Mưa vẫn rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Nhưng vào giờ phút này, nó như được ngăn cách lại.
Trong mắt cậu, cả thế giới của cậu, chỉ có cô.
Tống Liệt cảm thấy mình bị điên mất rồi, điên vì cô. Dù biết cô sẽ tỉnh lại, lúc đó cô sẽ nhận ra cậu đang làm những hành động đê hèn với cô, nhưng cậu vẫn không thể dừng lại.
Môi và răng hơi dùng sức.
Cậu không kìm lòng được.
Trên xương quai xanh của cô xuất hiện dấu hồng ngân.
Nhưng chỉ có vậy thôi.
Động tác của Tống Liệt dừng tại đó.
Tay cậu đặt trên eo cô, chỉ thêm chút nữa là vượt quá giới hạn.
Dưới ánh sáng mờ ảo, yết hầu của cậu cuộn lên xuống một cách mơ hồ.
Thật lâu sau, cậu đứng lên rời khỏi phòng.
Có tiếng nước phát ra từ trong phòng tắm.
Nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, Tống Liệt chống một tay lên tường, cổ hơi ngẩng lên, ánh mắt đắm chìm vào tấm gương trong suốt trước mặt qua những giọt nước đang đọng lại trên mi mắt.
Không thể ngăn lại được.
Cậu nhắm mắt, cơ thể từ từ cuộn lại.
“Dụ Nhiên.” Cậu khàn giọng thì thầm tên cô.
Tại sao, tại sao lại đau như vậy chứ.
*
Khi Dụ Nhiên tỉnh lại, thứ cô nhìn thấy là căn phòng xám xịt.
Chỉ có chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Cô ngồi dậy, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ cả căn phòng, thậm chí còn nhìn thấy cả những chiếc xe đang chầm chậm lướt qua trên phố bên dưới cửa kính sát đất. Chẳng qua cô đang ở trên tầng rất cao nên những ánh đèn xe đó đều rất nhỏ, chỉ như ánh sao lập lòe mà thôi.
Đây là một căn phòng được bài trí rất đẹp, tuy đơn giản nhưng vẫn có thể nhìn ra được rất nhiều phong cách thiết kế độc đáo ở đây.
Qua cửa kính sát đất, cô có thể nhìn được tòa kiến trúc độc nhất vô nhị của Dung Thành cách đó không xa, chứng tỏ nơi này không hề rẻ tiền chút nào.
Dụ Nhiên hơi bối rối.
Cô nhớ mình đã ngủ quên ở trên xe, nhưng cô chỉ định nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, không biết tại sao lại ngủ thiếp đi đến tận bây giờ.
Vậy, nơi đây là ——
Đáp án có chút khó tả.
Dụ Nhiên đau đầu.
Đã muốn né tránh, vậy mà bất giác lại xích lại càng gần cậu hơn, bây giờ còn trực tiếp đến nhà riêng của cậu nữa.
Cái kiểu vượt mức này không ổn chút nào.
Dụ Nhiên xuống giường, sàn nhà lạnh ngắt, cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo này khi giẫm chân trần xuống đất.
Cô đang định đi tìm dép lê thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Dụ Nhiên bối rối đứng thẳng người, nhìn người vừa bước vào phòng.
Ánh mắt của Tống Liệt dừng trên người cô, từ mái tóc dài rối tung sau khi ngủ dậy của cô đến chiếc váy trên người cô, rồi lại đến đôi chân trần của cô. Có lẽ là do sàn nhà quá lạnh nên bàn chân của cô hơi ửng hồng.
Cậu đi vào, lấy đôi dép lê từ trong ngăn tủ ra cho cô.
“Đây là nhà em, chị không cần phải thấy mất tự nhiên quá đâu.”
“Cảm ơn.” Dụ Nhiên đi dép lê vào, nhưng vẫn cảm thấy có chút không được thoải mái khi ở lại đây. Cô nói: “Sao em không đánh thức chị?”
Cô đã trút bỏ sự đề phòng của mình và đi ngủ vì câu nói đó của cậu, kết quả cô lại ngủ dậy trên giường của cậu.
Mà cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về những chuyện đã xảy ra.
Cô không muốn suy đoán xem cậu có ý định gì khác với cô hay không, cô nguyện ý tin tưởng cậu, nhưng cô lại không thể quen với loại chuyện này được.
Sắc mặt của Tống Liệt vô cùng thản nhiên: “Thấy chị ngủ ngon quá nên không đành lòng gọi chị dậy.”
“Thực ra cũng không có vấn đề gì đâu, chị lúc đó chỉ muốn nghỉ ngơi một lát thôi. Chắc bạn của chị vẫn đang ở nhà chờ chị…” Dụ Nhiên liếc nhìn điện thoại. Bây giờ đã là hơn một giờ sáng, mà trên đó còn có một loạt tin nhắn của Kỷ Thiển gửi tới nữa.
“Chị nghĩ chị phải về đây, nếu không cô ấy sẽ lo lắng.”
“Không cần vội. Bên ngoài vẫn đang mưa, bây giờ cũng quá muộn rồi, ngày mai em sẽ đưa chị về.”
Giọng điệu của Tống Liệt rất hờ hững. Cậu bước đến kệ để đồ trong phòng, lấy một chiếc cốc trông rất tinh xảo ở trên đó xuống: “Ở nhà em không thiếu thứ gì, cũng chẳng gặp phiền phức nào, chị cứ ngủ trong phòng em cũng được.”
“Vậy em ——”
“Đêm nay em còn có việc, có lẽ sẽ làm cả đêm.”
Tống Liệt không nói gì nhiều với cô, chính xác mà nói, cậu không cho cô quá nhiều cơ hội để lựa chọn và phản bác.
Mọi chuyện đã được quyết định như vậy.
Sau đó, Dụ Nhiên ở một mình trong phòng ngủ, còn cậu thì ở trong phòng khác. Cô không biết cậu đang làm gì, nói tóm lại, có lẽ cậu đang làm việc.
Cắt ghép, biên tập, chỉnh âm, v.v, là những việc mà rất nhiều ca sĩ, nghệ sĩ cần phải làm.
Dụ Nhiên khó đi vào giấc ngủ, chủ yếu là do quá nóng, người cô ra mồ hôi, quần áo bị ẩm sau một ngày làm việc dài đằng đẵng, dính vào người vô cùng khó chịu, hơn nữa cô còn vừa mới ngủ một giấc dài.
Cô muốn đi tắm.
Dụ Nhiên rối rắm một hồi lâu mới đi ra ngoài.
Tống Liệt đang uống cà phê bên cửa kính sát đất trong phòng khách, ở đó có một cái quầy tương đối cao giống như quầy bar, trên đó có những cuốn sổ ghi chép và một chậu cây nhỏ.
Bên ngoài cửa kính sát đất là cảnh đêm. Bầu trời đen kịt cùng với ánh sáng của dòng xe cộ qua lại như dải ngân hà xa xăm, mà cậu đang ngồi đó, cho dù chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, nhưng nó vẫn đẹp như một bức tranh.
Nhìn thấy cô, cậu đứng thẳng dậy.
Lúc này Dụ Nhiên mới để ý thấy cậu đang cầm một cái cốc trên tay, cổ tay áo hơi xắn lên, đường cong rắn rỏi xếp thành hàng trên làn da trắng trẻo, sạch sẽ.
Cô chợt hiểu tại sao có rất nhiều fan hâm mộ sẵn sàng mua vé với giá cao ngất ngưởng từ các chợ đen chỉ để được chiêm ngưỡng phong thái của cậu tại các buổi biểu diễn.
“Chưa ngủ à?” Cậu hỏi.
“Ở nhà em có áo tắm dài không, chị muốn đi tắm.”
Nghĩ nghĩ một hồi, Dụ Nhiên sợ sẽ gây ra hiểu lầm nên cô bổ sung thêm: “Hoặc là quần áo của nữ cũng được. Chị vừa mới đổ mồ hôi nên thấy không được thoải mái lắm, định đi tắm rồi thay quần áo ra.”
“Vậy sao.” Tống Liệt rũ mắt xuống, như là đang suy nghĩ điều gì đó: “Em không có quần áo của nữ, áo choàng tắm dài thì em cũng mặc mất rồi.”
“Nhưng trong tủ quần áo của em có mấy bộ quần áo thu mới mua, chị có thể đi xem xem chúng có vừa hay không.”
“Được.”
Dụ Nhiên trở về phòng.
Tủ quần áo của Tống Liệt rất lớn, vừa mới mở ra đã có thể thấy đủ loại quần áo ở bên trong.
Làm theo lời cậu nói, cô tìm được mấy bộ quần áo mà cậu chưa mặc, nhưng tất cả đều là áo sơ mi.
Là kiểu áo sơ mi trắng vừa đủ che kín mông.
Nhưng Dụ Nhiên lại vừa mới nhớ ra một chuyện, cô không có chiếc quần nào phù hợp để kết hợp với nó cả, nếu không mặc gì bên dưới thì chẳng phải là…
Trong đầu cô bất giác nghĩ đến những bộ phim truyền hình và tiểu thuyết mà cô đã xem trước đây.
Nói chung, khi con gái mặc áo sơ mi trước mặt một chàng trai, ý nghĩa của nó chẳng hề đơn giản chút nào.
Cô dứt khoát bỏ qua áo sơ mi.
Dụ Nhiên lục tìm ngăn kéo bên dưới, vô tình tìm thấy một hộp đựng mấy thứ gì đó màu đen được cuộn tròn lại.
Lúc đầu cô không nhận ra đó là thứ gì.
Mãi sau cô mới phát hiện ra đó là một hộp quần lót.
Dụ Nhiên xấu hổ đóng ngăn kéo lại.
Thật ra, khi đối mặt với điều này trước đây, cô còn chẳng có mấy cái suy nghĩ đó, cũng hoàn toàn không thấy xấu hổ gì cả.
Lúc cô đi rút quần áo mà nhìn thấy quần áo của cậu, cô đều tiện tay rút luôn và gấp lại cho cậu. Đôi khi đang xem TV mà thấy buồn ngủ, cô còn gối đầu luôn lên chân cậu.
Lúc đó, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng cậu chính là em trai của cô, hơn nữa quan hệ của bọn họ tốt như vậy, cô không cần phải quá để tâm đến những chuyện này làm gì.
Nhưng vào kỳ nghỉ hè năm đó, gia đình nhà họ Tống đã xảy ra chuyện.
Công ty của Tống Thế Lẫm đã xảy ra những sai sót lớn và rơi vào tình trạng thiếu vốn, trực tiếp ảnh hưởng đến tất cả các kế hoạch còn đang được triển khai.
Ngoài ra, một công trình đang xây dựng khác bất ngờ đổ sập, nguyên nhân được báo chí đưa ra là do sử dụng vật liệu rẻ tiền, dẫn tới việc cư dân mạng lần lượt ký đơn phản đối. Vì vậy, hai vợ chồng nhà họ Tống đã phải đích thân đến công trường để kiểm tra dưới áp lực rất lớn của mọi người.
Vốn dĩ bọn họ sẽ rời đi ngay sau khi kiểm tra xong, nhưng khi đi ngang qua một cái kệ để vật liệu, cái kệ đột nhiên sập xuống.
Hàng nghìn bao xi măng rơi xuống và vỡ nát.
Ngày hôm đó đã được định sẵn là bao trùm một màu đen.
Nhà họ Tống rớt đài, tất cả các công ty đối thủ trước đây gây đủ loại áp lực khác nhau, mọi người từ mọi tầng lớp đều điên cuồng săn đón tin tức về gia đình nhà họ Tống.
Nhà họ Tống trước đó rực rỡ bao nhiêu thì vào khoảng thời gian đó thảm hại bấy nhiêu.
Tống Thế Lẫm không thể qua khỏi nên đã được tuyên bố là tử vong, mà Thư Lan thì cũng chỉ cầm cự được vài ngày.
Chuyện kinh doanh bất động sản xảy ra vấn đề nghiêm trọng, hơn nữa hai vợ chồng nhà họ Tống cũng gặp tai nạn, nhà họ Tống đứng trên bờ vực phá sản toàn bộ chỉ sau một đêm, hàng vạn tiền phạt và tiền bồi thường cũng theo đó mà trôi đi.
Trước khi Thư Lan ra đi, Dụ Nhiên đã ở bên cạnh giường bệnh của bà ấy.
Bà ấy nắm tay Dụ Nhiên và nói rất nhiều điều.
“Dụ Nhiên, dì Thư rất xin lỗi con. Năm đó ba con vì cứu dì nên mới qua đời, là tại dì Thư khiến con không còn người thân. Dì còn cho rằng con tới nhà dì là chuyện không tốt, tuy rằng lúc mới đầu dì không thích con, nhưng con phải tin dì Thư là thật lòng. Chú Tống của con đưa con về nhà vốn là định đối xử tốt với con để chuộc tội, nhưng tính tình của dì cũng khá thất thường. Hơn nữa sau này dì cũng đối xử với con rất nhiệt tình, con muốn đi học ở đâu chú dì cũng đều trả tiền học phí cho con. Đôi khi chú dì còn quan tâm đến con hơn cả Tống Liệt, nhưng nào có ai ngờ được chuyện này sẽ xảy ra chứ.”
Nước mắt bà ấy rơi xuống khi bà ấy nói.
“A Liệt vừa mới 18 tuổi. Mấy năm nay chú dì không thể ở bên cạnh nó nhiều, vốn dĩ chú dì định sẽ ở bên nó trong đợt nghỉ phép năm nay, nhưng bây giờ có muốn cũng không được nữa rồi. Cuộc đời này của dì Thư chẳng tốt đẹp chút nào, mà điều duy nhất khiến dì không yên lòng chính là A Liệt. Nhà họ Thư chắc chắn sẽ không có ai quan tâm đến A Liệt đâu, vì vậy người mà dì có thể cầu xin bây giờ chỉ có con. Dụ Nhiên, con nhất định phải thay dì chăm sóc cho A Liệt thật tốt, coi như là dì Thư cầu xin con…”
Tình trạng của Thư Lan cũng không được tốt, bà ấy nói được vài câu thì bắt đầu ho ra máu.
Sau đó lại tiến hành một loạt đợt cấp cứu nữa.
Nhưng vẫn vô dụng.
Ngày hôm đó, Dụ Nhiên đã ngồi rất lâu trên hành lang bệnh viện. Cô ngồi đó cả ngày, không ngừng nhớ lại quá khứ của mình.
Có khung cảnh lộn xộn của hai ba con trước khi ba cô rời đi, cũng có cả nụ cười trìu mến của vợ chồng nhà họ Tống khi cô mới bước chân vào nhà họ.
Có người nói rằng việc khiến cô mất đi ba, cả đời này vợ chồng nhà họ Tống cũng không thể bù đắp được. Cũng có người còn nói rằng bọn họ toàn là những kẻ ác muốn che đậy lỗi lầm quá khứ bằng vẻ ngoài thiện chí. Nhưng bây giờ chính bọn họ lại đang gặp chuyện bất hạnh, vậy rốt cuộc ai mới là người đáng tội nhất?
Chẳng lẽ lại đi đổ tội cho ông trời sao? Cuộc sống là vô thường, có rất nhiều chuyện không thể giải quyết được.
Ba cô hy sinh bởi vì công việc của ông ấy, hy sinh bởi vì cứu người, cho nên cô không thể hận Thư Lan được.
Dụ Nhiên không phải là người thích căm hận người khác, ngược lại, vì từ nhỏ cô đã học được quá nhiều về lòng tốt từ người ba của mình nên thay vì căm ghét, điều mà cô hướng tới chính là lòng biết ơn, sự đồng cảm và ấm áp. Cô tin rằng nếu ba cô ở đây, ông ấy cũng sẽ không quở trách Thư Lan, bởi vì đó không phải là lỗi của bà ấy.
Đáng lẽ ra cô phải ở một mình, nhưng nhờ có chú Tống, dì Tống, cô mới cảm nhận được hương vị tình thân trong suốt mấy năm qua, nên Dụ Nhiên cảm thấy rất biết ơn.
Chỉ là cô không hiểu tại sao mọi thứ lại đột ngột trở nên như thế này.
Sau khi tang lễ kết thúc, nhà họ Tống tuyên bố phá sản, tất cả tài sản trước đó đều dùng vào việc bồi thường, ngay cả chỗ ở ban đầu cũng bị tịch thu.
Có người nói với Dụ Nhiên rằng cô chẳng cần gì phải quan tâm đến chuyện nhà họ Tống, bởi vì bọn họ không có liên quan gì đến cô cả, cô chẳng cần phải hãm sâu vào đó làm gì, vì dù thế nào nhà đó vẫn còn Tống Liệt sẽ đứng ra xử lý.
Chỉ là tối hôm đó khi cô đến nhà họ Tống để lấy đồ, cô đã gặp Tống Liệt đang đứng trước cửa nhà họ Tống.
Bước chân của Dụ Nhiên dừng lại, cô đứng nhìn cậu.
Tống Liệt cũng nhìn thấy cô, cậu quay sang nhìn cô.
Không hiểu tại sao nhưng chính khoảnh khắc đó, Tống Liệt đã làm trái tim cô xao động, Dụ Nhiên như được nhìn thấy mình của vài năm trước.
Chính là khi cô vừa mới mất đi ba.
Rõ ràng là rất yếu đuối và mong manh, nhưng lại không chịu để người khác biết.
Chính khoảnh khắc đó, suy nghĩ của cô đã thay đổi.
Cô đi tới, nhẹ nhàng gọi cậu: “A Liệt.”
Tống Liệt nhìn cô.
“Có muốn đi với chị không?”
“Ý chị là, nơi này sau này không thể ở được nữa, với cả dù sao em cũng phải tìm một nơi khác mà, nếu có thể… Hãy để chị chăm sóc em trong thời gian tới, được không? Em cứ coi chị như gia đình của em, là chị gái của em.”
Tống Liệt không nói gì một hồi lâu.
Ngay khi Dụ Nhiên nghĩ rằng cậu sẽ không đồng ý thì cô nghe thấy một tiếng “Được.”
Cậu đã đồng ý.
Dụ Nhiên mỉm cười.
Mỉm cười, nhưng nước mắt lại từ từ rơi xuống.
Đêm tối che giấu đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô, cô mỉm cười nhìn màn đêm tĩnh lặng.
Nếu bọn họ là những người cô độc, vậy thì hãy trở thành gia đình của nhau, sống nương tựa vào nhau.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.