• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Liệt lạnh mặt.

Cậu lấy điện thoại rồi mở tin nhắn mới nhất mà Dụ Nhiên gửi cho mình: Chị đến trường rồi, em ở nhà phải ngoan đấy nhé, muốn ăn gì thì cứ nói với chị, lần tới về chị sẽ mua cho em.

Mà vị trí của phòng triển lãm tranh cách Dung Đại khá xa, gần như là ở hai đầu thành phố.

Vậy thì cậu có nên cho rằng đây là một sự trùng hợp hay không ——

Rõ ràng là cô đang nói dối cậu.

Bình thường Dụ Nhiên không thích trang điểm cho lắm, hầu như đều để mặt mộc. Nhưng lúc này cô lại đang trang điểm nhẹ, không còn là khuôn mặt mộc mạc ngây ngô thường ngày nữa. Còn cả bộ quần áo hôm nay cô mặc, váy ngắn lệch vai đặc biệt thu hút ánh mắt trong cái thời tiết thu này.

Trông cô như vậy càng thêm nhẹ nhàng và thục nữ hơn.

Cô đang nói gì đó với người đàn ông kia, thỉnh thoảng đối phương lại mỉm cười, mà cô cũng cười theo.

Tống Liệt đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía bên kia không chút xao động, gọi điện cho cô.

Dụ Nhiên liếc nhìn điện thoại rồi ra hiệu với đối phương, sau đó đi sang một chỗ khác để nghe điện thoại. Cô không nhìn thấy cậu, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, tay còn lại nâng lên xoa xoa cánh tay đang cầm điện thoại.

“Sao vậy A Liệt, sao đột nhiên lại gọi điện cho chị thế?”

“Có chút nhàm chán.”

“Lúc này không cần phải lên lớp à?”

“Trường học tổ chức hoạt động, bây giờ đang nghỉ ngơi.”

“Hoạt động gì vậy, sao giáo viên của em lại không thông báo với chị nhỉ.”

Tống Liệt không trả lời câu này, cậu hỏi: “Bây giờ chị đang ở đâu?”

“Chị ở trường học.”

“Tham gia tọa đàm à?”

“Ừ, nhưng nó vừa kết thúc rồi. Bầu không khí học tập rất nghiêm túc, chị còn ngồi ở hàng ghế đầu nữa.”

Thêm mấy cô gái nữa bước từ trong công ty quản lý người mẫu ra, tất cả đều trang điểm đậm và ăn mặc hở hang.

Nhưng bọn họ đều mặc áo khoác bên ngoài, đang lục tục lên xe để đến địa điểm chụp ảnh. Quần áo trên người Dụ Nhiên có kín hơn bọn họ một chút, nhưng cô không có áo khoác, mà cũng chẳng có ai quan tâm đến cô cả, bởi vậy cô lúc này đang rét run trong bộ quần áo mùa hè.

Cô liếc nhìn mấy cô gái đang lên xe ở trước cửa công ty, sau đó lại xoa xoa cánh tay để có thể ấm hơn.

“Lát nữa chị còn có lớp học, chị cúp máy trước đây, có chuyện gì thì cứ nhắn tin với chị nhé.”

Giọng điệu của cô rất thoải mái, nếu không phải vì tận mắt chứng kiến cô đang làm gì thì có lẽ, Tống Liệt đã thực sự tin vào điều đó.

Tống Liệt im lặng.

Chờ một lúc lâu cũng không thấy cậu đáp lại, Dụ Nhiên hỏi: “Tại sao lại không nói lời nào, hử? Em có đang nghe không đấy?”

“Dụ Nhiên.” Cậu hiếm khi gọi cô bằng tên đầy đủ như vậy.

“Ngẩng đầu, nhìn về phía bên trái chị.”

Dụ Nhiên làm theo lời cậu nói và nhìn sang.

Cô vốn đang rất khó hiểu, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy cậu, cô đã rất sửng sốt.

