• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Liệt nói: “Ngoan, đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi ngủ sớm đi.”

Dụ Nhiên nói “Ừ” rồi trở về phòng.

Ban đêm, Dụ Nhiên nằm mãi mà không thể ngủ được.

Trong đầu cứ suy nghĩ miên man mãi. Khi cô đang dần chìm vào giấc ngủ thì thoáng nghe thấy tiếng bật lửa.

Dụ Nhiên mở mắt.

Rất gần.

Đa phần những căn nhà cũ đều không có cách âm, khi yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy âm thanh dù rất nhỏ. Tiếng động đó phát ra từ ban công, vốn dĩ vừa rồi có thể phát hiện ra nó là bởi vì phòng của cô rất gần ban công.

Dụ Nhiên ngồi dậy, liếc nhìn đồng hồ báo thức. Đã hơn 11 giờ đêm, bình thường giờ này cô đều ngủ rồi.

Cô khoác áo khoác rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng. Cửa phòng Tống Liệt đang mở, nhưng cậu lại không có ở trong đó.

Dụ Nhiên có dự cảm chẳng lành. Cô đi về phía phòng khách thì nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng ngoài ban công.

Tống Liệt vô cảm nhìn tòa nhà đối diện, thần sắc vô cùng lạnh lùng. Giữa hai ngón tay cậu là điếu thuốc đang cháy, cậu thở ra, từng làn khói mờ nhanh chóng bị gió đêm cuốn đi. Mái tóc đen mượt của cậu cũng bay lòa xòa trong gió đêm.

Giống như một nhân vật chuyển sang trạng thái hắc hóa, như là một con người khác của cậu.

“Tống Liệt.” Dụ Nhiên gọi tên cậu.

Tống Liệt xoay người lại, tay cầm điếu thuốc vô thức giấu ở sau lưng.

Dụ Nhiên bước đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay cậu.

Tống Liệt cười: “Sao lại tỉnh ngủ vậy?”

“Chị chưa ngủ.”

“Cái gì trong tay em vậy?”

Tống Liệt nói: “Không có gì.”

Dụ Nhiên mím môi, có vẻ hơi tức giận.

Cô bình thường vẫn luôn là người dễ tính, hiếm khi trông như bây giờ.

Cô không nói lời nào, chỉ chủ động vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang giấu sau lưng của cậu. Tống Liệt biết cô đã nhìn thấy nên cũng không ngăn cản, để cô tùy ý cầm lấy bàn tay đó. Bàn tay mở ra, bên trong là điếu thuốc đã bị bóp nát.

Lòng bàn tay cậu đỏ bừng cả lên.

Đã bị cô phát hiện rồi, lại còn dùng cách này để dập thuốc nữa.

Dụ Nhiên tức giận nhìn rồi khẽ cười: “Chị đáng sợ như vậy sao. Dùng tay dập tàn thuốc như vậy, không đau à?”

“Đau, nhưng sợ bị chị nhìn thấy.”

“Sợ chị thấy còn hút thuốc.” Cô hỏi: “Trường học cho phép à? Trường học mặc kệ chuyện này sao?”

Tống Liệt không đáp lời.

Theo như cô nhớ thì hình như ở Dung Thăng có nội quy là lần đầu tiên học sinh bị bắt vì hành vi hút thuốc sẽ bị cảnh cáo, lần thứ hai sẽ buộc phải thôi học. Tất cả các trường cấp ba đều theo dõi rất sát sao về việc hút thuốc của học sinh trong trường, huống chi là một trường cấp ba có tỷ lệ nhập học cao như trường trung học số 1 Dung Thành.

Dụ Nhiên thực sự không thích những người hút thuốc.

Có thể nói cái sự chán ghét ấy đã ăn sâu vào trong máu.

Trước kia ba cô vẫn luôn dạy cô rằng hút thuốc là một hành vi rất xấu, nhẹ thì làm tổn thương đến sức khỏe của chính mình, của những người trong gia đình mình, nặng thì chỉ cần một chút tàn thuốc còn chưa dập tắt hết rơi xuống nơi dễ cháy thì rất dễ xảy ra hỏa hoạn. Nhiều vụ cháy rừng xảy ra cũng là do con người không cẩn thận mà vứt tàn thuốc vào đống cỏ khô dẫn đến cháy lớn.

Ba cô cũng là người bị chôn vùi trong biển lửa.

Chưa kể bây giờ cậu còn đang là học sinh cuối cấp nữa.

“Tại sao lại nói dối chị?” Cô hỏi: “Có rất nhiều chuyện của em mà chị không hề biết, tại sao không cho chị thấy mặt khác của em? Em còn có chuyện gì mà chị không biết không?”

Tống Liệt nhìn cô.

Cậu đã giấu cô rất nhiều chuyện, cậu vứt bộ váy hở hang của cô đi, xóa tin nhắn mà chàng trai khám gửi đến cô, lén hôn cô khi cô đang ngủ. Chỉ mấy cái đó thôi cũng đủ đánh mất tất cả niềm tin của Dụ Nhiên dành cho cậu rồi.

Cậu nói: “Không còn, chỉ có cái này thôi.”

Dụ Nhiên cầm lấy điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.

Cô kéo Tống Liệt tới ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, tìm thuốc bỏng trong hộp đựng thuốc rồi bôi cho cậu, bực bội nói: “Còn đang là học sinh mà dám hút thuốc, chú Tống và dì Tống chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy em như vậy đâu, mà chị cũng thế. Việc hút thuốc đối với học sinh mà nói chính là một tội rất lớn, em làm như vậy sẽ chỉ khiến những người xung quanh em thấy thất vọng, em biết không?”

Đây là lần đầu tiên Tống Liệt thấy cô bực bội như vậy, rõ ràng là tức đến phát điên, nhưng cuối cùng lại vẫn mềm lòng khi nhìn thấy vết thương trên tay cậu, rồi kéo cậu đi bôi thuốc.

Bàn tay của cậu lớn hơn tay của Dụ Nhiên rất nhiều. Đầu ngón tay phải của Dụ Nhiên chấm một ít thuốc mỡ, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa trên lòng bàn tay của cậu, làm tan từng chút thuốc một.

Cô cầm tay cậu như thể đang nâng niu một thứ gì đó rất quý giá, còn nhẹ nhàng thổi vào nơi bị thương của cậu, như muốn thổi bay mọi cơn đau đớn của cậu đi.

Tống Liệt không nhịn được mà cười. Dụ Nhiên phồng mặt hung dữ nói: “Còn cười được à, thích cười không, có biết người ta lo lắng cho em lắm không hả?”

Cậu kìm lại nụ cười, gật đầu: “Biết rồi.”

Dụ Nhiên hỏi: “Biết cái gì?”

“Sau này sẽ không hút thuốc nữa.”

“Nếu sau này em còn đụng vào thuốc lá nữa, chị sẽ mặc kệ em, sẽ ở trường học một tháng không về.”

Bôi thuốc xong, Dụ Nhiên đóng nắp lọ thuốc mỡ lại.

Tống Liệt ngồi nhìn cô thu dọn lại hộp đựng thuốc, chậm rãi nói: “Tôi đau đầu không ngủ được, chị có thể ngồi cùng tôi một lát nữa được không?”

Dụ Nhiên quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”

“Vừa rồi đau đầu quá nên mới đi hút thuốc, thật đấy.”

Dụ Nhiên tiến tới, áp lòng bàn tay lên trán cậu: “Bị sốt à?”

“Không phải, chỉ hơi đau đầu chút thôi. Chị ngồi ở đây với tôi thêm một lát được không?”

Dụ Nhiên mềm lòng: “Chỉ chốc lát thôi đấy, ngày mai chúng ta đều phải dậy sớm. Xem TV một lát rồi về phòng ngủ nhé.”

“Được.”

Dụ Nhiên đi lấy chăn dày tới rồi ngồi xuống, không lâu sau Tống Liệt cũng ngả đầu vào vai cô. Cổ của Dụ Nhiên hơi co rụt lại, thoáng sửng sốt. Cô nghiêng đầu nhìn cậu thì phát hiện ra đôi mắt của Tống Liệt đã ngắm nghiền lại.

Ánh sáng từ TV chiếu vào gương mặt trắng trẻo của cậu, trong màn đêm thanh vắng này, làn da cậu như càng lạnh hơn và nhợt nhạt hơn. Từ góc độ của Dụ Nhiên còn có thể nhìn thấy rõ hàng mi dài của cậu.

Khuôn mặt này, khi tĩnh lặng lại đẹp một cách vô thường.

Dụ Nhiên nhẹ giọng gọi cậu: “A Liệt, đừng ngủ ở đây, về phòng ngủ đi.”

Không có tiếng đáp lại.

Cô từ từ đưa tay còn lại lên thử sờ trán cậu, không sốt, cậu chỉ đang ngủ thiếp đi mà thôi.

Xem ra thực sự là không ngủ được nên mới nghĩ tới chuyện hút thuốc. Không biết gần đây cậu bị áp lực vì chuyện gì nữa.

Dụ Nhiên rối như tơ vò, cô muốn để cậu về phòng ngủ, nhưng cậu lại nói mình bị đau đầu, nhìn bộ dạng bây giờ trông có vẻ khó khăn lắm mới chìm được vào giấc ngủ, cô sợ nếu đánh thức cậu thì cậu sẽ lại không ngủ được nữa.

Bỏ đi.

Cô thở dài rồi kéo chăn lên đắp kín người cậu: “Ngủ nhanh thật, thế thì phải ngủ thật ngon đấy, biết chưa.”

Trời đã khuya, cô cũng buồn ngủ, mà thời gian lúc này đã vượt qua thời gian ngủ nghỉ của cô từ lâu, Dụ Nhiên cứ mặc cậu dựa vào người mình như vậy, cô nghiêng đầu rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hình ảnh trên TV vẫn đang phát.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Tống Liệt đang dựa vào người cô từ từ mở mắt ra.

Cậu ngồi thẳng lại, nhìn người đã ngủ ở bên cạnh mình.

Không có chỗ dựa, cô vô thức ngả sang một bên, mà Tống Liệt lại đang ở ngay bên cạnh nên đầu cô đã dựa vào vai cậu.

“Thật ngốc.” Tống Liệt nhìn gương mặt đang ngủ say của cô gần trong gang tấc, nói: “Anh vốn dĩ không phải là người tốt đâu.”

Không có tiếng đáp lại, nhưng chẳng sao cả.

Cậu hôn lên trán cô, thấp giọng nỉ non: “Dụ Nhiên, anh yêu em.”

Ngày hôm sau, Dụ Nhiên tỉnh dậy với cơ thể đau nhức nhối.

Khi cô phát hiện mình đang ngồi trên đùi Tống Liệt, cô đã bị sốc, suýt chút nữa thì ngã thẳng xuống đất.

Động tĩnh khiến Tống Liệt bừng tỉnh.

Tay cậu vô thức ôm lấy eo cô và giữ cô lại để cô không ngã xuống, sau đó mới mở miệng nói, giọng nói lúc mới tỉnh dậy mang khá trầm: “Có chuyện gì vậy?”

Có chuyện gì vậy… Cô sao lại…

Dụ Nhiên hoàn toàn choáng váng, trong đầu như có vô số con ong đang bay vòng vòng.

Khi tỉnh lại, cô gần như đang ngồi xổm trên người cậu, đầu dựa vào vai cậu, hai chân đặt ở tư thế thoải mái nhất, gần như nửa người trên đều treo trên người cậu.

Còn Tống Liệt thì ngồi ở tư thế ngồi bình thường, ôm cô ngủ như vậy cả đêm.

Dụ Nhiên sợ tới mức vội vàng nhảy xuống khỏi chân cậu, suýt chút nữa thì ngã ngửa xuống sàn, giọng nói bát giác run rẩy: “Em, chị, tại sao chị lại ngủ ở đây…”

Tống Liệt đã tỉnh táo hoàn toàn.

Cậu nhìn Dụ Nhiên nói năng lộn xộn, hai tai đều đỏ bừng, sau đó không thể nói được câu nào nữa.

Cậu khẽ cười: “Tôi cũng không biết.”

Đêm hôm nay khi Dụ Nhiên đã ngủ, cậu luyến tiếc không muốn rời đi, càng luyến tiếc không muốn để cô đi, cho nên hai người đã cùng nhau ngủ ở đây.

Nhưng không ngờ Dụ Nhiên lại dễ ngủ như vậy, cho dù là đang ngủ trong hoàn cảnh bất bình thường thì vẫn thích ngọ nguậy lung tung, đầu tiên là tay đáp lên thắt lưng cậu, sau đó gác chân lên đùi cậu. Tống Liệt thấy cô ngủ thế nào cũng không được thoải mái nên sau đó đã bế cô lên đùi và ôm cô vào lòng.

Dụ Nhiên như tìm được một tư thế thoải mái nên đã lập tức chìm vào giấc ngủ, thần kỳ hơn chính là cô đã ngủ rất ngon sau đó.

Còn cậu thì lại vô cùng khó khăn.

Cả đêm cậu ngủ không được nhiều, chỉ cần cô chuyển động một chút là cậu lại thấy ngứa ngáy.

Đến gần sáng mới ngủ được.

Dụ Nhiên không tin: “Sao em lại không biết được, chị… Sao chị lại như vậy.”

Cô cũng không biết tại sao mình lại ngủ gục trên người cậu nữa.

Tống Liệt nói: “Hừm, chị đêm qua… Rất phóng đãng.”

Mặt Dụ Nhiên biến sắc.

Cậu nói thêm: “Ý tôi nói là tư thế ngủ.”

Mặc dù cô có thể ngủ ngon trên người cậu như vậy một phần là do cậu đã chủ động ôm lấy cô.

Nhưng Tống Liệt không nói.

Vì vậy, Dụ Nhiên bị cảnh tượng tối hôm qua làm cho ngượng ngùng suốt cả buổi sáng, từ ăn cơm đến lúc về trường học đều không dám nhìn cậu lấy một lần.

Tống Liệt lại cảm thấy như vậy là đã đủ rồi.

Cô về trường học từ sớm.

Đứng trên ban công, Tống Liệt nhìn theo bóng lưng dần rời đi của Dụ Nhiên, ngón tay theo thói quen lần mò thuốc lá.

Vừa định bật lửa thì cơn đau đớn trong lòng bàn tay đã nhắc nhở cậu.

Tống Liệt cụp mắt, ném cả bao thuốc lẫn bật lửa vào thùng rác.

“Tớ nghĩ là cậu ấy thích cậu. Cậu có thấy vậy không?”

Trong thư viện, cô gái lần trước đã phân tích cho cô nghe suy nghĩ của mình.

Dụ Nhiên sửng sốt: “Thích? Cậu đang đùa tớ à, sao, sao có thể được.”

Đối phương đẩy gọng kính trên sống mũi lên, nghiêm túc nói: “Sao lại không được chứ, những gì bọn mình nói lúc trước với nhau không phải là không có căn cứ. Dụ Nhiên, cậu với cậu ấy không hề có quan hệ pháp luật hay quan hệ họ hàng ruột thịt gì cả, mà bây giờ hai người cũng đang sống chung với nhau còn gì, ngoại trừ mối quan hệ yêu đương ra thì tớ thực sự không thể nghĩ đến mối quan hệ nào khác. Hơn nữa, liệu có chàng trai nào sẽ để cậu ngủ quên trên người anh ta khi anh ta vẫn còn ý thức không? Là do cậu ngốc hay do đối phương đã quá kiềm chế vậy.”

Dụ Nhiên giải thích: “Đêm hôm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, bình thường cậu ấy vẫn luôn rất tốt ——”

“Cậu cho rằng cậu ấy là người ngoan ngoãn, nhưng cậu ấy lại hút thuốc, thậm chí còn làm rất nhiều chuyện khác nữa. Cậu cho rằng cậu ấy là một cậu em trai thân thiết, nhưng biết đâu cậu ấy vẫn luôn yêu thầm cậu thì sao.”

Cô ấy lật quyển sách trước mặt: “Lần trước bọn tớ đến nhà cậu ấy còn chẳng thèm quan tâm tới, mặt lạnh lùng suốt cả buổi, nhưng với cậu thì lại để cậu ngủ như vậy cả một đêm? Hoặc là cậu ấy thích cậu nên cậu ấy cố tình làm như vậy, hoặc là, phía dưới của cậu ấy bị bệnh thầm kín.”

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK