• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy sao…”

Tống Liệt nhìn về hướng phố ăn vặt trước mặt. Bên đó lúc này có rất nhiều học sinh, mà đám bạn của cậu thì đang đứng ở ngã tư nhìn về phía bên này và cười nói bàn tán.

Bọn họ đang nhìn Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên có ngoại hình ưa nhìn, hơn nữa còn thuộc tuýp người hiền lành, dịu dàng, chỉ đứng một chỗ quan sát mà không nói gì. Trông cô lúc nào cũng trẻ hơn tuổi thật, thu hút mọi ánh nhìn của đám học sinh cấp ba.

Tống Liệt nói: “Chị về trước đi, tối nay tôi còn có tiết tự học.”

“Được, vậy chị sẽ về nấu cơm rồi chờ em.”

Lúc cô đang chuẩn bị rời đi với cái túi lớn thì Tống Liệt lại nhíu mày: “Khoan đã.”

Dụ Nhiên nhìn cậu bằng ánh mắt hoang mang.

Cậu vươn tay xách túi đồ giúp cô: “Đưa chị về rồi quay lại chắc vẫn kịp, để tôi xách giúp chị.”

Thời gian của học sinh lớp 12 tương đối eo hẹp nên sau khi đưa cô về, Tống Liệt đã lập tức quay trở lại trường học để tham gia tiết tự học buổi tối.

Lúc cậu bước vào phòng học, mấy nam sinh ở hàng ghế sau cười hì hì nhìn cậu: “Đưa bạn gái về à?”

Tống Liệt vô cảm ngồi vào chỗ: “Không phải bạn gái.”

“Mày nghĩ bọn tao tin được chắc. Cô gái đó gọi mày là A Liệt, mà từ lúc mày chuyển trường đến giờ tao chưa thấy ai gọi mày thân mật như thế cả. Khoảng thời gian trước có nữ sinh lớp bên cạnh tỏ tình công khai với mày, không phải mày còn coi người ta như không khí rồi lờ lớ lơ người ta đi sao?”

“Hôm nay tao xin nghỉ buổi chiều, lúc quay về trường còn chưa tan học, tao đã thấy cô gái đó đứng đợi ở cổng trường từ trước đấy rồi cơ. Có lẽ là do ngoại hình quá nổi bật nên nhìn thoáng qua một cái là tao chú ý tới ngay.”

“Tao thấy cô ấy rất quan tâm đến mày đấy, thật sự không phải là bạn gái sao?”

Tống Liệt không quan tâm, mà bọn họ cũng chỉ nói đùa vài câu rồi lại nói sang chuyện khác.

Tống Liệt cầm bút, từ từ xoay nó trên đầu ngón tay.

Cậu liếc nhìn màn đêm đang dần bao phủ thành phố rồi viết mấy chữ số vào quyển vở.

Đó là số ngày mà lần này Dụ Nhiên mới quay trở về.

Tiết tự học của lớp 12 kết thúc lúc 9 giờ, mà lúc Tống Liệt về đến nhà thì cũng đã 9 rưỡi.

Nói đúng ra thì đây không hẳn là nhà, chỉ là một nơi ở tạm mà thôi.

Đó là một khu nhà ở rất cũ, lại còn ở cạnh phố xá ồn ào, so với nhà họ Tống trước đây thì đúng là khác xa một trời một vực. Được cái là giá thuê không cao, diện tích nhà vừa phải nên bọn họ mới chọn thuê ở đây.

Lúc Tống Liệt bước vào nhà thì trong phòng khách rất yên tĩnh.

Ấm đun nước trên bàn bốc khói nghi ngút, TV bật nhưng không có âm thanh, thức ăn trên bàn cũng đã nguội lạnh.

Mà Dụ Nhiên thì đang ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

Tống Liệt nhẹ nhàng đóng cửa lại, thay dép lê rồi đi vào.