Tống Liệt cúp điện thoại.

Hai người nhìn nhau như vậy ở khoảng cách đó, bàn tay đang cầm điện thoại của Dụ Nhiên cũng từ từ buông xuống.

Dụ Nhiên được giới thiệu đến công ty quản lý người mẫu này thông qua đàn chị của mình.

Cô cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ đi làm gia sư, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì công việc này không kiếm được tiền nhanh, hơn nữa cô sẽ phải đi đi về về giữa trường học và nhà học sinh, rất nhiều khoảng thời gian không thể cố định được.

Đàn chị của cô nói làm người mẫu kiếm ra tiền rất nhanh. Cô xinh đẹp thế này, dáng người cũng chuẩn, muốn làm người mẫu rất dễ dàng, mà chị ấy cũng có quen người trong ngành, vì vậy chị ấy đã dẫn Dụ Nhiên tới đây.

Chỉ là việc trở thành người mẫu cũng sẽ có đặc thù của riêng nó là cần phải có khả năng chịu đựng gian khổ, chẳng hạn như sẽ phải mặc đồ mùa hè trong thời tiết giá lạnh, chẳng hạn như phải uốn éo theo lời chỉ đạo, chẳng hạn như mặc những bộ quần áo rất hở hang.

Dụ Nhiên không quen làm như vậy, nhưng đối phương lại rất hài lòng với khuôn mặt và dáng người của cô nên đã đưa ra mức giá rất hời.

Cô cần số tiền này, cô cũng có thể chịu đựng được nên cô đã kiên nhẫn ở lại đây để quay chụp.

Một số người đã quay chụp ở đây từ trước nên có sẵn quần áo dự bị, cô thì không có, cũng chẳng quen biết ai ở đây cả, mọi người xung quanh đều bận rộn, ai cũng có việc phải làm, không có ai quan tâm xem cô có bị lạnh hay không. Dụ Nhiên đã nghĩ, rồi cô cũng vượt qua được thôi.

Chỉ là cô không ngờ mình sẽ gặp Tống Liệt ở đây.

Không cho cô bất cứ cơ hội chuẩn bị sẵn tinh thần nào cả.

Trong quán cà phê ấm áp, Dụ Nhiên từ từ thổi ly sữa nóng đang ôm trong tay, cơ thể cũng đã ấm lên hơn rất nhiều.

Tống Liệt ngồi đối diện cô, nhìn cô với sắc mặt vô cảm. Dụ Nhiên vẫn đang mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn kia, bờ vai tròn trắng nõn lộ ra cùng đôi chân thẳng tắp, hai má đỏ bừng vì lạnh, im lặng không nói gì cả.

Vẫn là thói quen ôm đồm tất cả mọi chuyện.

Chẳng màng đến suy nghĩ của cậu.

Tống Liệt hỏi: “Lạnh không?”

Cô lắc đầu: “Chị không sao.”

“Tại sao lại đến đó rồi còn nói dối tôi, chị rất thiếu tiền sao?”

Cô im lặng một chút rồi mới thấp giọng trả lời: “Ừ.”

Tống Liệt liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhân viên của công ty quản lý phát hiện Dụ Nhiên đã mất tích nên đang đi tìm kiếm cô ở quanh đó. Dung mạo của người đàn ông kia cũng khá bình thường, vừa rồi đứng nói chuyện với cô còn ngó nghiêng trên cơ thể cô nữa.

Trong mắt cậu dần hiện ra một sự âm u khó tả.

“Tại sao lại không nói cho tôi biết, lúc trước đã thỏa thuận với nhau nếu gặp khó khăn sẽ cùng nhau bàn bạc, thiếu tiền sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết mà.”

“Em bây giờ học lớp 12 rồi, chị không muốn làm ảnh hưởng đến em. Giáo viên của em nói em có đủ tư cách để tham gia trại đông của Thanh Hoa, đó là cơ hội rất khó để giành lấy, nhưng lệ phí sẽ hơi cao một chút, cho nên…”

Lớp 12, Thanh Hoa, học tập.

Luôn luôn là những từ này.

Tống Liệt mất kiên nhẫn mà nhắm mắt lại, gọi tên cô: “Dụ Nhiên.”

Cô ngừng nói, ánh mắt nhìn cậu có chút thất thần.

Tất cả những lời Tống Liệt định nói đều dừng lại vì ánh nhìn này của cô.

Cậu không nói gì nữa.

Dụ Nhiên gọi cậu nhưng cậu chẳng thèm trả lời lại.

Ngồi một lúc, cậu đứng dậy rồi đi ra ngoài: “Tôi đưa chị về.”

Dụ Nhiên có chút bối rối nhưng cô vẫn đứng lên theo cậu. Ngay khi cô định hỏi cậu không quay về phòng triển lãm tranh sao thì thấy Tống Liệt quay trở lại.

Cậu cởi áo khoác đồng phục rồi khoác lên người cô.

Sau đó, cậu bước ra khỏi quán cà phê và không nói gì, Dụ Nhiên chỉ có thể đi theo sau cậu.

Cả hai bắt taxi đi về, nhưng đến lúc xuống xe rồi vẫn không nói với nhau câu nào.

Dụ Nhiên cảm nhận được là cậu đang rất tức giận.

Chuyện này đúng thực sự là lỗi của cô, cô đã không kể cho Tống Liệt bất cứ điều gì, còn nói dối cậu là mình quay về trường học để học, nhưng thực chất lại đến một công ty quản lý người mẫu, đứng đó với một đám con gái trang điểm đậm và ăn mặc hở hang, để cho một nhóm người lạ vây quanh chụp ảnh.

Hơn nữa, còn bị cậu nhìn thấy.

Dụ Nhiên cảm thấy nếu chuyện này không được giải thích rõ ràng, nói không chừng nó sẽ trở thành rào cản giữa hai người họ.

Mà cô thì không muốn như vậy.

Khi chuẩn bị đi tới dưới chân tòa nhà, Dụ Nhiên nhìn bóng lưng đang đi phía trước, không kìm được mà mở miệng: “Chị chỉ muốn kiếm thêm chút tiền thôi mà. Thực ra bọn họ cũng không làm gì chị cả, chỉ là quay chụp bình thường thôi. Đừng giận chị mà…”

Tống Liệt đi thẳng về phía trước mà không nói lời nào.

Dụ Nhiên biết cậu có nghe thấy, chỉ là cậu không muốn nói chuyện mà thôi.

Hai người đi lên tầng trong im lặng, hành lang trên tầng năm cũng yên tĩnh không một tiếng động.

Tống Liệt đứng yên trước cửa, chậm rãi tìm chìa khóa. Cậu cụp mắt xuống định mở cửa, Dụ Nhiên đứng bên cạnh cậu, nhìn khuôn mặt âm trầm của cậu.

Cô gọi cậu: “A Liệt.”

Chìa khóa cắm vào lỗ, nhưng cậu lại buông tay ra.

Chìa khóa đập vào cánh cửa sắt, cậu đứng yên tại chỗ, như không thể kiềm chế được nữa.

“Tại sao lại nói dối tôi?”

“Đã nói sẽ cùng nhau đối mặt, không tự giải quyết một mình mà. Có phải chị nghĩ tôi nhỏ tuổi hơn chị, tôi chỉ là một đứa con nít cần được người khác chăm sóc, cho nên lúc nào chị cũng phải gánh vách mọi chuyện như thế, đúng không?”

Dụ Nhiên nói: “Chị đã hứa sẽ chăm sóc em thật tốt, trước khi dì Thư đi cũng đã nhờ vả chị như vậy.”

“Thì ra là vậy.” Tống Liệt nói xong lại tự cười giễu chính mình: “Thì ra chị làm như vậy là bởi vì thương hại, là bởi vì thấy nhà tôi xảy ra chuyện và tôi thật đáng thương khi chỉ còn một mình, cho nên chị mới bố thí tình cảm cho tôi, thì ra là vậy.”

Trái tim Dụ Nhiên nhói đau: “Sao có thể như vậy được.”

“Vậy thì tại sao? Dụ Nhiên, tôi vẫn luôn nghĩ chị đủ hiểu tôi.”

“Ngay từ nhỏ ba mẹ tôi đã không quan tâm đến tôi, tôi có nhà cũng như không có, tôi đã rất đau khổ, nhưng từ nhỏ đến lớn đều như vậy nên tôi cũng mệt đủ rồi. Trong đám tang, đến một giọt nước mắt tôi chẳng thèm khóc, mọi người đều nói tôi máu lạnh, nhưng chẳng ai nhìn ra được mặt khác của tôi cả. Chẳng lẽ không rơi lệ trước mặt người khác là không đau khổ sao? Cũng giống như chị bây giờ, chị không hỏi tôi có muốn tới trại đông không, có thích ngôi trường cách xa nơi đây mấy trăm kilomet không, chị chỉ muốn áp đặt những điều đó lên người tôi thôi.”

Dụ Nhiên nắm chặt tay: “Chị chỉ nghĩ em xuất sắc như vậy, em xứng đáng được…”

“Vậy chị có biết thứ tôi thích nhất là gì không, thứ tôi muốn nhất là gì không? Có lẽ tôi cũng chẳng xứng đáng với thứ đó, bởi vì bản chất của tôi chẳng tốt chút nào. Tôi không cần thứ tốt nhất, chỉ cần có thể được ở lại đây, bất cứ thứ gì đối với tôi cũng đều là tốt cả.”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Dụ Nhiên đã biết mình sai ở đâu.

Đúng là cô đã không thảo luận với Tống Liệt mà tự mình đưa ra quyết định này, chuyện gì cũng không nói cho cậu biết, cho nên mấy ngày nay sự lạnh nhạt mà cô cảm nhận được giữa hai người họ là có thật.

Nếu không mở lòng, chỉ muốn giấu nhẹm đi thì làm sao có thể thu hẹp khoảng cách được.

Trước kia cô biết rõ nhất cậu không thích người khác dùng học hành để ép buộc và cưỡng chế sự tự do của cậu. Cô bây giờ ngoài mặt lúc nào cũng lo không biết mình có đối xử tốt với cậu không, nhưng thực chất bên trong cô có khác gì chú Tống năm đó đâu?

Chỉ là cách thức có thay đổi mà thôi.

Tống Liệt đứng trong bóng tối, sự kích động trong lòng dần bình tĩnh trở lại.

Dụ Nhiên không biết sự thôi thúc trong lòng cô lúc này là từ đâu tới, cô bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ đằng sau, áp mặt vào lưng cậu.

Người cậu khẽ run lên.

Cô nói: “A Liệt, chị xin lỗi.”

“Là do chị đã không suy xét đến cảm xúc của em, sau này dù có chuyện gì chị cũng sẽ nói với em đầu tiên, em đừng giận, cũng đừng buồn có được không? Chị biết sau khi chú Tống và dì Tống rời đi, em đã đau lòng nhiều như nào. Sau này chị sẽ không như vậy nữa.”

Cái ôm này đối với cô là hành động ngoài ý muốn, nhưng đối với Tống Liệt mà nói thì trái tim cậu đã không còn có thể ngừng đập chạy marathon được nữa rồi.

Dù biết rằng cái ôm này không có ý nghĩa gì khác, nhưng chỉ cần Dụ Nhiên gọi cậu là A Liệt thì mọi cảm xúc trong cậu đều không thể kìm nén lại được.

Đây cũng là lần đầu tiên Dụ Nhiên không cố tình né tránh và tạo khoảng cách với cậu.

Mọi khoảng cách giữa hai người dường như đã tan biến theo những lời từ tận đáy lòng lúc này.

Cậu nói: “Sau này đừng nghĩ đến chuyện đẩy tôi ra khỏi chị nữa, được không?”

Dụ Nhiên nói: “Chị chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy.”

Tống Liệt xoay người, ôm cô vào trong lòng.

Dù biết rằng cái ôm này chỉ là cậu trộm dành lấy, nhưng cậu vẫn sẵn lòng lao vào nó.

Nhiệt độ buổi chiều có hạ một chút, Dụ Nhiên lại mặc quần áo mỏng gần cả một ngày như vậy, cho nên sau khi về nhà, việc đầu tiên mà Tống Liệt làm chính là đi tìm thuốc cảm và quần áo dày cho cô.

Dụ Nhiên cầm quần áo đi tắm.

Tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm phát ra. Tống Liệt đứng bên ghế sofa, nhìn xuống chiếc váy ngắn hôm nay Dụ Nhiên mặc.

Cô bình thường ăn mặc rất bảo thủ, hầu như chẳng ăn mặc hở hang bao giờ, cho dù mặc váy cũng chỉ mặc váy dài. Vậy mà hôm nay, cô lại mặc chiếc váy chỉ cần cúi xuống một chút sẽ lộ ra, không gì có thể ngắn bằng nó.

Hơn nữa, ánh mắt của người đàn ông hôm nay chỉ hận không thể dính chặt trên người cô.

Tống Liệt bực bội.

Cậu nhặt chiếc váy ngắn cũn kia lên, vo tròn nó lại rồi ném vào thùng rác.

Dụ Nhiên từ trong phòng tắm bước ra, trên người vẫn còn mang theo chút hơi ẩm. Cô vừa ra đã quấn chặt mình lại trong chiếc khăn tắm, sau đó lấy một chiếc khăn khác để lau mái tóc ướt.

Cô nhìn thấy Tống Liệt đang đứng bên cạnh ghế sofa liền hỏi: “Mới tham gia hoạt động của trường học được một nửa đã chạy đi mất như vậy liệu sẽ không sao chứ? Buổi tối còn tiết tự học đúng không?”

Tống Liệt nói: “Vâng, nhưng không muốn đi.”

Hiếm khi Dụ Nhiên không bắt cậu để tâm đến chuyện học như hôm nay, cô cầm điện thoại lên, nói: “Để chị gọi điện xin chủ nhiệm cho em nghỉ một ngày, chắc là không sao đâu. Dù sao hôm nay trường học cũng có hoạt động mà, chắc học sinh cũng chẳng có tâm tư nào mả học tập đâu.”

Cô đi đến ngồi xuống mép ghế sofa, sau đó gọi điện cho chủ nhiệm của Tống Liệt để xin nghỉ cho cậu một ngày.

Dụ Nhiên không biết nói dối, cô định sẽ lấy lý do là cậu bị ốm. Chủ nhiệm rất quan tâm đến sức khỏe của cậu nên đã hỏi thêm cô mấy câu, cô bắt đầu nói năng có chút lộn xộn.

Tống Liệt ngồi xuống bên cạnh cô, bất chợt bật cười khi thấy cô cuống cuồng tìm lý do để bao biện.

Dụ Nhiên đỏ mặt, nhanh chóng cúp điện thoại: “Cười cái gì mà cười, còn không phải là do xin nghỉ cho em sao.”

Tống Liệt chống cằm, trầm ngâm nhìn cô: “Chị, chị đang lấy lòng tôi để tôi vui sao?” (Yuu: Đoạn này Tống Liệt gọi Dụ Nhiên là “tỷ tỷ”)

“Tại sao em lại nói vậy?”

“Nếu là bình thường, chị sẽ chỉ biết mỗi phải chăm chỉ học tập, không được lơ là, rơi vào tình huống như này chắc chắn sẽ đuổi tôi về trường học ngay lập tức.”

“Vậy hôm nay coi như là ngoại lệ đi. Không nói chuyện với em nữa, chị đi nấu cơm.”

