• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa đông và mùa hè ở Dung Thành chính là hai thái cực.

Mùa đông thì lạnh như Bắc Cực, còn mùa hè thì lại nóng như cái lò, chỉ có mùa thu là được hơn một chút, nhiệt độ vừa phải, mặc quần áo mỏng thôi cũng đã đủ, trong nhà mặc quần áo ngủ dài hơn một chút là ổn.

Kỷ Thiển ngồi trên ghế sofa, nhìn màn đêm đang bao trùm lấy tiểu khu.

Nhưng chỉ một lúc sau, cô ấy lại cảm thấy hơi lạnh, hai vai co rúm lại: “Lạnh quá, chúng ta cũng ngồi được một lúc lâu rồi còn gì.”

Dụ Nhiên nói: “Để tớ đi lấy cho cậu ly trà nóng.”

Kỷ Thiển giữ cô lại: “Không cần đâu, cậu cứ ngồi ở đây đi, chắc trà cũng nguội rồi, để lát tớ đi đun lại.”

Cô ấy nói: “Thật là khó tin, tớ có cảm giác… Như đang nằm mơ vậy. Người bạn thân nhất của tớ lại quen biết với siêu sao ca nhạc từ rất lâu trước đây, hơn nữa đối phương lại còn tìm tới tận nhà, lại còn thâm tình như vậy. Dụ Nhiên, cậu có biết cậu bây giờ trong mắt tớ chính là thần thánh không hả?”

“Làm gì đến mức như vậy.” Dụ Nhiên cụp mắt xuống: “Cũng đã hai năm trôi qua, tớ với cậu ấy… Cũng đã lâu không liên lạc, như người xa lạ vậy.”

“Người xa lạ? Người xa lạ mà níu kéo cậu như vậy sao? À đúng rồi, còn nói sẽ không từ thủ đoạn mà cướp cậu khỏi tay người đàn ông khác, cậu ấy nói như vậy mà cậu không hiểu sao? Người xa lạ sẽ nói như vậy sao? Cậu đang nghĩ gì vậy hả?”

Dụ Nhiên vốn tưởng cô ấy ở trong phòng sẽ không nghe thấy gì cả, nào ngờ cô ấy lại nghe được tất cả.

Cô nói: “Cậu đừng nói linh tinh nữa.”

Kỷ Thiển đã hiểu.

Cô ấy dựa vào sofa, nhìn Dụ Nhiên: “Tính ra mối quan hệ của hai người trước đây cũng tốt nhỉ, uống rượu là do em trai dạy, trước đây trái tim rung động cũng là do em trai. Cậu cũng thích cậu ấy đúng không? Tớ có thể nhìn ra được, bởi vì nhìn thấy cậu đi ăn tối với Giang Khả nên Tống Liệt mới đích thân đến nhà chúng ta, muốn cho cậu trở tay không kịp, đúng không?”

Kỷ Thiển đưa ra kết luận cuối cùng: “Dụ Nhiên, tớ thấy cậu không thể chạy thoát được đâu.”

“Không thể nào.”

“Không, chắc chắn là như vậy, cứ chờ xem đi.” Kỷ Thiển lấy điện thoại ra rồi lướt tay chậm rãi, trên màn hình là ảnh chụp chung của cô ấy với Tống Liệt.

Cô ấy cảm thán: “Các fan hâm mộ đều nói cậu ấy rất đẹp trai, bây giờ nhìn người thật còn thấy đẹp hơn trên ảnh nhiều. Cậu nói thử xem, cảm giác được người ta giữ chặt tay, ấn vào tường rồi cưỡng hôn như vậy, ai mà chịu được chứ? Nếu là tớ thì tớ không thể chịu được đâu. Nên là Nhiên Nhiên à, dù có thế nào thì tớ vẫn hy vọng cậu với cậu ấy sẽ về bên nhau, đến lúc đó nhớ mời cậu ấy đến nhà chúng ta làm khách nhiều vào, để tớ có thể ngắm nhìn tận mắt nhiều hơn.”

Dụ Nhiên cười, ném cái gối ôm bên cạnh về phía cô ấy: “Để tâm tới chuyện của cậu đi, đừng có nghĩ mấy chuyện không đâu nữa.”

Tại căn biệt thự xa hoa.

Trong bãi đỗ xe, Tống Liệt dựa vào ghế điều khiển, ngón tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc không ngừng bay lên.

Cậu mặc cả cây màu đen, xung quanh lại tối om khiến cả người cậu càng thêm u ám hơn, trông thật khó gần.

Đây là những gì Cố Lâm nhìn thấy khi anh ta mặc đồ ngủ đi xuống dưới,

Người không hay hút thuốc nhất trong giới nhà giàu bọn họ lại đang hút rất nhiều thuốc vào đêm nay, hoàn toàn phá vỡ nguyên tắc, trông giống hệt người vừa mới thất tình, vừa chán nản vừa suy sụp.

Cố Lâm đi tới.

“Sao vậy? Lúc ăn tối thì chẳng thấy mặt đâu, tiệc tàn rồi mới thấy ló mặt. Cậu tới đây làm gì vậy, lại bị chị gái kia làm cho đau lòng à?”

Cố Lâm chế nhạo: “Phụ nữ chính là như vậy đó, có muốn giải tỏa chút không? Okay, cứ nói với tôi, người mẫu hay ngôi sao nổi tiếng nào cũng được. Vừa hay hôm nay cậu của cậu cũng nhắc đến chuyện này với tôi, ông ấy cũng cảm thấy cậu ở một mình như vậy có hơi cô đơn, muốn tôi giới thiệu mấy vị thiên kim tiểu thư cho cậu.”

Tống Liệt nhíu mày: “Đừng có mà ra vẻ.”

Làm sao Cố Lâm có thể không nhận ra cậu rất ghét mỗi khi anh ta nhắc đến chuyện này chứ.

Nhưng anh ta thích thế.

“Nhắc tới cậu cậu là lại thấy không thoải mái sao?” Anh ta dựa vào bên cạnh cửa sổ xe: “Vậy nói đi, cậu tới tìm tôi có chuyện gì?”

“Anh biết cái người tên Giang Khả đúng không?”

“Ừ, là bạn đại học, sao vậy?”

“Công ty của bọn họ chuyên lên các kế hoạch, hợp tác với rất nhiều nơi, anh bắc cầu đi.”

“?” Cố Lâm chậm rãi nhíu mày.

Anh ta tưởng Tống Liệt đang nói đùa, nhưng sau khi nghiêm túc quan sát cậu trong vài giây, thấy thần sắc của cậu không hề thay đổi, bàn tay gác trên cửa sổ khẩy nhẹ tàn thuốc lá, một lúc sau mới ngước mắt lên nhìn anh ta.

Cố Lâm nhếch môi cười: “Người anh em, cậu đang đùa tôi đấy à? Tôi với anh ta hồi đại học chính là đối thủ một mất một còn của nhau, nhìn thấy nhau là chướng mắt vô cùng, giờ tôi lại chủ động nói chuyện hợp tác như vậy, không phải sẽ xấu mặt lắm sao. Với lại cậu muốn tôi phải đổi đoàn đội khác à?”

“Không được à?”

Giọng điệu thản nhiên của Tống Liệt khiến Cố Lâm có cảm giác như bọn họ đang thảo luận xem mai ăn món gì.

Tạm thời không nhắc đến phí hợp tác là bao nhiêu, nhưng Cố Lâm thực sự không hiểu mình sẽ làm cách nào để bao quát toàn bộ mọi chuyện.

“Cậu mất công đến đây một chuyến chỉ vì muốn lôi kéo anh ta hợp tác thôi sao?”

Tống Liệt thờ ơ nói: “Không phải vì anh ta.”

“À, lại là vì chị gái kia sao?”

Cố Lâm cảm thấy cậu thực sự bị điên rồi.

Nếu là anh ta, anh ta sẽ bắt người ta về nhốt trong phòng, rồi chiếm đoạt bằng quyền lực và vũ lực, cần gì phải lo lắng việc cô có bỏ đi hay không, trong lòng cô có ai hay không, lát gạch xếp ngói, từng bước từng bước thực hiện kế hoạch là được.

Ai mới là người đau khổ chứ, còn không chính cậu sao?

Cố Lâm cũng châm một điếu thuốc rồi suy nghĩ trong chốc lát.

“Năm đó ông đây cũng điên cuồng vì phụ nữ như vậy, nên là những chuyện tầm thường như thế không phải là không thể. Tôi sẽ ra mặt, nhưng cậu cũng đừng để cho cậu của cậu biết. Nhà họ Thư với nhà chúng tôi đã hợp tác chặt chẽ với nhau nhiều năm qua, các tiền bối đi trước chỉ thích quản chuyện của thế hệ con cháu sau này thôi. Nếu để lão già cổ hủ đó biết tôi đột nhiên tìm một công ty nhỏ như vậy để bàn chuyện hợp tác là không xong đâu đấy.”

“Được, cảm ơn.”

Cố Lâm thở hắt ra, liếc nhìn cậu: “Đúng là, cậu không còn cành cây để bám vào mới tới tìm tôi giúp đỡ, mặc cho tôi ở ngay đây để giúp cậu. Để tôi nói cho cậu biết, trên giường có chuyện gì không giải quyết được thì cứ ngủ tạm một giấc trước rồi giải quyết sau cũng được, nếu không thì cơ hội cũng rơi vào tay người khác đấy. Tôi thấy Giang Khả có vẻ cũng thích cô ấy.”

Kiểu đùa vui như này cũng chỉ có mình Cố Lâm mới dám làm với Tống Liệt.

Chị gái kia chính là bảo bối trong lòng cậu, mấy năm qua cậu cũng không dễ dàng nhắc tới chuyện này với người khác.

Ngón tay của Tống Liệt khẩy khẩy tàn thuốc lá, sau đó cậu ngước mắt nhìn anh ta.

Cố Lâm cúi người nhìn cậu, thấp giọng hỏi: “Ở đây không có ai, nên là cậu có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi được không? Liệu hai người đã…”

Tống Liệt khẽ cười. Cậu ném mẩu thuốc xuống, từ từ xắn tay áo lên.

Cố Lâm tinh mắt thấy được liền chạy đi trước khi cậu chuẩn bị mở cửa xe bước xuống: “Đừng đừng đừng, tôi chỉ nói đùa thôi!”

Sau khi bàn bạc xong mọi chuyện, Cố Lâm đi lên nhà, Tống Liệt thì ngồi trở lại xe.

Một người khi cô đơn quá mức sẽ muốn tìm tới thuốc lá. Trước kia cậu có thể chịu đựng được, nhưng kể từ sau khi gặp lại Dụ Nhiên, nỗi day dứt và dày vò lại bắt đầu một lần nữa, cậu liền không thể kìm chế được.

Cậu vươn tay đi tìm thuốc, nhưng khi nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Cố Lâm, rồi lại nhớ đến hình ảnh Dụ Nhiên vừa tức giận vừa đau lòng bôi thuốc vào lòng bàn tay cậu, còn nghiêm khắc ra lệnh cho cậu sau này tuyệt đối không được hút thuốc nữa.

Vết bỏng trên tay vẫn còn để lại dấu vết, không sâu nhưng lại có thể nhìn thấy rõ.

Tống Liệt đặt bao thuốc về chỗ cũ, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Một lúc sau, cậu lái xe về nhà.

Nhưng không phải về nơi cậu ở mà chính là biệt thự nhà họ Thư đã lâu cậu không quay về.

Biệt thự của nhà họ Thư rất xa hoa, đâu đâu cũng toát ra hơi thở của sự xa xỉ.

Tống Liệt biết rõ mọi ngóc ngách trong nhà, cậu đi thẳng lên phòng làm việc trên tầng hai một cách quen thuộc.

Trước kia mối quan hệ giữa nhà họ Thư và Thư Lan không quá tốt, rất nhiều năm hai bên không liên lạc với nhau. Khi nhà họ Tống xảy ra chuyện, họ hàng bên này đều tránh như tránh tà, coi đó là chuyện chẳng liên quan đến bọn họ, cìb chẳng thèm có ý định để tâm tới Tống Liệt.

Quan hệ giữa hai bên từ trước đến nay vẫn luôn rất hờ hững.

Sau này nhà họ Thư sinh được một cô con gái, tuy là công chúa nhỏ trong nhà, nhưng qua bao thế hệ nhà họ Thư đều là con trai nối nghiệp, vì vậy nhà họ Thư mới nhớ đến con trai của Thư Lan.

Mà Tống Liệt lại quá xuất sắc nên đã trực tiếp nhận được sự ưu ái từ lão gia nhà họ Thư.

Sau khi Dụ Nhiên rời đi, Tống Liệt suy sụp mất một thời gian dài. Nhà họ Thư cũng tới quan tâm hỏi han rất nhiều, dần dần mới kéo cậu thoát ra khỏi vũng lầy, sau đó quan hệ cũng dịu đi một chút.

Thư Kiệt là một doanh nhân rất khôn ngoan, bình thường vẫn luôn tỏ ra là một người biết cách xử sự, nhưng từ khuôn mặt đến cách nói năng đều tạo cho người ta cảm giác khá là kiêu ngạo. Tuy ông ta và Thư Lan là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng nhiều năm trôi qua, ông ta không có con trai nối dõi, hơn nữa lão gia nhà họ Thư lại rất quý mến đứa cháu ngoại này, cho nên ông ta cũng dần đối xử với Tống Liệt như ruột thịt của mình.

Lúc Tống Liệt đẩy cửa, ông ta đang đeo kính và đứng đọc sách ở bàn làm việc. Thấy cậu đi vào, Thư Kiệt tháo kính và đặt sách xuống, nói: “Tống Liệt tới đấy à, cậu đã chờ cháu lâu lắm rồi đó, mau tới ngồi xuống đi.”

Tống Liệt nói: “Không cần đâu ạ, cậu gọi điện nói có chuyện muốn bàn nên cháu mới tới đây. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”

Thư Kiệt bật cười: “Còn có thể là chuyện gì được? Cũng đã lâu rồi cháu không tới đây chơi, với tư cách là người lớn trong nhà cậu cũng thấy có chút nhớ cháu. Vốn tưởng rằng chúng ta có thể gặp nhau và nói chuyện tại tiệc tối của nhà họ Cố, nào ngờ cháu lại không tới, cho nên cậu mới gọi cháu về đây.”

“Chỉ vậy thôi sao ạ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì cháu đi đây. Ngày mai cháu còn phải thu âm bài hát mới, cháu không có nhiều thời gian.”

Sau bao lâu, thái độ của cậu đối với nhà họ Thư vẫn luôn bình bình như vậy.

Thư Kiệt vội ngăn cậu lại: “Khoan đã, cậu vẫn còn có chuyện muốn nói với cháu ——”

Tống Liệt quay lại nhìn ông ta.

Thư Kiệt kéo ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, nói những lời thấm thía: “Hai ngày trước ông ngoại của cháu có nói chuyện với cậu, cho nên cậu mới muốn nói vài lời với cháu.”

“Trước đây cháu không mấy khi về đây nên tình cảm giữa chúng ta không sâu đậm thật, về chuyện này thì chúng ta đều rõ. Nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng là ruột thịt của nhau, cậu và ông ngoại cháu đều nhất trí cho rằng tình cảm có thể bù đắp dần dần được. Với lại, sản nghiệp nhà chúng ta sau này rất có thể sẽ để lại cho cháu tiếp quản…”

Tống Liệt nói: “Cháu vẫn luôn nói cháu không quan tâm gì đến gia sản của nhà mình, bởi vì đó cũng không phải là của cháu. Cậu có thể để nó lại cho em họ hoặc ai cũng được. Hai người cũng không cần phải dùng thứ đó để trói buộc cháu.”

“Đúng, cậu biết, mà chúng ta cũng không có ý định sẽ trói chặt cháu, cho nên từ trước tới nay cháu muốn làm chuyện gì, gia đình chúng ta đều ủng hộ cháu.”

Thư Kiệt chậm rãi nói: “Nhưng dù thế nào thì cậu và ông ngoại cũng là những người thân thiết duy nhất của cháu, chúng ta rất vui vì cháu đang có sự nghiệp ổn định. Bên cạnh đó, chúng ta cũng muốn để tâm tới những mối quan hệ của cháu. Nếu cháu có cô gái mà cháu thích, có thể giới thiệu với cậu và ông ngoại cháu, được không? Cho dù cô gái đó là ca sĩ hay diễn viên hay là người bình thường nào đó cũng được, chúng ta đều ủng hộ cháu.”

Tống Liệt lắng nghe hết những lời này xong liền hỏi: “Cậu nghe được tin tức này từ ai vậy?”

Thư Kiệt dừng không nói nữa, chỉ cười.

“Không ai nói cả, chỉ là đột nhiên muốn nói những lời này với cháu thôi. Dù sao thì chị gái đó của cháu cũng đã rời đi lâu như vậy, chúng ta vẫn rất luôn lo lắng cho tâm trạng của cháu, cho nên mới quan tâm nhiều hơn tới phương diện này.”

“Về chuyện này thì hai người không cần phải xen vào. Nếu cậu không còn việc gì khác thì cháu đi trước.”

Tống Liệt vừa đi ra thì đụng phải phu nhân Thư.

Người kia không biết đã đứng ngoài nghe ngóng được bao lâu, đột nhiên bắt gặp cậu đi ra như vậy, bà ta thấy có chút xấu hổ.

“Tống Liệt đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì để mợ bảo người giúp việc đi nấu gì đó cho cháu. Chẳng phải cháu nói sẽ tới nhà họ Cố dùng bữa sao, kết quả cậu của cháu tới đó lại không gặp được cháu, mợ còn định gửi lời hỏi thăm cháu đó.”

Tống Liệt lạnh lùng tạo khoảng cách: “Không cần phải nấu gì đâu ạ, cháu vừa mới nói chuyện với cậu xong, giờ đang chuẩn bị về.”

“Ồ, nhanh vậy đã đi rồi sao? Ở lại ăn một bữa đã, cũng lâu rồi cháu không về đây…”

“Không cần đâu, mợ cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ.”

Tống Liệt giữ khoảng cách rất rộng, dù đối phương có nhiệt tình đến đâu thì cũng như đấm vào bông.

Cậu bước nhanh xuống dưới nhà. Phu nhân Thư nhìn theo bóng lưng của cậu, nhỏ giọng nói: “Đứa trẻ này vĩnh viễn không chịu thừa nhận chúng ta là gia đình của nó.”

Trong phòng làm việc, Thư Kiệt lại cầm quyển sách lên, chậm rãi sửa lại câu nói đó: “Từ nhỏ đến lớn chẳng mấy khi gặp mặt nhau như vậy, không có tình cảm với nhau cũng là phải thôi. Mọi chuyện chính là như vậy.”

Phu nhân Thư tò mò đi vào, hỏi chồng mình: “Anh gọi thằng bé đến đây có chuyện gì vậy? Em vừa mới lên nên cũng không nghe được mấy. Tống Liệt xảy ra chuyện gì sao? Hay là nó đang yêu?”

Người kia không nói gì cả.

Bà ta gặng hỏi: “Là chuyện trên hotsearch lần trước sao? Chẳng phải em đã nói, tuy Tống Liệt bế fan tới bệnh viện chẳng phù hợp với tính cách thằng bé chút nào, nhưng cũng có thể chỉ là trùng hợp thôi, anh đừng có nghĩ nhiều.”

Thư Kiệt lắc đầu: “Nhưng cũng có người nói gần đây Tống Liệt luôn lảng vảng ở một tiểu khu rất bình thường, không biết đã có chuyện gì.”

“Vậy thì cũng không lạ lắm, nói không chừng là tới thăm bạn thôi.”

“Đó chính là những gì anh đang lo.” Thư Kiệt đặt quyển sách trở lại giá.

Ông ta nheo mắt, nói lời đầy ẩn ý: “Không hiểu tại sao, mỗi lần nhìn thấy mấy tiểu khu cũ kỹ kiểu đó, anh luôn nghĩ đến cô bé tên Dụ Nhiên hai năm trước. Là do anh suy nghĩ nhiều quá rồi sao?”

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK