Khi MC bước ra, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.
Dụ Nhiên không quan tâm lắm đến các tiết mục hay giám khảo gì gì đó, dù sân khấu có nóng đến đâu hay khán giả hào hứng đến mức nào thì cô cũng không có phản ứng gì lớn lắm.
Phải đến khi MC giới thiệu những vị khách đặc biệt, tiếng khán giả hò hét xung quanh và sân khấu có sự thay đổi, Dụ Nhiên mới tập trung hơn.
Một bóng dáng lạnh lùng từ từ được thang máy nâng lên.
Cả khán phòng như muốn nổ tung ngay lập tức, những tiếng la hét vang lên nối tiếp nhau. Ở hàng ghế sau cũng có mấy cô gái hét lớn tên cậu, cố gắng thu hút sự chú ý.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ngồi trên chiếc ghế ở chính giữa sân khấu, tay cầm đàn guitar, trước mặt là chân đỡ micro.
Hiệu ứng ánh sáng trên sân khấu chiếu vào khuôn mặt gầy gò của cậu. Tống Liệt rũ mắt, chậm rãi chỉnh lại dây đàn, sau đó nhắm mắt lại.
Khung cảnh dần trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn guitar cùng với giọng hát sâu lắng của cậu.
“Nhớ lại quá khứ đã qua, nhưng mọi thứ đều trở nên xa lạ.
Người con gái trong tim tôi, em còn nhớ đến tôi không.
Đã vô số lần tôi nhớ đến em, ánh sao kia là em, người trong bức tranh cũng là em, chiếc lá rơi xuống cũng là em.
Nhưng tôi lại không thể nào gặp được em.
Em dành cho tôi hết thảy sự dịu dàng, giống như em hiểu rõ mọi thứ về tôi.
Nhưng em lại vĩnh viễn không biết được rằng, người tôi thích là em.”
Bài hát này tên là “Người con gái trong tim tôi”, là ca khúc giúp cậu trở nên nổi tiếng, nói về một mối tình yêu thầm.
Người con trai trong bài hát yêu thầm cô gái kia, nhưng cô ấy lại vĩnh viễn không biết được tình cảm của chàng trai ấy.
Phong cách sân khấu của Tống Liệt luôn lạnh lùng và tăm tối như vậy, cũng giống như các bài hát của cậu, trầm thấp và nhẹ nhàng.
Nhờ phong cách và chất giọng độc đáo của mình, Tống Liệt đã nổi tiếng chỉ sau một đêm nhờ bài hát này, nhận được hàng trăm nghìn lượt yêu thích trên các trang nghe nhạc. Rất nhiều fans đã tò mò rằng liệu bài hát đầu tay của cậu có phải viết về câu chuyện của chính cậu hay không, bởi vì mỗi lần hát cậu đều rất nhập tâm, như đang kể lại trải nghiệm của chính mình vậy.
Các fans vừa ghen tỵ với người con gái trong bài vừa tiếc nuối thay cho cậu, còn cảm thán rằng anh, em có thể thay thế cô ấy.
Lần này lên sân khấu cậu chỉ hát phần điệp khúc của bài hát.
Sau đó, sân khấu trở nên yên tĩnh, những tiếng vỗ tay và tiếng la hét vang lên như sấm.
Dụ Nhiên cũng đã nghe bài hát này không biết bao nhiêu lần. Sau khi nó được phát hành, cô đã tải nó về ngay lập tức, nghe kỹ từng câu từng chữ một, nhưng cô chưa từng nghe cậu hát trực tiếp bao giờ.
Khi MC bước lên sân khấu giới thiệu, ánh mắt của Tống Liệt hờ hững quét quanh khán phòng.
Trái tim Dụ Nhiên bỗng đập nhanh hơn, gần như vô thức trốn tránh đi.
Nhưng vị trí của cô thực sự rất dễ tìm. Tống Liệt hiểu rõ cô, cậu biết rằng cô chắc chắn sẽ ngồi trong góc.
Sau đó, ánh mắt cậu dừng trên người cô, như thể cậu rất vui vì cô thực sự xuất hiện ở đây, đôi môi chợt cong lên.
Trong phút chốc, khán phòng đều sục sôi.
Tống Liệt rất hiếm khi cười. Trong mắt fans hâm mộ lẫn giới truyền thông, cậu là một người cô độc khó gần, hành xử khác người, tính cách cũng lạnh lùng.
Cho dù là đối mặt với fans hay chụp ảnh chung và ký tên, cậu đều giữ khuôn mặt vô cảm.
Nhưng lúc này lại mỉm cười.
Đồng nghiệp bên cạnh còn đang chìm đắm trong sự vui sướng: “Vừa rồi Tống Liệt nhìn về phía chúng ta đó, còn mỉm cười với chúng ta nữa! A a a, năm nay quá tuyệt vời.”
“Lát nữa tôi phải đăng Weibo mới được! Tạo một siêu thoại (*) về Tống Liệt để hội fans của anh ấy đều ngưỡng mộ tôi, ha ha ha!”
(*) Siêu thoại: Những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, thu hút sự quan tâm của nhiều người.
Dụ Nhiên không nói gì, vô thức nắm chặt tay.
Không biết có phải bị sốt hay không, Dụ Nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
Cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía cửa hông của sân khấu.
Khi cô chuẩn bị bước ra ngoài, cô lại nghe thấy tên của Tống Liệt được MC nhắc tới lần nữa, sau đó là một tràng cười vang lên trong khán vòng. Cô chống tay lên cửa quay đầu lại nhìn, Tống Liệt đang ngồi trên ghế dành cho khách mời, tỏa sáng rực rỡ.
Giống như vì sao trên bầu trời, lộng lẫy lại xa xăm.
Từ lâu Tống Liệt đã rất thích âm nhạc, ban đầu là thích chơi guitar, sau đó lại học thêm rất nhiều nhạc cụ khác. Thời điểm đó rất nhiều người nói rằng cậu là một thiên tài âm nhạc, vừa học đã biết luôn, như có tài năng thiên bẩm, đến giọng hát cũng không cần phải luyện tập nhiều.
Dụ Nhiên cũng cảm thấy như vậy.
Cô rất vui vì cậu có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Nhưng cô cũng biết, cậu càng tiến xa hơn trên con đường này thì khoảng cách giữa hai người cũng sẽ càng rộng hơn.
Dụ Nhiên chống vào cửa, từ từ dựa vào ven tường.
Dòng suy nghĩ dần bay đi.
——
“Nhiên Nhiên, đến nhà chú rồi cũng đừng câu nệ quá. Đồ ăn đồ uống gì ở đây cũng đều có hết, bình thường có chuyện gì cần nhờ thì cháu cứ gọi cô giúp việc ở dưới bếp. Trước đây cháu học ở thị trấn bên cạnh đúng không? Học bạ của cháu cũng đã được chuyển tới đây rồi.”
Ba Tống dẫn Dụ Nhiên đi làm quen nhà mình, sau đó đưa cô đến phòng khách.
Dụ Nhiên vẫn luôn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.
Cô là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Sau khi ba qua đời, cô đã một mình lo liệu mọi việc. Trong lúc tang thương hỗn loạn, cô cũng chỉ lẳng lặng ở bên cạnh ba, ngoan ngoãn đến mức Tống Thế Lẫm cũng phải thấy đau lòng.
Ngày hôm đó ông đã đến sở cảnh sát sau khi nhận được tin báo.
Tòa nhà công ty ông đã xảy ra hỏa hoạn, mà lúc đó vợ ông cũng đang làm việc trong tòa nhà nên đã bị mắc kẹt lại, sau đó được một người lính cứu hỏa cứu thoát ra ngoài.
Bà Tống, Tống Thư Lan không xảy ra chuyện gì cả, sau đó đã được đưa đến bệnh viện để hồi phục tâm lý. Nhưng người lính cứu hỏa kia đã mãi mãi ở lại bên trong đó.
Vốn dĩ hậu quả của việc này sẽ được nhà nước xử lý thích đáng, cuộc sống của Dụ Nhiên sau này cũng không cần bọn họ phải chịu trách nhiệm.
Nhưng sau khi tới tang lễ, nhìn thấy Dụ Nhiên lẻ loi một mình đứng ở đó, ngơ ngác nhìn về phía linh đường, cảnh tượng đó đã khiến ông rất xúc động.
Ông đã về nhà bàn bạc với gia đình về chuyện đưa Dụ Nhiên về đây.
Ban đầu Tống Thư Lan không đồng ý, nhưng sau khi nhắc tới vụ hỏa hoạn lại im lặng. Cả nhà họ đã chốt hai ngày sau sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.
Ông đã sắp xếp cho người tới đón Dụ Nhiên.
Vợ chồng bọn họ cả năm đều lăn lộn ở ngoài thương trường, Tống Liệt ở nhà một mình sẽ rất cô đơn.
Dù có thế nào thì có người ở bên cạnh cậu, cùng cậu học tập vẫn sẽ tốt hơn.
Cứ cho là vì ân tình thì ông cũng nên chăm sóc cho Dụ Nhiên đến khi cô học xong đại học.
Tống Thế Lẫm sợ cô không thích ứng được với môi trường mới nên đã nghiêm túc nói: “Cháu đừng sợ, chú Tống không phải người xấu đâu. Chú với ba cháu thật sự có quen biết, nhưng mới chỉ gặp mặt nhau một lần trước kia thôi. Ông ấy là lính cứu hỏa ở Dung Thành, chú rất biết ơn vì ông ấy đã cứu người thân của chú thoát khỏi đám cháy, cho nên cháu cũng đừng có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào khi đến nhà chú. Hãy coi như đây là nhà của cháu, rất nhiều việc chú đã sắp xếp ổn thỏa rồi, cháu cứ yên tâm ở lại đây cho đến khi học đại học xong. Nếu thực sự nhớ ba thì cháu cứ coi chúng ta như người thân của cháu.”
Dụ Nhiên nói: “Cảm ơn chú Tống.”
Mẹ Tống, Tống Thư Lan nghe thấy tiếng nói chuyện liền đi tới.
Bà ấy là một người phụ nữ rất chú trọng đến việc trang điểm và cách ăn mặc, bà ấy giỏi giang, nhưng xem chừng cũng không phải người dễ gần.
“Cô nhóc tới rồi sao. Vốn dĩ buổi sáng dì định cùng Thế Lẫm đến đón cháu, nhưng công ty lại xảy ra chút chuyện đột xuất phải đến tỉnh khác, cho nên việc này đã bị gác lại.” Bà ấy đi tới, nắm lấy cánh tay Dụ Nhiên, cười đánh giá: “Cô nhóc này nhìn lanh lợi thật.”
Dụ Nhiên khẽ cười: “Cháu chào dì Tống.”
Thư Lan cong môi: “Ngoan thật. Một lát nữa dì sẽ dẫn cháu đi thăm quan nhà của ta, cháu nên làm quen dần với nó đi. Đúng rồi, học bạ của cháu hình như đã được chuyển đến cùng trường với A Liệt nhà dì. Nghe nói cháu học rất giỏi, trước kia thường xuyên đứng nhất toàn trường đúng không. Thành tích của A Liệt nhà dì cũng không tệ, sau này hai đứa có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Lúc đó Dụ Nhiên không biết A Liệt là ai, nhưng cô vẫn mơ hồ nhớ đến chàng trai ngồi trong xe mà cô nhìn thấy lúc đi vào đây.
Bọn họ còn đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng bước chân. Sau đó cô nghe thấy Tống Thế Lẫm nói: “Tống Liệt, đây là chị của con, mau tới làm quen đi.”
Mọi người đều nhìn qua đó. Chàng trai kia không biết đã đi vào từ lúc nào, đang dựa vào cửa nhìn bọn họ.
Trên người cậu vẫn còn mặc đồng phục học sinh, có lẽ cậu vừa mới tan học nên chưa kịp thay ra. Nhưng dù chỉ là một bộ đồng phục xanh trắng đơn giản nhưng khi mặc trên người cậu lại rất đẹp. Giống như ấn tượng đầu tiên của Dụ Nhiên khi nhìn thấy cậu, đặc biệt là cặp mặt kia, khóe mắt hơi nhướng lên, bất giác mang tới cho người ta một cảm giác lạnh lẽo.
Hơn nữa cậu còn tỏ ra rất xa cách với mọi người, ví dụ như ánh mắt đang nhìn Dụ Nhiên lúc này.
Thư Lan nói: “A Liệt, đây là chị Dụ Nhiên. Sau này con bé sẽ ở nhà chúng ta, mau tới chào đi.”
Tống Liệt vẫn không nói gì, lạnh lùng nhìn cô.
Sau đó cậu đi vào nhà, tiện tay ném cái cặp sách trên vai xuống ghế rồi đi thẳng vào tủ lạnh rót một cốc nước đá.
Thư Lan nói: “Tính cách của đứa nhỏ này là như vậy, nó luôn không thích giao tiếp với người ngoài, đôi khi còn chẳng thèm nói một lời nào.”
Sau khi nói xong, bà lại nhận ra mình dùng từ không đúng lắm, bèn sửa lại: “Ý dì là những người không thân quen. A Liệt nhỏ hơn cháu hai tuổi, vẫn còn chưa hiểu chuyện, sau này hai đứa sẽ dần thân thôi.”
Dụ Nhiên hiểu rõ, trả lời: “Không sao đâu dì, cháu hiểu rồi.”
Trái tim Thư Lan dần buông lỏng.
Cô nhóc này thông minh hơn bà tưởng nhiều, lại còn rất hiểu chuyện nữa. Bà vốn dĩ không chấp nhận việc cô chuyển vào sống ở nhà mình, dù gì thì cũng chỉ là người ngoài, hơn nữa điều kiện kinh tế còn không tương xứng với nhà bọn họ. Nhưng nếu cô nhóc này hiểu chuyện như vậy, chấp nhận cho cô vào ở vài năm cũng không phải là không thể.
“Sau này hai đứa sẽ học cùng một trường với nhau, có gì nhớ để ý chăm sóc lẫn nhau nhé.”
Ở phía bên kia, Tống Liệt đi lên tầng.
Tống Thế Lẫm gọi cậu: “Tống Liệt, lát nữa ba với mẹ con sẽ đi công tác, khoảng một hai ngày nữa mới về. Con ở nhà với chị Dụ Nhiên nhé, con bé có chỗ nào không quen thì con chỉ cho nó, có chuyện gì thì gọi điện cho ba, biết chưa?”
Chàng trai không quay đầu lại, chỉ thờ ơ nói một chữ: “Vâng.”
Đó là lần đầu tiên Dụ Nhiên gặp cậu.
Không có bất cứ giao tiếp nào, điều duy nhất mà cậu nói chính là chữ “Vâng” kia.
Có rất nhiều chuyện cô không nhớ được, nhưng cô nhớ rằng vợ chồng nhà họ Tống rất bận, chỉ một lát sau đã rời đi luôn, giống như lúc cô tới, bọn họ bận đến mức không thể tự mình tới đón cô, ngay cả con trai cũng không dành nhiều thời gian quan tâm.
Cô vừa tới nên đã cố gắng hết sức để không gây thêm phiền phức nào cho bọn họ, cũng không gọi cô giúp việc tới, tự mình dọn hành lý lên phòng rồi thu dọn đồ đạc.
Có thể thấy được căn phòng đã được dọn dẹp cẩn thận trước khi cô đến. Sàn nhà rất sạch, ga trải giường cũng là màu hồng nữ tính, chỉ là tổng thể căn biệt thự này của nhà họ Tống được trang trí khá đơn giản, phòng ốc có hơi trống trải.
Phòng của Dụ Nhiên nằm ở đối diện phòng của Tống Liệt, đều ở tầng hai, chỉ cách cầu thang khoảng hai mét.
Chẳng qua cả buổi chiều cô đều bận rộn, còn cánh cửa phòng đối diện cũng đóng chặt.
Người tới đón cô nói rằng tính tình thiếu gia nhà họ Tống rất lạnh lùng, không dễ động vào, bảo cô cố gắng đừng chọc tức cậu.
Nhưng với tình cảnh nước giếng không phạm nước sông như thế này, Dụ Nhiên cảm thấy có lẽ mình với cậu cũng sẽ không có bất cứ sự giao thoa nào.
Mà cái suy nghĩ này đã bị phá vỡ vào ban đêm.
Sau khi cô giúp việc tan làm vào buổi tối, trong căn nhà rộng lớn như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ. Ăn cơm xong, Dụ Nhiên ôm sách vở ngồi học bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng khách. Căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Có một câu hỏi cô không hiểu nên đã nhìn chằm chằm vào đó rất lâu.
Bên ngoài loáng thoáng tiếng mưa rơi. Đúng lúc đó, một tiếng sấm lớn vang lên, cả căn nhà đột nhiên chìm vào bóng tối, quyển sách trên tay Dụ Nhiên cũng rơi xuống sàn nhà vì cô thấy sợ.
Cô đứng dậy, co rúm người trong môi trường xa lạ.
Sau tiếng sấm, trời bắt đầu mưa to.
Phòng khách tối đen như mực, Dụ Nhiên muốn tìm đèn pin nhưng lại không biết nó ở đâu.
Tống Liệt ở trong phòng đi ra.
Cô im lặng đứng tại chỗ.
Cậu cầm điện thoại, vừa gọi vừa đi xuống dưới tầng: “Vâng, đừng dây điện lại bị đứt rồi.”
Đầu dây bên kia không biết đang nói gì. Cậu nhìn Dụ Nhiên.
Một tia chớp lóe lên bên ngoài cửa sổ, trong phút chốc liền chiếu sáng cả căn phòng, cũng làm cậu nhìn thấy rõ khuôn mặt sợ hãi của cô trong bóng tối.
“Trong nhà còn có người, các anh giải quyết nhanh chóng đi.”
Sau đó, cậu cúp điện thoại, nhìn bộ dạng cứng đờ của cô, rồi nhìn sách vở rơi bên cạnh chân cô.
“Nhát gan vậy sao?”