Dụ Nhiên định đi lấy tạp dề, nhưng đi được nửa đường, cô chợt nhớ ra mình còn chưa giặt váy. Cô quay trở lại phòng khách để tìm chiếc váy vừa thay ra: “Váy của chị đâu rồi nhỉ? Em có thấy nó không A Liệt? Chị nhớ rõ mình mới để đây mà.”

Tống Liệt uể oải đáp lại: “Không biết nữa.”

Sau khi ăn xong, lâu lắm rồi hai người mới cùng nhau ngồi xem một bộ phim trên sofa trong phòng khách.

Đây là bộ phim điện ảnh mới được công chiếu gần đây, là một bộ phim kinh dị.

Dụ Nhiên rất sợ những bộ phim này nên bình thường cũng không dám xem chúng, nhưng cô biết Tống Liệt thích xem thể loại này nên mới lớn mật mà xem cùng cậu.

Bộ phim vừa mới bắt đầu thì cô cũng ôm chặt gối vào trong lòng chuẩn bị sẵn tinh thần. Vốn dĩ muốn cùng Tống Liệt xem hết nên hôm nay cô nhất quyết sẽ không chạy mất dép.

Nhưng khi bộ phim đến đoạn cao trào, cô vẫn không khỏi thấy sợ hãi mà co chân lại và lấy gối che mặt, cơ thể cũng bất giác ngả về phía Tống Liệt.

Bộ dạng nhát gan kia khiến Tống Liệt không thể tập trung vào bộ phim, bởi vì cậu thấy biểu cảm của cô còn thú vị hơn.

Rõ ràng là rất nhát gan, nhưng cũng rất dễ thương.

Chỉ có những lúc thế này thì cô mới biểu hiện vẻ ngoài là một cô gái nhỏ ra, bất giác sẽ muốn dựa vào cậu, giống như những gì mà Tống Liệt đã luôn hy vọng về tình trạng giữa hai người từ trước tới nay.

Tống Liệt thản nhiên giang tay ra đặt lên lưng ghế sofa đằng sau cô.

Nếu nhìn qua thì hai người chẳng giống đang ngồi cạnh nhau mà giống như cô đang nép vào lòng cậu hơn.

Chẳng qua Dụ Nhiên không phát hiện ra thôi.

Cảnh phim trên TV đang chiếu đến đêm giết boss cuối cùng, mưa bão ập đến thành phố. Mà tựa như để làm nổi bật lên cảnh trong phim lúc này, trời Dung Thành cũng bắt đầu mưa.

Trời mưa rất to, Dụ Nhiên nhất thời không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là phim.

Tiếng sấm rền vang trong bộ phim khiến trái tim Dụ Nhiên nhảy lên thình thịch. Mà cũng chính khoảnh khắc đó, trước mặt đột nhiên tối đen lại, cô sợ hãi hét lên.

TV tắt, đèn trong nhà cũng tắt, bên ngoài chỉ còn tiếng mưa rơi.

Dụ Nhiên có chút luống cuống: “A Liệt?”

Tống Liệt nói: “Tôi ở đây.”

Dụ Nhiên mở đèn pin trên điện thoại: “Xảy ra chuyện gì vậy, chập điện sao?”

Nhưng không phải chỉ mình nhà bọn họ bị mà tòa nhà đối diện cũng tối sầm lại, có nghĩa là cả khu này đều mất điện.

Tống Liệt đứng lên: “Chắc là mất điện, để tôi đi xem.”

Dụ Nhiên vừa mới xem phim kinh dị xong nên vẫn còn thấy sợ. Cô đứng dậy, vô thức siết chặt lấy vạt áo cậu: “Chị đi cùng em.”

Bên ngoài cũng có mấy hộ gia đình đang hoang mang cầm điện thoại đi đi lại lại. Quản lý tòa nhà lập tức đi tới giải thích rằng có một đoạn dây diện bị chập mạch và đang trong quá trình sửa chữa, nhưng phải đến ngày mai mới xong.

Quả thực là mất điện.

Về đến nhà, nhìn thấy căn phòng tối đen như mực, Dụ Nhiên chợt hối hận vì mình vừa mới đánh liều xem phim kinh dị. Ổn rồi, chắc chắn đêm nay cô không ngủ được mất thôi.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa to nên Dụ Nhiên đã về phòng.

Tuy nhiên, cô chưa nằm xuống được một lúc thì đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Ga giường ướt sũng.

Cô cầm đèn pin lên kiểm tra mới nhận ra giường bị ướt một mảng lớn, trong phòng còn có tiếng nước chảy róc rách không ngừng.

Dụ Nhiên nhìn lên trần nhà và thấy bức tường phía trên đều ướt sũng, còn có những giọt nước bị ngấm xuống và chảy tong tỏng.

Giường của cô ở ngay cạnh cửa sổ, mặc dù bên ngoài trời mưa to nhưng trước đó không hề có chuyện bị ngấm nước thế này nên Dụ Nhiên đã rất ngạc nhiên. Cô không biết có phải là phòng ngủ của hộ gia đình bên trên bị ngấm nước xuống không mà phòng cô lại bị dột.

Trước đây khi cô thuê nhà thì chủ nhà cũng đã nói nhà hơi cũ một chút, nhưng cơ sở vật chất đều có đủ và không có vấn đề gì về sinh hoạt cả. Nhưng bây giờ có vẻ đã phát sinh ra vấn đề rồi.

Dụ Nhiên tháo chăn ga ra nhưng vì phát hiện muộn nên bên dưới giường cũng đã ướt sũng cả một mảng lớn.

Tống Liệt tỏ ra rất bình tĩnh khi soi đèn pin và nhìn thấy tấm đệm ướt sũng của cô.

“Vậy thì ngủ ở phòng tôi đi, dù sao mất điện cũng hơi bất tiện, ngày mai dọn sau cũng được.”

“Hả?” Dụ Nhiên ngẩn ngơ.

Tống Liệt nhìn cô: “Sao vậy?”

“Thật ra chị ngủ ở phòng khách cũng được…” Sofa nhỏ kia có thể không đủ cho cậu ngủ, nhưng vì vóc dáng của cô không cao như cậu nên cô vẫn có thể miễn cưỡng ngủ được.

“Không sao đâu, chị cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới đất cũng được.”

Phòng của Tống Liệt không lớn, ngoại trừ giường ở giữa ra thì diện tích hai bên hơi bé, nhưng ưu điểm là đủ dài, ngủ ở dưới đất cũng xem như là ngủ ở trên giường, chỉ là Dụ Nhiên rất dễ giẫm phải cậu nếu đi ra ngoài.

Dụ Nhiên vẫn còn chút hốt hoảng khi nằm xuống giường cậu. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà sạch sẽ trong phòng Tống Liệt, đầu óc bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

Cô đã nghĩ, tại sao phòng của cô lại bị như vậy? Ngoài phòng ngủ bị dột ra, liệu cô có gặp phải chuyện gì không?

Ngoài trời vẫn đang mưa.

Dụ Nhiên nằm yên một lúc mới nhận ra rằng mình không thể ngủ được.

Cho dù quan hệ của cô và Tống Liệt có tốt đến mấy thì hai người cũng chưa bao giờ ngủ chung một phòng. Ngoại trừ lần chăm sóc cậu bị bệnh và cô ngủ quên ở đó là ngoài ý muốn ra, nhưng bây giờ cô lại rất tỉnh táo.

Cô không thể ngủ được.

Chiếc giường xa lạ, chiếc chăn bông tràn ngập hơi thở của cậu, hơn nữa khi nghĩ đến Tống Liệt nằm cách mình không xa, cô hoàn toàn không thể chìm vào giấc ngủ.

Quá xấu hổ.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK