• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu không hề trả lời câu hỏi của cô.

Dụ Nhiên nói: “Có phải hay không không quan trọng. Chị gọi em ra đây không phải vì chuyện đó.”

Tống Liệt không nói gì, chỉ trầm tư quan sát cô.

“Chúng ta có thể làm bạn, có thể trò chuyện hỏi han nhau, không thành vấn đề, nhưng, chị không muốn em làm như thế này, nó ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của chị, em có biết không?”

Cậu vẫn không nói gì.

Dụ Nhiên biết cậu vẫn đang nghe. Cô hít sâu một hơi, nói rành mạch từng chữ: “Nếu trước đây chị đã quyết định rời đi thì chứng tỏ chị đã hạ quyết tâm. Chị đã nói rồi, mỗi người chúng ta đều sẽ có cuộc sống của riêng mình, em không thấy hai chúng ta hiện tại đã rất ổn định rồi sao? Nhưng em làm như vậy là làm nhiễu loạn cuộc sống của cả chị và em, như vậy thì còn ý nghĩa gì hả? Sau này em đừng làm như vậy nữa.”

Tống Liệt dựa vào tường, im lặng lắng nghe cô nói.

Cậu hiếm khi nhìn Dụ Nhiên bằng ánh mắt như vậy.

Đôi mắt đỏ hoe ánh lên vẻ lạnh lùng, kiên quyết nhưng cũng cực đoan, như thể chỉ giây tiếp theo thôi cậu sẽ trói chặt cô lại, giống như cách đây hai năm khi cô nói cô phải rời đi.

Dụ Nhiên không dám đối mặt với nó.

Nhưng cô buộc phải đối mặt, cũng cần thiết phải nói rõ ràng chuyện này.

“Em có nghe thấy không?” Cô hỏi.

Tống Liệt nhếch môi mỉa mai: “Cho nên, mặc quần áo anh ta đưa, cầm tay anh ta, nói rõ với em về mối quan hệ này, đó là những gì chị muốn sao?”

Dụ Nhiên biết cậu để ý.

Không, không phải chỉ để ý thôi đâu, có lẽ vừa rồi khi nhìn thấy Giang Khả ôm vai cô, trong lòng cậu đã nổi giông bão rồi.

Cậu quan sát rất kỹ, rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể cậu cũng đều có thể phát hiện ra. Cậu biết sở thích của cô, biết phong cách ăn mặc của cô, ngay cả sợi dây chuyền trên cổ cô là do Giang Khả tặng cậu cũng nhìn ra được.

Nhưng như vậy thì đã sao?

“Đúng vậy.” Trái tim Dụ Nhiên bất giác run lên. Cô cố giữ vững tâm lý, trả lời cậu từng từ từng chữ rõ ràng: “Đúng là như vậy, còn cần thứ gì để chứng minh à?”

“Nếu hôm nay em chỉ muốn nhận được câu trả lời, vậy thì chị sẽ nói cho em biết. Đúng như em nhìn thấy, có lẽ sau này chị và anh ấy sẽ thực sự ở bên nhau, bọn chị sẽ trở thành người yêu của nhau, sẽ kết hôn, sẽ giống như những gì em đang thấy”

“Ra vậy, kết hôn ——”

Tống Liệt chậm rãi gật và mỉm cười: “Rất tốt.”

Một người phục vụ đi qua ở đầu kia của hành lang, Dụ Nhiên không đáp lại, đợi đến khi người phục vụ kia vào thang máy và rời đi.

Lại không một bóng người.

Chỉ có bọn họ.

Vì cậu đã nói như vậy nên Dụ Nhiên cũng không biết nói gì nữa.

Cô nghĩ, hẳn là cậu đã chấp nhận buông tay, hẳn là cậu đã đón nhận rồi.

Cô nói: “Chị về phòng trước.”

Bọn họ ra ngoài cũng đã được một lúc, nếu còn ở lại lâu hơn nữa thì e rằng những người trong phòng sẽ đoán già đoán non mất.

Tống Liệt không có ý định rời đi, cậu cụp mắt xuống, những ngón tay khẽ gõ lên tường một cách ngẫu hứng theo nhịp điệu.

Dụ Nhiên đợi khoảng hai giây rồi mới xoay người trở về phòng riêng.

Nhưng còn chưa đi được hai bước thì một lực kéo lớn ở đằng sau đã kéo cô trở lại ——

Tống Liệt túm chặt cánh tay cô, hung bạo kéo cô vào phòng riêng bỏ trống bên cạnh. Dụ Nhiên sau khi hoàn hồn thì lập tức cố thoát khỏi cánh tay cậu và bám vào cánh cửa, nhưng sức lực của cô nào có thể sánh được với cậu, cậu xoay người cô lại, ấn cô vào bức tường ngay gần cửa trong phòng riêng.

Động tác giống như đã được chuẩn bị từ trước, lưu loát ngay trong một lần.

Khi Dụ Nhiên bị kéo vào phòng, cô đã bị trật chân, cộng thêm bả vai bị đập mạnh vào tường, đau vô cùng.

Tống Liệt cũng không nói lời nào, chỉ điên cuồng hôn cô.

Hôn lên mặt cô, hôn lên cổ cô.

“Em đang làm gì vậy, buông chị ra ——” Dụ Nhiên liều mạng giãy giụa, nhưng lại bị cậu dễ dàng khống chế.

Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, cậu bây giờ giống như cố tình muốn hủy hoại cô, không còn dịu dàng với cô như trước đây nữa.

Cậu chỉ muốn để lại dấu ấn thuộc về mình trên người cô.

“Người yêu? Hả? Kết hôn? Đó là cách chị đối xử với tôi sao. Hai năm qua, chị mặc kệ tôi sống chết như nào, khó khăn lắm mới có thể gặp lại, vậy mà chị lại nói với tôi chị muốn ở bên người đàn ông khác. Dụ Nhiên, rốt cuộc trái tim chị được làm từ gì vậy? Chị có từng nghĩ tới tôi không vậy? Hả?”

Cô hoàn toàn không thể đứng vững, nhưng vẫn cố tránh đi nụ hôn của cậu: “Tống Liệt, đừng như vậy nữa, em điên rồi…”

Nhưng không thể.

Cậu bây giờ không còn là chàng thiếu niên ngày xưa ấy nữa, cậu bây giờ đã là một người đàn ông thực thụ.

Trên người cậu tỏa ra hơi thở của sự trưởng thành, sức lực lớn đến kinh người, cậu gọi cô là Dụ Nhiên chứ không còn là chị nữa.

“Đúng, tôi điên rồi, tôi đã điên từ lâu rồi. Từ cái ngày chị đi, tôi đã hoàn toàn phát điên. Lẽ ra chuyện này chị phải biết từ sớm mới phải chứ.”

Trong phòng riêng không có ai, đèn cũng không được bật, còn tối tăm hơn cả ngoài hành lang.

Nhưng chỉ cần có người đi qua thì đều sẽ nhìn thấy.

Một tay Tống Liệt ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, một tay cậu nắm lấy cằm cô. Bên cạnh có một chiếc gương trang trí, cậu giữ cằm cô, buộc cô phải quay lại nhìn vào gương: “Chị, chị nhìn lại chính mình đi.”

Người phụ nữ trong đó nước mắt lưng tròng, tóc tai rối bù, váy dài nhăn nhúm. Cơ thể Dụ Nhiên đang run rẩy trông thật đáng thương, nhưng trong mắt người đàn ông đằng sau lưng cô lại chẳng hề có chút sự thương hại nào.

Làm sao cậu có thể buông tha cho cô được.

Không bao giờ trong cuộc đời này, dù cho cô có van xin, cô quay lưng, cô đối xử lạnh nhạt với cậu, cậu cũng sẽ không buông cô ra.

“Chị nói thử xem, nếu giờ chị đi ra ngoài trong bộ dạng như này và để Giang Khả nhìn thấy, không biết anh ta sẽ nghĩ gì nhỉ? Ngoài miệng thì nói là chị gái, nhưng vì tôi mà chị lại ở đây, lừa gạt anh ta.”

Vai Dụ Nhiên khẽ run lên. Cô không muốn nhìn vào tấm gương, càng không muốn nhìn thấy mình trong bộ dạng này.

Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống.

“Chị hỏi tại sao hôm nay tôi lại ở đây à.” Tống Liệt đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má cô, khẽ cười: “Nếu chị muốn ở bên anh ta, vậy chẳng phải tôi nên vun đắp mối quan hệ tốt đẹp với anh rể tương lai sao?”

Cô quay lưng lại, Tống Liệt lại nhìn thấy vết sẹo trên lưng cô.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hôm nay cậu lại cực đoan như vậy.

Cậu cụp mắt, ngón tay lướt trên vết sẹo: “Chị vẫn còn nhớ vết thương này chứ?”

“Khi nhìn thấy nó, anh ta cũng vì thấy xót xa chị nên mới chọn chiếc váy này cho chị đúng không. Nhưng anh ta có biết vết sẹo mà chị phải gánh chịu là vì tôi không? Năm đó chính chị đã nói sau này chị sẽ trở thành gia đình của tôi, sẽ không bao giờ rời xa tôi, năm đó chị đã yêu tôi nhiều như vậy mà. Có người chửi bới tôi, chị là người đầu tiền xông lên bảo vệ tôi. Chị nói với tôi rằng nó không đau chút nào, từng câu từng chữ của chị lúc đó tôi đều nhớ rõ, chị có dám nói với anh ta không?”

Từng câu nói của cậu đều khiến cô chết lặng.

Nhưng nói đến đây, nụ cười trên môi Tống Liệt dần tắt đi.

Cậu mạnh bạo nâng cằm cô lên để cô nhìn mình trong gương: “Chị không dám nói là bởi vì trong lòng chị vốn chẳng có anh ta. Chị không yêu anh ta, đúng không? Người chị yêu là ai? Hôm nay có thể trả lời câu hỏi này của tôi được không?”

Những lời hỏi của cậu lần lượt tới, từng chút từng chút một đẩy cô đến vách đá, khiến cô không thể trả lời dù chỉ một chữ.

Bầu không khí trong phòng riêng dần dần trầm xuống. Bên ngoài chợt truyền đến tiếng bước chân, hai người đồng thời im lặng không nói gì.

Phòng riêng ở đây rất gần nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Vì không có khách trong phòng, đèn ở đây không được bật lên nên khá tối. Bình thường mọi người đi ngang qua đều không chú ý tới, nhưng chỉ cần quan sát kỹ hơn một chút là có thể nhìn thấy có người bên trong.

Dụ Nhiên có chút hoảng hốt, cô sợ sẽ có người phục vụ hoặc ai tới xem xét.

Tiếng bước chân dừng lại ở nhà vệ sinh gần đó.

Bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc: “Dụ Nhiên, em có ở bên trong không? Em đã ra ngoài lâu lắm rồi nên anh hơi lo.”

Là Giang Khả.

Dụ Nhiên lập tức nín thở.

Ngược lại Tống Liệt lại khá thảnh thơi. Cậu nhìn biểu cảm của cô trong gương, thì thầm vào tai cô: “Làm sao bây giờ, anh ta tới tìm kìa.”

Cậu chẳng thèm bận tâm đến chuyện này, thậm chí còn hy vọng Giang Khả sẽ biết.

Nhưng Dụ Nhiên thì khác, da mặt cô rất mỏng, cô không thể chịu nổi nếu cảnh tượng như này bị đồng nghiệp bắt gặp.

“Tại sao lại không dám nói lời nào?”

Cậu càng thêm phóng túng hơn. Dụ Nhiên muốn phản kháng, nhưng lại sợ phát ra động tĩnh nên chỉ có thể lén giữ chặt tay cậu lại.

Nhưng cô không thể nào ngăn cậu được.

Cô càng hoảng thì Tống Liệt lại càng làm càn.

Muốn nhìn thấy cô hốt hoảng, muốn nhìn thấy cô không thể chối từ mình.

Cậu đặc biệt thích như vậy.

Giang Khả ngập ngừng hỏi lại: “Dụ Nhiên, em… Có ở trong đó không?”

Mà ở phòng riêng bên cạnh, Tống Liệt lại thì thào: “Tại sao lại không dám đáp lại? Nói cho anh ta biết chị đang ở đây đi.”

“Nói cho anh ta biết chị đang ở cùng tôi, chị đang ở trong lòng tôi. Chị có dám nói không?”

Hơi thở của Dụ Nhiên trở nên nặng nhọc hơn, cô nắm chặt tay cậu, run rẩy nhắm mắt lại.

Cô cảm thấy mình đang đứng trước điểm tận cùng, bên dưới là vực thẳm, và cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Giang Khả không phát hiện ra, anh ấy cũng đã quay trở về sau khi không có ai đáp lại.

Trong phòng riêng, cậu lại mất kiểm soát.

Tống Liệt hôn cô một cách chậm rãi, mặc cho cô né tránh. Dụ Nhiên càng né cậu lại càng không thể dừng lại ——

Cô giãy giụa lùi về phía sau, kết quả lại va phải chiếc ghế dựa bên cạnh.

Dụ Nhiên run rẩy vươn tay đẩy cậu ra: “Đủ rồi!”

Người kia cuối cùng cũng đã tỉnh táo, đã kịp thời dừng lại ở thời điểm mấu chốt.

Hơi thở của cậu trở nên nặng nề. Dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt u ám của cậu khiến Dụ Nhiên cảm thấy xa lạ vô cùng.

Cô từ từ lùi lại, giữ một khoảng cách nhất định với cậu: “Trong lòng chị từ trước đến nay vẫn luôn coi em như một cậu em trai ngoan. Chị mong em sẽ thành tài chứ không hy vọng em sẽ đối xử với chị như thế này.”

“Em làm như vậy ngoài việc thỏa mãn chính mình ra thì còn tác dụng gì nữa? Sẽ chỉ làm chị thấy chán ghét em mà thôi.”

“Chán ghét tôi sao.” Tống Liệt chậm rãi nhẩm lại những từ này.

Cậu nhìn bộ dạng sợ hãi né tránh mình của Dụ Nhiên, chợt mỉm cười.

“Tôi đã từng nói với chị, chỉ cần chị nói chị chán ghét tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa. Lúc đó chị đã nói như thế nào, chị còn nhớ không?”

Dụ Nhiên không nói gì.

Tống Liệt biết cô sẽ không trả lời.

Bởi vì những chuyện đã qua cô đều đã quên từ lâu rồi.

“Được rồi, tôi biết rồi.” Cậu khẽ cười.

“Cứ như vậy đi.”

Sau cơn cuồng loạn chính là gì? Chính là luôn có một khoảng thời gian để cảm xúc dịu bớt.

Cô nói không yêu cậu cũng chẳng sao, ở bên người khác cũng chẳng sao.

Đối với Tống Liệt mà nói, điều duy nhất Dụ Nhiên có thể khiến cậu tổn thương chính là câu nói này.

Dụ Nhiên vẫn đứng ở góc tường không dám đi qua. Tống Liệt nói: “Sau này, tôi sẽ không bao giờ tới tìm chị nữa.”

Cậu rời đi.

Nhiệt độ và bầu không khí trong phòng riêng từ từ nguội lạnh, giống như sự hỗn loạn vừa rồi chỉ là ảo giác nhất thời.

Sau khi Tống Liệt rời đi, rất lâu sau Dụ Nhiên vẫn chưa thể định thần lại. Cô từ từ ngồi xuống, cảm xúc không thể bộc phát ra, cho đến khi có người phục vụ tiến vào thu dọn đồ thì cô mới lúng túng đứng lên, nhưng người kia dường như còn chẳng nhìn thấy cô.

Dụ Nhiên biết, đây là do cậu sắp xếp.

Cô định thần lại, từ từ đi đến trước gương trong nhà vệ sinh sửa sang lại đầu tóc và quần áo của mình.

Hai mắt cô đỏ hoe, cả người hoàn toàn không còn tâm trạng, chỉ cần đi ra ngoài cũng sẽ có người nhìn ra sự khác lạ. Dụ Nhiên cố bình ổn lại trái tim mình, sau đó gửi tin nhắn cho Giang Khả nói rằng mình không khỏe và muốn về.

Bữa ăn tối đã kết thúc như vậy.

Vốn mọi chuyện là do Tống Liệt cố tình sắp đặt, Cố Lâm biết đã có chuyện xảy ra nên cũng không nói gì nhiều, chỉ có Giang Khả nghĩ cô thực sự không khỏe, sau khi Dụ Nhiên trở về không ngừng ân cần hỏi han cô.

Đôi môi cô tái nhợt, nhìn qua rất giống bị ốm.

Dụ Nhiên không nói gì, chỉ lắc đầu ý muốn nói mình thấy không thoải mái.

Lúc bọn họ ra về thì đèn mới được bật sáng lên rực rỡ, đây chính là thời điểm đông khách nhất, bãi đỗ xe chật kín xe. Khi hai xe đi ra đến cửa thì tình cờ đụng phải nhau.

Cố Lâm hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay chào bọn họ: “Chúng tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”

Giang Khả mỉm cười đáp lại.

Dụ Nhiên nắm chặt tay, liếc nhìn hàng ghế phụ trên xe Cố Lâm.

Chỉ là ánh sáng quá mờ, hơn nữa còn vướng Cố Lâm nên cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy sườn mặt của Tống Liệt. Cậu còn chẳng thèm liếc nhìn cô dù chỉ một cái.

Lạnh lùng đến cực điểm.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK