Dụ Nhiên vốn không có ý định ở lại, nhưng cô lại luôn bỏ lỡ thời điểm để tìm lý do rời đi. Cô đã rất khó xử, nhưng vẫn phải cố ăn cho xong bữa cơm này.
Cuộc điện thoại của Tống Liệt vẫn luôn bủa vây suy nghĩ của cô.
Cô không khỏi thắc mắc tại sao Tống Liệt lại có thể hỏi bốn chữ “bạn là nam giới” một cách chắc chắn như vậy, như thể cậu đã tận mắt nhìn thấy điều đó.
Nhưng cô lại chẳng thấy bóng dáng cậu đâu khi cô nhìn xung quanh.
Giang Khả nhận ra được là cô đang bất an nên đã nói rất nhiều chuyện để khơi gợi hứng thú của cô.
Anh ấy không khỏi cảm thấy hụt hẫng, nhưng cũng thấy rất lo lắng cho cô.
“Tối nay hình như em có tâm sự đúng không? Hay là món ăn ở đây không hợp khẩu vị của em?” Anh ấy hỏi.
Dụ Nhiên hoàn hồn: “Không phải ạ, đồ ăn ở đây rất ngon.”
“Nhưng tối nay em nói không nhiều lắm, anh có cảm giác em luôn không được tập trung.”
Hai tay cô chống lên bàn, cầm thìa chậm rãi khuấy canh trong bát: “Có lẽ là do công việc, dạo gần đây em hay nghĩ đến nó.”
Giang Khả nói: “Hôm nay quả thực có chút đường đột, đáng lẽ anh nên hẹn em trước mới phải, nhưng anh thực sự rất muốn rủ em đi ăn tối. Mấy ngày nay chúng ta cũng không liên lạc quá nhiều, anh rất muốn được nói chuyện với em.”
Dụ Nhiên mím môi: “Thật ra chúng ta cũng có thể nói chuyện ở công ty mà, không sao đâu ạ. Có thể là do em thấy hơi khó chịu trong người nên tâm trạng mới không tốt thôi.”
“Em vẫn còn sốt à?”
“Không ạ.”
“Để anh thử xem.”
Giang Khả hơi cúi người về phía trước, vươn tay ra.
Bàn ăn của nhà hàng này là kiểu bàn tròn, diện tích không quá lớn, chỉ cần đứng lên một chút và vươn tay ra là có thể chạm vào người đối diện.
Dụ Nhiên không đề phòng trước, nhưng khi phản ứng lại, cô vô thức tránh đi, mà hành động đó thì không quá rõ ràng.
Cũng may anh ấy chỉ chạm nhẹ vào trán cô, sau đó lập tức thu tay lại.
“Không nóng. Khoảng thời gian này em phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn chút, đừng quá lo lắng về công việc.”
Sau khi bữa ăn kết thúc, nhân viên phục vụ mang hóa đơn tới, Dụ Nhiên đã cầm lấy nó trước.
Cô tìm một lý do để rời đi rồi đi đến quầy lễ tân.
Giá của nhà hàng này khá cao, Giang Khả vốn không định để cô trả tiền nên đã đứng dậy đuổi theo.
“Anh đã nói là anh mời em ăn tối mà, sao có thể để em trả tiền được chứ. Để anh.”
Nhưng cô đã đưa mã QR thanh toán của mình cho nhân viên trước, sau đó mới nói với anh: “Anh Giang, ở công ty anh vẫn luôn quan tâm chăm sóc em, bữa cơm này em nên mời anh mới phải, thật sự không thành vấn đề đâu ạ.”
Nhân viên phục vụ quét mã. Vì hóa đơn đã được thanh toán, Giang Khả cũng chỉ có thể từ bỏ.
Trong lúc chờ đợi, anh ấy đứng bên cạnh quan sát cô.
Bất giác, anh ấy sững người.
Điều hòa trong nhà hàng đang được bật, nhiệt độ hơi cao.
Dụ Nhiên vô thức chỉnh lại cổ áo của mình, mà chính tại khoảnh khắc đó, Giang Khả đã nhìn thấy một dấu vết trên xương quai xanh của cô.
Dưới cổ, trên xương quai xanh.
Anh ấy chỉ nhìn nó trong một giây, bởi vì sau khi chỉnh lại cổ áo xong, nó đã được che đi.
Nhưng anh ấy vẫn kịp nhận ra đó là cái gì.
Dấu hôn.
Không thể nhìn nhầm được.
Dụ Nhiên thanh toán tiền xong, cầm điện thoại bước ra ngoài: “Đi thôi.”
Anh ấy đứng tại chỗ trong vài giây.
Dụ Nhiên nghi hoặc hỏi lại: “Anh Giang, anh sao vậy?”
Giang Khả thu lại suy nghĩ của mình: “Không có gì.”
Trên đường đưa cô về, Giang Khả vẫn luôn không nói gì, mà Dụ Nhiên cũng chẳng phải là người nói nhiều, vì vậy suốt cả quãng đường, bầu không khí trong xe đều bao trùm bởi sự im lặng.
Trong lòng Giang Khả khá hỗn loạn, anh ấy có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói ra được, giống như có cái gì đó đang mắc nghẹn lại.
Anh ấy đã nghĩ tới rất nhiều khả năng.
Có lẽ trước đây Dụ Nhiên nói cô đã có người mình thích là sự thật. Có lẽ cô đã có bạn trai. Và cũng có lẽ, vừa rồi anh ấy đã nhìn nhầm.
Nhưng sao có thể nhìn nhầm được?
Anh ấy vẫn luôn vững tâm, cho dù lần trước bị Dụ Nhiên từ chối thì tình cảm trong anh ấy vẫn luôn không thay đổi.
Anh ấy luôn cảm thấy mình và Dụ Nhiên hoàn toàn có thể đến với nhau. Cô phù hợp tuyệt đối với hình mẫu người con gái lý tưởng trong lòng anh ấy, và người đàn ông tốt nhất bên cạnh cô cũng chính là anh ấy, những người quen biết bọn họ cũng đều nói rằng bọn họ rất đẹp đôi.
Nhưng bây giờ, cái suy nghĩ đó đã thay đổi.
Giang Khả vẫn không cam lòng.
Anh ấy muốn biết rốt cuộc người đó là ai, người mà cô đem lòng yêu, người có thể gần gũi với cô như vậy. Cho dù thua thì ít nhất anh ấy cũng muốn biết người đó là ai.
Giang Khả đưa Dụ Nhiên vào tận trong tòa nhà mà cô ở.
Dụ Nhiên đang suy nghĩ xem có nên mời anh vào nhà ngồi một lúc không, nhưng vừa đến chân tòa nhà, Giang Khả đã dừng lại.
“Hình như em còn có bạn cùng phòng đúng không? Là một cô gái?”
Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng, có chuyện gì vậy ạ?”
“Không có gì, anh chỉ hỏi thăm một chút thôi. Em vào trong đi, anh không làm phiền em nữa.”
Đèn đường trong tiểu khu có hơi cũ, đến đèn trong tòa nhà cũng chập chờn, Giang Khả đứng trong đêm đen bên ngoài, Dụ Nhiên đứng bên trong tòa nhà.
Cô chần chừ một lúc, bởi vì cô cảm nhận được Giang Khả có chuyện muốn nói.
Nhưng nếu anh ấy không nói thì cô cũng sẽ không hỏi.
Dụ Nhiên nói: “Cảm ơn anh đã đưa em về nhà.”
Giang Khả cười nhẹ: “Không có gì, em mau lên nhà đi.”
Dụ Nhiên lên tầng.
Lúc cô đứng ở cửa tìm chìa khóa thì cửa đột nhiên mở ra.
Kỷ Thiển như đoán được khi nào cô lên đến nhà mà ra mở cửa. Cô ấy giữ chặt tay cô, ánh nhìn vừa phức tạp lại vừa háo hức.
“Nhiên Nhiên, cậu đã về rồi. Vừa rồi nhìn thấy cậu đứng nói chuyện với Giang Khả ngoài ban công, tớ nóng lòng muốn chết, nhưng tớ lại không dám gọi điện cho cậu.”
“Có chuyện gì vậy?”
Cô ấy mím môi, quay đầu liếc nhìn phòng khách, giống như vừa nhìn thấy một củ khoai lang nóng hổi.
Cô ấy trầm giọng nói: “Trong nhà có khách tới chơi.”
–
Khi nhìn thấy người trong phòng khách, Dụ Nhiên đã rất sửng sốt.
Tống Liệt đang ngồi trên ghế sofa với tách trà nóng hổi bốc khói trước mặt. Cô đứng tại chỗ không nói lời nào, nhưng Kỷ Thiển bên cạnh lại rất căng thẳng, khe khẽ giật ống tay áo cô: “Nhiên Nhiên, cậu đừng ngẩn ngơ như vậy chứ.”
Phải nói rằng cô ấy đã rất kích động.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ấy đi ra mở cửa, suýt nữa tưởng mình đang nằm mơ khi nhìn thấy người đang đứng bên ngoài.
Nhưng không, người đang đứng trước mặt cô ấy lại là một người còn đang sống sờ sờ, một người mà cô ấy không thể chạm tới trong các buổi biểu diễn, và người đó hiện tại đang ở ngay trước mặt cô ấy.
Cậu nói mình đến tìm Dụ Nhiên. Kỷ Thiển vội vàng mời cậu vào nhà, nhưng vì sợ bị người khác nhìn thấy nên cô ấy đã rất cẩn thận trong suốt quá trình.
Tống Liệt rất lịch sự, nhưng cậu cũng rất ít nói, sau khi vào nhà vẫn luôn không nói gì cả. Kỷ Thiển ở một bên vừa suy đoán về mối quan hệ của bọn họ, vừa mong Dụ Nhiên sẽ nhanh chóng về nhà.
Khi nghe thấy tiếng xe ô tô ở dưới nhà, cô ấy nói sẽ đi xem có phải Dụ Nhiên không, kết quả lại nhìn thấy Giang Khả.
Ca sĩ hàng đầu đích thân đến nhà tìm cô, mà đích thân sếp của cô cũng đã đưa cô về nhà. Là một người chứng kiến tất cả sự việc, Kỷ Thiển cảm thấy câu chuyện này thực sự rất thú vị.
Kỷ Thiển không rõ mối quan hệ của bọn họ là như nào, cô ấy chỉ nghĩ rằng được tiếp xúc gần gũi với một người nổi tiếng rất khó gặp thế này thật sự quá mới mẻ. Nhưng bên cạnh đó cô ấy cũng cảm thấy khá xẩu hổ, nên cô ấy đã giả vờ bận rộn và cầm giẻ lau lên đi lau bàn.
Dụ Nhiên hỏi cậu: “Sao em lại tới đây? Không sợ paparazzi và giới truyền thông bên ngoài sao? Nếu bị chụp hình lại chắc chắn sẽ gây ra một làn sòng bàn tán khác.”
Tống Liệt nói: “Muốn gặp chị.”
Kỷ · quần chúng ăn dưa · Thiển run tay, chiếc giẻ lau lập tức rơi xuống đất.
“…”
Dụ Nhiên cảm thấy vô cùng khó xử.
Tống Liệt đến quá đột ngột, hoàn toàn khiến cô không kịp chuẩn bị tinh thần. Lần trước vì sợ bạn mình phát hiện ra nên cô mới kéo cậu vào phòng mình, đợi thời cơ thích hợp để đuổi cậu đi.
Nhưng cậu lại trực tiếp và mạnh mẽ xâm chiếm cuộc sống của cô, khiến cô không thể kiểm soát được.
“Vừa rồi chị đi ăn với bạn, em không muốn quấy rầy chị nên đã trực tiếp tới đây tìm chị.”
“Em không nên làm chuyện này. Nhỡ cánh nhà báo chụp được ảnh, chẳng phải hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng được sao.”
“Không sao cả.” Tống Liệt thoáng liếc nhìn Kỷ Thiển: “Bạn của chị cũng làm cái nghề này mà. Thật ra đôi khi, giới truyền thông cũng không để ý quá nhiều tới đời tư cá nhân của bọn em đâu. Mà đời tư cá nhân đó cũng bao gồm cả —— Chuyện yêu đương.”
Có một chút lừa dối trong câu nói này.
Nhưng Dụ Nhiên cũng không hiểu rõ chuyện này lắm.
Cô nhìn Kỷ Thiển đang chớp chớp mắt đằng sau. Cô ấy hắng giọng: “Nhiên Nhiên, là như vậy đó.”
Sau khi nghe Kỷ Thiển nói vậy, Dụ Nhiên mới tạm tin chuyện đó.
“Nhân tiên tôi cũng muốn hỏi chút, Nhiên Nhiên của tôi là…”
Dụ Nhiên lên tiếng trước: “Chỉ là một người chị bình thường, trước đây có quen biết nhau thôi.”
“Thì ra là vậy, cậu giấu cũng kỹ đấy. Thế mà trước đây cậu còn nói với tớ là muốn có chữ ký của Tống Liệt. Trong khi hai người lại biết nhau!”
Nghe vậy, Tống Liệt nhìn cô bằng ánh mắt đầy ý tứ.
Dụ Nhiên nói: “Tớ chưa từng nói như vậy.”
Kỷ Thiển mặc kệ, hai mắt cô ấy lấp lánh, hỏi cậu: “Vậy lát nữa em trai có thể ký tên cho chị được không, hoặc là chụp ảnh chung cũng được!”
Tống Liệt cười: “Được ạ.”
Kỷ Thiển hào hứng đi lấy điện thoại để chụp ảnh với cậu.
“Trên mạng mọi người đều nói em là người lạnh lùng, chẳng bao giờ thấy em cười cả, nhưng theo như chị thấy thì có vẻ bản chất của em cũng khá dịu dàng đó!”
Đều chỉ là hình tượng thôi.
Dụ Nhiên từ từ bình tĩnh lại, thầm nghĩ trong lòng.
Trước đây cô cũng đã từng cho rằng Tống Liệt là một người rất dịu dàng, bởi vì khi hai người trở nên thân thiết với nhau hơn thì cậu cũng không còn lạnh lùng như trước đó nữa. Nhưng sau này cô mới nhận ra, vẻ ngoài nhẹ nhàng ngoan ngoãn đó chỉ là giả vờ để lấy lòng, để ngụy trang, để cô dần dần gỡ bỏ bức tường ngăn cách với cậu.
Lúc trước cô đã không nói gì với cậu về cái dấu hôn đó, nhưng bây giờ cậu lại chủ động tới tìm cô thế này, Dụ Nhiên đương nhiên không thể bình thản như trước nữa.
Trực giác của cô nói với cô rằng lý do Tống Liệt đến đây không đơn giản như vậy, chẳng qua vì có sự tồn tại của người thứ ba nên hai người vẫn phải giữ dáng vẻ như ngầm hiểu nhau thế này.
Hòn đá đánh lửa còn chưa phát huy tác dụng của nó, bọn họ chỉ là đang tạm thời duy trì vẻ bề ngoài hài hòa mà thôi.
Lúc sau, Kỷ Thiển biết ý mà trở về phòng.
Trên mặt Dụ Nhiên không có bất cứ biểu cảm nào.
Bầu không khí khó tả chậm rãi lan tràn. Cô đi vào phòng bếp: “Em chưa ăn gì đúng không, chị sẽ đi nấu cơm, em ăn xong thì mau về đi. Dù không có việc gì thì em cũng nên cẩn thận một chút.”
Cô phải gạt cậu ra.
Nhưng Tống Liệt lại đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo cô vào lòng.
Lòng bàn tay cậu giữ chặt eo cô, khiến cô không thể thoát ra được.
Dây đàn đã đứt.
Chiếc ghế bên cạnh chuyển động vì động tác của bọn họ.
Dụ Nhiên tức giận, giơ tay lên đẩy vai cậu ra: “Tống Liệt.”
Cậu nhìn thẳng vào cô, không còn vẻ ngoài nhẹ nhàng như vừa nãy nữa.
“Sao?”
“Chị lại định bắt đầu tránh mắt em, hay là định chạy trốn, hay là nói rằng bên cạnh chị đã có người khác, bởi vì người đó nên chị mới từ chối em hết lần này đến lần khác, đúng không?”
Dụ Nhiên không đáp lời.
Bọn họ đang ở gần nhau đến mức cô như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể cậu.
Cô hỏi: “Dấu hôn lần trước là do em làm sao?”
Cô đã hy vọng Tống Liệt sẽ nói không phải, hoặc dù chỉ là một lời phủ nhận qua loa cũng thôi, cô vẫn sẽ tin tưởng cậu vô điều kiện.
Nhưng không.
Tống Liệt nói: “Là em.”
“Chị nên biết rằng từ trước đến nay em luôn đáng khinh như vậy, em không phải là một người tốt đẹp, càng không phải là thánh nhân. Từ trước tới nay em luôn ở dưới đáy ngẩng đầu lên nhìn chị, mơ ước chị, muốn chiếm hữu chị. Em không phải người tốt đẹp như chị tưởng đâu.”
“Kể cả trong hai năm chị rời đi, chị có biết mình đã dày vò em như thế nào không? Đã rất nhiều lần em nghĩ, rồi có lúc chị cũng sẽ quay về bên em thôi. Trong căn nhà cho thuê đó, ngày nào em cũng chờ đợi chị, cho đến khi chủ nhà nói với em rằng em phải đi thôi, cho đến khi mọi người đều nói với em rằng chị sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
Từng lời nói của cậu đều khiến trái tim Dụ Nhiên nhói đau.
Cổ họng vừa đau lại vừa nóng bỏng.
Cô chậm rãi nói: “Chúng ta không có cơ hội đâu.”
Tống Liệt cười tự giễu.
Không có cơ hội, bốn chữ này vừa ngắn gọn lại vừa tàn nhẫn.
“Vậy chị muốn em phải buông tay như thế nào? Quãng đời còn lại không bao giờ gặp lại nhau nữa, hoàn toàn cắt đứt liên lạc, hay là để em nhìn thấy chị ở bên cạnh một người khác? Dụ Nhiên, chị nghĩ em có thể làm được điều đó sao?”
Cậu đưa tay lên ôm lấy gương mặt cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào cậu: “Dụ Nhiên, nhìn em, là vì người đàn ông tên Giang Khả đó đúng không?”
“Chị thích người tên Giang Khả đó, hay là một người khác?”
“Chị đã từng yêu em chưa?”
Dụ Nhiên không đáp lời, nhưng hốc mắt cô lại từ từ đỏ lên.