Cậu rút phích cắm của ấm đun nước ra rồi đặt balo trên vai xuống ghế bên cạnh, sau đó nhìn Dụ Nhiên ở trên ghế sofa.

Dụ Nhiên rất bận nên gần đây luôn mệt mỏi như vậy, đôi khi cách hai ngày cô lại về một lần, đôi khi dăm bữa nửa tháng cũng không về được.

Mỗi khi cô bận rộn vì công việc sắp tới của nhà họ Tống, cậu đều muốn trốn học để đi giúp cô. Nhưng những lúc đó cô luôn nói cậu phải ngoan ngoãn học tập, đừng vì những chuyện khác mà làm ảnh hưởng đến những chuyện quan trọng, đợi lúc nào không còn việc gì nữa thì cô sẽ về.

Cô luôn đặt mọi gánh nặng lên vai mình như vậy.

Cô vừa mới tắm xong, trên người đang mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, còn có mùi sữa tắm thoang thoảng. Cô muốn đợi cậu về nhưng vì mệt quá nên đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

Tống Liệt đứng trước mặt cô, lặng lẽ quan sát cô.

Cũng chỉ có những lúc cô không biết thì cậu mới có thể nhìn cô một cách trực tiếp và trần trụi như thế này, từ mắt cá chân mảnh khảnh để cẳng chân mịn màng, dù nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Nhiệt độ hơi thấp mà cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng nên cánh tay bất giác co lại.

Cậu cởi áo khoác trên người xuống rồi đắp lên người cô.

Tống Liệt cúi người, nhìn cận cảnh khuôn mặt đang say ngủ của cô.

Cậu đưa tay vén những sợi tóc vương trên đầu vai cô: “Sau này đừng lúc nào cũng đối xử với tôi như một đứa trẻ, được không?”

Có thể vì đang ngủ trên sofa nên cô ngủ không được sâu, hoặc cũng có thể là do giọng nói và hành động của cậu đã quấy nhiễu cô.

Lông mày của Dụ Nhiên khẽ nhúc nhích và có dấu hiệu chuẩn bị thức giấc.

Tống Liệt đứng thẳng dậy.

Dụ Nhiên tỉnh lại.

Nhìn thấy áo khoác trên người, cô hơi sửng sốt một chút, trong giọng nói cũng bất giác mang theo sự ngái ngủ: “Ưm…? Sao chị lại ngủ quên ở chỗ này nhỉ.”

Cô nhìn cậu đang đứng trước mặt: “Em về rồi sao, để chị đi hâm nóng lại thức ăn.”

Tống Liệt nói: “Nếu chị buồn ngủ thì cứ đi ngủ đi, chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”

“Chị không sao mà, bây giờ vẫn còn sớm.”

Cô đứng dậy chuẩn bị bước tới nhưng Tống Liệt vẫn chưa chịu nhường đường. Lúc đi ngang qua, tay bọn họ có chạm vào nhau, mang theo chút hơi ấm.

Dụ Nhiên không nhận ra điều này, cô vừa đi vừa ngẩng đầu lên buộc tóc, còn nói: “Bình thường chị cũng không có khái niệm về thời gian, chỉ nghĩ 9 giờ em tan học thì 8 giờ hơn đi nấu cơm là vừa. Nhưng hóa ra vẫn còn sớm quá, thức ăn nguội hết rồi.”

Tống Liệt im lặng nhìn ngón tay đang chậm rãi quấn dây chun lên tóc của cô.

Ngón tay cô bé như cọng hành lá, lại còn rất mềm mại, thế nên chỉ một động nhỏ như vậy thôi cũng đã vô tình câu mất hồn phách người khác.

Dụ Nhiên nhanh nhẹn mang đồ ăn vào phòng bếp.

Tống Liệt cũng đi tới phòng bếp: “Chị ăn chưa?”

“Chưa, chị định đợi em về rồi mới cùng ăn. Đã hơn một năm kể từ ngày chị tốt nghiệp nên chị cũng quên mất tiết tự học buổi tối của lớp 12 kết thúc rất muộn.”

