnh em như vậy, chị đã rất tò mò, chị muốn biết thái độ của em, cho nên chị mới nói như vậy.”
Cô tiến lại gần cậu hơn, cúi người đi tới trước mặt cậu để nhìn sắc mặt cậu: “Không ăn cơm không thấy đói bụng sao? Chị có mua rượu này, mình cùng nhau uống rượu nhé.”
Cô không có thói quen uống rượu, nhưng uống nhiều cũng thành quen.
Thấy cậu không nói gì, Dụ Nhiên liền làm mặt ngáo ộp chọc cậu.
Cuối cùng Tống Liệt cũng lên tiếng: “Chị, tôi chỉ sợ rằng cả đời này tôi sẽ không gặp được ai có thể dỗ dành tôi giỏi hơn chị.”
Dụ Nhiên cười: “Chị biết, bởi vì đó là đặc quyền riêng của chị mà. Đi ăn cơm thôi.”
Dụ Nhiên kéo cậu về phía bàn ăn. Tống Liệt vẫn nhớ như in những gì cô vừa nói, liền nhắc nhở cô: “Sau này đừng nói những điều như vậy nữa. Tôi đã nói là mình sẽ không có bạn gái, sau này cũng sẽ không như vậy, cho nên chị không phải thuận miệng hỏi.”
“Ừ ừ ừ.” Dụ Nhiên rót rượu cho cậu.
Rõ ràng chỉ là đáp lại cho có lệ, nhưng lại đáng yêu muốn chết.
Tống Liệt luôn thấy bất lực mỗi khi cô làm nũng.
Hở ra là cô lại gọi cậu là A Liệt, và trái tim cậu đều như muốn tan chảy mỗi khi nghe cô gọi như vậy thì làm sao cậu có thể giận cô được.
Vẫn là vị cay cay đúng như trong ký ức của cô.
Nhưng sau khi dần quen với nó, lần này Dụ Nhiên đã không còn ho nhiều nữa.
Sau một ly rượu, cô lại rót đầy ly của hai người: “Có phải em định tham gia biểu diễn trong tiệc mừng năm mới đúng không? Đến lúc đó chị có thể tới trường em xem được không?”
Tống Liệt gật đầu: “Được.”
“Em chơi guitar và hát sao?”
Tống Liệt cười: “Đúng vậy, là bài hát tôi viết tặng cho chị.”
“Bài gì vậy.” Dụ Nhiên đã ngà ngà say, cô cười ngây ngô với cậu: “Chị muốn nghe thử trước.”
“Không được, chờ đến lúc chị tới tiệc mừng năm mới ở trường mới được nghe. Tôi muốn tặng bài hát đó cho chị coi như món quà năm mới.”
“Được.”
Dụ Nhiên lần này uống không nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
Tống Liệt đi dọn bàn và rửa chén. Cô mím môi, ngồi trên ghế sofa thì nhìn thấy trong góc cặp sách của cậu lộ ra một cuốn sổ nhỏ. Cô lấy ra rồi lật xem thử, bên trong có mấy chữ.
Là lời nhạc cậu viết.
Từ ngày cô biết cậu thì Tống Liệt đã rất thích âm nhạc, nhưng vào thời điểm đó chú Tống đã không ủng hộ cậu. Sau khi ông ấy mất, Tống Liệt cũng bắt đầu nghiên cứu cả mảng này nữa. Bởi vì thành tích học tập của cậu vẫn tốt, cho nên Dụ Nhiên cũng không tham gia mấy, ngược lại còn rất ủng hộ cậu.
Chỉ là cô không biết quá nhiều về nó.
Đang lật được hai trang thì cô nghe thấy tiếng bước chân của Tống Liệt ở phòng bếp bên kia nên đã vội vàng cất cuốn sổ lại cặp sách của cậu, sau đó nhắm mắt giả vờ ngủ.
Vốn dĩ uống rượu xong đã thấy hơi mệt, hơn nữa Dụ Nhiên cũng sợ Tống Liệt phát hiện cô nhìn trộm đồ của cậu nên cô đã dựa luôn vào ghế sofa và nhắm mắt lại.
Tống Liệt vẫn đang bận rộn ở trong phòng bếp, cô cũng không biết cậu đang làm gì nữa.
Dụ Nhiên mơ mơ màng màng. Khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên cô cảm nhận được cậu đang đi tới trước mặt mình, nhưng thật lâu sau vẫn không có bất cứ tiếng động nào.
Cô vốn không nghĩ nhiều về chuyện đó, cho đến khi một bàn tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi lòa xòa trên má cô lên.
Cảm giác như có một chiếc lông vũ sượt qua, như có một dòng diện từ từ lướt qua trái tim cô.
Ý thức của Dụ Nhiên dần dần trở lại.
Cô đã tỉnh.
Nhưng khi biết Tống Liệt vẫn chưa rời đi, cô lại bắt đầu thấy hơi sốt ruột. Cô chợt nhớ đến những lời mà bạn mình nói: Nếu cậu muốn thử xem cậu ấy có thích cậu không thì rất đơn giản, cậu hãy giả vờ ngủ trước mặt cậu ấy, rồi để xem cậu ấy có hôn cậu hay không.
Lúc đó cô còn chẳng mấy quan tâm lời nói đó, cũng chẳng nghĩ sẽ làm loại chuyện như vậy.
Nhưng hiện tại, cô đã uống rượu, đã giả vờ ngủ trên ghế sofa, vì vậy…
Dụ Nhiên chợt nhận ra, ngay chính lúc này cô cũng muốn biết câu trả lời.
Tay cậu nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cô, Tống Liệt nhẹ giọng gọi cô.
Dụ Nhiên không đáp lại.
Cậu thu tay lại và không nói gì một lúc lâu.
Cô cảm nhận được cậu từ từ cúi xuống, rồi đôi môi cậu phủ lên môi cô.
Cậu đang hôn cô.
Cơ thể Dụ Nhiên căng cứng, cô không biết mình nên phản ứng như thế nào. Nếu bây giờ cô mở mắt ra thì sẽ rất xấu hổ, nhưng nếu cứ để cậu hôn như vậy, cô sẽ không ——
Bàn tay đặt trên đùi cô bất giác siết chặt.
Tống Liệt chỉ hôn cô rất nhẹ, một lát sau, cậu rời khỏi môi cô, lặng lẽ quan sát cô.
Cậu nói: “Chị, chị chưa ngủ.”
–
Câu nói này của Tống Liệt như sét đánh ngang tai.
Nó thản nhiên vang lên, khiến lòng Dụ Nhiên không khỏi gợn sóng.
Xấu hổ quá, quá xấu hổ.
Cô đã nghĩ mình không nên mở mắt ra, nhưng cậu lại cười nhẹ: “Chị căng thẳng đến nỗi cơ thể đều cứng đờ rồi.”
Không thể giả bộ được nữa.
Mí mắt Dụ Nhiên khẽ nhúc nhích, cô làm bộ giờ mới tỉnh ngủ, đưa tay lên dụi dụi mắt: “Hả? A Liệt đấy à, sao chị lại ngủ ở đây vậy?”
Tống Liệt không nói lời nào, chỉ khẽ cười và nhìn cô.
Dụ Nhiên thực sự không biết phải diễn như thế nào, kể cả nói dối cũng rất dễ lộ, mặt lúc nào cũng đỏ bừng.
“Chị buồn ngủ quá, vừa rồi không biết chuyện gì đã xảy ra. Chị, chị về phòng trước…”
Cô định đứng dậy, nhưng cánh tay của cậu đã chống lên thành ghế sofa còn lại, cản đường cô đi.
Dụ Nhiên lại ngồi trở lại, tim đập nhanh như bay, ngước mắt lên nhìn cậu.
Nụ cười trên môi Tống Liệt dần tắt đi: “Chị biết rồi.”
“Biết cái gì?”
Dụ Nhiên có chút bối rối. Cô vẫn luôn cảm thấy chuyện vừa rồi giống như một giấc mơ. Nếu Tống Liệt giả vờ không biết, có lẽ cô sẽ coi nó như một giấc mơ đã qua.
Nhưng cậu đã chọn làm rõ mọi chuyện, trực tiếp giải quyết rõ ràng.
Cô hoảng hốt.
“Biết tôi sẽ đợi chị ngủ mà hôn trộm chị, biết tại sao tôi lại nói như vậy.” Cậu nói một cách chậm rãi: “Cũng biết tôi thích chị.”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.