Dụ Nhiên không phát hiện ra ánh mắt đang nhìn mình của cậu, chỉ đơn giản làm những gì mà cô đang làm.

“Các giáo viên trong trường đều nói em rất xuất sắc, điểm số rất cao, còn trở thành tâm điểm của các giáo viên kể từ sau khi em chuyển tới nữa. Bọn họ nói em hoàn toàn có thể đỗ Thanh Hoa Bắc Đại.”

Tống Liệt không bộc lộ chút cảm xúc nào khác: “Sao cũng được.”

Nhưng Dụ Nhiên lại không nghĩ như vậy, cô cầm thìa gỗ từ từ đảo thức ăn trong chảo, nói: “Cái gì mà sao cũng được chứ, em chính là người xuất sắc nhất mà chị từng gặp đó. Mà không phải trước đây chú Tống cũng rất hy vọng em có thể đỗ vào trường đại học top một, top hai cả nước sao. Năm nay cũng là năm cuối cấp của em rồi, không thể lơ là được.”

Nhắc tới ba mình, Tống Liệt rũ mặt xuống, dường như đang nhớ lại rất nhiều chuyện, đáy mắt có chút âm u.

“Dung Đại không phải cũng tốt sao. Học cùng trường với chị, sau này gặp mặt cũng tiện hơn.”

Dụ Nhiên cười: “Điểm của chị khá thấp, lúc đó đỗ cũng chỉ là vé vớt thôi, mà điểm của Dung Đại thấp hơn Thanh Hoa Bắc Đại mấy chục điểm lận. Em thì khác, tương lai của em rất rộng mở, những trường đại học hàng đầu mới thích hợp với em.”

“Nếu đó không phải là ngôi trường tôi thích thì sao.”

Dụ Nhiên khó hiểu: “Vậy thì là trường nào, Phục Đán sao?”

Tống Liệt không nói.

Cậu đứng tại chỗ thêm một lúc rồi trở về phòng. Dụ Nhiên nghe thấy tiếng bước chân của cậu, nhưng dù nghĩ thế nào thì cô vẫn thấy khó hiểu.

Dụ Nhiên có cảm giác Tống Liệt hơi lạnh nhạt với mình.

Cô cảm nhận được điều đó, nhưng lại không biết làm thế nào để thay đổi nó.

Cô nghĩ như vậy là đối tốt với cậu, nhưng càng quan tâm đến cậu thì cậu càng chẳng thấy cảm kích cô.

Sau khi cô tốt nghiệp cấp ba, sợi dây gắn kết hai người cũng đã bị đứt. Đôi khi cô thấy nhớ cậu rất nhiều, nhưng cô biết giữa con trai và con gái luôn tồn tại những khoảng cách nhất định. Khi con trai trưởng thành và có những mối bận tâm riêng, con gái rất khó có thể hòa nhập được với điều đó.

Dụ Nhiên cũng không biết Tống Liệt thích cái gì. Trước đây cậu rất thích âm nhạc, cô có thể mua cho cậu những cuốn album mới nhất hoặc là tài liệu âm nhạc cho cậu, hai người sẽ ngồi trong phòng cùng nhau nghe nhạc, thỉnh thoảng cũng sẽ xem những chương trình thi đấu ca hát.

Cô đã nghĩ mối quan hệ của bọn họ có thể tiếp tục như thế này mãi mãi.

Nhưng xem ra bây giờ có mua những thứ liên quan đến âm nhạc thì biểu cảm của cậu vẫn vậy, không nóng không lạnh.

Vào thứ bảy, Tống Liệt đi học, Dụ Nhiên là người duy nhất ở nhà.

Năm lớp 12 chỉ có hai ba ngày nghỉ dài hạn, những ngày còn lại cậu đều phải đến lớp nên hai ngày nay Dụ Nhiên chỉ có thể ở nhà một mình.

Cô kiểm kê số tiền còn lại trong tay.

Hai tháng trước cô vẫn luôn bận rộn với những công việc còn dang dở của nhà họ Tống.

Khoảng thời gian đó, công ty của Tống Thế Lẫm đã phải đối mặt với cuộc khủng hoảng liên quan đến vụ việc công trình không đạt tiêu chuẩn. Vụ tai nạn của vợ chồng nhà họ Tống trên công trường cũng trở thành tâm điểm bàn tán sôi nổi ở Dung Thành. Ngoài ra, các công ty đối thủ của bọn họ trước đây cũng đã tranh thủ hắt nước bẩn. Sự cố công trình này đã ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ ngành bất động sản, nhà họ Tống lập tức rơi xuống tận đáy, thậm chí trên mạng còn nói vợ chồng bọn họ bị như vậy là gặp quả báo.

Đám tang vô cùng lạnh lẽo.

Họ hàng thân thích phía bên nhà họ Tống đều rất e dè và sợ bị bôi nhọ, mà ngày hôm đó Dụ Nhiên cũng chỉ nhìn thấy người nhà họ Thư trong một khoảng thời gian khá ngắn.

Gia đình nhà họ Thư là một gia tộc giàu có nổi tiếng ở Dung Thành, chẳng qua bọn họ không quá thân thiết với Thư Lan.

Ba của Thư Lan đã ly hôn từ thời trẻ, sau đó người đàn ông ấy đã tái hôn và mẹ kế đã sinh ra một người em cùng cha khác mẹ với Thư Lan. Sau khi mẹ qua đời, Thư Lan không mấy khi quay về nhà họ Thư, chỉ toàn tâm toàn ý cho công việc, cho nên mối quan hệ với nhà họ Thư cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy trắng.

Đúng thật sự là rất mỏng manh, nếu không thì những người đó sẽ không chỉ đến một lúc rồi rời đi luôn như vậy.

Nhà họ Tống lâm vào cảnh hai bàn tay trắng, nhưng ngoài vợ chồng nhà họ thì còn có một người nữa cũng bị ảnh hưởng bởi vụ tai nạn.

Đa phần những công nhân ở đó chỉ bị thương nhẹ, chỉ có một người duy nhất bị thương nặng và hôn mê trong một khoảng thời gian không dài, nhưng chi phí thuốc men tính ra cũng phải đến hàng trăm nghìn tệ.

Hàng trăm nghìn tệ đó đủ cho cả một gia đình nghèo chi tiêu trong vài năm.

Cho dù cô đã nhận được số tiền trợ cấp hai trăm nghìn tệ từ cái chết của ba mình năm đó, nhưng từ học phí cho đến chi phí ăn mặc của cô, Tống Thế Lẫm hoàn toàn không dùng tới số tiền của cô. Ngay cả khi cô đã vào đại học, vợ chồng bọn họ cũng chủ động chuyển trước học phí của cô vào tài khoản của trường học. Bọn họ thấy hổ thẹn với cô nên đã cố gắng hết sức để cô có thể sống tốt hơn trong những năm vừa qua.

Một năm cấp ba cộng thêm hai năm đại học, số tiền cũng phải lên đến vài nghìn tệ.

Trong thời gian ngắn nếu không bồi thường thì sẽ ảnh hưởng đến Tống Liệt sau này, còn có thể xảy ra kiện tụng nữa, rất nhiều hậu quả sẽ phát sinh.

Ngày đó Dụ Nhiên đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô đã cùng luật sư chuyển tiền vào tài khoản người nhà nạn nhân, sau đó trong tay cô không còn mấy tiền.

Trường của Tống Liệt đã gọi điện cho cô và nói rằng hai tháng nữa sẽ có trại đông của đại học Thanh Hoa. Điểm số của Tống Liệt xuất sắc như vậy, hoàn toàn đủ điều kiện để nộp đơn tham gia, nhưng nếu trúng thì lệ phí sẽ hơi cao một chút.

Năm tới sẽ có rất nhiều thứ cần sử dụng đến tiền, từ tiền thuê nhà, tiền ăn mặc đến tiền học phí, v.v. Nhưng hiện tại số tiền trong tay cô còn chưa có đến mười nghìn tệ. Đừng nói đến cả năm sau, riêng tiền thuê nhà trong nửa năm còn không đủ.

Dụ Nhiên bây giờ thực sự rất cần tiền.

“A Liệt, giáo viên ở trường có chút vấn đề nên đã gọi điện cho chị, hình như là có buổi tọa đàm gì đó, nên là chị phải tới đó một chuyến. Mấy hôm trước đã hứa sẽ ở nhà với em thêm mấy ngày, nhưng bây giờ chắc là không được rồi, chị xin lỗi.”

Trước cửa lớp, Dụ Nhiên đang đứng nói chuyện với cậu. Mấy học sinh trong lớp cũng đang sôi nổi ngó ra ngoài để hóng chuyện.

Cô có chút chột dạ, bàn tay nắm chặt không được tự nhiên: “Chị phải đi ngay bây giờ, lát nữa tới nơi chị sẽ báo cho em biết.”

Một cơn gió thổi ngang qua.

Mấy chiếc lá phong bên cạnh tòa nhà dạy học bị thổi bay tới và rơi xuống hành lang.

Tống Liệt đút tay trong túi quần, nhìn chằm chằm mặt đất, thản nhiên giẫm lên mấy chiếc lá đó: “Vậy thì chị cứ đi đi, chuyện quan trọng ở trường mà.”

“Ừ, thức ăn hôm nay chị đã chuẩn bị sẵn ở trong tủ lạnh rồi, đồ ăn vặt với đồ uống cũng thế.”

Cậu đột nhiên ngước mắt lên, thờ ơ nhìn cô: “Ngày mai chị cũng không về sao? Dù gì cũng đang trong kỳ nghỉ mà, tọa đàm đâu cần dài như vậy đâu.”

Trái tim Dụ Nhiên đập thình thịch: “À, chắc là chị không về được, đi đi lại lại cũng hơi mất thời gian mà. Hơn nữa sau buổi tọa đàm chị cũng có chút việc, cũng có thể là sẽ có lớp học nữa nên chị sẽ ở lại luôn.”

“Ồ, vậy sao.”

Dụ Nhiên đã nghĩ rằng cậu sẽ nghi ngờ cô, hoặc ít nhất, sẽ rất khó để thuyết phục cậu.

Nhưng không.

Cậu chỉ nói: “Vậy chị cứ đi đi, tôi ở nhà có thể tự chăm sóc chính mình.”

Mọi chuyện dễ hơn cô tưởng.

Dụ Nhiên chớp chớp mắt, cong môi cười.

Vừa hay vào chủ nhật, khối lớp 12 có tổ chức tới tham quan phòng triển lãm tranh. Đây là một sự kiện do nhà trường và phòng trưng bày nghệ thuật phối hợp tổ chức, mục đích là để nâng cao năng lực thẩm mỹ của học sinh, cho nên tất cả học sinh đều phải tham gia.

Mấy chiếc xe buýt đã đưa học sinh đến đó.

Các học sinh nghệ thuật rất hào hứng với chuyện này, nhưng các học sinh đại trà khác lại cảm thấy điều đó là không cần thiết, còn có mấy nam sinh lên tiếng phàn nàn.

“Rốt cuộc phòng triển lãm tranh thì có cái quái gì đẹp chứ, sau này tôi cũng chẳng vẽ tranh, có thời gian rảnh thì thà ngồi trong thư viện đọc thêm nhiều sách còn hơn.”

Một nữ sinh bất bình nói: “Đúng là cái đồ không biết thưởng thức nghệ thuật. Chẳng phải nam sinh các cậu ngày nào cũng chỉ biết mỗi chơi game thôi sao, chẳng hiểu gì về nghệ thuật mà dám lên tiếng chê nó.”

“Chúng ta đều là học sinh cuối cấp rồi, sắp phải thi đại học rồi, tôi thấy nhà trường sắp xếp loại hoạt động như này chẳng cần thiết chút nào.”

Trong đám học sinh đang bàn tán xôn xao, Tống Liệt chỉ ngồi yên ở chỗ của mình, dựa vào thành ghế và đeo tai nghe, hoàn toàn không tham gia vào cuộc thảo luận.

Một nữ sinh bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn cậu, nhỏ giọng bàn tán: “Các cậu có nhìn thấy cô gái đến tìm Tống Liệt ngày hôm qua không? Có người nói đó là chị gái của cậu ấy, có người lại nói đó là bạn gái của cậu ấy, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy?”

“Không biết nữa, nhưng dù thế nào thì nó cũng có chút kỳ lạ. Lần trước không phải Du Mạn ở lớp bên cạnh đã công khai tỏ tình với cậu ấy trước mặt mọi người sao, cậu ấy còn chẳng thèm quan tâm đến mà bước thẳng qua người ta, coi người ta như không khí còn gì? Chính vì chuyện đó nên cậu ấy đã rất nổi tiếng ở trong trường, nhưng bộ dạng khi nói chuyện với cô gái ngày hôm qua lại chẳng hề lạnh lùng chút nào.”

“Cô gái đó xinh quá còn gì. Học lớp nào vậy, có ai biết không?”

“Hỏi thăm như thế nào…”

Tống Liệt mở mắt ra, những tiếng bàn tán rất nhỏ cũng lập tức biến mất.

Mấy nữ sinh đó không hẹn mà cùng nhìn đi chỗ khác, nhưng sự chú ý của cậu không hướng về bọn họ.

Tống Liệt nhìn chằm chằm phía trước xe buýt hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Hình như khoảng thời gian này Dung Đại không có buổi tọa đàm nào cả.

Cho dù là có tọa đàm đi chăng nữa thì các trường trung học cũng không thể nào sắp xếp vào kỳ nghỉ vàng tháng 11 được, huống chi là các trường đại học.

Cậu luôn cảm thấy lời nói của Dụ Nhiên có gì đó sai sai, nhưng cậu lại không biết nó sai ở đâu.

Xe buýt dừng lại.

Các học sinh lần lượt xuống xe. Mấy ngày này có lẽ là sự kiện có quy mô khá lớn đối với tất cả các học sinh cuối cấp. Phía trước phòng triển lãm tranh lúc này rất sôi động, rất nhiều học sinh các trường khác cũng đến tham dự.

Buổi triển lãm cũng nhanh chóng được bắt đầu, các học sinh lần lượt bước vào.

Chẳng qua đối với những người không thích mà nói thì tham quan triển lãm là một hoạt động rất nhàm chán, chỉ chốc lát sau đã có mấy học sinh lén chạy ra ngoài. Bên ngoài quảng trường cũng có kha khá học sinh đang đứng ở đó.

Tống Liệt tự mình đi tìm một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, vốn định sẽ ở đó một mình, nhưng cậu lại vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua một tòa nhà cách đó không xa.

Bên cạnh đối phương còn có một người đàn ông khác, hai người họ đang nói chuyện gì đó.

Cậu nhíu mày, cẩn thận xác nhận lại.

Có lẽ là do quần áo mà đối phương đang mặc khác hoàn toàn với phong cách thường ngày, hoặc cũng có thể là do cô trang điểm nên Tống Liệt đã phải nhìn rất lâu mới nhận ra.

Sau khi nhận ra cô, cậu lại nhìn biển hiệu trước cửa tòa nhà.

Cậu không nhìn lầm, bởi vì Dụ Nhiên, người đáng lẽ đang nghe tọa đàm hoặc tham gia các lớp học ở trường lại đang xuất hiện trước cửa công ty quản lý người mẫu.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK